Tản Văn Thư Ngủ Yên Trong Tim - Kha Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kha Nguyên, 15 Tháng bảy 2020.

  1. Kha Nguyên

    Bài viết:
    26
    Đây là những lá thư viết cho nỗi nhớ gìn giữ gần tám năm nay, có thể là của người vợ đau ốm gửi cho người chồng gia trưởng, có thể là anh bác sĩ mới ra trường gửi cho cô hàng xóm lạ lùng sống khép kín, cũng có thể của một cậu bé gửi cho người chị gái kết bạn phương xa, càng có thể là của một người đang đấu tranh với bệnh tật gửi cho linh hồn người đã mất.. Tất cả đều xuất phát từ nơi sâu thẳm của trái tim, bắt nguồn từ sự chân thành của rung cảm yêu thương, và, dĩ nhiên, kết thúc luôn luôn là lời nguyện cầu chúc phúc đầy ngọt ngào mềm mại.

    Thư là dòng cảm xúc dâng trào không nói thành lời, vậy nên, dù chút xíu nào đó, cũng đừng thắc mắc những người xuất hiện trong những lá thư dưới đây là ai nhé.

    Mỗi lần post sẽ là một lá thư, có thể liên kết, có thể đứng riêng, tùy ước muốn trong tim mỗi người thì sẽ tìm ra một kết thúc cho "Thư ngủ yên trong tim".

    Tên: Thư ngủ yên trong tim

    Người viết: Kha Nguyên

    Thể loại: Đoản

    Độ tuổi được vào đọc: Bất cứ ai biết rằng "cảm xúc hay những rung động dù làm ta buồn, khổ hay đớn đau nhưng tất cả đều xuất phát từ trái tim, hãy tôn trọng và yêu nó vì nó chân thật" thì đều đọc được hết. Vậy nên rating là K

    [​IMG]

    Trái tim xin được lên tiếng.. lá thư thứ nhất!

    Chị yêu!

    Hai tiếng "chị yêu" em rất muốn đổi, nhưng, chưa phải bây giờ, mà là trong tương lai_cái tương lai vô định ngay đến em cũng không xác định được lúc này.

    Chị_một cô gái sắc sảo, thông minh và không hề dịu hiền như cái tên đang mang. Em_vừa bước sang tuổi 18, ngưỡng cửa ngấp nghé của người lớn con nít. Quen nhau trong một diễn đàn âm nhạc, chưa gặp mặt, chưa tiếp xúc ngoài đời, nhất là luôn bị gọi "bé hư" vì con số "ba" của tuổi tác án ngữ trước mặt, nhưng, tại sao, vì điều gì, hình ảnh chị lại ngự trị trong tim và nắm giữ nhịp đập yêu thương của em?

    "Chị rất thích con nít vì nó dễ thương", em biết vì trong mắt chị, em là đứa trẻ đó.

    "Chị ghét nhất giả dối và sự thiếu thủy chung", em biết vì em đang giả dối với việc xưng hô phân định khoảng cách, khi mà trong tim, em luôn phủ nhận tiếng "chị"

    "Chị vẫn đang chờ người đó", em biết và càng đau hơn khi tim em cũng chỉ có duy nhất chị.

    "Chị rất thích em", em biết vì đối với chị, em là đứa em trai không hơn không kém.

    "Chị..", em biết.. em biết.. càng biết càng đau hơn. Phải chi, dù một chút, chị có thể, có khi nào, trong suy nghĩ hay qua đôi mắt, em là đàn ông chứ không phải con nít không chị?

    Câu trả lời làm em cười mà mắt tắt hoàn toàn các tia sáng. Phải chi em không thông minh, có lẽ, trong góc nào đó của con tim, em sẽ đỡ đau hơn..

    Em vẫn nhớ pm chị hồi âm lời xin làm quen "ừa, được, em add nick chị hen vì chị chưa bao giờ chủ động add nick ai hết". Ấn tượng đầu tiên về chị trong em: Chị kiêu đúng chất con gái Bắc, chị thông minh khôn khéo đúng như những gì em biết qua các bài viết trên diễn đàn âm nhạc, và chị thu hút em, cũng có thể là rất nhiều người khác, bởi sự hài hước dí dỏm rất duyên dáng của thiếu nữ tuổi 21.

