Một lần nữa tôi lại thấy mình cô độc bước đi, con đường ướt đẫm, phố đông người. Nhưng lần này hình như đã nhẹ nhàng hơn, không phải là những nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn, cũng chẳng phải những hồn thơ ấp ủ màn đêm chờ sáng. Gió độ này chẳng lạnh đến xót xa, cái lạnh tháng mười một hình như chẳng đủ ảm đạm để con người ta phải vấn vương một người nào khác. (Một thoáng cô đơn) Đây là vài bài thơ tình buồn thể hiện cảm xúc nhớ mong và cô đơn khi yêu đơn phương và những cảm xúc chẳng thể nói thành lời khi tình yêu tan thành hai hướng. Sự chia ly trong tình yêu vốn đã là đề tài muôn thuở của thi thơ bao đời nay, nó chỉ có thể giải bày qua những áng thơ mà thôi. Mời các bạn cùng xem những bài thơ tình buồn mong nhớ, cô đơn một mình sau đây, hi vọng các bạn sẽ có được những cảm xúc đan xen lẫn lộn khác nhau khi đọc qua những bài thơ buồn cô đơn một mình này!
Mưa Khóc Tình Xưa Bấm để xem Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì? Heo hút lưng trời mây lặng lẽ Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly Biết nói gì đây phút chia tay? Nửa tình tha thiết nửa đổi thay Một nửa hạ tàn trên hè phố Vàng thu một nửa nỗi niềm này Lá mãi xôn xao lời của lá Sầu vẫn gợi sầu ta với ta Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh Lững thững trôi về nơi xứ xa Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài Miên man đợt gió lùa vai áo Có phải mưa buồn mưa nhớ ai? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Một Chút Tháng 8 Bấm để xem Tháng tám mây trời xanh quá! Mùa thu vất vưởng bên đời Nơi ấy có sầu kỷ niệm? Ta về thơ thẩn chiều rơi… Tháng tám ngày không vội vã Mắt em hoa cúc nồng nàn Bao nhiêu ân tình mùa hạ Thôi đành trả lại thời gian Tháng tám ngoài ô cửa sổ Khói chiều thoảng tiếng chuông vương? Ta hóa tim thành cỏ dại, Hư vô nỗi nhớ ven đường Tháng tám về hong tóc rối Điêu linh chiếc lá khô gầy Ta say chút tình khờ khạo Bẽ bàng một thoáng heo may Tháng tám nghe lòng chới với Thu về trong giấc mơ trưa Bằng lăng bao chiều ngóng đợi Tàn phai một phút giao mùa Tháng tám sầu hoen mắt biếc Đêm thu ánh sáng chập chờn Ta buông đôi lời giã biệt Nợ người một chút cô đơn. (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Nỗi Nhớ Xa Xôi Bấm để xem Anh trở về hỏi xứ Huế: Em đâu? Huế buồn thiu không nói chỉ lắc đầu Khẽ cựa mình buông lãng đôi mưa hạ Bước anh về gió rét nhẹ lùa qua Huế giấu em góc phố nào kỹ quá Chừ nhạt nhòa chẳng vướng chút hương quen Giữa con phố rộn tiếng cười xa lạ Có nỗi buồn phảng phất thoảng mùi men Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím Sao trả về hồn hoa trắng tang thương? Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng Rồi trong gió, trong mây và trong nắng Nghe ngọt ngào một giọng nói đâu xa Anh hỏi Huế có phải người em gái? Huế gật đầu, những kỷ niệm phôi pha… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Vì Sao Xa Rời? Bấm để xem Gửi em một áng thơ tình Và xin một phút giây mình bên nhau Hạ về giăng ngập thương đau Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang Đâu rồi cái thuở tình hoang Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng Ta ngồi ta đợi ta trông Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa Người về nơi ấy chiều mưa Và người có nhớ ngày xưa hỡi người? Mưa về cây cỏ xanh tươi Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui Chiều nay xót ruột ngậm ngùi Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi! Chim bay mỏi cánh lưng đồi Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Cô Đơn Bấm để xem Khói rơi chiều đưa mặt khóc hoàng hôn Thu giết lá, câu thơ xé tan hồn Tôi ngồi đây và nhớ gì không biết? Mắt lạnh lùng gợn xám trời tưởng tiếc… Lời thề nguyền rơi lãng phía sau chân Than ôi! Rơi, tiếng chạm đất tần ngần Cô đơn đấy, ái chà! Chia ly đấy! Nó uống rồi, nuốt dở hình hài ấy Thế là thôi! Lạnh quá, tôi với tôi Mượn giá băng sưởi ấm lòng bồi hồi Chiều bịn rịn vẽ vời thêm tiếc nuối Tôi đứng dậy, ngoái nhìn thêm lần cuối Khói, bóng, sầu, hạnh phúc tựa hư không Tôi đi về, vác cả trời mênh mông… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Lại Vấp Vườn Trăng Bấm để xem Nhấp ly cạn chén hương mười sáu Bỗng thấy em về trên dấu môi Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh Ta bước vào đêm gót rã rời… Sương mờ, khuya bạc, giá như băng Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần? Bởi người huyền hoặc như mây khói Thân xác không hồn sao ái ân? Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên – “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức: Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*) Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng Vì nghe nhan sắc là hư ảo, Ta hóa điên rồi, em biết không? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Bên Này Nỗi Nhớ Bấm để xem Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ Ở nơi nào có ướt áo em không? Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi Một lời thương em có giữ trong lòng? Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá… Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá! Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá, Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Người Không Về Nữa Bấm để xem Đường nắng cũ phố rũ vàng nỗi nhớ Ráng hồng trôi lơ lửng bóng chiều buông Trời hạ buồn gieo mấy nhịp yêu đương Anh đi tìm dáng người xưa xa mãi Trong yên ắng của hoàng hôn sầu dại Anh đợi chờ giữa lòng phố chợ đông Người không đến và cô đơn ghé đến Khói thuốc anh bay hoang hoải trong lòng Ở nơi này buồn hiu em biết không Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím Nhớ thương rơi những góc phố im lìm Anh không đợi và người không về nữa Chiều thôi buồn bẽn lẽn bước vào đêm Anh không tìm và người không còn nhớ Lá thu rơi đưa hạ khóc bên thềm… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Em Về Phố Ấy Chiều Mưa Bấm để xem Em đi về phố ấy chiều mưa Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ Tóc mây hường đưa theo nhịp gió Trải mù sương lên ánh mắt người Em đi về phố ấy cùng ai? Ta bâng khuâng nhớ một dung hài Lời dối trá chưa trao tròn vẹn Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai Ta yêu nhau mới ba màu áo Phút giã từ vàng vọt thu ngâu Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu Em buồn không sao đã qua cầu Để ai sầu lạc bước đường câu Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ Vì hương tóc mãi còn xao xuyến Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ Rồi hôm nay lang thang phố vắng Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ: “Em đi về phố ấy chiều mưa”… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...