Truyện Ngắn Thiện Lương Không Còn Trở Lại - Hoa Nguyệt Phụng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hoa Nguyệt Phụng, 1 Tháng sáu 2025.

  1. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    438
    THIỆN LƯƠNG KHÔNG CÒN TRỞ LẠI

    Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng

    Thể loại: Truyện ngắn, hiện đại, nữ cường, hư cấu.

    Bài dự thi Nét Bút Tuổi Xanh tuần 12+13 - 2025

    Chủ đề: Đừng Trách Em Ác

    [​IMG]



    Người ta gọi cô là "đóa hoa độc" mọc giữa khu thương mại nhộn nhịp bậc nhất thành phố B. Cô là một đóa hoa không tỏa hương, không cúi đầu, chỉ biết vươn lên bằng chính những chiếc gai sắc nhọn của mình. Cô là Lâm Vĩ - Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn tư nhân LamVi Biocorp, từng được mệnh danh là "cơn địa chấn" của ngành công nghệ sinh học. Hình ảnh của cô được gắn liền với ánh mắt lạnh lùng, dung nhan sắc sảo và chưa bao giờ biết đến hai từ khoan nhượng.

    Lâm Vĩ từng sa thải chính chú ruột - người được mang danh đã cưu mang cô thuở thiếu thời, lạnh lùng đẩy anh họ vào tù vì tội biển thủ công quỹ, cũng dồn ép người yêu cũ đến đường cùng khó lòng gượng dậy. Người ta chửi rủa, phỉ báng cô, gọi cô là "kẻ máu lạnh không tim". Lâm Vĩ lại chỉ mỉm cười:

    - Tôi chính là "máu lạnh" như vậy! Còn họ... thì tính là cái gì?

    Không ai biết, trước khi trở thành người "máu lạnh" như trong lời họ nói, Lâm Vĩ cũng từng là một cô gái có tâm hồn ấm áp, coi trọng tình thân, tin vào những điều tốt đẹp xung quanh như tin vào ánh sáng mặt trời. Nhưng cô không ngờ mặt trời của cô không thể soi sáng mãi, khi cô bị chính tay những người thân của mình kéo xuống địa ngục tăm tối nhất.

    Cha của Lâm Vĩ mất vì bệnh khi cô còn đang học cấp hai. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai, mẹ cô đã vội vã tái hôn. Người ta thường nói, có cha dượng thì có mẹ kế, Lâm Vĩ bị gạt ra ngoài lề trong chính ngôi nhà của mình. Em trai khác cha được cưng chiều vô độ, chiếm trọn mọi yêu thương trong gia đình. Còn Lâm Vĩ thì bị chính tay mẹ ruột gửi về nhà chú ruột.

    Sống trong ngôi nhà của người mà Lâm Vĩ gọi là chú ruột ấy, từng người ở nơi đó đều trở thành từng nỗi ám ảnh đen tối trong kí ức của Lâm Vĩ. Những lời mắng nhiếc của người lớn cùng những trò đùa ác ý của đám trẻ cũng gần độ tuổi với Lâm Vĩ, hay ngay cả những trận đòn roi vô cớ cô phải nén nhịn đều chỉ xuất phát từ một lý do chắc nịch:

    - Vì mày chính là đồ sao chổi!

    Chú ruột của cô khi ấy nói, chính Lâm Vĩ đã khắc chết cha của cô, khiến cổ phần công ty của anh trai ông là cha cô bị người đàn bà xấu xa là mẹ cô có cơ hội nắm trọn, lại còn ném lại cho ông cái "của nợ" là chính cô. Khi Lâm Vĩ chật vật tìm mọi cách nhẫn nhịn để được yên ổn tại nơi gọi là nhà đó, mẹ cô ngoài mỗi tháng ném cho cô ít tiền ăn học thì một lời hỏi thăm giả vờ cũng chưa từng có. Lâm Vĩ phải một mình gắng gượng sống và học tập thật tốt trong ngôi nhà ấy, chẳng mấy chốc cô đã vào đại học.

    Bước chân vào đại học, Lâm Vĩ gặp được niềm an ủi duy nhất khi ấy của chính mình, đó là Trần Minh - mối tình đầu ngọt ngào mà cô từng coi là điểm tựa. Nhưng rồi, di chúc của cha cô đã được công bố ra bên ngoài vào vài năm sau đó, Trần Minh khi ấy cũng lộ rõ gương mặt thật.