    Lần chat thứ 2, em đưa hình và webcam, chị thản nhiên nói "Ui, em xấu dữ! Có mỗi đôi mắt cương nghị và nụ cười tươi là kéo lại chút xíu". Chị không biết đâu, lúc đó em giận và ức lắm, ai đời chê người khác vô tư như vậy, bộ chị không nghĩ em sẽ buồn sao? Và theo thời gian, đúng là chị chảnh và khó ưa thật, lúc nào cũng nói "bé xấu trai của chị onl rồi đó hả? Bật cam lên để chị ngắm khuôn mặt mèo cái nào", vầy mà, chính em, chính cái người bị chê đó lại không cách nào thoát được ma lực của chị, dù chị từ chối cho coi cam. Lý do từ chối cũng rất đáng ghét "khuôn mặt sắc nước hương trời này, chị chỉ dành riêng cho người thương ngắm thôi".

    Từ đó, cái thằng nhóc tuổi 18 bước vào chiếc bẫy đầy mật ngọt do nó tự giăng ra, em chết chìm, cố phủ nhận, cố bám víu vấn đề tuổi tác, nhưng kết quả, không ai, trong đó có em, thoát được chị, thoát được con người "quen nhau gần 1 năm mà nhiều lúc vẫn bất ngờ trước cá tính mới khám phá". Chị như một khu rừng nhiều hoa thơm cỏ lạ, nhiều động vật quý hiếm, càng đi sâu khám phá càng không cách nào thoát ra, dù chỉ là trong suy nghĩ cũng chưa hề mảy may nghĩ đến.

    Và hôm nay, hiện tại, em cũng nghĩ là mãi mãi, em đã yêu chị, yêu một người qua thế giới ảo, yêu một người chỉ biết sự tồn tại của nhau qua nick chat yahoo, em đã yêu chị như thế đó. Yêu mà không rõ lý do, không rõ nó bắt đầu từ đâu.

    Em yêu chị vì chị kiêu? Không đâu, em là hotboy của lớp, từng từ chối hàng trăm lá thư tình trong và ngoài trường, vậy em tự hỏi: Ai là người kiêu hơn?

    Em yêu chị vì sự nhân hậu, biết cảm thông chia sẻ? Không hẳn, vì em hoặc còn rất nhiều cô gái thế kỷ 21 luôn luôn tham gia các hoạt động từ thiện xã hội, cũng như biết cách lắng nghe. Vậy nên, nhân hậu tốt bụng hay dịu dàng thùy mị thì ai cũng có, chỉ là có người ẩn, có người khoe, riêng chị là để người khác tự khám phá.

    Em yêu chị vì chị đẹp? Điều này càng không thể, vì em đâu biết khuôn mặt chị tròn méo ra sao, ngay đến cam chị cũng không cho coi, em chỉ biết chị đẹp qua chính dòng chat tự tin pha đầy nghịch ngợm "chị đẹp nghiêng thùng đổ nước".

    Em yêu chị vì chị sở hữu bộ não thông minh sắc sảo? Chị nghĩ sao khi chỉ số IQ của em là 185.

    Em yêu chị vì chị không giống bất kỳ ai? Em không biết nhưng em có thể khẳng định, những thứ quái dị hay lập dị, mấy nhỏ bạn thân trong nhóm rock của tụi em cũng thuộc dạng "độc nhất vô nhị".

    Vậy, em yêu chị vì điều gì? Vì mỗi khi thức dậy, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu em là "Chị đã ăn sáng chưa? Mình muốn là người duy nhất chuẩn bị bữa sáng cho chị". Hay vì mỗi khi em chơi rock, hình ảnh người_chưa_bao_giờ gặp mặt luôn hiện hữu trong từng tiếng bass? Có khi nào vì em buồn thì người em muốn ôm là chị không? Và không nhẽ vì khi vui, em muốn người đầu tiên chia sẻ cũng là chị? Ngay cả lúc đêm về, em bước vào giấc mộng sâu, hình ảnh cuối cùng cũng là chị với lời chúc chân thành phát ra từ nơi sâu thẳm của con tim "chúc chị ngủ ngon, người yêu của em", có phải vì thế không?

