Tên truyện: Thỉnh Kinh Ở Tây Thiên Tác giả: Khống Thể loại: TRuyện ngắn Ngày viết: 19:43 12/05/2017 Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, trong cơn mơ màng, tôi không nhớ được đây là cuộc gọi thứ mấy. Rơi xuống đất lộn từ trên giường hai vòng, ôm chặt bình nước ấm vào bụng, chỉ ước rằng có thằng cướp nào xông vào đâm mình một phát để chấm dứt cơn hành hạ này nhanh gọn lẹ này phát. Tôi nhớ có bữa cũng thế này, tôi nằm trên đùi mẹ thều thào: " Hay là con cắt phéng hai buồng trứng cho nhẹ nợ mẹ nhỉ!" Mẹ đã dẹp ngay giấc mộng đó sau một nốt nhạc: "Tao sẽ tát chết mầy!" Tiếng chuông cuối cùng cũng tắt lịm. Căn phòng trở về im lặng. ....Quạ....Quạ...Quạ....... Im lặng chưa được ba giây, đã bị xé nát bởi tiếng giết heo từ phòng trọ bên cạnh. Là cô nàng bạn cùng lớp tôi, một con dean mới xổng trại, mắc chứng ảo tưởng nặng, mỗi ngày vào giờ này, nó sẽ vừa tắm vừa cất cao cái giọng oanh vàng thánh thót của mình kèm tiếng xả nước linh đình. Nó đang tắm để chuẩn bị đi chơi với người yêu đây... Ôi con bạn thân khốn nạn, bạn bè sắp chết còn hớn hở như vớ phải khoai bở thế này đây hả? Cơn đau lại nhói lên như chà đạp, tôi không khỏi cắn răng lết ngón tay với ai phôn, đáng tiếc, cách quá xa. Mông tôi không nhích nổi một mini centimoocgan. Mới hôm qua học thêm, thầy còn thao thao bất tuyệt về quần thể: - Bố vô sinh sinh ra con có vô sinh không? Tôi đập bàn phẫn nộ: - Sinh kiểu gì được chứ thầy?!!!!! Thầy ôn tồngiả bộ vuốt râu: - Hãy mổ sẻ câu hỏi" Bố vô sinh sinh ra con có bị vô sinh không?" Trực quan mọi người sẽ nói: Thế quái nào thằng này vô sinh mà có con được nhỉ? Điều này đúng. Nhưng chưa đủ. Trong câu hỏi này, cần để ý câu mệnh đề:" Bố vô sinh sinh ra con ..." không có "sẽ" tức là có thể hiểu ông này chưa có con hoặc đã có con và không biết nó có vô sinh như mình. Điều này nghe có vẻ vô lí nhưng có nhiều căn cứ nhé. Trường hợp 1 là đứa con này không phải của ông ta với bà vợ. Mà của bà vợ với ai thì không nên đề cập ( ông hàng xóm chăng? Trường hợp 2 là đứa con này chẳng phải của ông của bà. Nhận nuôi. Trường hợp 3 là đúng là con của 2 vợ chồng nhà này. Thật đấy. Nhưng ông này bị vô sinh không đề cập là bẩm sinh hay thứ phát - tức là sinh con ra vì vài điều ngoài ý muốn mới vô sinh, chẳng hạn tai nạn, hấp thụ quá nhiều chất độc,..blah... Túm lại muốn biết con vô sinh hay không thì đưa nó đi khám. Ok?- Sau đó thầy lại liên miên - Bản chất của sự tồn tại của vạn vật là duy trì giống nòi, thay đổi tần số alen và thành phần kiểu gen, dẫn tới hình thành loài mới cấp cao hơn~ - Thầy ơi, nếu em không sinh con thì thế nào? - Thì em vô nghĩa với tiến hóa, vô trách nhiệm với loài!