Truyện Ngắn Thoáng Qua… - Orochi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Orochi, 10 Tháng hai 2024.

  1. Orochi Orochi

    Bài viết:
    38
    Tên truyện: Thoáng Qua..

    Thể loại: Thanh Xuân Vườn Trường.

    Tác giả: Orochi.

    [​IMG]

    Văn án: Cứ cho đi rồi sẽ được nhận lại? Nhưng nếu tình cảm chỉ cần cho đi mà được nhận lại, thì đã không tồn tại hai chữ "đơn phương"! Sự tồn tại của người con trai ấy, hệt như một làn gió ấm áp, làm cho lòng người như bớt chút cô đơn, lạnh lẽo.. Chỉ là, đến cuối cùng, làn gió vẫn chỉ là làn gió.. Vội đến, rồi lại vội đi, chỉ để lại những kỉ niệm và tiếc nuối vô cùng..
     
  2. Orochi Orochi

    Bài viết:
    38
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình đầu giống như một cơn gió, mang người con trai ấy đến, rồi lại vội vàng mang đi, để lại những kỉ niệm, cùng bao sự tiếc nuối..

    * * *

    Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm ấy là một ngày nắng nhẹ. Có thể đối với nhiều người, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng với tôi, đó là một ngày hết sức đặc biệt.

    Ngày hôm ấy, một hạt giống đã bắt đầu nảy mầm.

    Dòng sông vốn tĩnh lặng, nay đã bắt đầu dao động.

    Nhưng sau tất cả, giờ đây, nó chỉ còn là kí ức..

    - Hình như do sáng nay tao bảo nghỉ, nên giờ Tuấn nó mới nghỉ hay sao ế..

    Thành âm quen thuộc vâng lên bên tai, nhỏ, nhẹ nhàng vô cùng. Đó là năm tôi lên lớp 10, bắt những năm thanh xuân ở cấp 3.

    - Chết mày, nó mà nghỉ là tại mày hết đấy!

    Chẳng là, sáng hôm đó tự dưng có tin đồn là buổi chiều sẽ được nghỉ. Dù sao khi còn là học sinh, ai mà chẳng muốn nghỉ học, nên khi nghe tin đó, chúng tôi vui đến nỗi nhảy cẫng lên. Tin đồn cứ vậy mà lần rộng ra, mà Nghĩa, người ngồi cạnh tôi chính là người đã truyền "tin đồn" cho Tuấn.

    Lúc đó, tôi vốn dĩ cũng chỉ định "trách đùa" cho vui thôi, cũng chẳng nghe rõ Nghĩa có nói gì đáp lại hay không. Chỉ là, khoảnh khắc ấy, có lẽ, cả đời này tôi cũng sẽ không quên. Nghĩa chỉ nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ. Đó là lần đầu tiên Nghĩa cười với tôi. Rõ ràng chỉ là mỉm cười, nhưng sao trong mắt tôi, nụ cười đó rực rỡ hơn bao giờ hết. Nụ cười dịu dàng ấy, cứ vậy mà làm trái tim tôi rung động.

    * * *

    Tôi gặp Nghĩa vào ngày nào, đến chính tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ, ngày hôm đấy khá bình thường, như bao ngày khác. Có lẽ là một ngày nắng nhẹ đi. Điểm đặc biệt duy nhất trong ngày hôm ấy, chính là cô giáo chuyển chỗ, và rồi, Nghĩa được chuyển đến ngồi cạnh tôi.

    Cái cách mà Nghĩa bước vào cuộc đời tôi, nhẹ nhàng như một cơn gió. Lúc đầu, tôi cảm thấy sự tồn tại của cơn gió đó cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng rồi, cơn gió ấy lướt qua đời tôi, ở bên tôi một khoảng thời gian, khiến tôi quen với sự hiện diện của nó. Để rồi, khi nó vội đi, lướt qua cuộc đời tôi, tôi mới cảm thấy mất mát. Để rồi, trong muộn màng, tôi nhận ra cơn gió từng xuất hiện trong đời tôi, ấm áp vô cùng.

    Nghĩa thực sự rất thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Nghĩa. Khi nghe thầy cô giáo giảng bài trên bảng, Nghĩa luôn nói rằng, bài đó rất dễ. Rồi, khi nghe có thầy giáo nói rằng những khóa trước còn học còn nặng hơn, Nghĩa đã nói "Thầy dạy như những năm trước đi.". Dĩ nhiên chỉ là nói nhỏ, nói thầm, nhưng cũng đủ để người bên cạnh là tôi nghe được.

