THOÁNG Tác giả: Khống Thể loại: Truyện ngắn, Ngày viết: 06/09/2017 Cuộc đời tôi là một cơn gió, thoáng qua đời một số kẻ bơ vơ Ai là gió, ai là kẻ bơ vơ đây KHỞI Tôi vươn cánh tay lên bầu trời, bàn tay xòe ra từ từ nắm lại hư không. - Kiến Thanh, nếu tớ chơi một khúc đàn tranh kinh thiên động địa, long trời lở đất, chim sa cá lặn, liễu rũ hoa heo, liệu cậu có bị sét đánh ái tình mà vồ vập lấy tớ không? - Tôi phấn khích đạp chân khua khua quệt quệt. Chiếc xe đạp đáng thương chở hai con khỉ nặng gần 1 tạ xiêu vẹo chực đổ đến nơi, tôi hoảng sợ vội bỏ tay xuống ôm chặt vạt áo của "bé tài xế", nguyện một lòng có "chết cũng phải chia sẻ". Kiến Thanh tay lái điệu nghệ bóp phanh đỗ xe kít một cái, chống chân quay đầu lại "lườm yêu" tôi một cái như hận không thể quẳng con dở hơi này lại tại đây mà bỏ đi luôn mất. - Trước khi làm điều đó, tôi cần bà chuẩn bị cho tôi 6 tấm gỗ lim thơm, xịt nước hoa vĩnh cửu, cùng vài nhành hoa cúc trắng lớn. - Để làm gì? - Đề phòng giọng hát động đất của bà đè tôi chết đột tử không có quan tài để chôn - Cái gì?!!! Tôi phẫn nộ dùng nắm đấm oai phong mạnh mẽ của mình tợp vào lưng hắn. Dám xỉa xói chê bai tài năng thiên phú của tôi hở? Muốn chết!!! - Không muốn gãy nốt cánh tay còn lại thì khoanh chân ngồi im cho tôi. - Kiến Thanh hạ một đòn cảnh cáo Tôi vội rụt cổ cười hề hề làm hòa, vỗ lưng hắn xum xoe: - Thôi đi mau kẻo muộn học đứng cổng. Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường nhựa giàu ổ gà ổ voi. Nói đùa thôi, chứ yêu đương gì với hắn Tình yêu đối với tôi giống như một cục mụn trên mặt, bỏ đi thì thành sẹo, mà giữ lại thì ngứa không chịu được, vậy nên tôi quyết tâm tự nhủ bản thân rằng nên tránh ra nó thật xa trước khi cảm nhận được thù hình của nó có tròn méo hay có ngọt ngào như trong mấy quyển ngôn tình gối đầu giường hay không. Nhưng có vẻ đời người không như những gì bản thân đã vạch lên kế hoạch cả. Bởi... Aiz... Tôi tên Lẽ Kiều, giới thiệu cho có tên gọi một tí thôi, chứ cũng chẳng quan trọng gì cho lắm. Tháng 2 trời rét căm căm. Tôi khá bực với cái thời tiết đi xe mưa bắn tận mặt kiểu này. Nói thật, bình thường đi trời nắng rõ to, miệng ngứa lưỡi khô há miệng gào một bài trữ tình thơ mộng nào đó rất feel thì thế quái nào cơn gió rất chi là vô duyên tạp cả đống cát vào mặt, cả vào lưỡi. Cái hôm trời mưa to thì buồn đời hơn, đã mặc áo mưa an toàn rồi, quần sắn tận bẹn rồi, vậy mà một chiếc xe tải phấn khích phóng ào qua, bắn cả tấn nước bẩn lên người, tởm chết được. Giờ thì sao? Mưa phùn đấy, chẳng bõ mặc áo mưa, chân gác lên càng xe, ấy thế mà vẫn bắn được lên mặt là thế quoéo nào hả? Tớ đây hơi bị bực mình rồi đấy nhé! Thế rồi mọi chuyện cũng