    Cha của Lâm Vĩ mất vì bệnh khi cô mới được mười ba tuổi. Ông khi ấy đã quyết định chuyển toàn bộ cổ phần cùng tài sản cho vợ của mình, tin tưởng bà vốn là mẹ ruột sẽ có khả năng chăm lo cho con gái duy nhất của hai người thật tốt. Ai ngờ, dựa vào chính tờ di chúc ấy, giờ đây, mẹ ruột cô nói chỉ cần nuôi cô đến độ tuổi quy định như bây giờ là đã quá đủ rồi.

    Trần Minh vốn chỉ muốn tiếp cận Lâm Vĩ vì muốn có cơ hội bước chân vào tập đoàn Lâm thị. Giờ biết Lâm Vĩ là kẻ trắng tay, anh ta lập tức vứt bỏ cô một cách không thương tiếc. Chú ruột Lâm Vĩ cũng thẳng tay đuổi cô ra khỏi nhà vì biết cô đã chẳng còn gì để có thể lợi dụng.

    Ngày rời khỏi nơi đó, Lâm Vĩ không có gì để mang theo, chỉ còn lại một bộ óc hoàn toàn tỉnh táo cùng trái tim chết lặng. Lúc ấy, Lâm Vĩ cũng mới chỉ là một cô gái vừa hai mươi ba tuổi mà thôi!

    Sáu năm sau, Lâm Vĩ trở lại thành phố, không còn núp dưới danh nghĩa tập đoàn Lâm thị, mà dưới danh nghĩa người đã sáng lập nên LamVi Biocorp - một tập đoàn còn non trẻ nhưng tràn đầy tiềm năng. Không ai còn có thể nhận ra Lâm Vĩ, vì Lâm Vĩ cũng không cần ai nhận ra mình nữa, cô đã thay đổi quá nhiều, như hoàn toàn đã biến thành một người khác vậy. Cô lao vào công việc như một người máy lạnh băng, gây dựng, đàm phán và cũng sẵn sàng ra tay tàn nhẫn mỗi khi cần thiết.

    Những người từng nhấn chìm Lâm Vĩ lần lượt bị chính tay cô kéo xuống từng bậc thang danh vọng mà họ nghĩ rằng đã nắm chắc trong tay. Khi LamVi Biocorp chạm mốc giá trị tỷ đô, lần đầu tiên, những "người nhà" lại rục rịch liên hệ với cô, gọi cô là "niềm tự hào của họ". Lâm Vĩ khi ấy chỉ khẽ nhếch môi:

    - Không, tôi chỉ là người đã biết cách lựa chọn phải tồn tại như thế nào là đúng!

    Lâm Vĩ từ lâu vẫn luôn sống trong sự cảnh giác, nhưng sau lần liên hệ của những người gọi là "người nhà" ấy, cô nhận được thư đe dọa nặc danh, kèm hình ảnh cô bị theo dõi trong hành lang chung cư. Không ai biết người gửi là ai nhưng Lâm Vĩ biết, những người đó không đạt được mục đích nhất định sẽ không để cô yên.

    Lâm Vĩ cười lạnh, mềm mỏng chấp nhận yêu cầu từ phía "người nhà", để chú ruột và anh họ cùng vào tập đoàn LamVi Biocorp giữ một vài chức vị chủ chốt. Lâm Vĩ nói với họ, nếu họ ngồi ở vị trí ấy rồi mà cô vẫn bị "làm phiền" thì cô sẽ thẳng tay gạt bỏ họ ra ngoài. Điều này ám chỉ, cô muốn mượn tay họ thu thập những "thế lực" khác có khả năng sẽ "làm phiền" đến cô, giả sử như từ phía mẹ của cô hoặc là tên người yêu cặn bã trước đây.

    Thế là, chẳng mấy chốc giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị đã "trượt dốc" không phanh. Mẹ ruột của Lâm Vĩ là người nắm cổ phần nhiều nhất, sa vào tình cảnh vô cùng khốn khó. Trần Minh trước đây tìm mọi cách bám vào Lâm thị, giờ đây cũng rơi vào đường cùng khó tìm ra lối thoát.

    Lâm Vĩ ngầm thuê thêm vệ sĩ riêng, không chỉ yêu cầu anh bảo vệ cô mà còn muốn anh đứng sau, âm thầm theo dõi những "người đặc biệt" do cô chỉ định. Người vệ sĩ ấy tên là Dương An - cái tên nghe tưởng chừng rất ấm áp nhưng ánh mắt anh lại lạnh lẽo vô cùng.

