Ngôn Tình Thời Gian Dù Có Chảy Nhưng Anh Vẫn Mãi Yêu Em - Hạ Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lam Hạ Kim Dương, 17 Tháng năm 2020.

  1. Lam Hạ Kim Dương

    Bài viết:
    5
    Tên tác phẩm: Thời gian dù có chảy thì anh vẫn mãi yêu em

    Tác giả: Hạ Dương Dương

    Thể loại: Ngôn Tình

    Link thảo luận góp ý:

    (Ảnh bìa)

    Văn án:​
     
    Uất PhongLãnh Y thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng năm 2020
  2. Lam Hạ Kim Dương

    Bài viết:
    5
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một thành phố xa hoa, một chàng trai khôi ngôi, tay nắm chặt một phong thư cùng một bó hoa tường vi trắng vừa sải bước vừa ngắm nhìn những ánh đèn lấp lánh trong đêm như những vì sao lóng lánh trên bầu trời rất cuốn hút lòng người. Bóng hình lẻ loi ấy hòa nhập vào dòng người tấp nập. Mặc dù không khí ở thành phố đang rất vui tươi nhưng anh lại chẳng thể vui nổi. Ánh mắt chứa đậm sự bi thương, đau buồn còn có tự trách.

    Lần đầu tiên anh thấy con đường về tới nhà lại trở nên dài và khó đi đến vậy. Lặng lẽ ngắm nhìn lần nữa con đường quen thuộc mà hằng ngày anh vẫn đi nhưng sao lại cảm thấy nó thật xa lại thế này! Trong đầu lại hiện lên hình ảnh của hai con người một nam một nữ cũng trên con đường này tay trong tay, đôi lúc còn chọc ghẹo nhau, vui vẻ mà lẩn trốn vào dòng người mênh mông. Những kí ức đẹp cứ hiện về trước mắt anh. Cô gái có mái tóc dài ngang lưng để xõa xuống bỗng nhiên đứng trước mặt anh, đôi môi anh đào cười tươi để lộ một hàm răng trắng bóng, ánh mắt đen láy ngập tràn niềm vui, cô vươn đôi tay trắng nõn của mình ra. Ma xui quỷ khiến anh vươn bàn tay thô ráp của mình ra muốn được chạm vào đôi tay xinh đẹp ấy thì hình bóng của cô tan biến. Anh hoảng loạn ngó nhìn, tìm kiếm xung quanh muốn tìm lại hình bóng của cô nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Một giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mắt lăn dài trên má. "Nguyệt, em thật sự không cần anh nữa sao? Vì sao em không quay về với anh? Anh nhớ em nhiều lắm! Nguyệt.. Nguyệt!"

    Anh cũng không biết mình nên đi đâu, cứ thế anh dừng chân tại một bia mộ. Bia mộ đó được làm rất tinh tế trên mặt bia có khắc một cái tên của người con gái hằng đêm anh từng mơ đến "Vân Thanh Nguyệt" bên dưới là ảnh một người con gái cười tươi như hoa. Anh nở một nụ cười. Nhưng đó là một nụ cười chua sót. Ngồi vuốt ve khuôn mặt cô anh lại nghĩ tới khoảng thời gian trước mình và cô bên nhau.

    7 năm trước anh và cô từng là một cặp kim đồng ngọc nữ khiến bao người ngưỡng mộ và ghen tị. Anh và cô sống rất hạnh phúc, vui vẻ bên nhau tạo ra nhiều những kí ức đẹp đẽ biết bao. Nhưng hạnh phúc tới mau thì cũng đi mau. Trong một lần đang làm việc thì anh cảm thấy đau tim và rồi ngất đi được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện. Kết quả kiểm tra khiến anh đơ người. Trên phiếu chuẩn bệnh ghi rõ anh bị mắc bệnh tim, nếu không có quả tim phù hợp thì anh chỉ còn sống được vài năm nữa.

    "Tôi không tin. Tôi vẫn còn trẻ như vậy vì sao lại mặc bệnh tim được chứ? Tôi không in, đây là nói dối, là nói dối. Nguyệt, tất cả là lời nói dối thôi đúng không? Em trả lời cho anh biết đi, là nói dối thôi đúng không?"

