#01 VÙI CHÔN DĨ VÃNG Thơ: Cao Hằng Đã lâu rồi cũng chẳng thấy chờ mong Và trông ngóng cho cõi lòng tê tái Hương yêu thương bỏ ta đi vụng dại Tim khô dần trễ nải lửa tình ta. Tháng năm dài tàn phá cả làn da Rồi giết chết những ngọc ngà yêu dấu Trái tim đau tự bao giờ thẩm thấu Sạn chai dần sự thật dẫu lòng đau Thế gian ơi! Cuộc sống có muôn màu Cứ lơ đãng cho ướt nhàu khoé mắt Rũ bỏ đi phút giây buồn hiu hắt Chữa lòng mình sóng quặn thắt dần qua. Thời gian kia sẽ phủ bụi xót xa Hãy quên lãng thứ phù hoa lơ đãng Ta sẽ đi sẽ vùi trôn dĩ vãng Nhẹ nhàng ru hòa theo áng chiều tan! THƠ BUỒN CHÁN VỀ TÌNH YÊU #02 ĐƯỢC MỘT MẤT MƯỜI Thơ: Triệu Phú Tình Ta mệt rồi quên gửi nhớ vào thơ Quên hờn giận quên vu vơ kể lể Mải ngụp lặn giữa dòng đời dâu bể Mà vụng về quên sức khỏe bản thân Học siêng năng làm lụng thật chuyên cần Vì còn trẻ gắng để phần tích lũy Lao vào việc như con ong chăm chỉ Nhưng ông trời cố ý chẳng chiều cho Vốn thông minh lại có tính mầy mò Bản chất tốt nên ngây khờ đến dại Luôn vui vẻ giúp người mong thoải mái Hẳn kiếp này nghiệp ta phải tu tâm Trải qua bao giông tố với thăng trầm Ngấm một lẽ điều cao thâm đơn giản Luật nhân quả được mất đừng ngao ngán Cứ vô thường ghi nhận chữ có không Cuộc sống đâu tươi mãi một màu hồng Cân bằng giữ để cho lòng thanh thản Chớ gắng gượng tự nhận về bản án Được một phần mất cả vạn lần đau. #03 THÀ CÔ ĐƠN Thơ: Tùng Trần Lê buớc chân một mình thân cô độc Bởi tình đời lắm lừa lọc dối gian Khi giấc mơ còn lại đống tro tàn Nên nghĩ đến thấy càng thêm chán ngấy Thà lẻ loi sống cuộc đời như vậy Nhưng nhẹ nhàng chẳng mang lấy sầu ưu Đường chông gai hay trời phủ mây mù Vẫn chấp nhận dù không người han hỏi Muốn vùi chôn những tháng ngày lầm lỗi Của một thời vội vã thiếu nghĩ suy Đem chân tình và tất cả cho đi Rồi nhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng Giờ chỉ mong tâm hồn trong tĩnh lặng Sống nhẹ nhàng chẳng lo lắng điều chi Trên đường đời cô độc bước chân đi Không muốn lòng bận bịu gì thêm nữa Buồn hay vui cũng do mình chọn lựa Chẳng như là cái thuở ấy ngày xưa. #04 BIỂN SẦU Thơ: Nguyễn Hưng Ngẫm nỗi buồn như biển nước mênh mông Ta con thuyền bềnh bồng không bến đỗ Nơi đất bằng dường như không còn chỗ Nên một đời sóng vỗ chẳng nào nguôi. Cũng bởi tại đâu thể chọn dòng xuôi Mà trong lòng cứ nuôi cơn mộng ảo Ngỡ có ngày được cùng ai bước dạo Biết đâu rằng trời nhạo kẻ tình si. Một kiếp này ta chẳng tiếc làm chi Ngập nỗi sầu có gì là hạnh phúc Lắm thác ghềnh mình ta con thuyền mục Có kiệt cùng chỉ múc ánh trăng suông. Đã bao lần cố gắng để bỏ buông Ta lại càng điên cuồng trong nỗi nhớ Trái tim nghẹt như không còn nhịp thở Xót xa mình phải lỡ cuộc tình đau. Ôi cuộc đời là nước mắt không màu Đâu dễ dàng lau khô dòng dĩ vãng Hỏi bình minh có khi nào loé rạng Để con thuyền lãng đãng dưới trời mơ? #05 ĐẾN CUỐI CÙNG Thơ: Nguyễn Hưng Đến cuối cũng vẫn chỉ là xa lạ Dẫu cuộc đời tất cả đã dành trao Bao đắm say