Thơ Chán Đời - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Tài Phạm, 4 Tháng tám 2018.

  1. Tài Phạm 15 tuổi

    Bài viết:
    366
    Chùm Thơ Chán Nản Về Cuộc Sống

    C__Data_Users_DefApps_AppData_INTERNETEXPLORER_Temp_Saved Images_az-1.jpg

    Có Lúc..

    Có lúc vẩn vơ ngồi hát
    Ngậm ngùi ngày tháng đi qua
    Dĩ vãng rớt trong lơ đãng
    Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa

    Có lúc ngây ngô im lặng
    Dõi theo ký ức một thời
    Tình yêu hư hao, tan vỡ
    Cõi lòng nức nẻ rụng rơi

    Có lúc thẫn thờ hiên vắng
    Mộng mơ đã cất cánh bay
    Tương lai dường như chán nản
    Tìm chi giây phút miệt mài

    Có lúc âm thầm nhung nhớ
    Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi
    Bỗng dưng tim òa nức nở
    Vuột tay ngày cũ qua rồi

    Tử Nhi


    Thơ Ngắn Chán Đời

    Chán cho cái kiếp phù sinh
    Chán cho cái cảnh thuyền tình éo le
    Chán cho ta kẻ tình suy
    Chán cho ta cứ sầu bi suốt đời!

    Đời chán các ông đã đủ rồi!
    Xin chán thêm nốt cái thằng tôi.
    Cùng nhau tay dắt, cười xoà cái
    Buồn vui bay hết. Chán đời?Thôi!

    Chán đời cởi áo ta đi tắm
    Kỳ sạch "trần gian" hết thối tha
    Rũ bỏ "hong lưu" cho sạch sẽ
    Dội gáo " hương đồng" cho thảnh thơi.


    Cuộc Đời Chán Nản

    Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?
    Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
    Hay là tất cả niềm đau khổ
    Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?

    Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
    Tôi cần phải uống để còn say
    Ðể tôi không phải là tôi nữa
    Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy

    Tôi muốn quên đi kiếp làm người
    Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
    Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
    Chán nản còn đây giữa đất trời

    Chất rượu thấm dần trong trí não
    Vô tình đập vỡ chén ly bôi
    Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
    Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười

    Cười xong rồi khóc với đê mê
    Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
    Và trong thế giới vô hình ấy
    Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về


    Chán Nản

    Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó
    Chầm chậm dâng như con nước trở về
    Biết bao chiều chân lạ bước lê thê
    Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa

    Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa
    Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi
    Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi
    Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi

    Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi
    Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang
    Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn
    Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận

    Nếu đã biết đường tình luôn lận đận
    Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?
    Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường
    Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!


    Cuộc Sống Chán Nản

    Hôm nay nắng ấm với trời xanh
    Có tiếng chim kêu ở trên cành
    Chỉ có tôi là không tất cả
    Tất cả không ngoài cái lạnh tanh

    Nhiều khi tôi muốn chết cho xong
    Chết để nguôi ngoai mối hận lòng
    Chết để chôn vùi theo tất cả
    Cho hồn thanh thản với hư không

    Sao trái tim tôi cứ đập hoài
    Tôi nào luyến tiếc cõi trần ai
    Sao tôi không chết cho xong chuyện
    Tôi sợ quá rồi những đắng cay

    Tôi cười lớn lắm có ai nghe
    Chẳng có dư âm vọng vỉa hè
    Chỉ có tan thương buồn réo gọi
    Bên bờ vực thẳm gió mây che

    Có phải hay là không có phải
    Tôi vì tiền kiếp trả nợ đây
    Kiếp nầy vướng phải đời ngang trái
    Thì thoát sao ra cái nợ nầy

    Mây trắng trôi đi có trở về
    Tôi tìm dư lệ đắng bờ môi
    Ðể nuốt trôi đi vào đáy mộ
    Tôi đắp xong rồi, đắp cho tôi

    Nắng ấm không sao ấm nỗi lòng
    Tôi giờ hóa đá lạnh tàn đông
    Rồi đây sẽ có linh hồn mới
    Vụt cánh tung bay giữa nắng hồng