    "Thanh, không sao đâu! Có em ở đây rồi. Em sẽ chăm sóc cho anh cho đến khi anh khỏi lại được không? Đến lúc anh khỏi lại chúng ta cùng nhau kết hôn, cùng nhau sống tới đầu bạc răng long nha!" Những giọt nước mắt cứ thế chàn ra. Cô rất muốn kìm nén không khóc trước mặt anh nhưng không thể. Nhìn thấy anh đau lòng, tụ lừa dối chính mình, trái tim cô như bóp nghẹt lại. Anh từng là người trầm tĩnh, lúc nào cũng bình tĩnh rồi mới đưa ra quyết định. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hốt hoảng như vậy.

    Nghe tin dữ, cả nhà anh đều đau lòng, chạy đông chạy tây để lo chữa trị cho anh. Người khổ nhất là người anh yêu. Cô ngày làm 3 công việc để kiếm tiền, đêm đến còn phải chăm sóc cho anh. Đã nhiều lần anh giả bộ giận dữ với cô rồi đòi chia tay nhưng dù vậy cô vẫn kiên trì đến chăm sóc cho anh, mẫu món cháo mà anh thích ăn nhất, kể chuyện cho anh nghe, cổ vũ cho anh nói muốn cùng anh đi hết quãng đường. Dù nhà mẹ của cô phản đối quyết liệt nhưng cô ngày nào cũng vậy mặc cho nhiều người can ngăn. Gia đình anh có cả anh trong đó đều thấy có lỗi với cô. Để cô chịu khổ vì mình lại còn để lỡ thanh xuân không thể lấy lại được.

    Cứ thế trôi qua mấy năm, bệnh của anh ngày một nặng nhưng anh vẫn chưa tìm được quả tim phù hợp cho mình. Trong những năm chăm sóc cho anh, tình cảm của hai người ngày càng lớn hơn, chỉ cách một ngày không thấy nhau như trải qua ba thu vậy. Đến một ngày, bác sĩ chuyên phụ trách chữa trị cho anh nói đã tìm được quả tim phù hợp anh rất vui mừng. Cứ nghĩ đến mình không cần phải nằm trên giường bệnh, không cần tiêm chích là anh lại thấy lòng vui phơi phới. Cả gia đình anh đương nhiên cũng rất vui mừng những năm u ám đeo bám cũng được gỡ bỏ. Anh nắm tay cô và nói: "Nguyệt, anh sắp khỏi bệnh rồi, đến lúc đó anh sẽ cầu hôn em rồi tổ chức cho em một hôn lễ thật lớn. Lúc ấy chúng ta sẽ lại được hạnh phúc bên nhau. Chúng ta sẽ sinh hai đứa một trai một gái. Con trai sẽ giống anh, còn con gái sẽ xinh đẹp và dễ thương như em.." Anh vừa nói, vừa ngắm nhìn người anh yêu. Nhưng anh lại không phát hiện ra đáy mắt của cô có một tia đau lòng vụt qua.

    Kể từ khi anh biết mình sắp khỏi anh lại có thêm sức sống tích cực hơn trong điều trị và ăn cũng nhiều hơn trước. Mỗi lần mở mắt ra anh lại cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày tươi vui. Anh rất biết ơn người đã hiến tim cho anh, có lần anh hỏi bác sĩ điều trị thì anh ta bảo người này không muốn để ai biết mình hiến tim nên anh ta không thể nói. Nhưng biểu cảm của anh ta có chỗ không đúng nhưng anh vì khá thất vọng nên cũng chẳng để tâm. Cứ như thế cho đến khi bắt đầu phẫu thuật trao đổi tim. Cuộc phẫu thuật kết thúc thành công, anh được đưa đến phòng phục hồi. Cô ngày nào cũng tới chăm sóc anh nên sức khỏe anh ngày một tốt lên. Cho tới khi xuất viện anh bắt gặp cảnh Nguyệt đang ôm ấp người đàn ông khác. Người đàn ông này đối với anh rất quen thuộc đó là bác sĩ trị liệu cho anh. Anh chạy nhanh như bay về phía hai người, gầm lên: "Hai người đang làm cái quái gì vậy?" Vì ở đây khá vắng người và anh cũng mới khỏe lại nói không to lắm nên cũng không ai nghe thấy được. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô muốn kéo về thì cánh tay còn lại bị bác sĩ kia kéo. Hai người giằng co, mắt trừng mắt không ai nhường ai.