    Vì sao em lại yêu chị? Em yêu chị ở điểm gì?

    Em không có câu trả lời, có thể bây giờ chưa tìm ra, em nghi tương lai cũng không tìm thấy lời giải đáp.

    Em nghĩ rằng, vì chị là chị, chị không là ai khác, và em cũng là em, trái tim nằm trong ngực em nên nó cảm nhận được tâm tư em_cái tâm tư luôn luôn khao khát được chị đáp lại.

    Em yêu chị!

    Đến khi nào trong mắt chị, một chút thôi, hoặc từ từ nhón nhẹ từng bước, chị coi em là đàn ông? Đàn ông chứ không phải bé trai, đến khi nào hả chị?

    Chị từng nói "Bé phải tự tìm câu trả lời cho chính bé, sao bé lại hỏi người khác để nương theo đó mà làm?"

    Em nghĩ: Không phải tìm ra còn đường, mà là em phải tự tạo lên, đúng không?

    Em đang làm! Từng chút, từng chút, từ tốn khẽ nhẹ con tim, em sẽ tự tạo lên bởi chính đôi tay này, bởi chính trái tim vốn đã thuộc về chị từ rất lâu.

    Hãy chờ em. Em sẽ đến ôm chị vào lòng, và nói "Anh yêu em", ngày đó không xa đâu chị.

    Sắp đến rồi.

    Em vẫn đang đi!

    Từng chút.. từng chút một..
     
    Gill, Mèo Cacao, Mạnh Thăng2 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Kha Nguyên

    Bài viết:
    26
    Trái tim xin được lên tiếng.. lá thư thứ hai!

    "Em biết nơi đó vô cùng lạnh lẽo, nhưng.. em hứa, khi đã làm tròn phận sự của một sinh mạng được dòng đời ban tặng, em sẽ đến ôm anh vào lòng. Chắc chắn em sẽ giữ chặt bởi cánh tay này"

    Em vẫn nhớ lời hứa đó chứ?

    Tôi nghĩ không cần hỏi cũng biết câu trả lời, phải không chủ nhân của trái tim tôi?

    Tôi nhớ em lắm, nhớ rất nhiều, nhiều đến nỗi tôi sợ một lúc nào đó sẽ quên em. Tôi nhớ nụ cười lí lắc với cánh môi dầy hay nhếch lên kiêu kỳ. Tôi nhớ ánh mắt nâu hạt dẻ luôn lúng liếng nhìn tôi đa tình những khi muốn "dụ dỗ" sai bảo bắt nạt. Tôi nhớ giọt nước mắt long lanh nét đồng cảm khi vòng tay thơm mùi da thịt siết chặt những bé trong làng SOS. Tôi nhớ mùi mồ hôi đặc trưng trong lần em hứng tình đòi ở bên trên.. Tôi nhớ rất nhiều, từng chi tiết, từng hình ảnh, từng động tác của em khi ở bên tôi.

    Liệu nỗi nhớ đó có vỡ ra vì ào ạt như hàng vạn con sóng yêu thương trong tim tôi, đến một giới hạn và tràn đê không em?

    Tôi biết tim tôi nhớ em và tôi cũng biết lòng em luôn luôn giữ lời, vì em không tin lời thề, nhưng một khi đã hứa đã nói thì sẽ làm, nên tôi tin em vẫn đang thực hiện lời nói vào ngày tôi phải rời xa em đến thế giới này.

    Em yêu của tôi à, nơi này đẹp lắm, đẹp và huyền ảo hơn trí tưởng tượng em đã vẽ trong chiều mưa ngày đó. Nào là chiếc cầu bạc dành cho những đôi tình nhân tay trong tay vào đêm trăng huyền diệu, nào là con sông hiền hòa xanh êm ái như bầu trời bao la, nào là những hàng cây cổ thụ đung đưa tán lá rợp nắng dặt dìu cơn gió ngọt.. Con người ở đây hiền lắm, không có ánh mắt soi mói, không có lời dè bỉu, chỉ có lòng thân ái từ trái tim đi vào trái tim. Đặc biệt ở đây tôi có thể nhìn thấy em, nhìn thấy bạn bè và người thân. Nào là nhóc em đã kua được cô bé hàng xóm xí xọn. Nào là bà chị đã làm lành người chồng khốn khổ. Đặc biệt biết cả cha mua tặng mẹ bó hồng nhung rực đỏ vào ngày valentine.