    Treo Không Lời Ngỏ

    Khói sương giăng... mờ theo bóng ngả
    Như ta chừ tóc đã lần phai
    Tâm tư lưu dấu ưu hoài
    Nhìn theo cánh nhạn lạc loài khúc thi

    Trăng cao chuốc sầu bi vàng úa
    Đỉnh cuộc đời buồn tựa lá rơi
    Bài thơ viết chẳng thành lời
    Câu từ nhạt nhẽo sao vơi được lòng

    Thôi xếp bút... treo không lời ngỏ
    Đôi dòng đời vò võ riêng mang
    Ngược tìm quá khứ... hơi tàn
    Canh khuya ai điểm... sầu lan kiếp người


    Những Ngày Chán Nản

    Chừng một ngày kia đã đến rồi
    Một ngày đất lạnh phủ thân tôi
    Một ngày không có còn tôi nữa
    Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?

    Một ngày không có nhiều mây trắng
    Không có nắng vàng chiếu long lanh
    Không có nghĩa là không có cả
    Một người, khi xác đã lạnh tanh

    Một ngày không có một người qua
    Một xác thân khô liệm kính và
    Một cỗ quan tài xơ xác lạnh
    Một mãnh linh hồn bỗng xót xa

    Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian
    Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng
    Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa
    Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang

    Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng
    Thì hồn giữ lại cũng như không
    Tôi còn lưu luyến làm chi nữa
    Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng


    Cõi Tạm!

    Mây ngàn đọng trên cao đỉnh núi
    Linh hồn buồn vá víu con tim
    Sương giăng chừng núi lặng im
    Dường như ai đó cố dìm phiền đau...

    Vô thường đến nỗi đau bóng phủ
    Vải sô thưa ấp ủ thân gầy
    Trái tim sương khói chất đầy
    Hư hao một cõi buồn lay lất lòng...

    Hãy chấp nhận long đong số phận
    Kiếp lãng sầu lận đận vô biên
    Trần gian là cõi ưu phiền
    Ðời là cõi tạm lỡ nghiền đắng cay...

    Tránh sao nỗi thân này xanh cỏ
    Hãy vui cho ai đỏ phận đời
    Chớ buồn ơi kiếp chơi vơi
    Rồi đời cũng một lần rơi suối huyền...

    Buồn vui lắm trả nguyên lại nhé
    Khép mi rồi đóng nhẹ áo quan
    Còn đâu nức nở lăng loàn
    Chim dang cánh mỏi bạc loang cánh buồm...

    Xin trả lại đời buồn vĩnh biệt
    Trả món sầu đau xiết bao ngàn
    Tình duyên vỡ lỡ bóng tan
    Thiên thu bia mộ nghĩa trang bóng chờ...

    Hồng Dương


    Nụ Cười Tuyệt Vọng

    Họ thấy tôi cười tôi vui lắm
    Lúc nào cũng nở nụ cười xinh
    Nào ai biết được niềm đau khổ
    Tôi phải hai vai gánh một mình

    Tôi đã bao lần sống cho vui
    Và ráng cho môi nở nụ cười
    Nhưng đã bao lần tôi thất bại
    Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi

    Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về
    Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi
    Từ nay không có bình minh nữa
    Ðừng để cho tôi thấy mặt trời

    Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài
    Không còn thức dậy đón ngày mai
    Trần gian vẫn mãi không thay đổi
    Vì bớt đi thêm một hình hài

    Như trời đã định thì tôi chịu
    Kiếp nầy trả hết nợ cho xong
    Một mai đất lạnh vùi thân xác
    Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng


    Buồn Ơi...

