Tác giả: Cửu Nguyệt Hi Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh Trạng thái: Full Văn án: "Tình yêu chính là một cuộc duyên phận Thời điểm không quan trọng, dù lúc đó bạn bần cùng, xơ xác đến chừng nào. Thân phận không quan trọng, dù lúc đó đó bạn hèn kém và tự ti đến bao nhiêu. Tính cách không quan trọng, dù lúc đó bạn khó ưa ngang ngược đến cỡ nào. Khi Nghê Gia và Việt Trạch bén duyên, đó chính là lúc tình yêu gõ cửa." Nữ chính của câu chuyện là Nghê Gia, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Nghê thị. Thế nhưng trong suốt 18 năm đầu đời, cô ấy pải sống với cái tên Mạc Doãn Nhi. Cô phải sống với một người mẹ là gái mại dâm, cô không có được cơm no, áo mặc mà còn thường xuyên bị mẹ đánh. Từ nhỏ đến lớn, cô phải đi ăn xin, cố gắng từng chút, tiết kiệm từng chút, chịu đựng đủ thứ. Đến khi trở về đúng thân phận của mình, cứ ngỡ là được sống tốt hơn, nhưng không phải vậy. Mẹ không thương, em trai không yêu, bà nội lạnh nhạt. Không những thế cô còn bị Mạc Doãn Nhi liên tục tính kế, bị huỷ danh tiếng, bị tiêm chích ma tuý, cơ nghiệp phá sản, em trai bị bắn. Đến bước đường cùng, cô nhảy lầu. Cô trọng sinh, trở về năm 19 tuổi, lúc mà cô vừa được nhận lại Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, cô chấn chỉnh lại bản thân, để bản thân tránh những bi kịch của kiếp trước. Có một chương mà mình rất thích, là chương 26. Thực sự, khi đọc lần đầu tiên mình cảm động đến suýt khóc. Bởi vì lời văn miêu tả rất thật, nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Mình như cảm nhận được những đau khổ cảu Nghê Gia, những hi vọng rồi lại thất vọng của cô, cái sự cô đơn đến từ chính người nhà của mình. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giời có một người bạn chân chính, người mà cô coi như bạn thân - Tống Nghiên Nhi, nhưng người bạn này của cô còn có người bạn thân khác, "Mạc Doãn Nhi". Từ đầu truyện tới giời, ta chỉ thấy một Nghê Gia mạnh mẽ, sắc sảo, tàn nhẫn, độc ác, nhưng đến đây là lại thấy sự yếu đuối, bất lực ở tận bên trong cô. Khi không có ai tin tưởng mình, cái sự uất ức nó bộc phát. * * * "Chị đã làm chuyện mất mặt này rồi mà còn dám đẩy trách nhiệm cho người khác à? Chị học cái thói này ở đâu ra? Tôi thấy loại vô giáo dục như chị không xứng đáng ở cái nhà này!". Vấn đề giáo dục luẩn quẩn quanh cô suốt mười năm trời kiếp trước lại quay lại! Cô không xứng đáng ở lại cái nhà này? Đủ lắm rồi! Cô chịu đựng đủ lắm rồi! Tất cả mọi người đều nói cô vô giáo dục, cô là kẻ không nên tồn tại trên đời này. Nhưng, trên đời này, người không có tư cách nói những lời này nhất chính là mẹ ruột của cô. Nghê Gia ngước mắt, lặng lẽ nhìn Trương Lan, sau phút giây im lặng tẻ ngắt, cô nở nụ cười: "Từ nhỏ đến lớn, nền giáo dục con nhận được vốn là thứ hạ lưu, mẹ mong đợi gì vào việc con làm con gái ngoan đây? À, Mạc Doãn Nhi lớn lên bên cạnh mẹ cũng có gì tốt đẹp đâu! Con đi Thượng Hải chính là vì nó lừa đấy!" Bà nội bất ngờ ngây người. Trương Lan tức thì thét chói tai: "Chị còn dám nói láo!". Nghê Gia thấy sống mũi cay cay, run rẩy bật cười: "Đi theo Mạc Mặc mười tám năm, đến nhà họ Nghê sáu tháng, con vẫn luôn là đứa không có mẹ sinh, không có mẹ dạy, con vốn vô giáo dục mà!". Trương Lan tức đến cực điểm: "Chị có biết mình đang nói gì không? Nghê Gia, chị có biết cái ảnh bừa bãi của chị đã hủy hoại thanh danh nhà chúng tôi không?". "Nhà các người? Các người?" Nghê Gia dữ tợn cắn răng, bỗng nhiên đau đớn gào lên: "Bị hủy hoại cùng nhà các người còn có cả tôi nữa!". Trong nhà lặng im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc. "Mẹ động một cái là so sánh con với Mạc Doãn Nhi. Mẹ, con với nó có thể so sánh ư?". Nghê Gia vốn tưởng trái tim mình đã tê dại, nhưng giờ phút này lại đau nhức như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua. Cô hận bản thân mình, hễ đứng trước mặt người nhà là lại yếu đuối kỳ lạ. Cô nào có muốn thế, nhưng nước mắt không nén nổi nữa, cứ thế chảy ào ào. Giọng cô khản đặc lại nghẹn ngào, giống như tâm tình tuyệt vọng và bi thương của cô lúc này: "Từ khi Mạc Doãn Nhi còn bé mẹ đã nói, nó là công chúa nhà họ Nghê, là báu vật trời ban cho mẹ. Nhưng mẹ có biết Mạc Mặc nói gì với con không? Nhặt được trong đống rác! Một đứa bé nhặt trong đống rác ra, mẹ nghĩ nó tốt đẹp được đến đâu?" "Các người lúc nào cũng so sánh con với Mạc Doãn Nhi, được, hôm nay con so lại cho các người xem!". "Nó sống như công chúa ở nhà họ Nghê, không lo cái ăn cái mặc, không thiếu thứ gì; con sống cùng mẹ ruột của nó, bị người ta mắng là đồ con hoang, bị vợ cả nhà người ta sai người đuổi theo phải trốn đông trốn tây. Mùa đông, nó có gia sư đến tận cửa, ngồi trước lò sưởi dạy nó đánh piano; Mạc Mặc tiếp khách của bà ta đến rung giường, đuổi con ra khỏi nhà. Trời âm mười độ, con phải chồm hỗm ngồi nhờ ngoài hàng tạp hóa làm bài tập, lạnh muốn rụng tay cũng không được mua găng tay cho, nếu thành tích không tốt thì không được cấp học bổng, sẽ phải thôi học. Nó học lễ nghi bàn ăn, học khiêu vũ, học giao tiếp với mẹ; con theo Mạc Mặc, lúc túng thiếu nhất còn phải đóng giả làm ăn mày lừa tiền ngoài đường, bị mắng bị chửi cũng phải liếm mép mà cười, mặt trơ trán bóng vòi cho bằng được! Nó ở trường hay ở nhà cũng có thể thảnh thơi đọc sách vui chơi, con thì phải giặt giũ nấu nướng làm đủ mọi việc, còn phải đề phòng khách làng chơi của bà ta quấy rối! Con bị người của vợ cả người ta bắt bán cho bọn buôn người! Năm mười tám tuổi, Mạc Mặc còn định bán con cho kẻ khác làm gái! Mẹ thân yêu của con, còn muốn con lấy ví dụ so sánh cho mẹ không?" * * * Cô trọng sinh không phải để trả thù, cô chỉ không muốn bản thân rơi vào kết cục giống kiếp trước. Cô không chủ động đi khiêu khích bọn ho, là họ tự tìm tới cửa, tự tính kế cô, cô mới đáp trả lại. Nhưng với người nhà cô không như vậy. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, cho dù bị người nhà ghét bỏ nhưng cô không hề muốn cắt đứt quan hệ với người nhà. Cô vẫn muốn giữ vững xí nghiệp Hoa thị, giúp đỡ em trai cô. Đó là một tính cách đáng quý. Sau này cô gặp Việt Trạch, một chàng trai luôn che chở yêu thương bảo bọc cô, đem những tình cảm yêu thương ấm áp mà kiếp trước cô chưa từng được cảm nhận trao cho cô. Cả hai người, thời niên thiếu trong quá khứ đã chịu nhiều tổn thương rất lớn, cho nên trong tình yêu của hai người, họ trân trọng và gìn giữ nhau cẩn thận hơn ai hết.