    Cảm thấy khó chịu cô gái gật phăng hai tay ra. Cảm thấy tay mình trống vắng lúc bấy giờ anh mới quay lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như đang hỏi: "Vì sao em lại ôm hắn?"
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng năm 2020
  3. Lam Hạ Kim Dương

    Bài viết:
    5
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô lảng tránh ánh mắt ấy, trái tim cô từng cơn từng cơn co thắt lại. Cô không thể lừa dối được anh như vì bất đắc dĩ cô chỉ có thể tàn nhẫn chà đạp lên tình yêu của hai người. Cô không còn sự lựa chọn nữa rồi. "Thanh xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em. Chúng ta chia tay đi. Chúc anh tìm được nửa đời còn lại của mình." Cô cố gắng chèn ép lại tình cảm của mình, chèn ép sự đau lòng tới rỉ máu, kiềm chế những giọt nước đang sắp chàn ra điều chỉnh lại giọng nói cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt không thể tin được của anh mà nói.

    "Nguyệt, em đang nói cái quái gì vậy? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư đừng đùa với anh nữa, chúng ta mau về nhà thôi. Về nhà với anh nào." Anh đưa bàn tay muốn nắm lấy bàn tay chai sạn của cô thì cô tránh né, đi đến bên vị bác sĩ kia.

    "Thanh, em không nói đùa. Em yêu Long (Tên của bác sĩ), em muốn ở bên anh ấy. Chăm sóc anh chẳng qua chỉ muốn được gặp Long. Anh xuất viện rồi em không có cớ để tìm anh ấy nữa nên em mới tới đây tỏ tình. Không ngờ là Long cũng yêu em từ lâu rồi nên em sẽ ở cùng Long. Anh sẽ chúc phúc cho em mà phải không Thanh!" Cô nói rất tự nhiên nhưng trong lòng cô lại là bão tố. Không ai có thể biết được trái tim cô đang từng cơn đau thắt lại, những lời nói tổn thương tới anh như những con dao vô hình sắc bén đang từng chút từng chút một găm vào tim cô. Nó rất đau. Nhưng đau ngắn vẫn hơn đau dài mà không phải sao?

    "Nguyệt, sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em cho anh hi vọng, cho anh hạnh phúc, để anh từng ngày từng ngày một yêu em nhiều hơn. Để rồi sao?" Anh chỉ tay về phía hai người, mắt chứa đầy sự bi thương, đau lòng, còn có không can tâm. "Để rồi em đến bên người khác, chà đạp tình yêu của chúng ta. Trái tim em làm từ gì vậy hả? Vì sao nó lại lạnh đến vậy chứ?" Toàn thân anh như bị rút hết lực, phải chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng được. Cánh tay vô lực buông thõng xuống, mắt được bao phủ một làn nước làm nhòa đi hình bóng của cô cũng xóa nhòa đi những kí ức ngọt ngào nhất của hai người. Thấy nước mắt sắp rơi, anh quay lưng về phía họ, giọng nói run run vang lên: "Nếu em đã chọn anh ta thì hãy sống cho thật tốt. Bác sĩ Long, anh hãy chiếu cố cô ấy, cô ấy ở bên tôi chịu không ít khổ sở rồi. Nếu đến lúc anh không còn yêu cô ấy nữa thì đừng đánh, đừng chửi, đừng làm khó cô ấy, hãy đưa cô ấy đến chỗ tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy. Nguyệt, dù em có làm gì đi nữa thì anh vẫn sẽ là người đứng sau đợi em. Nếu anh ta không thể che chắn cho em, anh sẽ là người đứng ra bảo vệ em."

