Anh biết không anh? Em không phải là nhà thơ Em chỉ là cô học sinh chuyên Địa Khi bên anh vẫn hay thích cà khịa Nhưng hôm nay, để tỏ tình em xin mượn Địa làm thơ Anh vô tình hay cố ý làm ngơ Mà lạnh giá như băng hà vĩnh cửu Dù em là Mặt trời đang thiêu đốt Anh vẫn trường tồn không sợ thời gian? Hay anh là ngọn Phú Sĩ đất Nhật Bản Vẫn rạng ngời khi em chẳng gần bên? Đôi mắt anh Trường Sa một dải Ánh lên vẻ đẹp lạ lùng của sớm mai Hay anh là tặng phẩm của dải thiên hà? Mặc cho em là cơn mưa đá nặng hạt nhất Anh vẫn vô tình như những quả cầu băng Mặc cho em nặn lên những cuộn tuyết lăn Anh vẫn là những cơn lốc lửa nóng rừng rực Dù cho em là cơn sóng thần mạnh nhất Giữ trong mình một tình yêu mực tím Trái tim anh vẫn khép kín vô hồn Hàng vạn con đường dẫn đến trái tim Đường của anh độc đáo như dãy Himalaya vô cùng trở ngại Có lẽ em mãi là một vận động viên nhiều lần thất bại Còn anh vẫn là định Everest cao vời vợi như thách thức tình em Nếu em là nhà du hành Ga-ra-grin Em sẽ hái tặng anh chòm sao đẹp nhất Bảy sắc cầu vồng hiện lên trong nước mắt Ảo ảnh nào đó giữa đời em? Có phải anh là Thái Bình Dương rộng lớn Đứng trên bờ em xót xa không thể vượt qua được Có phải anh là khoảng không gian bao la đẹp nhất? Từ Trái Đất em chỉ có thể ngắm nhìn thôi Có phải anh là tầng khí quyển dày nhất? Đã đốt cháy muôn vàn thiên thạch? Em yêu anh bằng tình yêu chân thành Nhưng ngại ngùng chưa dám lại gần anh..