    Dương An không nói nhiều và cũng không để bất cứ thứ gì có thể xen vào công việc. Nhưng Lâm Vĩ lại nhận thấy, ánh mắt anh dù chưa từng tò mò hay phán xét điều gì nhưng luôn ẩn chứa một sự cô đơn khó diễn tả. Lâm Vĩ cũng chẳng bận tâm vì điều ấy, cô chỉ biết, anh đối với cô... rất hữu ích!

    Có Dương An giúp đỡ, Lâm Vĩ đã có đủ chứng cứ để thẳng tay sa thải chú ruột vì tội lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân. Lâm Vĩ còn vô tư đưa anh họ vào tù vì tội biển thủ công quỹ. Họ kêu gào, nói cô vô ơn, lợi dụng xong là bỏ. Lâm Vĩ lại bật cười:

    - Các người nếu có bằng chứng tôi vi phạm pháp luật thì cứ việc kiện tôi ra tòa!

    Đêm ấy, Lâm Vĩ sốt cao, bắt đầu nói mớ. Người giúp việc đã xin nghỉ phép về quê từ sớm, không có ai bên cạnh Lâm Vĩ vào giờ phút này. Nhưng không ngờ lúc mở mắt, Lâm Vĩ đã yên ổn nằm trong bệnh viện. Hóa ra, người vệ sĩ tên Dương An đã dựa vào camera dám sát trong chung cư của cô, phát hiện ra sự bất thường rồi đưa cô đi bệnh viện.

    Lâm Vĩ ngẩng đầu nhìn người vệ sĩ của mình, giọng lạnh lùng như anh đã làm ra một việc thừa thãi:

    - Tôi không cần sự thương hại giả tạo!

    Anh thản nhiên đáp:

    - Tôi cũng không cần lời cảm tạ từ cô!

    Và lần đầu tiên sau nhiều năm sống trong lạnh lẽo, Lâm Vĩ đã biết, ở trong cuộc sống này không phải ai cũng đều vô tâm. Giống như chính cô, dù phải sống một cách tàn nhẫn nhất cũng không có nghĩa là không biết đau lòng. Lâm Vĩ được anh đưa nước ấm, được anh đưa cháo nóng đúng giờ, cô giống con mèo hoang nhỏ bị thương được người tốt bụng đem về bao bọc, ủ ấm dưới trời đông rét mướt.

    Sóng gió tưởng chừng như đã lắng xuống, cho đến khi một hợp đồng chuyển giao công nghệ của LamVi Biocorp với một đối tác Châu Âu sắp đến thời gian ký kết. Nhưng tiệc đàm phán lại do mẹ của Lâm Vĩ đại diện cho công ty đối tác tổ chức. Bà gọi điện cho cô, nhấn mạnh:

    - Con gái ngoan, đây là cơ hội để hóa giải những hiểu lầm giữa mẹ con chúng ta.

    Bà nói dù Lâm thị đã suy yếu nhưng bà có cổ phần trong công ty đối tác của Lâm Vĩ, bà biết rất rõ về hợp đồng chuyển giao giữa hai bên lần này. Bà đã được bên kia ủy thác, đứng ra làm đại diện để kí kết hợp đồng với LamVi Biocorp.

    Đã nhiều năm qua, lần đầu tiên Lâm Vĩ có một chút do dự trong công việc, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi đến điểm hẹn. Lâm Vĩ bước vào sau khi ném một ánh mắt mang đầy ý tứ nhờ cậy về phía Dương An, người vệ sĩ cũng là người cô có thể tin tưởng duy nhất vào lúc này.

    Bữa tiệc diễn ra tại một khách sạn ven sông. Không khí ban đầu có vẻ khá hài hòa. Rượu bắt đầu được rót, tiếng cười xã giao vang lên, mọi thứ xung quanh Lâm Vĩ cũng dần trở nên hỗn loạn...

    - Choang!

    Ly rượu trong tay Lâm Vĩ rơi xuống đất, đầu óc cô bắt đầu choáng váng...

    - Khà khà... Tôi đã mong đợi có được người phụ nữ này từ lâu. Chỉ cần đêm nay các người có thể đưa cô ta lên giường của tôi, tôi sẽ chấp nhận kí kết cái hợp đồng kia với Lâm thị...

    Trong mơ màng, Lâm Vĩ nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trần Minh. Anh ta gượng gạo:

    - Trịnh tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến ngài hài lòng...

    Trần Minh? Sao anh ta lại ở đây? Lão già nổi tiếng dâm tiện và biến thái Trịnh Duy kia sao cũng ở đây?

    Lâm Vĩ nhìn thấy vẻ mặt có chút bối rối của người phụ nữ từng gọi cô là "con gái", bà ta cười khẽ nói với Trịnh Duy:

    - Dù sao đây cũng là con gái của tôi. Mong Trịnh Tổng hãy thu tay một chút, đừng gọi quá nhiều người vào...