    "Thanh, không cần đợi em, tháng sau chúng em sẽ kết hôn rồi sang nước ngoài sinh sống. Chúng ta sau này cũng đừng liên lạc nữa. Long không thích. Anh.. cố gắng giữ gìn thân thể. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì đừng nên uống rượu, sẽ làm hại thân thể. Anh vừa mới hồi phục chưa được bao lâu." Nhìn bóng lưng lẻ loi trái tim cô lại đau, nước mắt cứ thế tuôn rơi dù cô không muốn thế. "Thanh tạm biệt"

    Anh không quay đầu lại mà đi thẳng ra cổng bệnh viện vẫy tay đón taxi. Ngồi trong xe, ngước nhìn cảnh vật bên ngoài, lòng anh đau nhói những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống lăn dài trên má. Anh thì thào: "Nguyệt, em thật vô tâm. Đến bạn bè cũng không muốn cho anh làm sao? Ha ha ha." Anh cười trong vô vọng. Bác tài xế thấy anh như vậy cũng không biết nên nói thế nào để an ủi chỉ có thể để lại cho anh không gian yên tĩnh.

    Kể từ khi về nhà anh như một người không hồn lúc nào cũng ngẩn ngơ nhớ về khoảng thời gian đẹp đẽ kia. Nhưng anh cũng không bỏ bữa, không uống rượu, chỉ vì cô nói anh nên giữ gìn sức khỏe. Nhìn thấy anh như vậy gia đình rất lo lắng. Vì chưa biết chuyện anh và Nguyệt chia tay nên cha mẹ anh nhiều lần gọi điện cho cô nhưng vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Sốt ruột cũng không làm được gì liền cử đứa em trai chỉ kém anh 2 tuổi vào tâm sự.

    "Anh, anh cứ ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn vậy ba mẹ lo lắng lắm đấy. Anh có chuyện phiền muộn gì có thể nói cho thằng em trai yêu quý này của anh được không? Là chuyện của chị dâu sao? Ba mẹ nhiều lần gọi cho chị ý nhưng không liên lạc được. Hai người đã xảy ra chuyện gì à?"

    "Bọn anh chia tay rồi. Cô ấy không cần anh nữa rồi. Đến cả làm bạn cô ấy cũng không cho. Tới hỏi thăm cô ấy sống có tốt không cô ấy cũng cự tuyệt. Tại sao lại có người tuyệt tình tới tàn nhẫn như vậy chứ? Là anh không tốt ở chỗ nào sao? Nếu anh không tốt ở đâu cô ấy cũng có thể nói cho anh biết mà. Chỉ cần cô ấy nói ra thì dù có khó khăn anh cũng sẽ sửa mà. Tại sao cô ấy không cho anh cơ hội sửa chữa đã phán anh tội chết vậy? Tại sao? Tại sao?" Thanh nói ra hết lòng mình. Bao ngày qua anh luôn nghĩ lí do vì sao cô lại chọn người khác tại sao bỏ rơi anh.

    "Anh, chuyện tình cảm không thể gượng ép được. Nếu chị dâu.. À nhầm chị Nguyệt đã không yêu anh vậy thì quên người ta đi. Bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn. Chị Nguyệt dù gì cũng chăm sóc cho anh nhiều năm như vậy Chia tay anh chắc chắn vì lí do nào đó. Anh cứ ngồi thẫn thờ như vậy cũng không phải là cách. Anh phải mạnh mẽ hơn thì mới giúp chị ấy giải quyết khúc mắc có khi chị ấy sẽ quay về bện anh thôi." Thành không tin là Nguyệt sẽ rời bỏ anh mình để yêu người khác. Anh nhìn thấy cô ấy chăm lo săn sóc cho anh mình anh có thể hiểu được chị ấy yêu anh biết nhường nào. Anh không hận cô vì anh biết cô có chủ ý gì đó nên mới làm vậy. Anh biết cô là người con gái thông minh luôn có chủ trương của chính mình. Việc anh giúp đỡ được cho cô đó chính là khuyên bảo anh trai sống cho thật tốt, không vì chuyện đó mà buồn phiền.
     
    Uất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng năm 2020
  4. Lam Hạ Kim Dương

    Bài viết:
    5
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc tâm sự với em trai mình, Thanh đã có lại động lực cố gắng.

