Truyện Ngắn Thiếu Anh Em Vẫn Sẽ Cố Gắng Làm Tốt! - Phạm Ngọc Oanh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Ngọc Oanh, 26 Tháng sáu 2020.

  1. Phạm Ngọc Oanh

    Bài viết:
    37
    Thiếu Anh Em Vẫn Sẽ Làm Tốt

    Tác giả: Phạm Ngọc Oanh

    Thể loại: Truyện ngắn

    *******​

    [​IMG]

    Gửi anh, bố của Sữa, con nó nhớ anh lắm nhưng em thì không đâu!

    Em tự dặn lòng sẽ tuyệt đối không nhớ anh, không nghĩ về anh nhưng bước đến đâu cũng ngập tràn hình ảnh anh, từ căn bếp nhỏ nơi anh thường xuyên nấu những bữa cơm cho mẹ con em đến ban công nơi anh lúi húi chăm sóc mấy cây hoa hồng mà em yêu thích. Vậy mà mình xa nhau được 2 năm rồi đấy anh ạ! Cái ngày anh lìa xa nơi này em suy sụp đến mức không thể tự bước đi, ôm con trong tay nước mắt em không ngừng rơi, tự hỏi em đã làm sai điều gì mà ông trời nỡ cướp anh khỏi vòng tay em.

    Mình yêu nhau 5 năm trước khi quyết định về chung một nhà, anh luôn là người yêu thương bao dung em hết lòng, lúc nào cũng nhắc nhở em phải ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc. Vì gia đình không mấy hạnh phúc, em đã từng thực sự sợ hãi yêu đương và hôn nhân, nhưng cho đến khi gặp anh bao lo lắng ấy đều nhanh chóng biến mất, anh khiến em tin vào tình yêu. Anh không quá ngọt ngào, lãng mạn thậm trí là hơi khô khan nhưng anh rất giỏi chăm sóc người khác, tình cảm chân thành của anh thực sự đã khiến em khao khát được bên anh mãi mãi cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Cái ngày anh quay sang em và nói "Chúng mình kết hôn đi!" em thự sự hạnh phúc, em muốn hét lên cho cả thế giới biết rắng người đàn ông ấy cuối cùng cũng đã trở thành người đàn ông của riêng em. Mình bên nhau trong lời chúc phúc của bạn bè, gia đình em cũng sẵn sàng trở thành một người vợ và một người mẹ. Tất nhiên cuộc sống hôn nhân thì không màu hồng như khi yêu nhau vì ở đó còn có những trách nhiệm và bổn phận, nhưng em và anh vẫn nắm tay nhau từ từ vượt qua mọi thứ. Từ khi trở thành một người chồng trong gia đình nhỏ của chính mình, anh cũng có nhiều thay đổi nhưng mọi thay đổi đó đều là vì mong muốn gia đình nhỏ của mình sẽ tốt hơn. Anh nói ít đi và lắng nghe nhiều hơn, thay vì dành thời gian cho những buổi hẹn hò khi còn yêu nhau anh sẽ tập trung vào công việc nhiều hơn, thời gian dành cho em cũng ít đi. Nhưng em không trách vì em biết anh đang rất cố gắng để em không phải quá vất vả. Sau nửa năm kết hôn, cuộc sống của chúng ta cũng dần đi vào ổn định, em tính đến chuyện sinh em bé và tất nhiên anh vô cùng ủng hộ. Cái ngày em khoe anh rằng mình sắp lên chức rồi, anh hạnh phúc đến rơi nước mắt, đó là lần thứ hai em nhìn thấy anh khóc kể từ khi mình quen nhau và lần trước là trong ngày cưới của mình. Trong quá trình em mang thai, anh dành rất nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc em, anh đọc rất nhiều sách và nỗ lực hết sức để trở thành một người bố tốt, nhìn thấy anh hạnh phúc em cũng quên đi hết mệt mỏi. Khó khăn đến mấy nhưng chỉ cần cùng anh mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn. Người ta thường có câu muốn biết người đàn ông có yêu vợ của minh hay không chỉ cần đến lúc sinh nở là sẽ biết ngay và từ đó em biết anh yêu em nhiều thế nào! Ngày em vào viện chuẩn bị sinh, anh không rời em nửa bước, luôn nắm tay em thật chặt giúp em thả lỏng để dễ sinh hơn. Khi bác sĩ đến để gọi em vào phòng anh nhẹ nhàng hôn lên trán em "Em đã vất vả rồi cố lên một chút nữa thôi nhé! Yêu em!". Vậy là Sữa ra đời, gia đình chũng ta có thêm một thành viên mới, con thực sự rất giống anh khiến nhiều lúc em cứ nghĩ mình là đứa đẻ mướn thôi ấy. Mọi mối quan tâm của anh và em khi ấy đều là con, anh vẫn phải tiếp tục với guồng quay công việc để có thể lo chu toàn cho em và con, có thời gian ở nhà là anh quấn lấy con mãi thôi, em chính thức nhận ra mình ra mình đã ra rìa.

