Truyện Ngắn Thiên Điểu Kể Chuyện Dân Gian - NavaNov

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi NavaNov, 13 Tháng mười 2024.

  1. NavaNov

    Bài viết:
    41
    Thiên điểu kể chuyện dân gian

    Tác giả: NavaNov

    Thể loại: Truyện ngắn

    Cuộc thi nét bút tuổi xanh

    Chủ đề: Ngoại truyện truyện cổ tích


    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Internet @onlineartgalleries. Ca/marco-tulio)

    Một thân trai tráng, ta đây đã tồn tại trên Trái Đất này ba nghìn năm. Sương gió phủ đời trai, nào có nơi nào trên thế giới mà ta chưa từng đến, vì cái thú ngao du của trời trai trẻ có, vì sự vất vả sinh tồn cũng có.

    Từ trước công nguyên, không có cành cây ngọn cỏ nào trên đất nước Văn Lang mà ta chưa từng xem xét qua. Món ngon vật lạ khắp nơi trên thế gian này ta cũng đều thử qua. Có chuyện thần kỳ nào trên đời mà một Thiên Điểu Lão Nhân sống ba nghìn năm như ta đây chưa chứng kiến!

    Năm đó, ở nước Văn Lang đã là đời Hùng Vương thứ XVII, XVIII. Xét thấy quốc gia này là nơi vạn vật sinh sôi, đời sống yên bình; vừa hay là lúc ta đây cần một chốn nghỉ ngơi. Bởi vậy, ta đã chuyển đến sống ở hòn đảo nhỏ trên biển Nga Sơn nơi bốn bề là biển xanh bát ngát.

    Tưởng rằng trên một nơi hoang vắng như thế này sẽ chỉ mình ta với ta, ấy vậy mà sau cỡ trăm năm, một ngày nọ có một cặp phu thê trẻ cùng hài tử được đoàn binh lính mang đến rồi bỏ lại trên đảo.

    Những ngày đầu, nữ nhân đó khóc lóc quá thảm thiết, thằng cu thì đói cũng khóc theo mẹ, chưa bao giờ hòn đảo của ta lại ồn ào thế này. Một hòn đảo hoang vu thì lấy đâu ra thức ăn cho nhân loại yếu đuối đó chứ! Kẻ không khóc là nam nhân trai tráng kia. Hắn nói: "Trời đã sinh ra ta, sống chết là ở Trời và ở ta, việc gì phải lo" rồi hắn ta bắt đầu kiếm ăn rồi tìm cách trồng trọt. Quả là đại trượng phu! Nhờ đó mà vợ con cũng bình tĩnh lại rồi cùng cố gắng làm ăn. Có vẻ là gia đình này cuối cùng cũng kiếm được đủ ăn qua ngày nhưng ai cũng đen đúa, gầy guộc vì thiếu dinh dưỡng.

    Tự vấn rằng một lão nhân như ta thì ăn gì? Khà khà, với ta hòn đảo nhỏ đơn thuần là chốn nghỉ chân, còn hôm nay muốn đi Tây dương, ngày mai quay về Đông dương với một cao nhân như ta cũng đơn giản như chuyện nhổ một sợi lông mà thôi. Lâu lâu cũng có chút muốn nhìn ngắm thế giới sôi sục bên ngoài thì ta sẽ bay một chuyến, tiện thể thì lấy thực phẩm. Trong chuyến thăm Tây dương lần này, ta mang theo về loại trái cây yêu thích đang vừa vào chính vụ. Với ta, trái cây yêu thích là phải vừa ngon ngọt vừa có tính thẩm mỹ. Nhìn vỏ xanh mướt mà ruột lại đỏ tươi; ăn một miếng liền thấy mọng nước, ngọt lịm chính là mỹ vị nhân gian.

    Nói đến đây ta dành lời khen ngợi cho nam nhân đang tá túc trên đảo của ta, bởi không lâu sau khi hắn lên đảo thì thứ mỹ vị nhân gian này đã được trồng trọt khắp đảo chỉ nhờ từ mấy hạt giống trong miếng thừa ta để lại. Mỗi ngày đều thấy hắn quần quật cuốc xới, nhổ cỏ. Những dây xanh bắt đầu mọc ra, bò khắp nơi làm hòn đảo chỉ cát không của ta giờ trở nên xanh tươi quá.

    Thế rồi, những trái tròn bắt đầu xuất hiện. Ta biết mà, chẳng bao lâu chúng sẽ trưởng thành và thứ chất ngọt sẽ hình thành, thứ chất ngon lành không loài nào từ chối được. Lúc này thằng cu cũng đã lớn hơn chút rồi, lần đầu được thưởng thức đã reo hò ầm ĩ. Ta đã đích thân nếm thử và rất hài lòng, hương vị còn ngọt hơn khi ta thưởng thức ở trời Tây.

    Ba nghìn năm nay dù là ở đâu thì ta cũng thấy loài người là loài có tính xã hội cao, bởi vậy cũng dễ hiểu khi gia đình này đã đủ ăn đủ uống nhưng vẫn không ngừng nhớ mong gia đình ở đất liền.

    Một ngày nọ, người đàn ông thu hoạch rất nhiều thứ trái ngon lành ấy rồi.. thả ra biển. Ta đây suýt chút nữa đã tức giận. Nhưng rồi ta nhận ra trên những trái đó đều có khắc chữ "Mai An Tiêm". Ái chà chà, ba chữ này quen lắm, hẳn là ta đã nghe người phụ nữ gọi tên chồng mình như thế nhiều rồi.

    Hắn cứ miệt mài khắc tên rồi thả quả nổi bồng bềnh trên biển như thế. Con cháu của ta cũng tranh thủ đang bay mỏi cánh trên biển thì dừng lại mà tráng miệng ngọt lành với thứ quả này. Tất nhiên, số lượng nhiều là thế, rồi sóng biển cũng đưa những trái cây này vào đến đất liền. Không lâu sau, một đoàn người gióng trống khua chiêng theo thuyền lên đảo. Nhìn vào trang phục lộng lẫy, thuyền cờ sang trọng và vũ khí trang bị đầy đủ thì hẳn là quân triều đình rồi. Cái gia đình ở trên đảo của ta ăn rau ăn dưa bao ngày thế mà lại là con trai con dâu của Vua Hùng.

    Nghe đâu, lý do hắn bị đày lên đây là vì khi nhận được thưởng của vua cha đã dám phát ngôn "Của được biếu là của phải do, của được cho là của phải nợ."

    Một lão nhân như ta đây sống được đến ba nghìn năm chính là nhờ sống không phán xét, không xen vào chuyện người khác. Nhưng nếu được đưa ý kiến thì ta nghĩ hắn không hẳn là không có lý nhưng cái hắn sai là thái độ, là thiếu khéo léo để rồi hậu quả chẳng phải là vợ con cũng bị khổ theo bao nhiêu năm đó sao. Nhưng cũng thật tốt bởi hắn cũng là một nam tử hán, dám làm dám chịu, không kêu than từ bỏ nên mới đến được ngày hôm nay.

    Đoàn người không chỉ đón gia đình Mai An Tiêm về mà còn mang theo rất nhiều trái cây trên đảo về theo, họ gọi là quả dưa hấu. Cả thương nhân ngoại quốc khắp nơi cũng qua đây mua loại quả này về bán buôn. Từ đó cuộc sống trên hoang đảo và các vùng lân cận dần trở nên náo nhiệt hơn.

    Từ đây về sau, không chỉ ở trên đảo Nga Sơn mà rộng rãi trên đất nước Văn Lang nơi nơi đều trồng được loại trái ngon này. Thời gian qua đi, bãi bể hóa nương dâu, đảo nhỏ đã trở thành đất liền gọi là huyện Nga Sơn, duy chỉ có thứ không thay đổi đó là loài dưa hấu trồng trên mảnh đấy này vẫn là ngon ngọt nhất. Từ đó ta cũng không cần qua Tây dương mỗi khi muốn thưởng thức trái ngon nữa.


    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2024 lúc 11:22 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...