    Sau 3 năm, anh đã mở được công ty của riêng mình. Mặc dù nó không to lắm nhưng rất có uy tín. Ba năm qua, anh luôn cắm đầu vào làm việc, đó là cách duy nhất để anh có thể quên đi Nguyệt. Ba mẹ anh rất đau lòng, đã nhiều lần giới thiệu con gái cho anh nhưng anh không chịu, hai người cũng chẳng thể ép buộc được.

    Cho đến ngày hôm nay, anh cảm thấy trong người không được khỏe nên đã tới bệnh viện để khám. Đã rất lâu rồi anh không đến bệnh viện. Nơi đây chứa đựng những hồi ức đẹp đẽ nhưng cũng rất đau thương mà anh không muốn nhớ đến. Trải qua ba năm, nói ngắn không ngắn mà dài cũng không dài nhưng những hình ảnh ấy cứ hiện về trước mắt anh như mới vừa xảy ra vào hôm qua. Có lẽ giờ này cô ấy cùng bác sĩ kia đang sống rất hạnh phúc nhỉ. Nhiều khi nghĩ lại anh thật ngốc. Người ta đã muốn anh buông tay vậy mà anh cứ khăng khăng níu kéo. Biết trước kết quả mà vẫn không chịu buông tay để rồi người bị tổn thương lại chính là mình.

    Đến phòng khám, anh thấy một bóng hình của người đàn ông quen thuộc. Đó là người đã cướp đi người anh yêu-Long.

    "Là anh" Cả hai trố mắt nhìn nhau đồng thanh nói.

    "Không phải anh đã sang nước ngoài sinh sống rồi sao? Vì cái gì anh lại ở đây? Nguyệt dạo này.. vẫn khỏe chứ?"

    "Nguyệt đã mất rồi." Long nói ra trong lòng ngậm ngùi chua sót. Anh đúng thật là yêu cô, ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi anh gặp cô anh đã bị vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của cô làm cho tim đập lỡ nhịp. Nhìn thấy cô ngày ngày vất vả chăm sóc Thanh anh lại đau lòng nhưng không thể giúp gì được cho cô. Anh thừa nước đục thả câu điều trị cho người yêu cô mà bắt chuyện với cô, trở thành bạn thân san sẻ những buồn phiền cùng cô. Có một lần mẹ ép anh đi xem mắt, anh đã tới nhờ cô làm bạn gái giả. Chỉ là giả thôi nhưng anh vẫn hưởng thụ những giây phút hạnh phúc ấy.

    Thanh không thể tin được vào thứ mình nghe thấy: "Sao anh có thể lấy mạng sống của nguyệt ra làm trò đùa vậy chứ? Tôi sẽ không tin đâu. Nguyệt sao có thể chứ.. Không thể nào.. Không có khả năng. Anh nói rõ đi Nguyệt bây giờ đang sống ra sao?"

    "Tôi vừa nói rồi. Nguyệt đi rồi, cô ấy đi rồi. Anh còn muốn thế nào nữa?" Long túm lấy cổ áo anh mà nói.

    Gân xanh trên trán Thanh nổi lên, nắm tay trực tiếp hạ xuống mặt Long, dòng máu tươi rỉ ra từ khóe môi. Chưa phòng bị nên Long chạng vạng ngã xuống, đang muốn đứng dậy thì Thanh kéo cổ áo lên: "Không phải tao nói rồi sao? Nếu mày không chăm sóc được cho em ấy thì mày đưa em ấy về cho tao. Tao sẽ nuôi em ấy không cần mày bận tâm nữa, Vậy mà mày làm cái quái gì vậy hả? Nói cho rõ, vì sao em ấy mất?" Thanh không khống chế nổi chính mình, tay nắm cổ áo Long có chút run run, giọng cũng trở nên khàn khàn, ánh mắt giăng đầy tơ máu cùng một tầng nước mắt.