    Đời buồn ai bán tôi mua
    Mang về tôi cất muối dưa ăn dần
    Nếu ai mà có tranh phần
    Thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì đâu
    Cuộc đời trăm vạn bể dâu
    Niềm vui chẳng có u sầu ngàn năm
    Đêm nay tôi với ánh trăng
    Bạn cùng ly rượu hỏi rằng người đâu
    Đã qua hết một nhịp cầu
    Sầu dâng lặng lẽ rầu rầu người đi
    Yêu người đâu có xá gì
    Mà sao đành đoạn... Để tôi một mình

    Quách Tỉnh


    Đời Như Chiếc Lá

    Trời buồn nên đổ mưa ngâu
    Như người sầu khổ mưa lâu trong lòng
    Đời như bong bóng bập bồng
    Lúc trôi êm ả lúc lòng vỡ tan

    Đời người như chiếc thuyền nan
    Khi sang bến vắng mộng tàn còn đâu
    Đời người như chiếc buồng cau
    Khi tươi xanh trái mâm trầu đón đưa

    Đời người như nắng ban trưa
    Khi thương ấm áp khi thưa nhạt mờ
    Đời người như một giấc mơ
    Khi chưa dứt mộng đâu ngờ đã tan

    Đời người như chiếc lá vàng
    Khi tươi xanh lá khi tàn úa phai
    Đời người như chiếc lá bay
    Khi chiều xế bóng sẽ quay về nguồn


    Chuốc Lấy Nỗi Buồn

    Em vừa tặng nỗi buồn đêm vắng
    Ta mang về buồn đắng đêm mưa
    Đời buồn bỗng chốc lay đưa
    Niềm đau vụt tới cày bừa lòng ta

    Nhấp một ngụm trăng tà bóng nhạt
    Cổ độ sầu cọ xát tim đau
    Mơ trăm chỉ thấy một màu
    Gom vào ghép lại tình đau muôn chiều

    Cho tình khóc lệ ùa phần thảm
    Em thiên thần ảm đạm chiều thu
    Ngông cuồng chẳng sợ ngục tù
    Ngu ngơ ta hái buồn thu vĩnh hằng

    Đắng tình thật lòng băng dạ đá
    Tím môi hồn mệt lã đau thương
    Sầu gieo dày đặc dặm trường
    Đời ta đắng chát trăm phương đợi chờ...


    Cuộc Đời Chán

    Chán đời ôi chán quá trời
    Chán người chán cả nỗi niềm riêng tư
    Chán luôn cái ảnh ơ thờ
    Chán về sau nỗi buồn sầu hả hê

    Chán niềm luyến tiếc còn chi
    Chán vì đã lỡ cất đò sang sông
    Chán nhiều cái chuyện hững hờ
    CHứ không chán lắm tuổi tiên chúng mình.


    Nỗi Lòng

    Cũng có nỗi lòng trải không ra
    Tháng ngày chồng chất xa xót xa
    Phơi sương soi nguyệt tình vô ngã
    Cánh hoa yêu vỡ giữa lòng ta

    Một cảnh chim bao một cõi đời
    Buồn ai khéo tạc nợ tình rơi
    Vầng trăng kết mộng đêm hoang dại
    Soi mộ trần ai khóc kiếp người

    Tạo hóa bày ra những nỗi lòng
    Sân si vay mượn ngậm sầu đong
    Mở mắt chào đời đà chuốc lấy
    Sông Tương nước đục chảy lòng vòng

    Trăm năm ai dễ bước chân qua
    Hứng giọt lệ tình tóc bạc pha
    Trả từng hạt nợ từng hạt nợ
    Thấm nỗi lòng đau ta với ta!

    Vi Vi


    Thơ Chán Đời

    Chán đời quá, muốn viết thơ ca cẩm
    Vò đầu, tai, lẩm nhẩm mãi không ra.
    Không định viết chỉ một lần chán nản
    Viết không thành, đời chán gấp hai, ba!


    Tôi Lầm Lũi Đi Về Phía Cuối Đời

    Tôi lầm lũi đi về phía cuối đời
    Làm bạn với con giun, con dế
    Với cơn mưa dầm, với mùa đông giá
    Đất dưới chân mềm, mộ đia ghi tên.

    Tôi cả đời, đâu phải mới tìm gặp được em
    Trên cánh rừng hoa Ban mới nở
    Con nắng cháy người, gió Lào man rợ
    Đốt rát môi em, xám cả màu da

    Buổi trưa hè, khao khát cơn mưa
    Từ thuở em về áo dài mây trắng
    Ngôi trường bản nghèo không còn xa vắng
    Rộn rã tiếng cười em bé Thái, H,mông

    Tôi lan man tìm suối khơi dòng
    Chân chạm phải trái tim ai rớt vỡ
    Cúi xuống nhặt nỗi buồn duyên số
    Em mắt tìm mắt chảy giọt tình khô.

