Tên tập thơ: Thơ viết cho những người yêu nhau nhưng phải xa nhau Tác giả: Nhiều tác giả Gửi Bôrix Coócnilốp - Bergholtz, Olga … Và tất cả đổi thay rồi. Và em cũng khác Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo B. Coócnilốp I Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ: “Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nêva Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà…” Năm tháng cay đắng hơn, năm tháng ngọt ngào hơn Em mới hiểu, bây giờ anh có lý Dù chuyện xong rồi, Anh đã xa cách thế! “Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa theo…” Lũ trẻ lớn lên, giờ lại tiếp theo ta Lại nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước Vẫn sóng Nêva, bóng chiều, sóng nước… Nhưng nghĩ cho cùng, họ có lỗi đâu anh! II Vâng em khác hẳn rồi, chẳng giống trước nữa đâu! Cuộc đời ngắn cũng xem chừng sắp hết. Em đã già nhiều, nhưng anh đâu có biết, Hay anh cũng biết rồi? Có thể! … Nói đi anh! Em xin lỗi làm chi, chẳng cần đâu anh nhỉ Thề thốt chăng? Cũng vô ích thôi mà, Nhưng ví thử em tin, anh còn quay trở lại Thì một ngày nào, anh sẽ hiểu ra… Và mọi tổn thương, chúng mình xóa hết Chỉ ở bên nhau, sánh bước trọn đường Chỉ cần được sóng đôi, và chỉ khóc Chỉ khóc thôi, đủ bù đắp tận cùng!... (1939 – 1940) (Còn tiếp)
Đời vắng em rồi say với ai – Vũ Hoàng Chương Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu, Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu. Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối, Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau. Trai lỡ phong vân gái lỡ tình, Này đêm tri ngộ xót điêu linh, Niềm quê sực thức lòng quan ải, Giây lát dừng chân cuộc viễn trình Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung Đây chiều hương ngát lá hoa dung, Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo, Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng. Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay. Buồn mưa, trăng lạnh: Nắng, hoa gầy Nắng mưa đã trải tình nhân thế Lưu lạc sầu chung một hướng say. Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai. Ra đi chẳng hứa một ngày mai. Em ơi! Lửa tắt bình khô rượu, Đời vắng em rồi say với ai? Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng Trăng nước âm thầm vạn dặm tang Ghé bến nào đây, người hải ngoại Chiều sương mặt bể có mơ màng? Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không? Mà đây lòng trắng một mùa đông Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi, Thoảng gió.. trà mi động mấy bông (Mây, 1943)
Hãy đợi anh Nguyên tác tiếng Nga: Konstantin Simonov Dịch thơ: Tố Hữu Em ơi, đợi anh về Đợi anh hoài em nhé Mưa có rơi dầm dề Ngày có dài lê thê Em ơi em cứ đợi. Dù tuyết rơi gió thổi Dù nắng cháy em ơi Bạn cũ có quên rồi Đợi anh về em nhé! Tin anh dù vắng vẻ Lòng ai dù tái tê Chẳng mong chi ngày về Thì em ơi cứ đợi! Em ơi em cứ đợi Dù ai thương nhớ ai Chẳng mong có ngày mai Dù mẹ già con dại Hết mong anh trở lại Dù bạn viếng hồn anh Yên nghỉ nấm mồ xanh Nâng chén tình dốc cạn Thì em ơi mặc bạn Đợi anh hoài em nghe Tin rằng anh sắp về! Đợi anh anh lại về. Trông chết cười ngạo nghễ. Ai ngày xưa rơi lệ Hẳn cho sự tình cờ Nào có biết bao giờ Bởi vì em ước vọng Bởi vì em trông ngóng Tan giặc bước đường quê Anh của em lại về. Vì sao anh chẳng chết? Nào bao giờ ai biết Có gì đâu em ơi Chỉ vì không ai người. Biết như em chờ đợi.