    Trong mắt tôi, Nghĩa lúc đó thực sự rất tỏa sáng. Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu coi Nghĩa là idol của mình.

    Lớp mà chúng tôi học, là một trong những lớp chọn của khóa. Vượt qua trăm thí sinh để được ngồi vào đây, ai mà không kiêu ngạo cho được. Hơn nữa, khi còn ở cấp 2, chúng tôi còn là một trong những ngôi sáng trong lớp. Nghĩ vậy, tôi thấy mình thật giỏi, nhưng cũng không vì vậy mà nói ra, luôn tỏ ra mình là người "khiêm tốn". Tôi cũng không chắc là những người khác có vậy hay không, hay chỉ một mình tôi là giả tạo. Duy chỉ có mình Nghĩa, dám nói ra tất cả những gì mình nghĩ. Nên đối với tôi, Nghĩa hoàn toàn không phải kiêu căng, mà là sống thật với lòng mình. Mà nếu có, nên gọi là kiêu ngạo thì đúng hơn.

    Ngồi với nhau được cả tuần, nhưng số câu mà chúng tôi nói với nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi lẽ, tôi nhận ra rằng, Nghĩa kiêu ngạo không chỉ bởi vì thẳng tính, mà còn bởi vì Nghĩa thực sự giỏi.

    Là một trong những người giỏi nhất ở cấp 2, nhưng khi đến với môi trường mới này, tôi nhận ra, mình vốn chẳng là gì cả. Rồi, một chút đắng lòng lên lỏi trong tâm trí. Nhất là khi, người bên cạnh tôi quá giỏi, làm tôi cảm thấy, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự quá xa.. Tôi dường như, không thuộc về nơi đây..

    - Ngồi cạnh những người giỏi thực sự rất áp lực.

    Tôi vẻ mặt chán nản, than thở với một người bạn trong lớp, mà không biết rằng, chính câu nói này, đã làm thay đổi rất nhiều điều, rất nhiều..

    - Tôi lại không thấy vậy! Ngồi cạnh những người giỏi, khi thầy cô giáo giảng có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ngay người ta, khỏi phải nói thầy cô giảng lại, ảnh hưởng đến nhiều bạn trong lớp.

    Câu nói ấy như khai sáng cho tôi. Quả thật, đúng như lời cô ấy nói.. Rất nhiều người mong được ngồi cạnh những bạn học giỏi, còn tôi, lại giống như "có phúc mà không biết hưởng". Nghĩ vậy, ngày tiết học sau, tôi lấy hết can đảm mà hỏi bài Nghĩa. Nghĩa cũng chỉ cho tôi rất chi tiết, tận tình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy, ngồi cạnh Nghĩa thực sự rất tuyệt vời.
     
  3. Orochi Orochi

    Bài viết:
    38
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi từng không hề thích hoa anh đào, bởi vì loài hoa này nhắc nhở tôi một sự thật đắng lòng: Những điều đẹp đẽ thường tồn tại rất ngắn ngủi.

    Loài hoa này khi nở, chỉ tồn tại được vài ngày, mà thứ tôi thích, không phải là vẻ đẹp trong chớp mắt mà là vẻ đẹp vĩnh cửu.

    Đối với tôi, ngày tháng hạnh phúc nhất trong những năm thành xuân cấp 3 là những ngày tháng được ngồi cạnh Nghĩa. Chỉ đáng tiếc, những ngày tháng ấy hệt như những cánh hoa anh đào mỏng manh kia, ngắn ngủi đến đau lòng.

    * * *

    Có lẽ, ngày hôm ấy vẫn là một ngày nắng nhẹ, sau cái ngày mà tôi lấy hết can đảm hỏi bài Nghĩa. Lúc đó, tôi vốn còn đang nghĩ bản thân mình thực sự rất vô dụng đi. Rõ ràng hôm qua vừa mới hỏi bài người ta, nay lại không có can đảm hỏi tiếp. Nhưng rồi..

    - Có bài nào cần giảng không?

    Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại. Có trời mới biết, tôi cảm kích đến mức nào. Nghĩa thực sự là quá tốt rồi. Đôi mắt tôi cũng từ cảm động mà chuyển sang vui vẻ.

