Hẹn Ước Nhặt bóng trăng khuya để ước mong. Ngày vui khỏa lấp mối tơ lòng. Chiều rơi nỗi nhớ buồn cô quạnh. Nắng tắt ai còn mãi đợi trông. Góp ánh trăng gầy Thơ với mộng. Gom tàn thức trắng với đêm đông. Em đi nắng tắt sầu cô lẻ. Có nhớ Xuân về hẹn ước không. Đêm Khuya Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh Gió xạc xào buốt lạnh trời vương Nhành hoa trinh nữ bên đường Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện Cho tình em sẽ quyện chung đời Duyên nồng đừng có rụng rơi Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở Mưa rì rào lại ngỡ tình vang Hoa cau sao cứ ngơ ngàng Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió Mắt em cười sáng tỏ bờ mi Thương nhau thì hãy giữ ghì Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn Thì Thầm Đêm Khuya Tác Giả: Hoài Thu Nông ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ Làm thế nào cho cuộc sống khá lên KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả Người ở nhà, người hành lý ra đi Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai Để ngày đêm phải miệt mài lao động CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu Cho chúng mình không còn khổ nhé anh Thơ Về Đêm Khuya Thơ: Thao Thức Đêm thao thức.. nhớ nàng tội nghiệp Giờ một mình.. ngoài bãi tha ma Chắc nàng lạnh lắm đây mà Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời Thật buồn nhỉ tình đời oan ức Khi khó khăn áp bứt đến cùng Lỗi thường tình ngược lối chung Ta đâu có phải thằng khùng thẩn thơ Làm lương thiện nào ngờ bị ép Phải chi nàng xinh đẹp đâu nào? Nhưng ta yêu quý biết bao Miếng cơm manh áo đi vào làng phây Cũng nhờ chiếc xe này nuôi sống Sáu miệng ăn vu khống đâu nào? Dù ta có lỗi phải chào Hỏi thăm trước đã lại lao giựt liền. Thương nàng quá ta điên đi mất Mình có sai.. đi trật luật mà Ta năn nỉ mãi không tha Ôm nàng về bỏ kho nhà CÔNG AN! Trăng Khuya Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai? Khắc khoải trong tim tiếng thở dài Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh Hờ hững bờ vai dáng trang đài Tím cả vùng trời bao kỷ niệm Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa Đêm nay trăng lạnh màu sương khói Lãng đãng buồn sao một kiếp người! Đêm Khuya Tác Giả: Phương Alen Đêm khuya vắng người ta say giấc ngủ. Còn mình phương tranh thủ viết thơ tình. Viết tặng ai.. phương hỏi lại lòng mình.. Không lời đáp.. vì chữ tình khó tả. Phương sẽ viết rồi chia đi muôn ngã. Nhờ cánh chim phân tỏa khắp nẻo đường. Trong đôi mắt ẩn chứa nhiều tình thương. Mong ai đó chung đường thơ.. hạnh phúc. Niềm Tin Cho Em Cảm ơn lời chúc giữa đêm khuya! Nỗi nhớ ai kia đến dại khờ Năm tháng dần trôi đời quạnh quẽ Nỗi buồn dâng ngập một tứ thơ! Ta biết ai kia hồn quạnh hiu! Đêm khuya hoang vắng nhớ thương nhiều Nhưng lỡ đời ta làm lữ khách Đành để mình em trong cô liêu! Ta viết cho em một vầng thơ! Gởi gấm hồn ta, Em giấc mơ Kỷ niệm ngày xưa đừng phai nhạt Ta sẻ đón em đến bến bờ! Đêm Nay Tôi Buồn Tác Giả: Tăng Bình Thảo Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân Tự trách mình để đầu óc phân vân Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm Nhìn xung quanh, tìm kiếm.. chỉ có mình Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây Ta tự cất chẳng ai hay ai biết Đêm Khuya Tác Giả: Lý Cong Đêm khuya thổn thức một mình Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu Mong người chẳng thấy người đâu Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi Vầng trăng ai xẻ làm đôi? Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng Xa nhau chín đợi mười trông Thèm sang bên ấy mà không có đò Trải lòng qua những vần thơ.. Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình! Tiếng Đàn Trong Đêm Khuya Tác Giả: Qui Phi Hoang AI đem trăng rằm treo lơ lửng Ai đem hồn trăng thả xuống khúc sông sâu Ai dụ ánh trăng nhởn nhơ cùng điệu nhạc Ai đem lòng trinh nữ thả trời khuya Tiếng đàn của em sao hôm nay buồn thế Từng giọt sầu cứ như xé lòng ai Phải chăng em trong lòng đang khắc khoải Vì tình cho đi mà chẳng nhận được gì Khi Lãng Tử Cô Đơn Đêm về khuya thấy mình cô đơn quá Giọt sầu rơi lạnh giá buốt hồn ai Trọc trằn mãi thao thức với canh dài Trang giấy trắng gửi vài dòng tâm sự Dòng lệ thấm gieo sầu vào con chữ Từng nhịp sầu gữi lữ khách phương xa Điệu beat buồn vẫn khư khư chẳng tả Viết lời ca nhiều cung bậc âu sầu Từng giọt buông cơn mưa ngâu tí tách Gợi lòng buồn mãi oán trách thân trai Dòng đời trôi đang trĩu nặng trên vai Con đường tình chong gai nhiều hiểm trở Bao lần muốn gòng mình lên phá vỡ Khối tình si đang còn ở trong tim Giục lòng trai từng đêm chẳng u sầu Danh lãng tử thôi còn đâu người hỡi Ngắm Trăng Treo Đêm buồn.. Em ngắm trăng treo, Ngắm người xa ấy, có theo trăng về. Người ơi.. Có giữ lời thề! Thu đi xuân đến, có về với em. Em buồn, nói với trăng xem, Đến mùa xuân tới, trăng đem anh về. Em yêu! Anh nhớ lời thề, Đêm xuân trăng tỏ, anh về cùng trăng Anh về, đúng hội hoa đăng, Anh trắng sợi tỏa, bóng chàng bóng em. Đêm khuya, ngồi ngắm trăng đêm, Gió mây, ru lượn tình em với chàng. Bên thềm hai trái tim vàng, Cùng chung nhịp thở.. Ngắm vầng trăng treo! Nỗi Buồn Đêm Khuya Tác Giả: Đăng Phạm Đêm khuya lặng lẽ cô đơn Trông xa chỉ thấy chập chờn cánh chim Không gian yên tĩnh im lìm Rưng rưng giọt lệ, con tim đau buồn Nhìn theo từng chú chuồng chuồng Bay qua phiền muộn với muôn sự đời Ước được như mây trên trời Bay theo làn gió thảnh thơi nhẹ nhàng Bước đi trên phố lang thang Ngó về bên ấy lòng càng thêm đau Ôi thay! Đau xót làm sao Nở đành đối xử với nhau thế này Cứ thế ngày lại qua ngày Thời gian là thuốc chửa trầy vết thương Hỡi ơi câu chuyện thê lương Muốn quên nhưng vẫn vấn vương trong lòng. Trăn Trở Màn đêm là của những nỗi buồn Thêm vào một chút giọt sầu tuôn Ta người lữ khách bao chìm nỗi Trăm lối nẻo đi vạn dặm đường.. Vương chút suy tư nặng nỗi niềm Tìm em phương đó mãi trong tim Đèn khuya leo lét ánh đường cũ Thương kẻ ôm hoài mộng cỏ lau.. Nghe gió nhắn mây chút tâm tình Em đừng thức dậy trước bình minh Màn đêm hư ảo đầy trăn trở Rượu – mây – trăng – gió quên tủi hờn.. Mưa Khuya Tác Giả: Lê Hương Đêm đã khuya mà mưa vẫn rơi Mưa khuya buồn giá buốt tim côi Pha chung trà nóng ngồi tư lự Chỉ một mình sao quá lẻ loi Buông tiếng thở dài theo tiếng mưa Lòng ta lai nhớ chuyện ngày xưa Dư âm khơi gợi buồn sâu lắng Tủi phận thân mình đêm gió mưa Người dẫu bây giờ đã cách xa Tình kia vẫn đậm có đâu nhòa Hương xưa còn đó buồn cô quạnh Chiếc bóng đêm về lạnh gối chăn Thức trắng thâu đêm dưới ánh đèn Thoáng nghe vang vọng tiếng đàn đêm Buồn theo khúc nhạc sầu lẻ bóng Đàn hát lời ca quá não nề Mưa rơi thì mưa cứ rơi Ta buồn cứ để mặc ta buồn Giọt mưa gí tách khơi niềm nhớ Người đã xa rồi.. lệ mặn môi.. Đêm Nay Tôi Lại Buồn Tác Giả: Tăng Bình Thảo Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắt Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân Tự trách mình để đầu óc phân vân Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm Nhìn xung quanh, tìm kiếm.. chỉ có mình Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây Ta tự cất chẳng ai hay ai biết