    Điều làm tăng nỗi nhớ trong tôi đó là nhìn thấy em tất bật lo cho cu tí của chúng ta. Tuy không phải con ruột nhưng nó được mang đến từ tình yêu vun trồng vượt rào cản định kiến của hai ta, và được nuôi nấng trong sự chín chắn thương yêu trìu mến nơi em, tôi tin khi lớn lên, cu tí sẽ là một chàng trai "biết yêu và biết cảm ơn".

    Ở đây, quan sát em hằng ngày, tôi lại yêu em hơn.

    Em đẹp, đẹp hơn cả khi tôi lếch thếch đi sau từng buổi tan trường như một cây si chính hiệu đạt tiêu chuẩn quốc tế. Em tinh tế trong từng lo toan của cuộc sống hàng ngày, hiếu thuận trong từng dịp lễ của năm, trìu mến trong từng cử chỉ quan tâm chăm sóc người thân. Em bước vào lòng tôi, chiếm hữu sự ưu ái của cha mẹ tôi và từng bước trở thành đứa con trai thứ ba trong gia đình tôi. Em mang đến những sắc màu của cuộc sống, mang đến những nụ cười rạng ngời nét yêu thương.. từng chút một, em trải ra sự quyến rũ trong công cuộc đấu tranh mà bao nhiêu người đã phải bỏ cuộc khi mới lâm trận giữa ánh nhìn của xã hội hà khắc.

    Giờ đây, khi tôi phải xa em đến thế giới này, em vẫn nguyện một lòng dành cho tôi, từ chối những lời chân tình sẵn sàng quỳ xuống chỉ để được ban tặng một nụ cười ngọt ngào nơi em.

    5 năm, những thứ trong em và trong tôi chưa xóa nhòa. Đặc biệt, chưa một lần tôi đặt câu hỏi "em sẽ hết yêu tôi sau bao lâu?", ngay cả khi gối đầu trong lòng em và dần dần chìm vào giấc ngủ mãi mãi, ngay cả lúc đó em lồng những ngón tay chai sạn một thời lam lũ vào từng lọn tóc loăn xoăn của tôi, tôi cũng chưa bao giờ đặt câu hỏi tương tự hay mảy may nghi ngờ trái tim em.

    Tôi yêu em và tôi biết, tôi tin, tôi chắc chắn, em yêu tôi, không nhiều như tôi yêu em, nhưng nó mãi mãi nguyên vẹn dù thời gian trôi qua từng năm theo cấp số nhân.

    "Nơi này lạnh lẽo vì không có em ở bên sưởi ấm trái tim, nhưng tôi không hy vọng em sớm đến bên tôi. Hãy cho tôi thời gian khám phá thế giới này, để khi em làm tròn phận sự của một sinh mạng được dòng đời ban tặng, em đến ôm tôi vào lòng và giữ chặt bởi cánh tay thơm mùi da thịt thì tôi có thể tự hào, nghếch chiếc cổ lên thật cao, rồi làm hướng dẫn viên tận tình tuân theo mọi yêu sách nơi em. Đừng đến quá sớm nghen, chủ nhân của trái tim tôi"
     
    GillNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tám 2020
  4. Kha Nguyên

    Bài viết:
    26
    Viết cho một người con gái..

    Không biết liệu tâm trạng này của tôi có đến được em hay không, nhưng tôi vẫn phải nói. "Em, làm ơn tha cho tôi!"

    Lần này tôi sẽ không xưng "anh", mà là "tôi", vì nỗi sợ của tôi đã chạm giới hạn, không thể thêm được nữa. Nếu nhích thêm một chút, dù chút xíu, tôi biết chắc sẽ vỡ tung ra, dĩ nhiên không thành các mảnh nhỏ, mà là thứ không khí ngột ngạt xám nghoét chết chóc. Tôi không ưa không gian đó.

