[Bài Thơ] Thơ Thành Viên CLB VHNT HOA SEN

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Nguyen Huong, 29 Tháng sáu 2018.

  1. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    TÂM SỰ CÙNG TRĂNG

    Cớ sao tròn rồi lại khuyết hỡi trăng
    Đêm thổn thức cứ dùng dằng suy nghĩ
    Chắc có lẽ do bản thân ủy mị
    Khiến bao lần tâm trí vướng sầu tương.

    Ngàn ưu tư bởi thân gái dặm trường
    Ai chẳng muốn được yêu thương mãi mãi
    Hỏi tuổi trẻ có bao giờ ở lại
    Để má hường hết khắc khoải sầu bi.

    Cô gái ơi phiền muộn có được gì
    Bởi phận số nữ nhi đều như vậy
    Nỗi sầu muộn là tự mình chuốc lấy
    Niềm vui ơi hãy thức dậy đi nào!

    Không còn trăng thì làm bạn với sao
    Hết đêm tối bầu trời cao tỏa rạng
    Trăng hội ngộ vào những đêm giữa tháng
    Không mất đi mà chỉ thoáng ẩn mình.
    Huỳnh Thanh Thảo
     
    Huong Linh thích bài này.
  2. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    HIỂU LẦM *
    Thơ: Hoàng Minh Tuấn
    Ảnh: Internet

    Lời thơ em đắng lòng anh nhiều lắm,
    Đêm, từng đêm thầm lặng gỡ tơ lòng,
    Kỷ niệm xưa, ai chả nhớ, chả mong,
    Bụi thời gian vẫn thắm nồng, say đắm!

    Lời thơ em như từ mùa xa vắng,
    HIỂU LẦM nhau mang nặng những trái ngang,
    Để tim côi bối rối, nước mắt tràn,
    Để dỗi hờn để tình tan, tình vỡ!

    Lời thơ em, nẻo về cô đơn quá,
    Bao đau thương, ký ức một quãng đời,
    Bến bờ nào cho ta hết chơi vơi,
    Lẽ nào anh, cô đơn không tìm đến!

    Lời thơ em vẫn còn yêu, còn mến,
    Khao khát còn nên vẫn thấy đắng cay,
    Nếu hôm nay làm rõ HIỂU LẦM này
    Liệu hai ta có nồng say trở lại?!

    Hà nội, 16/7/2018
    ————————
    * Bài thơ này nhằm hồi đáp bài thơ LẶNG của Hoàng Lan do Thanh Trang (Soái Tỷ) đăng và phân tích và bình phẩm. Nhưng bài thơ LẶNG cần hiểu nhẹ nhàng như bài cảm tác trên sẽ có tính nhân văn nhiều hơn. Nội dung bài LẶNG được giới thiệu như sau:

    LẶNG
    Thơ: Hoàng Lan

    Lời thơ này em viết để riêng anh
    Đêm trắng ngổn ngang chòng chành giấc ngủ
    Em hoang hoải kiếm tìm những ngọt ngào xưa cũ
    Những dịu dàng đã phũ bụi thời gian

    Lời thơ này em gói ghém trái ngang
    Là nước mắt đôi hàng bên kẽ gối
    Là quả tim đã thôi còn bối rối
    Nói yêu thương ngượng nghịu đến dỗi hờn

    Lời thơ này giữa muôn nẻo cô đơn
    Trong vô hạn niềm đau rối bời tơ tóc
    Là những ký ức lạc quãng đời khó nhọc
    Là mười hai bến bờ chỉ biết khóc lặng câm

    Lời thơ này viết trong lúc âm thầm
    Em đếm lại những đắng cay chua chát
    Lời thơ này hơn vạn lần khao khát
    Đến gần anh tự khao khát lụy tình.

    Hoàng Lan
    —————
     
    Huong Linh thích bài này.
  3. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    CÙNG TRI KỶ

    Thơ : Moon Anh

    Ngày cuối hạ
    Mây trời giăng man mát
    Gọi thu về xào xạc lá vàng rơi
    Áo vàng ai trải khắp cả vùng trời
    Bao kỷ niệm người ơi còn thương lắm.!

    Nẻo quan san chồn chân qua nghìn dặm
    Giữa chợ đời gặm nhấm đủ nhục vinh
    Xót thương ai mưa nắng ngập đăng trình
    Người vững bước một mình trong mưa gió

    Đêm gối đá nhìn vầng trăng sáng tỏ
    Ngẫm sự đời hiểu rõ kẻ lòng gian
    Người từ tâm ít nói chẳng luận bàn
    Giữ cốt cách đàng hoàng ngôn chính trực

    Dại hay khôn thể hiện qua ý thức
    Sang hèn do quả phúc tự tạo thành
    Ham sở dục nên sinh thói ma ranh
    Nghĩ vì lợi thanh danh rồi sẽ mất

    Ta rất thích người có lòng chân thật
    Sống công bằng thực chất mới là vui
    Hay cùng ta chia sẻ những ngọt bùi
    Lòng an lạc nên vui ngồi nhớ lại

    MC : 18 -7-2017
     
    Huong Linh thích bài này.
  4. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  5. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  6. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  7. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  8. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  9. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
  10. Nguyen Huong

    Bài viết:
    449
    Lời tự sự
    (Kính tặng những người thầy thuốc VN)

    Anh là thầy, và anh là thầy thuốc
    Cả đời anh rèn y đức cứu người
    Những bệnh nhân rã rời trong bạo bệnh
    Qua tay anh được trả lại với đời

    Chị là thầy, chị cũng là thầy thuốc
    Nhưng chị không trị bệnh cứu người
    Nghề thú ý chị đến bao làng trại
    Chữa bệnh cho động vật người nuôi

    Nhưng lẽ đời không đơn giản, em ơi
    Có loại bệnh không thể nào dùng thuốc
    Bệnh xã hội(*)ôi kẻ thù truyền kiếp
    Y học bó tay, thầy thuốc lắc đầu!

    Nghề thú y chị theo đuổi đã lâu
    Chữa muôn loài, chị có đâu ngại khó
    Vật chữa xong, loài người đem giết bỏ
    Để biến thành bữa tiệc hoan ca.

    Như lạc trong hầm chẳng thấy lối ra
    Cứu vật, cứu người biết đâu chân lý
    Rồi anh chị gặp nhau trong suy nghĩ
    Đến với thiền, nơi cửa Phật từ bi.

    (*): bệnh tham nhũng

    Tác giả: Nghiêm Mẫn
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...