    Long hất tay Thành ra mà quát: "Anh tưởng tôi muốn lắm sao? Nếu như không phải anh, cô ấy sẽ chết sao? Anh có tư cách gì mà nói tôi? Anh có tư cách gì mà đòi chăm sóc cho cô ấy hả?'Nước mắt anh lại chảy. Mỗi lần nghĩ tới người con gái với dáng người nhỏ nhắn mà kiên cường nước mắt anh lại rơi. Đã nhiều lần anh suy nghĩ trái tim cô làm từ băng sao vì cái gì nó chẳng có chút độ ấm nào vậy? Anh đã từng van xin cô nhưng cô không nghe. Rất nhiều lần anh tự hỏi vì sao anh lại yêu một người vô tâm tới như vậy? Là kiếp trước anh nợ cô sao? Nhưng chẳng một ai trả lời. Suốt 3 năm qua anh luôn gặp ác mộng. Mỗi lần nhắm mắt anh lại thấy được hình ảnh một người con gái mặc chiếc váy trắng tay cầm bó tường vi trắng mỉm cười với anh khi tới gần anh thì cô biến mất không cô đã được một người đàn ông khoác trên mình bộ áo đen có mũ chùm, tay cầm lưỡi hái mang cô đi mất chỉ để lại chiếc váy trắng cùng bó tường vi đã nhuốm máu.

    " Tại tôi? Anh nói cho rõ ràng vì sao Nguyệt ra đi? "

    " Năm đó vì chăm sóc anh mà Nguyệt lao lực quá độ nên ngất đi, khi kiểm tra thì phát hiện tim của cô ấy trùng với tim của anh. Tôi đã giữ bí mật nhưng không hiểu sao Nguyệt biết được nên đã đến tìm tôi hiến tim mình cho anh. Tôi không đồng ý. Nó rất nguy hiểm tới tính mạng của cô ấy bởi vì sức khỏe của cô ấy không cho phép, vậy mà cô ấy đã lấy điều kiện ra để đàn áp tôi. "Nói đến đây trong lòng Long cảm giác ngậm ngùi, tim anh rất đau đau tới rỉ máu.

    " Chỉ vì cô ấy lấy điều kiện ra mà anh đã đồng ý? "

    " Tôi không có ngu. Lúc đó tôi đã từ chối. Dù tôi có thất hứa đi chăng nữa tôi cũng không muốn Nguyệt làm như vậy. Tôi nghĩ làm vậy cô ấy sẽ bỏ cuộc nhưng ai ngờ cô ấy lại đi nhờ vị bác sĩ khác. Như anh biết, trong bệnh viện này chỉ có tôi là có tay nghề cao nhất còn đa số đều dạng trung trung chỉ phẫu thuật những ca bình thường còn đối với bệnh tình của anh mà nói tôi cũng cảm thấy khó khăn chứ đừng nói là các bác sĩ khác. Chính vì vậy mà tôi bắt buộc phải đồng ý. Như vậy chí ít cô ấy còn sống thêm được một thời gian. "Nói xong Long tới trước ngăn bàn của mình lấy ra một phong thư đưa cho Thanh:" Trước khi mất cô ấy đã đưa cho tôi cái này nói là khi nào anh khỏe lại, cuộc sống tốt lên thì hãy đưa cho anh. Coi như tôi đã hoàn thành xong nguyện vọng cuối cùng của cô ấy rồi. "

    Chân tay anh như không còn sức lực run lật bật, cố gắng vươn tay nhận lấy phong thư." Cô ấy hiện giờ đang ở đâu? "----" Phía Đông của thành phố "

    * * *

    " Nguyệt, nếu không nhờ tên Long kia có hay không em định trốn tránh anh cả đời? Em không chỉ tàn nhẫn mà cũng thật độc ác. Em đi rồi, anh sống có ích gì chứ? Vậy là người con gái anh thương đi thật rồi. Nguyệt sẽ không về bên cạnh anh nữa. Nguyệt vĩnh viễn không trở về bên anh nữa rồi.'

    "Không phải em hứa sau khi anh khỏi bệnh sẽ gả cho anh, cùng anh đi tới già sao? Nguyệt, em hứa rồi mà.. Em đã hứa với anh rồi mà. Bây giờ anh khỏi bệnh rồi, anh đã khỏe lại rồi anh còn.. anh còn mua cả nhẫn cưới nữa này, em xem." Vừa nói Thanh vừa móc trong túi quần ra hộp hình vuông, bên trong là một cặp nhẫn có đính kim cương lấp lánh như sao trời. "Anh đã đặt một cặp nhẫn cưới lúc đó em thích.. Em xem đi, rất đẹp phải không? Nếu nó được đeo lên tay em thì sẽ đẹp hơn nữa đấy.."