    Tôi biết mọi thứ lớn nhanh là vì điều gì. Chỉ là một sự tình cờ không hẹn trước, chỉ là một cảm xúc em biết là không phải, vậy mà em lãng phí một quãng thời gian để đặt hy vọng, đến mức bản thân không còn phân biệt thực hư.

    Em có biết khi em sợ hãi hỏi tôi "đó là thực hay mơ?", tôi đã hoảng sợ thế nào không? Trước đến nay, em vẫn tự chủ được bản thân, kể cả khi nỗi ám ảnh hay bệnh tật không điều khiển được, em vẫn phân định được cái ranh giới mong manh đó, nhưng sao lần này em có thể lún sâu đến vậy?

    Là mơ phải không?

    Là thật phải không?

    Em mơ hồ đến mức, ngay cả tôi lúc này cũng không rõ cuối cùng khoảng khắc đó có phải hiện thực không? Vì, là hiện thực thì nước mắt của em đâu? Hay, nước mắt đã rơi, mà tôi không nhớ? Em không biết?

    Chỉ là mới đây thôi, em còn không rõ em đã khóc hay không, thì, thực sự em à, tôi xin em đấy, tha cho tôi đi. Mở cho chính em một con đường đi.

    Em làm ơn, ngừng lại đi!

    Em đang làm tôi lo lắng.

    Đã đến mức này rồi, và em lại một lần nữa bỏ qua cơ hội xác định, tôi muốn ngày lễ tới em hãy xác định rõ ràng đi. Một là có để rồi buông. Hai là không để rồi bỏ. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Tôi không đảm bảo bản thân có thể kiềm chế em thêm nữa, có thể giúp em thêm bất kỳ điều gì. Tôi càng không chắc chắn có thể ngăn em đừng làm điều ngu xuẩn.

    Tôi chẳng là gì và cũng không hề muốn là gì, nên, giới hạn đã chạm. Lời khuyên của tôi chỉ có chừng đó. Nhận hay không là tùy em.

    Hôm qua em đã nói: Duyên thì ông trời có thể tạo, cũng có thể là người trong cuộc tự tạo, nhưng chịu nắm giữ duyên đó hay không thì ông trời không thể quyết định được. Em nói được thì nên làm được. Và gần đây em bước vào một thứ tôi và chính bản thân em đều không thích. Tôi không có ý kiến, nhưng tôi muốn nhắc rằng: Biết nhau cả đời còn không hiểu hết nhau, nói chi chưa đầy 24 tiếng đồng hồ. Em chưa đủ chín để bớt ngu, nhưng tôi biết em đủ hiểu biết để nghe những lời này.

    Cái chết, đơn giản nhưng cũng rất nặng. Cách đây vài năm, em từng nói với một người bạn: Nếu chết đi mà không thể lấy đi nước mắt của người khác thì không đủ tư cách chết.

    Với em, tôi biết là có thể lấy rất nhiều. Chính vì nhiều nên em không dám đối diện, không có dũng khí. Một nửa tốt, một nửa không tốt. Đã rất nhiều người sợ hãi nói với em như vậy. Tôi cũng đã nói.

    Tỉnh ngủ đi em.

    Em trốn tránh không dám đến đó hàng ngày, mà tuần chỉ vào vài lần. Dù bị trách mắng vẫn lẩn tránh.

    Lẩn tránh không phải là cách nên dùng.

    Em quên rằng hiện giờ điều em sợ gặp đã vào Nam rồi hay sao? Tháng 6 mới về.

    Và em quên rằng, điều em luôn bị chi phối dù cùng ở một nơi nhưng duyên đã cạn hay sao?

    Câu hỏi đặt ra: Có duyên cơ à?

    Nên: Tôi chẳng là gì và cũng không hề muốn là gì, và, giới hạn đã chạm. Lời khuyên của tôi chỉ có chừng đó. Nhận hay không là tùy em.

    Hì, cách em hay cười gần đây, cho tôi mượn.

    Tôi dừng nhé!

    * * *Cho cả hai phía..
     
    Gill thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...