~ Ồ! Nhờ câu nói của thầy mà em vỡ mộng đi cắt hai buồng trứng rồi đấy! hay lắm! Tôi rất căm hận tại sao hồi đó bố không cho tôi NST Y cơ chứ, vừa ngắn vừa nhỏ lại tiện lợi. Bố không cần phải hào phóng thương tôi sợ tôi không lớn nổi mà tặng tôi cái X to đùng đấy đâu, để giờ tôi khổ sở thế này đây. Tại sao chứ? Tại sao X có hẳn từ 20.000 - 25.000 gen, vậy mà lại không bằng một thằng nhiễm sắc thể Y có 78 gen, Why!!!!! Why!!!! Bất công!!!! Về vấn đề giới tính, tôi vẫn cảm thấy cách phân biệt giới tính thật kì lạ. Người ta nói, Y ngày càng ngắn dần, và với tốc độ này thì sẽ có một ngày nó biến mất. Vậy thì loài người sẽ tiến hóa thành loài đơn tính, trở thành một Đại Nữ Nhi quốc muốn sinh con thì uống nước ở Tử Mẫu hà để duy trì nòi giống? Hay như những loài thị Tộc Mẫu Hệ, như kiến hay ong ý, Đực là XO, cắt "héng" luôn cái Y vô tích sự ấy đi nhở. Nếu như vậy có phải tôi cả ngày nằm chỉ ăn với đẻ không nhỉ? Với hai buồng, với công suất tối đa chỉ ăn với đẻ, thì cả đời tôi phải sinh tận hơn trăm đứa ấy nhỉ? Thật là năng suất. Cứ nhìn mấy chị Ong chúa phưỡn cái bụng trứng to đùng đùng ấy, cả đời hưởng thụ chỉ có ăn với ọe trứng thì biết rồi đấy, thật là vũy đại mà. Phải chăng nhiệm vụ sinh sản duy trì giống nòi là nhiệm vụ đỉnh cao nhất nên những loài động vận thường rất tự hào và đẻ rất nhiều bất kể thế hệ sau có sống nổi hay không. Nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ, cái bụng của tôi vẫn không ngừng tra tấn. Tại sao? Tại sao cái bụng không nghe lời tôi chứ? Tôi muốn mình như động vật nguyên sinh, có thể remote cơ thể cấp độ tế bào. Muốn đau bụng? Xếp hàng đợi lệnh đi cưng~ Một năm có 365 ngày, chia không đều thành 12 tháng, vặn vẹo có 86400 giây. Một năm có 365 ngày, 12 tháng, nhân cộng chia trừ thì có 12 ngày không thể yêu thương được. Đó là ngày tôi thỉnh kinh ở Tây Thiên... Thỉnh Kinh ở Tây Thiên không phải là điều gì quá xa lạ cả. Cứ thấy một cô gái vào siêu thị đi mua băng ago cỡ bự hay Choco Phai là đủ hiểu rồi chứ gì? Thỉnh kinh ở Tây Thiên của mỗi cô gái không giống nhau. Có người trải qua vui vẻ dễ dàng, có người lại gian nan hiểm trở. Những người gian nan hiểm trở lại chia thành cấp bậc khác nhau, người đau cả tháng, người chỉ bị hôm đầu tiên của tháng, người đau trước kì cả tuần, người thì cứ phởn là đau. Tôi là loại thứ hai. Chuông điện thoại lại vang lên, tôi không cầm lòng được dùng hết sức lực nhích mông lên một chút, lên một chút, một chút nữa... Ngón tay gạt được màn hình, ấn được chế độ loa ngoài. - A Lô! Hú Hú!!!Tôn Lạnh! Cô đi đâu từ sáng để tôi gọi mà không trả lời hả? Có phải hú hí với thằng nào không? – Cái giọng ai oán như vừa mất vợ mất con nổi hết cả da gà - A... ai da... hú con mẹ anh, tôi sắp chết đến nơi rồi... a... - Tôi tức sủi bọt tăm khóe miệng - Nài! Đừng kêu kích thích thế chứ? Đang ngủ với thằng nào? Tôi vác dao đến chém!!!! - Con mẹ mày!!!! – Tôi phẫn nộ - Cút đi! Để tao chết luôn đi!!! – Tôi uất ức, sao lại có một thằng đem nỗi đau của người khác ra đùa cợt quá đáng thế chứ Cơn đau ập đến dữ dội làm tôi chẳng còn hình tượng chửi bậy luôn. - Lạnh Lạnh! Sao thế? Xin lỗi! Anh đùa chút thôi mà? Em làm sao vậy? - Chết đến đít rồi! – Tôi gằn giọng - Em đang ở đâu vậy? Anh đến ngay! - Hỏi thừa, sáng ra không ở phòng trọ thì đi đâu? Có phải gái đâu mà đứng đường?!!! – Tôi rất bậy mồm mà gào lên. Thông cảm đi, cơn đau ăn mòn một nửa lí trí của tôi rồi. - Đừng làm anh sợ nha! Anh đến ngay. Kệ mẹ anh đến ngay hay không, tôi co người mức tối đa, lăn lăn lộn lộn lau hết khắp cả sàn nhà, chui hẳn vào gầm giường. Cơn đau dịu đi một