    "Nguyệt, vì sao em lại ngủ rồi? Em mà còn ngủ nữa là anh đi đấy. Anh sẽ ở bên người khác, ôm cô gái khác vào trong lòng, sẽ cưới người con gái khác không phải em, cùng đi đến già cũng không phải em đâu đấy. Tỉnh dậy đi đừng ngủ nữa. Anh xin em đấy. Nguyệt.. Nguyệt."

    Ngồi dựa lưng vào cạnh bia mộ, anh mở phong thư cô viết ra. Dù đã là buổi tối nhưng nơi đây có ánh điện đủ sáng để đọc. Trong thư viết:

    "Thanh, có lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đã không còn nữa rồi. Em biết anh sẽ không vì em phản bội mà hận em. Nhưng đau ngắn còn hơn đau dài mà nhỉ! Xin lỗi vì đã làm tổn thương anh.

    Khi anh có được bức thư này có lẽ Long đã nói cho anh biết hết mọi chuyện rồi. Đừng vì em mà làm chuyện gì dại dột. Anh phải sống thật tốt, lấy người con gái tốt hơn em để cô ấy chăm sóc anh đến hết quãng đường còn lại. Anh cũng phải chăm sóc tốt cho dì và chú nữa đấy. Không được vì tình yêu mà bỏ quên gia đình đâu nhớ chưa! Còn có nhờ anh chăm sóc tốt cho ba mẹ em. Họ sẽ đau lòng nếu biết tin em mất hãy an ủi họ cũng đừng giấu họ. Để họ biết được em là người con bất hiếu vì chính mình mà bỏ rơi họ. Như thế em sẽ ra đi thanh thản hơn.

    Sau khi nói câu chia tay, em rất đau, nó như con dao đâm vào trái tim em vậy. Em rất muốn được anh ôm, được anh xoa dịu nhưng em không thể. Nhìn dáng bóng cô đơn của anh em đã không kìm lòng mà khóc. Anh biết không, nếu anh nói thêm dù chỉ một chữ, có lẽ em đã không chống đỡ được mà lao vào lòng anh, cảm thụ nhiệt độ ấm áp mỗi khi anh ôm. Em thật sự rất nhớ anh. Mỗi lần muốn gặp anh em chỉ có thể đứng xa nhìn, em muốn được vuốt ve khuôn mặt của anh nhưng mỗi lần cánh tay giơ lên đều chạm vào khoảng không. Mỗi đêm em không tài nào ngủ được chỉ vì hình bóng lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đã khắc sâu trong tâm trí em. Chỉ cần nhắm mắt lại thì bóng lưng cô độc ấy lại hiện về.

    Alac, sao nước mắt lại rơi nữa rồi. Em không được khóc phải cười lên mới dược như thế anh cũng an tâm hơn không cần lo lắng cho em nữa.

    Nhiều lần nghĩ tới chính tay em đã bóp nát tình yêu của chúng ta em lại cảm thấy mình thật là con người tàn nhẫn. Xin lỗi Thanh, em thất hứa rồi. Sự trừng phạt của em là anh hãy quên em đi. Đừng vì em mà bỏ lỡ nhân duyên của mình.

    Kẻ vô tâm Nguyệt của Thanh."

    Đọc hết bức thư, nước mắt anh không ngừng tuôn rơi. Miệng lẩm bẩm gọi tên người con gái anh ngày ngày nhớ tới: "Nguyệt.. Nguyệt của anh.. Nguyệt.."

    "Nếu quên được em một cách dễ dàng như em bỏ anh đi thật tốt. Như vậy anh sẽ không còn đau lòng sẽ không còn.. yêu em. Nhưng trên đời không có nếu như. Anh phải làm sao đây. Em thật ngốc nghếch tới đáng yêu mà. Em đáng yêu như vậy lại tàn nhẫn bỏ anh lại một mình cô đơn trên thế giới này."

    * * *

    Nguyệt dù thời gian có chảy đi nữa thì tình yêu anh dành cho em sẽ không bao giờ phai. Anh yêu em

    * * * THE END **********
     
    Uất Phong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...