    - Có, bài này này.

    Vừa nói, tôi vừa chỉ ngón tay vào bài tập mà tôi nghĩ mãi không ra. Nghĩa vẫn như vậy, tận tình chỉ tôi như trước. Thời khắc ấy, tôi tự dưng cảm thấy, Nghĩa chính là người tốt nhất trên thế giới.

    Những lần tiếp theo, khi tôi không có đủ can đảm để hỏi Nghĩa, vẫn là câu nói quen thuộc đấy "Có bài nào cần giảng không?". Có lẽ là đến tận lần thứ ba, thứ tư, khi tôi đã không còn cảm thấy ngại khi hỏi bài Nghĩa nữa, cũng là khi tôi đã nhận thức được mình phải chủ động lên, số lần mà tôi hỏi bài Nghĩa đã tăng lên rất nhiều lần, đến nỗi không đếm được. Số câu mà chúng tôi nói chuyện với nhau cũng tăng lên, rất nhiều.

    - Hà, mày đã quay video nộp Thể chưa?

    Đó là lần đầu tiên Nghĩa gọi tên tôi. Tôi vẫn còn nhớ chứ! Lần đó, vào tiết Thể dục, cô giáo yêu cầu chúng tôi phải tập bài thể dục, quay lại video rồi gửi cho cô, để cô chấm điểm.

    - Chưa!

    Tôi vừa nói vừa cười. Thực sự thì quay video mình tập rồi gửi cho cô, tôi thấy rất ngại. Vì dù sao thì tôi cũng khắm, nói thẳng ra là xấu. Tôi còn rất ít khi chụp ảnh, huống chi giờ phải quay lại cả cái bản mặt cùng cái người của mình cho người khác soi để chấm điểm. Có lẽ đợi đến lúc hạn chót, lúc nước ngập đến họng rồi, tôi mới có động lực bắt đầu nhảy..

    "Nước chưa đến chân, chẳng việc gì phải nhảy", tôi định nói với Nghĩa như vậy đấy, nhưng sau cùng lại thôi.

    Cũng có lúc, tôi thắc mắc cái tên "Nghĩa", có ý nghĩa gì không? Chủ yếu là để xem ý nghĩa đấy có hợp với tên tôi không ấy mà. Tên tôi là Hà, Phạm Hương Hà, là dòng sông Hương dịu dàng. Vậy còn Nghĩa có nghĩ là gì nhỉ? Nghĩa khí? Nghĩa hiệp? Cũng chẳng liên quan gì đến sông nước cả. Thấy vậy, tôi hơi thất vọng, rồi cũng thôi không nghĩ nữa.

    Nghĩa giống như quyển từ điển sống vậy, cái gì cũng biết. Tôi hỏi bài nào, Nghĩa cũng có thể dễ dàng trả lời nhanh chóng. Chỉ là, cũng có câu mà Nghĩa không biết. Lần đó là tiết Sinh học, Nghĩa đã hỏi tôi một câu lí thuyết. Mà câu hỏi đó, đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ:

    - Câu này sao mày biết?

    Nghĩa hỏi một cách nghiêm túc. Tôi thấy rất ngạc nhiên khi có câu mà Nghĩa cũng không biết. Có lẽ Nghĩa cũng vẫn còn là người thường đi, cũng phải có những thứ không biết chứ! Tôi cười, nhưng cũng nghiêm túc mà trả lời:

    - Linh cảm!

    Nghĩa không nói gì, nhưng tôi nhìn ánh mắt của Nghĩa, có lẽ là bất lực. Dù sao thì, chính tôi cũng không không chắc nữa, thì làm sao có thể khiến Nghĩa tin tưởng được.

    - Tao nghĩ là "Photpho Lipit" có khả năng hơn đấy.

    - Ừm.

    Tôi gật đầu một cách nghiêm túc, rồi cũng nhanh chóng sửa lại. Dù sao thì, tôi tin tưởng Nghĩa.

    Chỉ là, một lúc sau, khi tôi mở sách giáo khoa để trả câu hỏi khác, dường như là một sự trùng hợp, dòng chữ "Colestoron có tác dụng làm ổn định màng sinh chất." đột nhiên đập vào mắt tôi. Tôi vội vàng khoe với Nghĩa:

    - Mày nhìn này, câu vừa nãy tao đúng rồi!

    Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười, vui như một đứa trẻ. Ánh mắt tôi như muốn nói, đừng bao giờ coi thường "linh cảm của phụ nữ"!

    Lúc đó vì vui quá nên tôi cũng quên không để ý vẻ mặt của Nghĩa như thế nào. Nhưng giờ khi nghĩ lại, tôi lại mong, lúc đó Nghĩa không thất vọng. Dù sao thì lúc đó, tôi cũng đã không hi vọng mình đúng.. Và dù sao thì, chỉ trong bài kiểm tra Hóa học lần sau, linh cảm của tôi đều sai bét hết, nên được có tầm 6 điểm.

    Vì lâu quá rồi nên tôi cũng không nhớ rõ chính xác điểm là bao nhiêu. Chỉ nhớ rõ lúc đó, Nghĩa chấm bài của tôi xong, đã mỉm cười trả bài cho tôi:

    - Hà ơi, chúc mừng!

    Tôi biết Nghĩa thật lòng chúc mừng cho tôi, vì tôi được trên trung bình như ý nguyện. Nhưng tôi lại không hề vui như tưởng tượng. Buồn vì điểm thấp chỉ là một phần, nhưng phần nhiều hơn là vì nhận thức rõ được, khoảng cách giữa tôi và Nghĩa, vẫn còn rất xa.
     
  4. Orochi Orochi

    Bài viết:
    38
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi rất thích hoa hướng dương. Loài cây thân thảo ấy nhìn bề ngoài có vẻ mềm yếu nhưng lại có sức sống mãnh liệt, và quật cường đến kì lạ. Không cần phải cố gồng mình lên thay đổi để sống như cây xương rồng, hoa hướng dương vẫn mạnh mẽ theo cách của riêng mình, bởi nó luôn mang một niềm tin bất diệt về ánh sáng và hi vọng.

    Nếu cây xương rồng đại diện cho một thể xác mạnh mẽ, vậy thì hoa hướng dương chính là đại diện cho một tinh thần thép, luôn lạc quan, yêu đời, cũng không bao giờ thất vọng với cuộc sống. Bởi vì từ khi sinh ra cho tới khi chết đi, hoa hướng dương luôn hướng tới ánh mặt trời, một chút cũng không ngoảnh mặt đi hướng khác. Có lẽ, chính vì vậy mà có câu nói: "Cho dù cuộc đời có tăm tối đến đâu, chỉ cần trồng cho mình một đóa hướng dương, bạn sẽ luôn tìm được ánh sáng."

    Tôi từng rất hâm mộ những đóa hướng dương vì có mặt trời của riêng mình. Nhưng giờ đây, tôi rất muốn nói rằng tôi cũng đã dần trở thành một trong số chúng, vì tôi đã có một mặt trời của riêng mình rồi. Đó là Nghĩa.

    Thực sự luôn muốn nói một câu: "Tôi thích Nghĩa. Phạm Hương Hà thích Nguyễn Trung Nghĩa, thích rất nhiều.". Nhưng mà, tôi thực sự là một kẻ hèn nhát, thích mà không dám nói. Là do không đủ can đảm hay đã biết trước kết quả?

    Những kỉ niệm bên Nghĩa, đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rất rõ..

    Tôi còn nhớ, trong tiết Sinh học, khi đang học về hệ tuần hoàn, khi cô giáo giảng đến chỗ "bị chuột rút", Nghĩa từng nói với tôi "Bị chuột rút đau cực.".

    Tôi còn nhớ, trong tiết Hóa học, khi Nghĩa chỉ cho tôi một cách làm siêu nhanh, nhanh hơn cả cách cô chữa lên bảng. Rồi, khi cô giáo giảng xong, Nghĩa nói với tôi "Mình chẳng cần làm như vậy!". Có trời mới biết, lúc đó tôi đã vui thế nào. Chỉ vì chữ "mình" ấy mà tôi đã vui cả ngày hôm đó.

    Tôi còn nhớ, trong tiết Vật lí, tôi đã tự làm được dạng bài mà Nghĩa đã giảng, nên định hỏi Nghĩa xem kết quả có đúng không? Kết quả là Nghĩa lại hỏi "200km/h, đúng không?". Tôi đã chỉ biết gật đầu: "Ừm." Rõ ràng Nghĩa giỏi hơn tôi rất nhiều, lại hỏi câu đó, làm tôi cứ có cảm giác mình được Nghĩa công nhận vậy. Mà câu hỏi đó đáng lẽ nên là tôi hỏi chứ, đúng không? Bởi vì tôi cảm giác, chỉ những người kém hơn mới nên hỏi câu đó với người giỏi hơn mình, để xác nhận xem kết quả có đúng không.

