Thiên Trường Địa Cửu Tác giả: Đông Trúc Thể thơ: Thất ngôn tứ tuyệt Ảnh độc quyền của tác giả, thiết kế minh họa cho bài thơ. Vui lòng không sử dụng vào mục đích khác Nguyên văn: Thiên thu vạn thế bất vong hoa, Trường giang nhân chứng song tình tuyết. Địa đàng phong dấu ái tình si, Cửu kiếp như nguyện khán minh nguyệt. * * * Dịch nghĩa: Trời thu mười ngàn đời không thể làm bông hoa tình yêu biến mất, Sông dài làm nhân chứng cho hai tình yêu trong sáng như tuyết trắng. Vườn địa đàng lưu giữ dấu ấn tình yêu si mê, Chín kiếp người chỉ một tâm nguyện cùng người ngắm nhìn trăng sáng. * * * Dịch thơ: Bản dịch 1: Ngàn năm vạn đời hoa vẫn nở, Sông dài soi sáng tình lứa đôi. Thiên đường in bóng tình yêu ấy, Người xưa chưa thấy, lòng vẹn nguyên. * * * Bản dịch 2: Tháng năm dài chẳng giết được hoa kia Để sông trăng soi sáng một mảnh tình. Thiên đường ấy mang theo từng nhịp bước, Người mất rồi mà tình vẫn chung trinh. * * * Sơ lược đại ý: Phong-hoa-tuyết-nguyệt (tình yêu đôi lứa) luôn gắn liền với trái tim lửa cháy. Cái phong hoa tuyết nguyệt ấy bền vững theo thời gian dù ngàn năm vạn kiếp. Con người có thể chết đi, có thể hóa thành cát bụi nhưng cái phong tình ấy vẫn sống và sinh sôi mãnh liệt vô bờ. * * * Ý riêng của tác giả: Lời thơ không trau chuốt nhưng tôi thích cái phong-hoa-tuyết-nguyệt (ở mỗi câu lần lượt xuất hiện phong (câu 3), hoa (câu 1), tuyết (câu 2), nguyệt (câu 4) làm điểm nhấn cho tình yêu) cùng sự ghép nối các chữ đầu của mỗi câu "Thiên trường địa cửu" chính là tình yêu trường tồn. Bản dịch không hay lắm nếu ai có hứng thú xin mời chỉnh sửa và đổi mới. Trân trọng cảm ơn! [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Chú Hề Mũi Xanh