    Bà ta vẫn mang vẻ mặt giả tạo đến ghê tởm đó quay sang nói với người bên cạnh:

    - Trần Minh, tôi biết con bé từng có tình cảm với cậu, cậu cũng đừng có quá mức vào lúc này...

    Nói rồi, bà ta quay lưng rời đi không một chút lưu luyến, y như phía sau lưng bà ta vốn không phải là "con gái" mà là một "món hàng" đã sang tay thành công.

    Cả người Lâm Vĩ nóng bừng nhưng cả tâm hồn như đã rơi vào hầm băng. Cô vốn biết bà ta là người mẹ như thế nào mà? Nhưng kì thực, khi đối mặt với thực tế tàn khốc, Lâm Vĩ vẫn không khỏi khó thở vì cảm giác tuyệt vọng dâng trào.

    - Ầm!

    Cửa phòng bị đá mở, Dương An chạy vào lập tức cho lão già Trịnh Duy đang ôm lấy Lâm Vĩ một cú đá mạnh mẽ khiến lão bị hất văng. Trần Minh đứng cạnh, vốn đang định gọi người thu xếp phòng cho Trịnh Duy cũng bị anh cho một quyền vào mặt...

    Tiếng còi cảnh sát hú vang từ xa chạy đến, Trần Minh và Trịnh Duy nhanh chóng bị cảnh sát khống chế tại chỗ. Lâm Vĩ vì bị trúng dược, cảnh sát để Dương An nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện, ngày hôm sau sẽ tiếp tục lấy lời khai.

    Trên đường đi, Lâm Vĩ cười như điên như dại trên xe. Tiếng cười của cô khiến Dương An không giữ vững nổi tay lái, lập tức tấp xe vào lề đường.

    Thấy thế, Lâm Vĩ từ ghế phụ nhào lên, đè anh ra sau ghế lái. Giọng cô khàn đặc hỏi:

    - Anh không muốn lợi dụng cơ hội này để nảy sinh chuyện gì đó với tôi à? Thật sự cam tâm đưa tôi đi bệnh viện? Anh có phải ngốc quá rồi không?

    Hơi thở Dương An hơi gấp gáp. Anh đè lại cô qua ghế phụ, hỏi:

    - Khiêu khích tôi như vậy, cô sẽ không hối hận chứ?

    Lâm Vĩ lại bật cười thành tiếng. Cô khoác lấy cổ anh, kéo xuống...

    Sáng hôm sau, Lâm Vĩ tỉnh dậy trong một khách sạn cao cấp, quần áo cô mặc ngay ngắn, chỉnh tề, không có dấu vết nào chứng minh cho sự hỗn loạn tối qua. Trên bàn là mẩu giấy viết tay:

    - Tôi không cần biết quá khứ của cô từng trải qua những gì. Nhưng trong mắt tôi, cô mãi mãi chỉ là một người phụ nữ cần được bảo vệ.

    Dưới dòng chữ là tên của anh - Dương An! Lần đầu tiên cô nhìn thấy cái tên Dương An trở nên đẹp đẽ và có hồn như vậy.

    ...

    Camera ghi hình trong phòng tiệc hôm đó đã được Dương An âm thầm đặt vào trước khi cuộc hẹn diễn ra. Dương An cũng chính là người đã gọi điện báo cảnh sát khi phát hiện điều bất thường qua màn hình theo dõi. Sau khi trích xuất camera, video ghi hình được giao nộp thẳng cho cảnh sát. Trịnh Duy cùng Trần Minh đều bị bắt vì âm mưu lừa gạt và xâm phạm thân thể. Mẹ đẻ của Lâm Vĩ cũng bị kết án là đồng phạm. Bà ta khi bị bắt còn không quên giận dữ hét vào mặt Lâm Vĩ:

    - Mày đúng là một kẻ máu lạnh, là sao chổi chuyên gây tai họa. Tao là mẹ mày, là người đã sinh ra mày! Mày hi sinh một chút vì Lâm thị thì đã làm sao hả? Nuôi mày lớn như vậy, ai mà ngờ lại nuôi ra một con sói mắt trắng...

    Dư luận chấn động, truyền thông lại gọi Lâm Vĩ là "nữ thần công lý máu lạnh". Nhưng lần này, không một ai còn dám lên tiếng nói rằng cô không đúng.

