"Gửi em, Kim Myung Hee Một tháng 5 nữa không hẹn mà tới nữa rồi.. Năm nay là tháng 5 thứ 41 anh đánh mất em. Sống mà không em, cuộc đời anh như chấp chới trong cơn thuỷ triều. Dù anh có vùng vẫy như nào, anh cũng chẳng thể tránh được những đợt sóng phía trước. Anh cũng đã nghĩ hay mình cứ vậy mà chết chìm ở trong dòng xoáy đó. Thế nhưng, khi tỉnh táo lại, cơn thuỷ triều tháng 5 ấy lại kéo anh về bờ. Thật không may, anh chỉ thấy lạnh lẽo và đầy oán hận. Anh đã sống với sự hối hận mang tên" nếu điều đó không xảy ra "quá lâu rồi. Nếu tháng Năm năm đó anh không về Gwangju, và nếu tại Gwangju năm đó anh không gặp gỡ em, nếu ở ngã rẽ năm đó chúng ta không lạc mất tay nhau. Thì liệu bây giờ, em có thể sống tiếp? Thế nhưng, đối diện với tháng 5 của 41 năm sau, khi em trở lại bên anh như thế này, anh đã ngộ ra rằng mọi thứ đều là quyết định của anh. Mùa xuân năm ấy về Gwangju là lựa chọn của anh, và anh quyết định yêu em bằng cả trái tim mình. Ở bên em, mỗi ngày anh đều nguyện cầu rằng ông trời hãy đổ hết mọi khó khăn lên anh, chứ không phải em. Nếu năm đó tại ngã ba ấy cuộc đời, là anh chết và em được sống, thì có lẽ em đã phải trải qua những gì anh trải qua bây giờ, cuộc sống của người ở lại.. Vậy nên anh đã hiểu ra rồi. Những ngày tháng mà anh đã đi qua chính là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của anh trong suốt 41 năm qua. Khoảng thời gian độc ác ấy tất thảy là tình yêu anh dành cho em.."