Nàng đan áo Đan Mộc ***** Trời có vào đông đâu em Sao em đan áo, ngoài rèm mưa ngâu? Trời buồn mưa ngập nỗi sầu Lòng trôi theo mũi kim khâu tay nàng Không còn cách trở đò ngang Không hoa sứ, mồng tơi giàn càng không Gần nhau lòng muốn lấy lòng Em ơi, em có nghe không, ta buồn? Ước mình là giọt mưa tuôn Ướt đôi mắt đẹp, để hôn môi nàng Nàng đan áo, lòng rộn ràng Áo kia có phải nàng đan cho mình? Là em đan cho người tình! Ta phút chốc hóa thành tình đơn côi Nhìn em cười, ta lẻ loi Mưa ngâu tháng bảy, tình trôi theo tình. Vì là mộng, hóa lung linh Thôi yêu đi, cứ tỏ trình, cứ mong Ngày nào đó, lá diêu bông cưới nàng.
Thôi em về đi Đan Mộc ***** Thôi em về đi, chớ có nhớ mong Chớ có hẹn thề, bởi ngóng trông chẳng còn Tim ta sầu rũ héo hon Tình ta đã hết, chết non những ngày Đợi em về như đợi mây bay Đợi em về mà em có hay Đợi em về làm đầy lòng trống "Nước chảy đá mòn" còn vọng, Nhưng lời hẹn đã hóa mộng "Trang Chu" Giờ em về, ta đã hết trông. Lời nói ngày xưa, thật hay dối, có cũng như không Khi ước hẹn giữa ta và em trở thành dĩ vãng Em không nhớ đâu, sao trách chi ta quên lãng Cũng đừng tiếc nuối gì những ngày tháng cũ xa Mai em về, đừng trách phố quen thành lạ Con đường kia thuở nồng nàn, em từng đi qua Mai em về, thương yêu cũ nhạt nhòa Em hãy trách vì sao đời chân thật. Trách mỗi góc đường, sao tất bật người qua? Trách mỗi hàng cây, sao bóng ngả chiều tà? Trách chuyến xe cũ, không còn đi tuyến cũ? Trách kỉ niệm xưa, bởi quá thừa nên chưa bao giờ đủ Và trách cả người cũ Vì ta không còn đợi em.
Đừng buồn chi em Đan Mộc ***** Đừng buồn làm chi em Như đời buồn, người vẫn say nắng Như mây buồn, vẫn lang thang phố vắng Chờ đợi có buồn, kim đồng hồ cũng không ngừng lặng Giây phút trôi qua, tất cả, nặng nhẹ, cũng về hư không Đừng buồn làm chi em Niềm vui đêm qua, tỉnh dậy chỉ là mộng Dù người không vô tình, lòng cũng đã rỗng Sợ làm gì chút ít thương đau kia Đừng buồn làm chi em, dẫu có chia lìa Hãy lặng yên dẫu nghe lòng đau thắt Ngày có khóc điên cuồng, đêm có thêm dằn vặt Héo hon tim rồi, người cũng chẳng quay về đâu Đừng buồn chi em, đời là vạn sầu đau Sầu thương nhớ, sầu chờ mong, sầu lẻ bóng Sầu về phố, một mình càng thêm trống Sầu về tim, khi vắng bóng người ta yêu Đừng buồn chi em Buồn đủ rồi, cố đừng để buồn thêm Đời sẽ không vì em mà tiêu điều Phố không vì em mà hắt hiu ít người Người càng không vì em mà mỉm cười Rồi yêu em.
Anh là gì trong tim em Đan Mộc ***** Anh là gì trong tim của em Là màu mực tím nơi lưu bút đã lấm lem Hay là màu cầu vòng sau mưa rực rỡ Hay là màu của nỗi nhớ, một thuở ta từng yêu nhau? Anh là gì trong tim em, sau những nỗi đau Ta tự mình gây ra, cớ sao bây giờ tự trách Thôi trách nhau chi, để nghe lòng mình dằn vặt Khi người đi rồi, nửa hồn còn lại vỡ tan hoang? Mai người về bên kia ấy, sẽ bình an Ta nơi này ngóng hoài con phố nhỏ Ai đi đi, ai đến đến với muôn lời bày tỏ Ta một mình, quán nhỏ không có em. Mai, thu không còn, đông đến, ta sẽ thử xem Mở cửa nhà, đón gió mùa đông thổi tới Mở cửa lòng, tiễn thu về nơi xa vời vợi Chút mong nhớ thuở nào, ta hãy cố quên đi. Mai, thu không còn, đông đến, tình chia ly Ngăn cách thời gian, không gian có nghĩa lý gì Chỉ lo sợ, kề bên mà nghìn năm ngăn trở Chỉ lo sợ, kề bên mà cửa lòng chưa bao giờ mở Chỉ lo sợ, kề bên mà vĩnh viễn xa vời.