    Nửa tháng sau, Dương An đưa cho Lâm Vĩ bản xin chấm dứt hợp đồng, thời hạn cô thuê anh làm vệ sĩ chỉ có một năm, nhưng còn gần ba tháng nữa mới đến hạn. Lâm Vĩ nhìn anh, hỏi:

    - Anh không muốn tiếp tục ở lại bảo vệ tôi sao?

    Hỏi rồi, cô lại cười giễu:

    - Cũng phải, người như tôi... thực ra cũng không cần được bảo vệ.

    Anh nhìn cô, vẫn ít lời nhưng giọng nói lại trở nên vô cùng ấm áp:

    - Tôi nghĩ, mình không nên đứng sau lưng cô mãi như vậy! Tôi...

    Nói rồi, anh im lặng một lúc rồi lại tiếp tục:

    - Thực ra, tôi cũng từng chính tay đánh gãy chân cha ruột vì bị bạo hành, cũng từng bị kiện ra tòa vì điều ấy. May mắn không bị kết án nhưng tôi cũng không phải người tốt đẹp gì trong mắt mọi người. Cho nên, những chuyện cô làm, tôi đều có thể lý giải.

    Cô nghe vậy, khẽ bật cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

    - Anh không muốn đứng sau lưng tôi vậy muốn đứng ở đâu bây giờ?

    Anh nghe vậy, thoáng khựng lại rồi bỗng nhiên cười khẽ. Lần đầu tiên cô trông thấy nụ cười như vậy xuất hiện trên môi anh, một nụ cười đầy dịu dàng và ấm áp như tách trà mới pha vào sáng sớm:

    - Tôi muốn đứng ở bên cạnh cô!

    ...

    Một năm sau, LamVi Biocorp dần được mở rộng sang thị trường Bắc Mỹ. Tên tuổi Lâm Vĩ xuất hiện ngày càng dày đặc trên các tạp chí kinh tế. Nhưng cô rất ít khi phát biểu trước công chúng, trừ một lần duy nhất, khi được phóng viên hỏi:

    - Cô Lâm Vĩ, một người phụ nữ như cô tại sao có thể mạnh mẽ và quyết đoán như vậy?

    Lâm Vĩ được hỏi như vậy bèn khẽ đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng chờ mình bên cạnh chiếc xe đã dừng lại tại chỗ từ lâu, cô cười đáp:

    - Tại vì tôi cũng từng yếu đuối đến nỗi chẳng có ai muốn đứng bên cạnh. Nhưng tôi hiện tại thì có vẻ... đã có được rồi!

    Hết

    Đây là bài viết mình sáng tác theo cảm hứng để tham gia cuộc thi. Mọi nhân vật, địa danh... hay mọi tình tiết trong truyện đều là hư cấu. Nếu có sự tương đồng với thực tế, đọc giả hãy coi như là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả!
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    256
    Emoji "tim" Emoji "lửa" Emoji "ngạc nhiên" và Rewrite.
     
  3. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    438
    Ủa? Rewrite sao thế? Bạn thấy thế nào? Thế này Phụng đã đủ "độc ác" với các nhân vật chưa? Hic. Cố lắm rồi nha! Chưa đủ "độc" thì chịu hà..
     
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    256
    Ờ thì.. Truyện hay! Nhưng mà người không ác, khó viết truyện độc ác!
     
  5. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    438
    ??? Ý bạn là mình ác nên mới viết truyện ác thế này hả? Buồn... Hu...
     
  6. Rewrite4future

    Bài viết:
    256
    => Truyện ngắn "Hết Pin"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng sáu 2025
  7. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    438
    Truyện ngắn Review viết khá hay, hấp dẫn và kịch tính!

    Nhưng mình không dám đọc hết, vì mình sợ! Khi đọc chắc là cảm xúc cao quá mà da gà mình nổi dựng hết cả lên. Thực sự là có hơi áp lực!

    Hihi..
     
    MTrang1102, Hổ BéoRewrite4future thích bài này.
  8. Rewrite4future

    Bài viết:
    256
    Truyện của Phụng và truyện của mình, truyện nào "đủ độc ác" hơn?
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Hoa Nguyệt Phụng

    Bài viết:
    438
    Hi.. Mình cũng không biết nữa! Thôi để các GK chấm bài nhận xét vậy. Hihi..

    Truyện của mình và rewrite, mỗi truyện có một cái "ác" khác nhau. Khó so lắm! Hi
     
    Hổ Béo, nntc6761Tiên Nhi thích bài này.
  10. Rewrite4future

    Bài viết:
    256
    Ai bảo với Phụng là mình sẽ THI?
     
    Hoa Nguyệt PhụngTiên Nhi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...