khác đi, vào buổi chiều cuối cùng nghỉ tết, tôi cùng chúng bạn đi dạo bờ hồ, tôi xung phong qua đường mua xúc xích cho cả lũ, đang tí tửng thì chẳng biết anh chàng này uống quá chén kiểu gì đi xe lượn lẹo tông trúng vào tôi. Tai nạn đến với tôi ngon ơ dễ như hít bụi ngoài đường. Không sao, chưa chết như mấy người nước ngoài du lịch ở Việt Nam là vỗ tay hoan hô lắm rồi, chỉ bị rạn xương cổ tay bó bột vài tháng mà thôi. Nhưng cái chính ở đây là... năm nay là năm cuối cấp của tôi. Sau khi về nhà với bàn tay Bột oai phong lẫm liệt, mẹ đã tặng tôi một bản Sonata dài gần 1 tiếng đồng hồ về an toàn giao thông và thi cử tốt nghiệp. - Cuối năm mà thế này thì làm ăn kiểu gì hả con? Rồi mày học kiểu gì? Đi xe kiểu gì đây? - Thì con đi nhờ xe, bạn bè đâu chết hết ai, cùng lắm thì... nhờ thằng Thanh nhà bên cũng không phải ý kiến tồi nha... - Tôi xoa cái cằm không mọc nổi cọng râu của mình cười nhăn nhăn nhở nhở - Còn vụ chép bài xin trân trọng nhờ nó luôn một thể cho tiện cả đôi đường~ - Rồi! Để tối cơm nước xong tao sang hỏi nó. - Mẹ biết ý nháy mắt - Dạ. – Tôi tí tửng nhảy chân sáo lên phòng. Vì sao tôi không tự thân vận động gặp cái tên Kiến Thanh ấy à, không giấu diếm gì, cách đây hai tuần, tôi nhỡ tay, xin lưu ý là nhỡ tay Post tấm ảnh chụp đúng lúc hắn vừa từ phòng tắm ra đi dép xốp trơn ngã lộn một vòng tiếp đất bằng mông, chiếc khăn quấn hông bay phấp phới chao liệng 2 giây trước khi hạ cánh đúng chỗ cần che trên người hắn, và cái máy ảnh của tôi đã chớp được khoảnh khắc ngàn vàng đó. Hậu quả là nghe đồn con bé người yêu lớp dưới xinh đẹp của nó hiểu lầm cãi nhau gì đó đòi chia tay, thế là tôi không có mặt mũi nào nhìn nó, đi học tránh đường, vào lớp thì xin đổi chỗ ngồi cách xa ba bàn. Hối lỗi thì thừa nhưng ăn năn chẳng có, dù sao cũng là bạn nối tóc lâu năm, vài hôm nữa là lại đâu vào đấy ngay ấy mà. * - Dậy! – Mẹ túm đuôi sam của tôi từ trong chăn dựng dậy, không có thái độ gì là thương hương tiếc ngọc – Thằng Thanh sang đón mày đấy. Tôi rất không tình nguyện chui khỏi chăn, lết đánh răng, mẹ tôi rất hung bạo ra lệnh - Há miệng(!!) - AA!! – Tôi ngoan ngoãn mở miệng. Ngay lập tức, cái bàn chải dài 1:2 sục vào miệng tôi, tốc độ di chuyển gấp ba lần tốc độ đi bộ vỉa hè, chả mấy chốc, miệng tôi sủi bọt mép như đứa vừa ăn bả. mẹ thật là mạnh mẽ. Cuối cùng hàm răng của tôi cũng được tắm rửa sạch sẽ, còn tôi vô cùng bất hạnh nôn ọe mấy lần vì sặc bọt kem. Với công phu trời cho của mình, mẹ đã nhồi bát cơm đầy sụ ngập trong thức ăn và nước chanh vào ống tiêu hóa của tôi trong vòng 15 phút. Trong khi đó, Kiến Thanh bị bỏ quên ngoài đường vẫn ngồi trên yên xe đạp hết nhìn đồng hồ trên cổ tay lại ngắm cảnh. Hôm