một thuở giấc mộng đào Cũng một ngày trôi ào theo mưa lũ. Trong hồn ta như ngàn cơn gió hú Cứ cuồng điên vần vũ chẳng nào yên Trái tim đau vết cứa không thể liền Bao đêm dài vẫn triền miên cào xé. Đã hết rồi tình ơi xin chào nhé Ngày hôm nay đã rẽ lối thu sầu Thì kỷ niệm đành chôn đáy vực sâu Đường đơn bóng về đâu đây ta hỡi? Tiếng yêu xưa xa rồi tầm tay với Bờ môi khô rời rợi nỗi buồn mang Trong tim ta còn nghẹn nỗi bàng hoàng Trang nhật ký lật sang ngày u ám. Duyên phận hẩm từ nay tình đâu dám Có gì vui ảm đạm với sầu vương Hạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường? Rồi ngày mai mù sương giăng ngập lối. Xin chào nhé từ nay tình trăn trối Đã không còn hờn dỗi chặn tên nhau Trên sân ga đưa tiễn một chuyến tàu Người đi.. rồi niềm đau còn ở lại. #06 NÁT CUNG SẦU Thơ: Nguyễn Hưng Đời vẫn thế ôi nhân tình thế thái Cuộc vui nào cũng phải lúc chia tay Kiệt cùng yêu rồi vẫn đến một ngày Chén ly bôi vùi say tình đưa tiễn. Có ai ngờ đang ngọt ngào oanh yến Người lệ nhòa nơi viễn xứ chiều đông Kẻ ngồi đây ôm nỗi nhớ chất chồng Thương lá trút bên dòng trôi thác lệ. Dẫu mặn nồng trao nhau là như thế Nhưng cuộc đời dâu bể có chừa ai Mộng trăm năm chung lối con đường dài Còn đâu nữa khi phai màu son thắm. Tình xa rồi theo cánh chim vạn dặm Bao kỷ niệm say đắm vẫn còn đây Nỗi nhớ thương một thuở ấy đong đầy Hóa ngàn mưa khi mây về vần vũ. Dẫu trong lòng vẫn tràn dâng cơn lũ Thì cũng đành gắng rũ giấc mộng loan Tình chỉ đẹp khi mộng lỡ thu tàn Nát cung sầu phím đàn muôn trùng nhớ. #07 CHIỀU CÔ ĐƠN Thơ: Nguyễn Hưng Chiều hôm nay buồn như mùa thu chết Mây xám bay giăng kín khắp khung trời Vạt nắng tàn cứa vào tim hằn vết Xé linh hồn ngàn xác lá chơi vơi? Ta ở đâu cũng không còn biết nữa Mặc bàn chân vô thức giữa sương mù Vết thương lòng chia cuộc đời hai nửa Đã lâu rồi quên mất khúc tình ru. Tối dần buông trên dòng người vội vã Ta ngẩn ngơ chẳng nhớ nổi chính mình Bất giác thèm bật tiếng cười ha hả Mặc cho đời cứ ngỡ kẻ thần kinh? Ánh đèn đường đã vàng vọt khắp phố Biết về đâu chạy trốn cả đêm dài Chắc thế gian niềm vui không còn chỗ Cho một người buồn trĩu cả đôi vai. Ôi mùa thu lá rụng làm sao đếm? Như cô đơn đâu biết lấy gì đong Đêm lạnh lẽo ôm sầu làm chăn đệm Trái tim này.. hơi ấm ở đâu hong? #08 CÁT BỤI Thơ: Nguyễn Hưng Nơi hư vô có còn gì sót lại? Ngoài hồng hoang trống trải đến vô bờ Bao nỗi buồn một kiếp người tê tái Cũng tan nhòa theo manh khói bơ vơ. Vốn xác thân sinh ra từ cát bụi Nợ luân hồi phải đợ cõi nhân gian Ngày chào đời giống nhau đều trần trụi Đâu biết rằng mỗi bước lắm gian nan. Đếm trăm năm niềm vui được mấy nỗi Hà cớ gì điên đảo chốn lợi danh Vùi linh hồn vào vực sâu tăm tối Lắm bon chen giết tình nghĩa đoạn đành. Hãy buông bỏ những phù hoa cám dỗ Chẳng bận lòng lệ rớt kiếp sầu vương Dẫu ngày mai có nằm sâu thổ mộ Thì hôm nay vẫn nhẹ bước con đường. Hỡi thế nhân bao trái tim vỡ nát Kẻ đau tình hay phận số lầm than Mỉm cười