chút. Nhưng tôi biết sự yên bình này sẽ không kéo dài được lâu, nên tôi cố ép mình nhắm mắt ngủ một chút. Ngủ đi sẽ không cảm thấy đau, ngủ đi thời gian trôi rất mau. Mà cơn đau này kéo dài 8 tiếng, đúng 8 tiếng sau, tôi sẽ lại nhảy cẫng lên như con bọ ngựa vô cùng xung sức cho mà xem. Tôi có một người bạn trai. Một thằng bạn trai có mà như không. Ban ngày thì học, ban đêm thì chơi game, suốt 24h chỉ chi ra 5 phút nhắn tin: - Em khỏe không? - Khỏe như bò. - Có cần anh cắt cho bao cỏ không? - Mang đến đây. Và hắn mang đến thật. Kèm khuyến mãi một chú thỏ đen nhỏ. Thế là tôi có thêm một người bạn nhỏ trong căn phòng 30 mét vuông. Bạn trai tôi mắc chứng đa cách, chẳng bao giờ hai chúng tôi có không gian sến sẩm lãng mạn với nhau gì, yêu nhau như của nợ, chửi nhau sấp mặt mà chẳng thèm chịu chia tay. Mới câu trước anh em ngọt sền sệt như drama, câu sau quay sang mày tao hỗn loạn. Tôi mà định đệ đơn chia tay xem, lại ôm chân tôi gào khóc như chết cha chết mẹ, gào như thể kiếp trước tôi mắc nợ tám đời nhà hắn, lai nhai tận kiếp này phải lấy thân gạt nợ không bằng. Khẽ nuốt nước bọt thầm mặc niệm cho tương lai sóng gió của mình... * - Thì ra em trốn dưới này. Định âm thầm ra đuy hay sao? – Cái mặt mẹt của hắn lộ ra, làm cơn mộng nhộn nhạo khó khăn lắm mới chui vào được của tôi tan thành cục bột. - Hừ. Vào thế nào thế? - Em có khóa đâu? Ặc! Quên mất hôm qua chỉ khép. May chưa có thằng trộm nào phát hiện. Hú hồn! - Em bò ra được không? Hay anh bế lên? - Lật ván giường lên mà bế! – Tôi càu nhàu. - Ý kiến hay! – Hắn vỗ tay. Và quả nhiên hắn lật chiếu lật luôn cả dát giường quăng ra, bế tôi ra khỏi gầm giường. tôi tiện tay mò bụng hắn. Đúng là trai tập Gym, 6 múi lồ lộ trong lớp áo sơ mi trắng. Thích mắt! Hắn để tôi dựa tường, xếp lại giường gọn gàng như lắp rubic. Đống nôn ói đã được giặt sạch sẽ đâu vào đấy, quần áo tôi văng tung tóe đã được treo cẩn thận. Đến cả thỏ cũng được cho ăn no rồi. Tôi vỗ trán. Từ khi nào hắn lại sống deep như thế nhở? Bình thường lười trẩy thây thế cơ mà? Xong xuôi tươm tất, tôi được trở về với chiếc giường thân yêu. Đắp khăn ướt lên trán tôi, hắn mới hỏi một câu sáng ngày: - Tháng nào em cũng thế này à? - Ừ. – Tôi rất hào hứng gật đầu. - Sao không nói anh biết? - Nói làm gì? – Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi lạ. - Anh sẽ không để em đau như thế... - Phét vừa, thánh à mà không đau. – Tôi bĩu môi - Anh sẽ ở cạnh em. – Hắn nhéo má tôi cười nghịch ngợm. Mùi ngôn tình đang bốc lên~ Hắn chắc uống nhầm thuốc rồi thì phải. Nhưng mà lòng tôi tự dưng vui vui. - Vậy em muốn ăn chân gà, em muốn ăn kem, em muốn ăn thịt bò, em muốn ăn ăn ăn.... - Bớt lầy dùm em cái chụy ơi! Đừng có một bước trèo lên đầu nhá!!! Tiếng Opera thánh thót lại cất lên. Hắn run rẩy trèo lên giường chùm chăn lại. - Tiếng gì đấy?! Sợ chết được! – Đây mới đúng là hắn chứ, một kẻ đa cách. Tôi bật cười, xem ra cô nàng kia vừa về, lại chuẩn bị đi tắm rồi. Tiếng xả nước linh đình lại vang lên. Và Đường Phèn ngọt lịm của tôi lại run rẩy trong chăn như gặp phải ngáo ộp. Thật đáng yêu! Đó là lí do tôi khồng thể bỏ được hắn! _____ Hết_____