Thổn Thức Tàn Đêm Tác giả: Thanh Hoàng Ngàn nắng hoa cài vai áo, Chưa bằng một nét bút thư sinh. Chỉ dành một chiếc áo lung linh, Trên khắp lối, chưa tìm về. Mưa chiều về buồn xao xuyến lòng ai.. gọi Cánh hoa vàng trên tay áo, Bước chân khẽ chạm đưa tay, Cho cơn gió nhẹ trôi vào, Cho những phút ngày xưa.. gợi nhớ. Còn lo âu, còn buồn chi nữa. Tiếng tiêu buồn gọi vào gió mưa. Còn thương đau, Còn hoài niệm năm tháng, ký ức trông. Xuân ngã xuân đi vào trong tiếng cười, Đông ơi đông giá sao còn tuyết. Cho lệ hoài rơi nét tương tư, Nhịp buồn ngàn sau có xoay vần. Còn sâu mãi phương trời rộng.. * * *
Bài thơ chất chứa đầy cảm xúc, một chút thoáng buồn, một chút hoài niệm, một chút tương tư, những cảm xúc ấy đan xen vào nhau tạo nên một dòng chảy tâm trạng dồn dập đổ dồn vào nhân vật trong bài thơ, khiến con người ấy phải "thổn thức" không sao ngủ được. Đêm khuya là khoảng thời gian mọi vật chìm vào trạng thái nghỉ ngơi, là thời gian hiếm hoi để con người đối diện với chính mình. Tại sao lại phải thổn thức? Chắc chắn là có điều tâm sự, chắc chắn là con người ấy đang chất chứa trong lòng nỗi tương tư người yêu, niềm hoài niệm về một thời đã qua và buồn vì sự đời. Một bài thơ vô cùng hay và xuất sắc, mang đậm văn phong riêng của tác giả. Chúc anh sẽ thành công hơn nữa. Trên đây chỉ là cảm nhận chủ quan của em nên có nhiều chỗ sai sót trong việc tiếp nhận tư tưởng của bài viết, chúc anh một buổi tối tràn ngập niềm vui!