nay hắn vẫn vận chiếc áo đồng phục sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng cùng chiếc cặp khoác chéo nâu ngẫu phối trở nên khá thư sinh hiền lành. Hiền lành cái nỗi giề!? Tôi thầm khinh bỉ - Xe máy điện đâu? – Tôi chạy tới, hất cằm vênh váo hỏi, đậm chất ăn xin đòi xôi gấc. - Để bảo vệ nó khỏi cái mông của bà, từ giờ hai ta chỉ đi chiếc xe đạp này thôi. - Ý giề thế hở? – Tôi cầm guốc tính bổ não hắn xem rốt cuốc trong não hắn chứa cái gì. - Chả ý gì. – Phớt lờ câu hỏi của tôi, cậu ta mời mọc trên tinh thần cưỡng chế lên xe. – Cẩn thận cái mông đấy. - Này!!!!!!! Ông chê tôi mông to hửm? Các mẹ có câu mông to dễ đẻ nhá. Ông có thấy con gà nào mông bé mà đẻ được trứng chưa???? - Là bà tự nhận đấy nhé. – Kiến Thanh tủm tỉm – Theo kinh nghiệm quan sát 18 năm nhìn đời, Tôi chưa từng thấy con gà nào có vòng 3 to như bà đâu. Thật đấy! BIẾN Lẽ Kiều bị tai nạn. Cái tin không thể tin nổi ấy đập vào tai tôi. Tôi sợ hãi không dám hỏi lại. Không dám nghe điều đó được khẳng định thêm lần nào cả Tôi phóng xe vượt tốc độ cho phép. Có lẽ thế. Tôi cần quay lại. Mới cách đây nửa tiếng trước, tôi còn hẹn Lẽ Kiều ra hồ Nguyệt, cô ấy vẫn còn đủ toe toét tát tôi một cái rõ vang, đủ công suất hấp chín quả trứng gà con so công nghiệp cơ mà. - Cậu còn đòi chia tay lần nào nữa, tớ sẽ dùng cái này... - Lẽ Kiều xắn tay áo khoe bắp chuột bé tẹo gầy nhom của mình - ... Và cái này... - Hai bàn tay cô nắm lại kêu rắc rắc của xương. Tội nghiệp, mình hạc xương mai đến độ cử động cũng phát âm thanh kiểu này cần phải tẩm bổ gấp mới kịp -... Rõ chưa?!! - Hả? - Tôi đẩy gọng kính mơ màng thoát ra khỏi suy nghĩ, xoa xoa ngũ chỉ thiên in hằn trên má màu hường kinh người hỏi lại. - Đừng để tớ nghe hai chữ "chia tay đi" một lần nào nữa!!! - Lẽ Kiều mạnh mẽ hét vào tai tôi, hùng hổ bép môi vào má tôi một tiếng Chụt!. Vết tát nóng bừng như bị chườm một cục đá nước, toát lạnh hơn tiết trời đông xuân.Môi cô ấy. Thật lạnh. Tôi gật đầu không khách khí, quàng chiếc khăn trên cổ mình lên cổ Lẽ Kiều, buồn bực không thôi: Ra đường có đôi tay, đôi chân, cổ, mũi, tai là cần phải che kín vào. Người cậu lạnh như ma thế này, tớ không dám ôm nữa đâu! - Dám không?!!! - Lẽ Kiều giơ tay chuẩn bị tặng tôi thêm cái "tát cưng chìu" nữa, tôi vội che mặt. - Không dám! Tiểu nhân không dám!!! Xin Đại nhân tha mạng!!! - Về canh bánh trưng cho mẹ đi, đêm tớ đến xông đất đòi lì xì. Tôi nhịn cười. Bà cô ơi, hôm nay mồng 5 rồi... - Cậu có thể đến sớm một chút không? - Tôi xoa xoa tay mặc cả. - Để? - Tớ sợ bố mẹ tớ thấy cậu sợ chết ngất(!!!) - Nói xong tôi đạp xe chạy mất dép - Giang Quảng Hà!!!!!!!! Tiếng hét vạn đề xi ben của Lẽ Kiều vang đến mức tôi