    Hơn nửa đời em, hồn chít khăn sô
    Đêm trắng dài theo cơn mê vàng võ
    Tôi đi về phía cuối đời lầm lủi
    Quên mất em, từ thuở mới gặp nhau

    Làm bạn cùng giun dế giải sầu
    Đêm cạn chén một mình, bên góc rừng Ban trắng
    Điện Biên tôi về nẻo vàng gió nắng
    Em xa rồi biền biệt gọi tình ơi...

    Tác giả: Hoàng Tâm


    Chán Nản

    Khổ một kiếp đời người trôi nổi
    Đã làm người trăm mối gian truân
    Dương gian đau khổ bao lần
    Sương giăng mưa gió tảo tần ngược xuôi

    Đời tuyệt hảo ngồi xơi sung rụng
    Nằm lơ mơ ngã bụng ngoài hiên
    Vần thơ bay bổng trăm miền
    Há mồm chờ rớt sung liền mấy khi.

    Tiếng chim hót ríu ri ríu rít
    Dẹp sách đèn mỏi tít mắt ta
    Ngân nga ta hát vang nhà
    Nhẹ nhàng như đã bay ngàn mây xanh

    Cùng thề thốt long lanh gió hát
    Bậc thánh hiền biếng nhác nhất đời
    Can qua thế sự chơi vơi
    Sống quanh bữa tiệc của đời nhân sinh

    Thôi thôi vậy thất kinh chí hướng
    Ta xin làm ngang bướng vô vi
    Giã làm như khẻ vô tri
    Quên đi thế sự còn gì đời nay...

    Cùng kết bạn gió mây cây cỏ
    Chán ghét và ruồng bỏ dương gian
    Trò đời kịch diễn tràn lan
    Long người điên đảo quên làn du sinh

    Xin gửi gắm hữu tình tiên cảnh
    Tặng đất trời những áng thơ say
    Vĩ nhân láo lếu xưa nay
    Ta đây đại lãn qua ngày ngoài hiên...

    Hồng Dương


    Ánh Chiều Tà

    Ta ngắm đời, đời ngắm ta
    Này thì Nguyệt bóng với hồn hoa
    Này thì Ái ân cây với lá
    Bồng bênh xoay tít ánh chiều tà

    Ta uống đời, Đời uống ta
    Này thì nhung nhớ bóng phương xa
    Này thì dấu yêu môi với má
    Đầy vơi, vơi cạn chỉ mình ta

    Ta quăng đời, Đời quăng ta
    Ráng chiều vàng võ cánh nhạn sa
    Người đi đi mãi về phương lạ
    Chỏng chơ chén vỡ ngắm chiều tà

    Chẳng giống cánh bằng vút trời cao
    Nhỏ bé thân kia chẳng thẹn nào
    Khiêm nhường cọng cỏ chon von đậu
    Thanh thản du hí chốn rừng sâu.


    Thuốc Tàn Đêm

    Ta vẩn vơ từng đêm dài thức trắng
    Cuộc đời buồn trống vắng mộng mai sau
    Thời gian trôi, tóc úa đổi thay màu
    Nỗi trăn trở làm tim đau vắng lặng

    Người đang nếm tình yêu hương vị mặn
    Ta đắng cay sầu buốt nẻo đường tim
    Mỏi đôi chân sao còn mãi đi tìm
    Trong vô vọng lời thương yêu đã cũ

    Điếu thuốc châm, đôi môi buồn ủ rủ
    Khói ngập ngừng lay động bóng người qua
    Tan biến theo vùng hư ảo nhạt nhòa
    Chỉ giữ lại vùng không gian yên tịnh

    Về nơi đâu khi cõi lòng vô định
    Có ai chờ, ai đợi cuối đường không ?
    Có ai chờ ve vuốt một cõi lòng
    Đã mục rã vì vết thương đau ấy ?