lên dẫu trên môi đắng chát Cho nụ hoa bừng nở giữa điêu tàn. Là cát bụi lại trở về cát bụi Sướng khổ gì cũng có khác gì nhau Thì tại sao để con tim buồn tủi Chọn tâm an đời sẽ hóa nhiệm màu. #09 TÌNH ƠI XIN NGỦ YÊN Thơ: Nguyễn Thị Bích Sen Tình yêu hỡi hãy ngủ yên ngoan nhé Bởi một người đã muốn rẽ hướng đi Lúc nồng say họ thề thốt những gì Mà ngẫm lại nghe bờ mi nặng trĩu Tình yêu hỡi ngủ ngoan.. đừng cam chịu Đừng vẫy vùng để bấu víu van xin Người vô tâm.. nên tiếc cả ánh nhìn Ta hụt hẫng bởi niềm tin vụn nát Nếu người đã xem tình tôi rẻ mạt Trả lại đây chứ đừng xát tủi hờn Tôi sẽ về làm bạn với cô đơn Mặc hồi ức cứ chập chờn.. rồi tắt Tình yêu hỡi hãy làm ngơ ngoảnh mặt Ngủ im lìm dù vết cắt vẫn đau Vì thời gian là liều thuốc nhiệm màu Sẽ gọt sạch những nông sâu men ái Tình yêu hỡi chớ biến thành kẻ dại Hãy khôn ngoan.. đến lúc phải biết dừng Duyên tưởng thành bỗng chốc hóa người dưng Thì tình hỡi.. ngủ yên.. đừng níu kéo. THƠ TỰ SỰ BUỒN, CHÁN NẢN #10 VÔ ĐỀ Thơ: Lê Ngọc Ta lạc lõng giữa đời bao dối trá Người thân ư! Hay kẻ lạ vô tình Trách cuộc đời chìm nổi chốn điêu linh Hay oán kẻ làm tim mình se thắt Ta là khách nơi dương trần tẻ nhạt Mượn tiếng cười thỏa cơn khát u mê Thẳm trong tim là bao nỗi ê chề Cười nói đó để đêm về đau đớn Khi bóng đen phủ bầu trời rộng lớn Là lúc lòng nghe nhẹ gợn yêu thương Một chút mà ký ức vẫn còn vương Vội đến giữa chốn đời thường hối hả Ta với ta.. mà bỗng nhiên xa lạ Người với người mà sao nỡ vô tình Qua đêm rồi trời chói lóa bình minh Sao chẳng thể đánh thức tình đã chết Con đường mà người cùng ta chung bước E bây giờ không giữ được người ơi Đành lòng thôi vì khác hướng đường đời Cố níu chỉ khổ nhau thôi người ạ Chia tay rồi ta trở lại là ta! #11 QUÁ KHỨ.. HIỆN TẠI.. TƯƠNG LAI Thơ: Lê Ngọc Quá khứ ư! Bới đào chi thêm nữa Vết thương sầu lần lữa cũng qua thôi Khơi làm chi kỷ niệm đã xa rồi Xin hãy để tình trôi vào dĩ vãng Ta đã sống mãi hai miền tối sáng Giấu tận cùng khoảng lặng những niềm đau Vùng vẫy trong ký ức đã nát nhàu Để rồi nhận nỗi sầu đau chất ngất Hiện tại ư! Ngày qua ngày thường nhật Cuộc sống luôn tất bật giữa chợ đời Bao nhọc nhằn nhiều lúc muốn buông trôi Mà không thể bởi đời còn níu kéo Nhìn con trẻ với tâm hồn trong trẻo Tội tình gì mà phải chịu xót xa Nên đành xem mọi thứ đã như là Chấp nhận hết vì con là phía trước Tương lai ư! Bây giờ ta cứ bước Mặc kệ đời mất được với ganh ghen Cho dù mai đời cao thấp sang hèn Phó mặc hết cho con thuyền định mệnh. Ai rồi cũng qua vòng sinh lão bệnh Để cuối cùng.. nhận vòng cuối.. mà thôi. #12 GIÁ BAO NHIÊU Thơ: Nguyễn Đình Huân Có ai biết hạnh phúc giá bao nhiêu. Hãy bán cho tôi một liều để uống. Cho tôi biến khổ đau thành sung sướng. Mang niềm vui thay sầu muộn trong đời. Có ai biết giá giọt nước mắt rơi. Khi người ta đã nói lời từ giã. Một mình cô đơn lệ sầu lã chã. Trái tim buồn bỗng hóa đá cô liêu. Có ai biết lừa dối giá bao nhiêu. Khi ngày xưa người