Tản Văn Thử Nghiệm - Yuukirito Trịnh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Yuukirito Trịnh, 17 Tháng sáu 2020.

  1. Yuukirito Trịnh Người thân của thần chết

    Bài viết:
    55
    Tên tác phẩm: Thử nghiệm

    Tác giả: Yuukirito Trịnh

    Thể loại: Tản

    "Cuối cùng, đứa con của mình.. Mặc dù cho anh ấy có phản bội tôi, nhưng đứa con này không có tội tình gì hết. Bởi vậy nên, đích thân tôi sẽ tự tay nuôi nấng nó lên người." Ngón tay của đứa con bé tí tẹo, vừa khóc vừa quơ nó đi linh tinh, người mẹ thấy khung cảnh này thật yên bình biết bao, nhất là kể từ sau khi chia tay với người đàn ông đó.

    Những tháng ngày đầu đời nuôi đứa con trai của cô, cô cảm thấy như cuộc đời của cô có ý nghĩa hơn. Mọi sự cố gắng của cô từ giờ sẽ đều là dành cho đứa bé này đây. Thế nhưng vào một ngày nọ, khi thấy đứa con của cô đang nằm đạp chân lên tường thích thú nhìn ngược ti vi, cô quyết định thử nghiệm.

    "Con là đồ vô dụng."

    Đứa bé không hiểu gì cả, nó cứ tưởng là mẹ nó khen nó nên cười tươi roi rói.

    Người mẹ tiếp tục làm lụng ở vũ trường và quán bar để có tiền nuôi nấng đứa con. Sáng thì cô đi đưa thư, gửi đứa bé ở nhà trẻ, chiều tối thì cô lại qua lại ở vũ trường, câu lạc bộ người lớn về đêm. Cuộc đời cô vẫn cứ xoay vần như vậy, nhưng cô không hề cảm thấy mệt vì tất cả là vì đứa con của cô.

    Mỗi khi cô về nhà, cô đều nói với đứa bé rằng: "Con là đồ vô dụng."

    Thời gian trôi đi, đứa bé lớn lên, người mẹ già đi. Nó bắt đầu học và ý thức được sự việc, cả cái thói quen kì dị đó của mẹ nó nữa. Nó vô dụng ư? Nó thầm nghĩ. Nó có cảm giác như nó đã vô dụng từ lâu lắm rồi, nhưng nó không thể biết được là từ bao giờ và tại sao. Hôm nay mẹ nó về nhà trong tình trạng ướt như chuột lột vì không mang ô, nó chạy ra cửa ra vào đón mẹ nó và đưa cho mẹ nó một chiếc khăn khô. Người mẹ mỉm cười với nó và nói: "Cám ơn con, đồ vô dụng."

    Mãi cho đến ngày hôm nay nó mới cảm thấy có một cái gì đó khác khác với cách nói thường ngày của mẹ nó. Vô dụng ư, có lẽ nó vô dụng thật.

    Cuộc sống học đường của nó diễn ra bình thường, như một người bình thường như mọi khi. Thế nhưng nó biết nó là người vô dụng, và nói với mọi người rằng nó vô dụng. Kể từ đó mọi người xa lánh nó, vì cho rằng nó phát bệnh. Người thường khi gặp sẽ giới thiệu tên tuổi, sở thích, đam mê.. Đến lượt nó, nó sẽ nói rằng nó vô dụng.

    Nó có hiểu từ vô dụng là gì đấy. Nhưng nó không biết tại sao nó lại vô dụng. Nó muốn về nhà hỏi mẹ nó.

    Mẹ nó mỉm cười sau khi nghe câu hỏi của nó: "Có gì đâu con, con vô dụng bởi vì con vô dụng thôi mà." Nó không hiểu mẹ nói gì cả. Có lẽ đúng là nó vô dụng thật.

    Thời gian tiếp tục trôi đi, nó tốt nghiệp và ra trường, kiếm được một công việc văn phòng lương ổn định. Người mẹ thì cũng già đi nhiều rồi nên không còn hoạt động những công việc như ngày trước nữa, giờ cô chỉ đưa thư nữa mà thôi. Nhưng cứ mỗi khi thấy đứa con đi làm về, bà lại tiếp tục chào đứa con và kêu nó là đồ vô dụng. Chẳng bao lâu sau, bà đổ bệnh mà chết. Di chúc bà để lại cho đứa con - người thân duy nhất của bà không có gì cả ngoài một bức thư ngắn:

    "Chắc hẳn đến bây giờ con vẫn không hiểu tại sao mẹ lại gọi con là đồ vô dụng đúng không. Lý do thì cũng đơn giản thôi con. Nghe xong đừng giận mẹ nhé con. Mẹ chỉ muốn thử nghiệm xem việc một đứa bé từ khi sinh ra cho đến mãi sau này bị gọi là vô dụng sẽ xử sự như thế nào mà thôi. Do kiếp này mẹ chỉ có một mình con để kiểm nghiệm nên mẹ không có cách nào khác ngoài cách hi sinh con. Xin lỗi con vì đã gọi con là đồ vô dụng suốt cuộc đời mẹ. Có lẽ, cũng như bao người khác, con cũng muốn được mẹ khen một lần đúng không? Nhưng mà cho mẹ xin lỗi, bởi vì kể cả khi mẹ chết đi rồi, thì con vẫn mãi mãi là một đứa vô dụng."

    Đứa con đọc xong bức thư và nhìn lên bầu trời xanh mây trắng, một chiếc trực thăng bay trên mái nhà.

    _Hết_​
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...