đi xa trăm mét vẫn chọc thủng màng nhĩ. Hôm nào vui vẻ thử tư vấn cô ấy đi thi Giọng hát Vịt cũng không phải một ý kiến tồi đâu. Vậy là lần thứ n yêu cầu đòi chia tay đã thất bại. Tôi ra về trong tâm trạng não nề. Khóc không nôn ra một giọt nước mắt, bất lực ngao ngao bài nào đó mà hàng xóm hay mở mà rõ lời lại chẳng nhớ tên. Kệ! Nhớ lời để hát là ok rồi. * Tiếng chuông réo ca khúc hấp dẫn:- Alo, Ai đấy, tao đang đi đường, lát gọi lại được không? - Quảng Hà, tai nạn rồi! huhu.. - Đứa nào đấy, khóc gì kinh vậy? Ai tai nạn? Mày à? - Cmm, tao đây! Huhu... - Tao nào? Bạn tao đâu đứa nào tên Tao? - Cái Kiều gặp tai nạn rồi, mày còn đủ giờ giấc để đùa nữa à??? * Trở lại hiện tại, khi tôi vừa kịp tới nơi thì Lẽ Kiều đã lên một chiếc taxi, hai đứa con gái khác cũng líu ríu trèo lên, tôi chỉ kịp cất tiếng gọi với lại: - Lẽ Kiều! Lẽ Kiều thò đầu ra cửa kính mỉm cười giơ tay trái cong ngón tay "OK" về phía tôi, rồi nắm bàn tay bật ngón cái. " Tớ ổn, Đừng lo"... Ổn thật sao? Nếu mắt tôi thực sự là 10/10, thì vệt máu trên trán Lẽ Kiều nhất định không phải nhìn lầm được. Tôi vội vàng đuổi theo chiếc xe, tôi không an tâm, thật sự không an tâm. Thật may là Bệnh viện chỉ cách có nửa cây số, cũng không mệt nhọc gì. Lẽ Kiều được đưa lên chiếc xe lăn, rồi bị đẩy đi. - Lẽ Kiều! Tôi gọi, tôi không tìm được câu gì để nói lúc này, chỉ có thể gọi tên cô ấy. Lẽ Kiều hướng mắt về tôi, cau mày xoa trán phẩy phẩy tay ra hiệu đuổi tôi về. Tôi bước thêm vài bước thì Lẽ Kiều đã bị đẩy vào phòng chiếu chụp. - Mày về đi. - Cô bạn của Lẽ Kiều đi ra, ngắn gọn nói với tôi. - Lẽ Kiều... - Nó không bị nặng lắm đâu, va chạm mềm, không phải tông ô tô, cũng chẳng phải tạt công ten nơ, quệt vào xe máy kéo lê hai mét thôi. - Cái giọng đều như ru ngủ của cô nàng làm cho chuyện tưởng chừng nghiêm trọng trở lên nhạt toẹt. - Nhưng.... - Mày ở đây lát nữa mẹ nó đến lại nghi ngờ. - Câu nói đó đã giết chết ham muốn được ở lại của tôi. Phải rồi, mẹ Lẽ Kiều cấm cô ấy yêu đương. - Kiều làm sao thì mày nhớ báo cho tao được không? - Yên tâm, tao vẫn cầm máy của nó mà. * - Con về rồi mẹ ơi! - Tôi mở cửa vào nhà, chưa kịp bỏ giày lên kệ thì tiếng thủy tinh vỡ choang khiến tôi giật mình - Ly hôn?!! - Giọng mẹ tôi cất cao - Anh muốn ly hôn?!! Để đi theo anh ta?!!! Tôi nép mình sau cánh cửa phòng bố mẹ, im lặng. - Cô cũng biết nguyên nhân tôi lấy cô còn gì? Cho dòng họ đứa con, vậy là tôi làm đúng bổn phận con trưởng rồi đấy, về hỏi mẹ tôi còn muốn gì nữa?!! - Nhưng em yêu anh! Em cần anh! Hà cần anh! Anh nỡ bỏ cả con anh đi hay sao? - Tôi không hề muốn có nó, cô hiểu không? Tôi cần hạnh phúc! Hạnh phúc của tôi cô hiểu không? - Anh.... - Giọng mẹ tôi nghẹn