Vâng...em hiểu như thế đủ rồi anh Gương đã vỡ làm sao lành được nữa Mình cũng nào có phải đâu chồng - vợ Anh về đi nối lại mộng lỡ làng... Em đã sai khi làm kẻ chen ngang Thật ích kỷ chỉ muốn mình hạnh phúc Nhưng cuộc đời làm sao ai biết được Bến dừng em là cay đắng đọa đày... Mệt mỏi rồi thì anh cứ buông tay Đừng hờ hững lạnh lùng thêm đau khổ Em bây giờ chỉ như mùa đã cũ Cánh hoa tàn sao thắm nở vườn xuân... Mọi người khuyên nhắc nhở cũng bao lần Vì yêu anh em không màng chi hết Nhưng hôm nay cả hai đều mỏi mệt Đến lúc rồi nên giải thoát cho nhau... Vẫn biết rằng em là kẻ đến sau Từng một thời đã yêu anh đắm đuối Bởi trái ngang nên Cao Xanh trách tội Em cam đành chấp nhận chẳng oán than... Duyên không thành nên phận kiếp ly tan Trả anh về bên tình yêu thương ấy Là con gái em tin ai cũng vậy Ngã một lần sẽ mạnh mẽ đứng lên... Anh hãy xóa những kỷ niệm êm đềm Tháng năm rồi cũng đi vào quá khứ Cuộc tình này chỉ mình em dang dở Phút mặc lòng đừng gọi nữa...tên em.