    Gia đình nhỏ của chúng ta dù có những vất vả, khó khăn nhưng chưa bao giờ vơi tiếng cười, anh và con chính là động lực to lớn nhất của em. Ngỡ tưởng mọi chuyện sẽ mãi bình yên như thế cho đến khi Sữa được một tuổi, em nhận ra sức khỏe của anh kém hơn trước rất nhiều, em đã nghĩ là do công việc nhiều quá nên khuyên anh nghỉ ngơi nhưng mọi thứ ngày càng nghiêm trọng hơn. Em cùng anh đi khám và phát hiện anh bị ung thư giai đoạn cuối. Điều đầu tiên em cảm thấy tất nhiên là suy sụp, sau đó em luôn tự trách bản thân mình vì đã không chăm sóc cho anh thật tốt, không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của anh. Chúng ta lại một lần nữa nắm tay nhau vượt qua khó khăn, anh nhập viện điều trị em tất bật chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, nhà và công ty, thực sự mệt mỏi nhưng chưa bao giờ em có ý định gục ngã vì còn anh còn con là còn tất cả. Em biết anh buồn biết anh cảm thấy bất lực nhưng không sao vì có em ở đây rồi. Nhìn anh mệt mỏi em thực sự đau lắm, đau vì không giúp gì được cho anh, đau vì chẳng làm tròn trách nhiệm của người vợ. Sau gần 2 năm kiên cường đấu tranh với bệnh tật, vào một buổi chiều đầu đông, anh buông đôi tay, để lại em và con. Lúc đó em thực sự hận anh lắm, tự hỏi tại sao không vì mẹ con em mà gắng lên một xíu nữa, tại sao không vì gia đình, bạn bè mà kiên cường thêm một thời gian nữa. Nhưng khi đủ bình tĩnh em biết mình sai rồi, trong gần 2 năm ấy chưa bao giờ anh ngừng cố gắng, chưa bao giờ ngừng nỗ lực chỉ vì muốn bên em và con lâu hơn, nhưng bệnh tình ngày một trở nặng, những cơn đau ngày càng dữ dội, mọi thứ như chỉ muốn quật ngã anh. Mất anh em như mất tất cả, cả bầu trời của em khi ấy chỉ là một màu đen xám xịt khi mất đi tia nắng duy nhất của cuộc đời mình. Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mọi chuyện xấu xảy ra, sau mấy ngày anh mất em nhận lá thư cuối cùng anh viết từ tay mẹ, từng dòng từng chữ trong lá thư ấy chưa một giây nào em quên. Anh viết:

    "Anh chưa bao giờ nhận mình là một người đàn ông hoàn hảo nhưng bên em và con anh hoàn thiện hơn từng ngày. Chúng ta từng nỗ lực, từng vấp ngã, từng cãi vã nhưng sau tất cả em vẫn ở đó tin tưởng yêu thương anh. Anh đã nghĩ rất nhiều về tương lai sẽ dẫn em và con đi chơi nhiều hơn nhưng khi đối diện với bệnh tật anh chỉ nghĩ về hiện tại, mong sao bệnh tình thuyên giảm, anh được bên em và con lâu hơn. Nhưng anh biết mọi thứ tồi tệ hơn anh nghĩ rất nhiều và anh biết anh có thể sẽ mất em và con. Anh xin lỗi vì đã yếu đuối đã không cố gắng nhưng mọi thứ đều là kết quả tất yếu mà thôi. Sẽ là thiệt thòi và vất vả cho em và con nhưng anh tin em làm được, hãy thay anh chăm sóc dạy dỗ con, cũng đừng quên chăm sóc sức khỏe của bản thân. Anh sẽ luôn ở đây bên mẹ con em! Hứa với anh phải sống thật hạnh phúc nhé! Yêu em và con!"

    Từng câu từng chữ như vết dao cứa vào trái tim em. Đau lắm nhưng vì anh vì con em sẽ nỗ lực sẽ cố gắng. Chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể bên nhau yêu nhau thêm lần nữa, em vẫn muốn được ôm anh, được bên anh cho đến già còn ở kiếp này mọi thứ với em đã là viên mãn. Cảm ơn vì đã yêu em, em thực sự cũng rất yêu anh!

    Hết​
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...