lại, bố tôi bước ra cửa, thấy tôi, khuôn mặt ông dịu đi những vết cau lại, xoa đầu tôi áy náy - Bố xin lỗi. Nói rồi ông đi thẳng ra khỏi nhà. - Bố!!! Tôi đuổi theo ông ra tận cổng, một người đàn ông khác dang tay ôm bố tôi vào lòng, hai người lên xe lao nhanh mất hút, để lại làn khói bụi mịt mù trắng xóa khó thở. Tôi trở lại phòng, mẹ quỳ gục xuống giường khóc âm ỉ. Mẹ không bao giờ khóc to, bà cứ im lìm như vậy, một mình mình chịu. Chuyện của bố, tôi đã mang máng biết từ từng trận cãi vã ngày một tăng dần của hai người gần đây. Cho nên bây giờ, tâm trạng tôi vô cùng vững vàng đón nhận. Không còn cú sốc, không còn bất lực nữa. Tôi không trách ông. Bởi, không có người xấu, Chỉ có người quá tốt với bản thân mà không quan tâm đến gây tổn thương người khác thôi Từ giờ, căn nhà lạnh lẽo này, chỉ còn tôi với mẹ chống đỡ mà thôi. Đặt chiếc bánh mì pate lên bàn Lẽ Kiều, tôi không biết làm gì đành ngồi xuống, chơi Candy Crush. - Tự nhiên cho tớ, tốt quá nha! - Lẽ Kiều không thục nữ giở trò cung phu sư tử ngoạm đợp luôn 1/4 cái bánh đáng thương. Tôi lắc đầu - Bộ mẹ cậu bỏ đói cậu à? - Không phải, ăn bổ sung canxi phục hồi cho nhanh. - Thế tớ mang xương lợn đến cho cậu nhai nhé. Dường như câu nói của tôi làm cô ấy mắc nghẹn, tay còn vỗ ngực đôm đốp, nuốt ngụm nước vội tới mức sặc hết cả vào mặt tôi. Lần đầu mới yêu dính ngay phải Lẽ Kiều, không biết là phúc hay họa của tôi nữa. Nhưng khi đặt cô ấy vào một vị trí cố định trong tim mình, tôi mơ mộng khá nhiều về viễn cảnh tương tai, một gia đình nhỏ có mẹ có Lẽ Kiều, vài đứa nhỏ cùng vài con thú nuôi trong nhà. Tôi sẽ không như bố dễ dàng bỏ mẹ đi như thế, tôi sẽ không làm điều tương tự như vậy với Lẽ Kiều. Tôi đã tuyên thệ như vậy khi cô ấy đồng ý yêu tôi. Tình yêu mới chớm như vậy, đâm ra tôi có hơi vài phần dè dặt, ngoại trừ những cú đột kích cự li gần với những đòn đầy uy lực vũ phu Lẽ Kiều tặng tôi mỗi khi nổi hứng hay tự nhiên ngứa tay, đếm trên đầu ngón tôi mới nắm tay cô ấy 7 lần. Tôi còn ghi rõ ngày tháng vào sổ, nguyên nhân và kết quả đầy đủ nữa. Trân trọng thật sự hay tôi là thằng thần kinh, điều đó không rõ được. Lúc nào cũng vậy, quá đẹp nên chóng tàn. Sau khi mẹ đã bình tĩnh lại, thì cũng đã trải qua vài tuần lễ, người bà như gầy đi nhiều, tôi thở dài buồn bực không vui nổi. Mẹ tôi ngồi đối diện tôi, thở dài: - Mẹ biết hai đứa chuyện, nhưng mẹ muốn đưa con về quê ngoại. Ở đây, đã không còn lí do để chúng ta ở đây nữa. - Vây còn nhà? – Tôi nhợt nhạt hỏi - Mẹ định bán cho một người bạn quen biết, ừm, sẽ không quay lại đây nữa... - Thì mẹ để con tốt nghiệp xong đã, chứ chuyển trường giờ này... e là phiền lắm! - Ừ. Con tính cũng phải, dạo này mẹ hồ đồ quá. – Me tôi xoa hai huyệt thái dương cười gượng gạo. - Còn chuyện của tụi con, con sẽ thu xếp. Mẹ đừng lo, con hiểu mà. – Tôi nhếch miệng cười như đưa đám vợ người ta. - Quảng Hà, mẹ thực xin lỗi con.... KẾT "Thương La đã gửi cho bạn một tin nhắn" Thương La: Chia tay đi! Kiến Sama: Hử? Ừ. Thương La: Không thắc mắc lí do sao? Kiến Sama: Điều đó có thay đổi kết quả hay sao? Thương La: Tất nhiên không. Kiến Sama: Vậy thì ok, sugar you you go, sugar me me go. Thương La: Re ants. Tôi khóa Acc, cười khẩy, yêu ảo là vậy à... Từ giờ, không còn ai tên Kiến Sama trên MXH này nữa. * Tôi đã từng thích Lẽ Kiều, Có lẽ thế, nhưng mọi thứ đã dừng lại khi cô ấy có Quảng Hà. Không sao cả, là bạn cũng không tệ. Nếu Quảng Hà có bắt nạt Lẽ Kiều, tôi sẽ cho hắn một trận nhừ cháo xườn. Dường như tôi đã lo quá xa rồi, có khi tôi nên bảo vệ Quảng hà thì đúng nghĩa hơn, ai biết được từ khi nào mà Kiều Kiều trở nên đanh đá dã man như vậy, cứ ngỡ là, tôi sẽ ghét cậu ta lắm, ai ngờ, Lẽ Kiều, Quảng Hà, tôi, lại trở thành bộ ba dai như cao su khó thể bóc được. Bộ ba, Cùng nhau đi học, Cùng nhau ôn thi, Cùng nhau thi một trường. À? Cứ như truyện ngôn tình kinh dị dài tập vậy. * Sẽ ổn thôi nếu Quảng Hà không trượt kì thi, Sẽ ổn thôi nếu như không phải chỉ có kiều Kiều với tôi trúng tuyển, Sẽ ổn cả thôi nếu như hôm ấy tôi không nghe lén chuyện hai người. - Chia tay đi! Câu nói này nghe thật quen thuộc. Nhưng đối tượng không phải là tôi. Quảng Hà lạnh nhạt nói, tôi chưa bao giờ thấy hắn bình thản như vậy, không còn bối rối, nghẹn ngào, dường như thể hắn đã nói câu này rất nhiều lần rồi. Rất nhiều.. - Không phải tớ đã nói... -Chưa để Kiều Kiều nói hết, hắn xoay người, lên luôn chuyến xe buýt vừa đỗ lại, không lời từ biệt. - Khoan đã!!!- Cô ấy chạy theo – Thế là thế nào? Tớ đã làm gì sai?!!! -Tôi ra khỏi chỗ núp, chạy theo Kiều Kiều. Chiếc xe buýt vẫn chạy, nhưng cô ấy không còn sức nữa, ngã khuỵu xuống. Tôi nâng cô ấy dậy, nhưng đều bị gạt ra. - Để tớ yên, huhu... Tôi không biết an ủi sao với cô ấy nữa, hành động của Quảng Hà quá bất ngờ, quá kì quặc, tự nhiên đòi chia tay, tự nhiên bỏ đi. Y như thằng ấm đầu. có phải bị ai nhập không nữa. Không để lại câu giải thích được sao? - Cậu không sai, thật đấy! Tôi ngồi xuống, hai đứa tựa lưng vào nhau, tôi khẽ khàng nắm tay cô ấy, mệt mỏi quá, Che dấu tình cảm thật mệt mỏi, Lẽ kiều cả người run lên, như vẫn im lặng, tôi cảm nhận được cơn nấc nhẹ qua tấm lưng. Cô ấy không nói gì cả, cứ như không thấy bàn tay đang bị tôi giữ chặt Từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi dùng sức nắm lấy, không sao cả, vậy là tốt rồi. Không giật ra là tốt rồi. Không phải sao? ___ Hết ___