Nắng gắt Đan Mộc ***** Nắng gắt quá, chờ mong lắm một cơn mưa Em đi giữa lối xưa, ngỡ anh sẽ quay trở về Xòe tay che nắng, lắng lòng nghe câu thề Để buồn hơn, khi người không bên ta nữa Nắng gắt quá, người đi xa mang theo lời hứa Mãi chờ, mãi đợi, nơi phố cũ, lúc vừa lên đèn Có phải hay không, xa nhau, khoảng cách làm rối ren Khiến cho anh quên đi lời hẹn ước Có phải hay không, em là người quay đi trước Dù hối hận đầu tiên, cũng chỉ còn có chính mình? Có phải hay không, anh từng phân vân trước chữ tình Giữa chúng ta, ai yêu nồng nàn, ai lí trí hơn ai? Và em nghĩ rồi, nắng kia vẫn gắt vào ngày mai "Nhất nhật bất kiến như tam thu hề" nào có sai? Nguyện chờ anh, đợi anh, anh chắc không quay lại. Em không biết, nhưng sao vẫn mong mãi Kìa, nắng quá, tim em héo hắt Tay khô rồi, da sẽ nhăn nheo Anh đi rồi, tim cũng héo đau Tình hết rồi, em sẽ ra sao? Kìa, nắng gắt quá, mưa mãi là ước ao Vì cớ gì, mong chi điều không bao giờ đến? Vì cớ gì thuyền cũ cứ phải trở về bến Tin đi, Bến sẽ gặp con thuyền khác, Đáng chờ mong.
Ngày mai Đan Mộc ***** Sáng thức dậy, thấy mình thêm một tuổi Ước mơ sắp đến gần đồng nghĩa với từng ngày trôi Không còn trẻ thơ nhưng nhớ hoài thuở trong nôi Khúc hát câu ca mẹ đã đong đầy theo năm tháng Sáng thức dậy, nhìn gương thấy mắt mình đầy ánh sáng Mỉm cười “cố lên” rồi ngày mới sẽ đẹp tươi Chân sáo ra đường, phố có chật, lòng vẫn cứ vui Tâm ta thư thái, nỗi buồn không thể đến gõ cửa Sáng thức dậy, sau cơn mưa, đất trời như gột rửa Cảnh vật sạch trong, ánh nắng lóe phía cầu vồng Lá dẫu rơi nhiều vẫn không làm lòng ta trống không Bởi lá non xanh, vẫn tươi lấp lánh ở trên cành Sáng thức dậy, hòa vào dòng người đang trôi nhanh Mặc ai hối hả, ta chậm rãi đùa vui đôi câu thong thả Nét mặt cứ rạng ngời sau những vất vả bôn ba Sáng thức dậy, mừng lắm Vì cuộc đời hãy còn có ta Để ai đó, ở phía kia, dẫu có cách xa Vẫn mơ ngày, ta, người gặp lại.
Tháng tám mùa thu Đan Mộc ***** Tháng tám mùa thu, kẻ xa nhau gọi là mùa nhớ Ai cách nửa bầu trời có hướng về nơi này bỡ ngỡ Trông mỏi mòn một ánh mắt phía xa xăm Tháng tám mùa thu vui hội dịp trăng rằm Bến sông rộn ràng rước đèn ngôi sao nhỏ Bóng ai thấp thoáng ngập ngừng câu bày tỏ Gió nổi áo tung bay, rực rỡ đêm nồng nàn Tháng tám hương thu ngất chìm vị của thời gian Ai từng qua phố nhớ hoa xưa thơ dại Tay nắm hụt tay rồi lòng đầy tê tái Lời nói thuở nào còn thoảng đậm mùa thu Trăng tháng tám viên mãn như mắt ai ôn nhu Và ánh nhìn nhẹ nhàng nhưng sao rực cháy Ôi ánh nhìn khiến tim ta run rẩy Lặng yên đón chào trăng tháng tám mùa thu
Mượn Đan Mộc ***** Cho em mượn vòng tay Tiếng đàn hóa men say Khúc nhạc sầu đâu đây Sao mình ta đắng cay? Cho em mượn bờ vai Xóa tan niềm oan trái Để lòng em khắc khoải Tình ta đừng thơ ngây Chung tình em không hay Hai lòng em son sắt Si tình người dằn vặt Bạc tình kẻ hứa suông Rượu đắng người vẫn uống Tình đắng người càng mong Thương yêu trong vô vọng Vẫn đợi lên men nồng Cho em mượn tia nắng Sưởi ấm khi đông về Em sẽ chẳng tái tê Dù ai không trở lại Tặng em trái tim dại Của kẻ khờ ngu ngơ Lời thương sao cứ ngỡ Bạc tiền để đổi vay Thương xưa hóa mây bay Nẻo về không cách trở Ai xa xôi lỡ dở Ai trông đợi mỏi mòn Lời hứa cũng héo hon Tim cũng mòn chết yểu Tình yêu đời không thiếu Tiếc mỗi kẻ chung tình