    Nhìn khói thuốc mơ hồ ta chỉ thấy
    Mờ nơi đây như giăng phủ hơi sương
    Đếm điếu tàn như đếm nỗi xót thương
    Hồn ngơ ngẩn hay lòng sầu u uẩn


    Đêm Buồn

    Đêm, đêm trên con phố nhỏ
    Một mình buồn đang bước về đâu?
    Về đâu nhỉ? khi mà đêm là sầu nặng?
    Nỗi u buồn sao cứ mãi vướng thân?

    Một khúc nhạc vang lên từ dạo ấy
    Dạo cuộc tình mới vừa chớm nở hoa
    Thu đi qua cho đông già trở lại
    Lạnh tấm lòng đã giá rét từ xuân.

    Nhìn bình minh mà chẳng thấy mùa xuân
    Gió nhè nhẹ cho hoa thơm tàn lụi
    Nhìn đi em bên kìa đông đang đến
    Mang nõi buồn, giá rét người ơi.


    Những Đêm Buồn Chán

    Ðêm ở nơi này không muốn trôi
    Thời gian ngưng lại ở đây rồi
    Và đây có phải là đêm cuối
    Cho cả muôn người hay chỉ tôi

    Tôi sợ đêm dài bóng phủ vây
    Bóng của cô đơn rớt thật đầy
    Bóng của tôi và ai, ai nữa
    Bóng của ai vừa ở cạnh đây?

    Tôi sợ màn đêm gợn ý tà
    Sợ trời trút ngược bãi tha ma
    Sợ người khuất mặt tìm nơi náu
    Sợ máu xương rơi rụng mái nhà

    Phải là tiếng động của sương rơi?
    Tiếng của hư vô gọi đất trời?
    Hay là tiếng của cô hồn gọi?
    Nơi này tôi chỉ một mình tôi?

    Tôi muốn mặt trời dậy sớm hơn
    Tôi sợ màn đêm phủ chập chờn
    Tôi chờ tôi đợi tôi mong lắm
    Tôi run chầm chập rét từng cơn

    Có lẽ giờ đây đã không giờ
    Ðồng hồ im lặng ngủ trong mơ
    Còn tôi chưa ngủ hay đang ngủ
    Trong cổ quan tài lạnh xác xơ?


    Đừng Chán Nhé

    Đừng chán nhé, Dấu Yêu ơi, đừng chán
    Đừng cho đời là nhạt nhẽo buông xuôi
    Ngước nhìn quanh còn đâu đó nụ cười
    Còn những nụ vui tươi trong đời sống

    Đừng chán nản đừng ngã lòng thất vọng
    Tựa vai anh cùng gắng sức đi lên
    Đọc thơ em anh nhất quyết vững bền
    Khuyến khích mãi dìu nhau cùng tới đích

    Đúng, cuộc sống có rất nhiều chướng nghịch
    Và cuộc tình cũng đầy rẫy cheo leo
    Phải vững tâm vượt qua những khổ nghèo
    Phải hợp ý bền tâm không chán nản

    Đừng chán ngán vì có anh là bạn
    Hay người tình hay tri kỷ, thân, sơ
    Hay người dưng, hay bạn hữu, chàng thơ
    Em chán nản, mời xuống sông mơ tắm

    Có đôi lúc anh cũng buồn ghê lắm
    Muốn buông lời thất vọng đến bi thương
    Nhưng làm sao có thể được, người thương?
    Vì gian khó là lò nung ý chí!

    Cố gắng nhé, người thương yêu, tri kỷ
    Thép đã tôi như thế đấy cổ kim
    Cố gắng lên rèn luyện cả trái tim
    Mặc nước mắt mặc lòng tay rướm máu...

    Nguyên Đỗ


    Thơ Buồn Chán Về Cuộc Sống

    Chán đời là cái cảnh mênh mang
    Kẻ trước người sau lại vội vàng
    Bước bước đi đi vào nắng rạng
    Ăn ăn ngủ ngủ lúc trăng tàn

    Kìa ngày cứ thế thêm ngày nữa
    Tháng nọ rồi sau lại tháng sang
    Đứng giữa chợ đời mua lại bán
    Chán đời đang đến cảnh đăng quang


    Sưu tầm nhiều nguồn.
     
    lbk418, TRANG SACHcaheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...