Tác phẩm: Thu ngập ngừng! Tác giả: Hồng Mến Tôi thích tiết trời mùa thu. Thủa ấy tôi qua mười lăm. Thu thơm hương cốm mới. Trăng thu lơ đãng nằm trên cành lá lả lơi gọi sương long lanh. Ngày mới nhấp nhô. Trời trong xanh, hanh hanh, gió êm mát.. nắng lấp lánh mặt hồ.. đẹp như tôi ngày con gái. Anh học cùng trường cùng chung con đường làng. Mỗi buổi sáng đến trường, say mê ngắm nhìn mái tóc dài ngào ngạt thơm hương hoa bưởi, say mê với cây đàn bầu tặng tôi những ca khúc tôi yêu. Tôi đã nghe say mê và rộn ràng sóng lòng.. Cùng cất giữ kỉ niệm nơi cầu ao, bến nước, nơi bờ đê và những đêm trăng trải nhẹ trên mặt hồ ngào ngạt hương hoa súng. Cùng tiếng cười thẹn thùng nghiêng sóng mắt. Tôi đã quen những đêm trăng soi nghiêng bên cửa sổ. Tôi lặng nhìn ngắm xuống con đường in bóng cây sầu đông. Anh nhẹ nhàng trong lời bài hát "lặng thầm" để ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Những mùa cây thay lá ngang qua vùng kỉ niệm. Thu cứ chậm rãi trôi trong bình lặng. Anh vào quân ngũ, tôi trở thành cô sinh viên trường văn hóa. Tôi ngang qua vùng trời mười tám. Bâng khuâng trước những đổi thay nơi miền đất lạ, tôi quên trời vẫn còn thu. Có lẽ, trong tôi luôn có những khát khao, ngây thơ dại khờ và yếu đuối bị giấu kín, do những va đập của thời gian, và sự xa cách mong manh, tôi chờ đợi được ai đó tìm thấy và nuông chiều, để mãi mãi được như cô bé trong thân xác mười lăm. Những lá thư cứ thưa thớt dần. Nhiều lúc cả hai chúng tôi cùng thấy sự xa vắng, lãng quên nhau. Ngày kéo dài, người mãi xa. Những xa xôi cách trở khiến cuộc tình trở lên quá đỗi mong manh. Những nhớ thương cách trở, những nồng nàn, da diết trả lại cùng trăng sao. Một chiều thu, chuyện tình chúng tôi bỗng hoang vu như ngôi đền rộng không bóng người cầu kinh. Thu nhẹ nhàng cứ thế trôi trong tôi, tôi nhẹ nhàng trôi qua thu. Tôi đánh mất thu thời con gái. Anh đánh mất tôi - đánh mất cả mùa thu. Hôm nay thu gõ cửa ngập ngừng. Chúng tôi lạnh lùng đi qua nhau. Trong tôi. Hương thu ngày ấy vẫn còn đậu trên mái tóc. Ngoài kia. Trời vào thu! Hồng Mến