THƯ GỬI BA - UYỂN KIM Con bật khóc giữa đường đời Ba ạ! Nước mắt rơi vô thức dưới sương chiều Con khờ quá nghĩ dòng đời phẳng lặng Để vô tình ngơ ngác trước phong ba. Con chợt nghĩ về quá khứ thật xa Ngày Ba bảo cuộc đời mà con ạ! Sóng gió đến có bao giờ nói trước Lướt qua rồi con mới thấy chơi vơi. Ba vẫn bảo cuộc sống phải thảnh thơi Đừng suy nghĩ những gì làm con mệt Nhưng Ba ạ! Con thấy mình hư quá. Cứ trải lòng với suy nghĩ mông lung. Trong vô thức con nhớ một hình dung Một gương mặt, một nụ cười tỏa nắng Con với tay, chạm khoảng không phẳng lặng Mà vô hồn con quên mất lời Ba. Ba vẫn dặn không được khóc con nha. Dù vẫn biết yếu lòng là con gái, Nhưng nước mắt con không dừng được lại Vẫn âm thầm hòa lẫn với cơn mưa. Bỗng con nhớ một thuở của ngày xưa. Ba khẽ bảo lớn rồi con sẽ hiểu Cuộc sống này như một điều kỳ diệu Một phép màu cố hữu của thời gian. Con thả lòng bên khúc nhạc miên man Con vô thức để hàng mi ướt lạnh Nhưng Ba ạ không phải là con khóc Tại con buồn nên nước mắt con rơi! KIM