nói yêu tha thiết. Rằng tình ta sẽ muôn đời bất diệt. Như mặt trời như ánh nguyệt ngàn năm. Có ai biết phản bội giá mấy trăm. Sao người ấy không âm thầm hối lỗi. Yêu đắm say đâu phải là có tội. Mà theo người anh đã vội bỏ đi. Giá bao nhiêu cho một cuộc chia ly. Mà người ta phải ướt mi thương nhớ. Giá bao nhiêu cho cuộc tình tan vỡ. Biết giá rồi có buông bỏ được không. #13 SỐNG NHẠT MÀ VUI Thơ: Trúc Thanh Đâu có buồn.. Nước mắt tự nhiên rơi Chiếc gối lạnh hay đời tôi giá lạnh Sầu bất chợt biết đường đâu mà tránh Ai tôn thờ cho bất hạnh lên ngôi Đây cuộc đời, đó bè bạn và tôi Sống chân thật nay mai rồi trả hết Nào tri kỷ nào tình yêu rõ rệt Mai xếp hàng ngày chết tiễn đưa nhau Sao nụ cười ẩn chứa những niềm đau Trong hạnh phúc lại nhuốm màu ly biệt Ai cũng biết dù chẳng ai muốn biết Ừ việc đời cứ giả điếc giả câm Nay buồn vui, mai mốt lại thăng trầm Sáng lựa chọn, trưa lầm, chiều ân hận Đây vui vẻ, đó sầu, kia oán giận Thì xin đừng vương vấn.. Nhạt mà vui. #14 TÀN TRO Thơ: Bích Sen Nếu một ngày người ấy bỏ ra đi Cô gái hỡi đừng tiếc gì nữa nhé Bởi cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽ Hãy tập cười dù đau xé tâm can Nếu một hôm người ấy có phũ phàng Vứt cô lại giữa trời chang chang nắng Cô đừng oán sao người ta bình lặng Bỏ rơi cô mà chẳng chút mủi lòng Nếu một ngày hạnh phúc ở ngoài song Để cô lại giữa căn phòng tăm tối Cô đừng có buồn đau mà trách vội Chắc do trời đã cản lối nó qua Nếu tình yêu đến một lúc nhạt nhòa Cũng đừng giận sao người ta hờ hững Chắc người ấy tập cho mình chịu đựng Nếu buông xuôi cô có xứng được yêu? Nếu lòng cô cảm thấy đã quá nhiều Những mảnh vỡ chẳng thể thêu cho khớp Thì lúc đó vững tâm đừng choáng ngợp Nhìn cuộc tình còn lại lớp tàn tro. #15 HẠNH PHÚC VỤT TẦM TAY Thơ: Bích Sen Hạnh phúc à xin lần cuối vẫy tay Ta vô phúc nên giữ mày không được Đường còn rộng mày tiến về phía trước Mặc kệ ta đang xuôi ngược kiếm tìm Nỗi nhớ à mày cũng ngủ thật im Đừng ghào thét để ta chìm bể khổ Mày có thấy đôi nhân tình dạo bộ Cười thật nhiều nhưng giông tố.. ngờ đâu? Thời gian trôi kí ức sẽ nhạt màu Ta được gặp người sau.. và sau nữa Dù họ nói sẽ cho mình điểm tựa Nhưng vì anh, ta lần lữa chối từ Người đi rồi ta mới ước giá như.. Đừng tin tưởng câu ngọt lừ người rót Đừng say đắm những lời yêu quá ngọt Thì bây giờ chẳng đau xót bi thương Hạnh phúc ơi thôi đành bỏ nữa đường Mày đi nhé xin đừng vương hờn dỗi Cũng đừng trách là ai kia có tội Bởi do ta, ta mang lỗi với người Và cuối cùng hạnh phúc ấy đã rơi.. #16 GIỌT NẮNG CUỐI CHIỀU Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn Mỗi chiều về em bước vội lang thang Tìm giọt nắng hanh vàng.. còn sót lại Sợ bóng đêm phải thở dài khắc khoải Bởi đớn đau ngang trái mãi theo hoài. Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi ngoai Tình không nợ nên lạc loài ngăn cách Giọt mưa rơi mãi lách luồn ngõ ngách Nghe tiếng kêu tí tách tưởng giọt sầu. Không nhau rồi em chẳng biết về đâu Thân trôi dạt nơi đầu nguồn cuối biển Cuộc đời em như con thuyền ẩn hiện Bao nhớ thương lưu luyến đã lỡ làng. Cho em làm giọt nắng mãi lang thang Luôn ấm áp lòng tràn đầy thương nhớ Chuyện tình yêu chẳng bao giờ tan vỡ Không đớn đau hay trăn trở ngậm ngùi. #17 TRÓT LỠ YÊU NGƯỜI! Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn Em âm thầm giữ gìn bao thương nhớ Dù biết rằng duyên nợ chẳng tròn câu Tháng năm trôi! Em dấu mối tình sầu Đêm trăn trở ôm thương đau rên xiết. Nhìn trời cao Trăng vàng kia đã khuyết Mây đen che Sao trốn biệt không về Tuyết rơi nhiều lòng buốt lạnh tái tê Em lặng lẽ giữa bốn bề hoang vắng. Gọi tên anh giữa không gian im ắng Rồi lê chân bước thầm lặng bên đời Nhìn lá vàng.. đang chới với chờ rơi Như tiễn biệt một thời thương đã hết. Đời trải qua bao thăng trầm mỏi mệt Tình trái ngang nay cũng chết lịm dần Suốt cuộc đời.. lận đận chốn phù vân Bao nhiêu nhớ thì mấy lần thương xót. Lòng xót xa.. nứớc mắt rơi từng giọt Giờ thương đau! Bởi trót lỡ yêu người. #18 SÓNG ĐỜI Thơ: Trúc Thanh Sóng cứ vỗ những vơi đầy thương nhớ Chuyến bôn ba ta chở khẳm nợ đời Vay lần ấy cho ngập đầu trăn trở Danh phận này là số kiếp tả tơi Sóng ơi Sóng có bao giờ lắng lại Giữa tràng giang chới với một linh hồn Sống chân thật giữa đời mang tiếng dại Ta dối lòng người bảo chẳng được khôn Sóng vỗ kiếp lao lung giày xéo phận Cuộc đến đi còn mấy bận khóc cười Môi mím lại lòng dặn lòng đón nhận Hỏi cuộc đời ta được mấy lần mươi. #19 EM SẼ TẬP Thơ: Trúc Thanh Em sẽ tập hóa tim thành băng giá Tập nhìn anh xa lạ giữa dòng đời Nỗi nhớ đầy rồi nỗi nhớ cũng vơi Nhắm mắt lại ngày mai trời sẽ sáng Em sẽ bước trên mục mòn dĩ vãng Nợ ba sinh bình thản trả cho rồi Dưới mặt trời một chiếc bóng đơn côi Vết đau ấy tháng ngày trôi sẽ hết Em vẫn biết phía sau trời ly biệt Nỗi nhớ thương vắt kiệt sức tim mình Có lẽ rồi quá khứ sẽ hồi sinh Nhưng đã chết, niềm tin không sống lại Em cố tập quên những điều buộc phải Đã đau thương đã khôn dại đôi lần Có lẽ rồi sau những thoáng bâng khuâng Nỗi nhớ sẽ nguôi dần rồi tắt hẳn Ừ lau lệ cho đời thôi mặn đắng Đón tương lai như đón nắng đầu đời Em tập cười như lúc lệ chưa rơi Nhìn anh thuở mấy lời yêu chưa ngỏ. #20 YÊU LÀ KHỔ Thơ: Dương Hoàng Ai dám bảo tình yêu là vô hạn Riêng ta thì thấy buồn chán mà thôi Như dòng sông cứ hết lở lại bồi Luôn mệt mỏi giữa dòng trôi khổ lụy Ai lại bảo tình yêu là tinh túy Riêng ta thì chỉ tích lũy đắng cay Cứ miên man chờ đợi hết tháng ngày Có nhiều lúc mượn men say làm bạn Chắc có lẽ mình ta là buồn chán Bởi tình yêu chẳng lãng mạn như lời Nên ta thường thấy hụt hẫng chơi vơi Rồi thầm trách sao đời nhiều ái nộ Mới vừa bước vào đường yêu đã khổ Nhưng lỡ rồi giờ biết đổ thừa ai Đành chịu thôi kiềm nén tiếng thở dài Giờ có trách thì nguôi ngoai sao được Thôi đã lỡ thì ta đành phải bước Đau nhiều rồi thêm vết xước chẳng sao Để từng đêm cho dạ nẫu ruột bào Ta chỉ biết nhìn trời cao than thở.