    Nghĩa chính là người như vậy đấy: Giỏi, xuất xắc, cũng rất kiêu ngạo, nhưng lại không phải vì vậy mà coi thường những người kém hơn mình.

    Trong mắt tôi, Nghĩa thực sự rất đẹp trai, rất xuất sắc, cũng rất dịu dàng. Nếu như trên đời này có thiên sứ, thì có lẽ sẽ trông giống như Nghĩa vậy!

    Nếu nói rằng tôi không ảo tưởng, thì chính là nói dối! Nhiều lúc, tôi thực sự rất muốn hỏi, nếu không thích tôi, tại sao lại dịu dàng như vậy? Nếu đã không thích tôi, tại sao lại tốt với tôi, lại tận tình giảng giải cho đứa đầu óc ngu ngơ như tôi? Tại sao lại quan tâm tôi, thậm chí hỏi tôi câu "Có bài nào cần giảng không?"..

    Nhưng có lẽ, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi. Nghĩa không phải chỉ dịu dàng với tôi, mà là dịu dàng với cả thế giới.

    Tôi không có vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu, tính cách cũng không hoạt bát, dễ gần. Tôi chỉ là một kẻ xấu xí, kém cỏi, chỉ vì nụ cười của Nghĩa mà mới dần mở lòng. Thực lòng mà nói, ngoài gia đình có quan hệ máu mủ ra, tôi không tin trên đời này lại có ai thích một kẻ như tôi.

    Tôi đã luôn sống trong suy nghĩ như vậy, luôn đóng kín lòng mình. Giờ nghĩ lại, tôi lại thấy bản thân mình chẳng ra làm sao. Không phải vì suy nghĩ tiêu cực đó, vì dù sao thì nó cũng đúng mà. Tôi từng vì suy nghĩ ấy mà không mở lòng với Nghĩa. Vì suy nghĩ ấy mà lúc đầu, khi Nghĩa chủ động bắt chuyện với tôi, tôi còn bơ người ta..

    Giờ thì hay rồi, hối hận muộn màng. Chỉ là Nghĩa quá tốt, dù tôi thái độ kém, nhưng khi hỏi, Nghĩa vẫn tận tình giảng bài cho tôi. Khi tôi không dám hỏi, Nghĩa vẫn quan tâm tới cảm xúc của tôi mà chủ động hỏi tôi câu "Có bài nào cần giảng không?". Một thiên sứ như vậy, ai lại không động lòng cho được?

    Tôi nhớ, có một lần, khi Nghĩa giảng bài cho tôi, kết quả ra khác với đa số các bạn trong lớp, Nghĩa vẫn tâm lí nói với tôi: "Mình làm đúng rồi, là chúng nó làm sai!"..

    Vì lúc đầu tôi ngại hỏi bài Nghĩa, nên khi gặp bài khó, người đầu tiên mà tôi hỏi luôn là người khác.. Có lẽ chính vì vậy mà Nghĩa tưởng tôi không tin tưởng Nghĩa chăng?

    Chỉ là, Nghĩa không thể nào biết được, tôi không chỉ thích Nghĩa, còn tin tưởng Nghĩa rất nhiều. Nghĩa xuất xắc như vậy, làm sao có thể sai được chứ! Thực sự rất muốn nói với Nghĩa một câu: "Là tao ngu ngốc, bên cạnh mình có một thiên sứ vừa dịu dàng vừa giỏi như vậy lại không hỏi, lại cứ đi chạy đông chạy tây đi hỏi những người khác."

    * * *

    Tôi từng muốn làm một đóa hướng dương để luôn vui vẻ đón nắng mặt trời. Và giờ, tôi lại muốn tặng cho người con trai ấy đóa hướng dương tỏa nắng kia, để bày tỏ tình cảm của mình, cũng là để kết thúc giấc mộng trở thành một đóa hướng dương.

    Giờ đây, Phạm Hương Hà chỉ muốn trở thành một đóa bồ công anh, để có thể bay bên cạnh ngọn gió ấm áp Nguyễn Trung Nghĩa, mãi không xa rời.

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng hai 2024
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...