Thiên Địa Bái Trình bày: Tân Văn "Thiên Địa Bái" của Tân Văn là một bản nhạc cổ phong buồn, chất chứa bi thương và si tình, khắc họa mối lương duyên lỡ dở giữa chốn nhân gian và âm giới. Ca từ thấm đẫm màu sắc cổ điển với hình ảnh hàn yên quạnh quẽ, bóng người cô đơn nơi khuê phòng cũ, chờ đợi một người đã xa rời trần thế. Mở đầu bài hát là tiếng quạ kêu trong đêm lạnh, âm thanh thường gắn liền với sự chia ly, điềm gở, báo hiệu một mối tình chẳng thể trọn vẹn. "Vì chàng mà trông giữ nơi khuê phòng xưa", chỉ một câu mà gói trọn nỗi cô đơn, thủy chung khắc khoải của người con gái vẫn mãi đợi chờ. "Ta nhớ chàng, không biết nơi đâu, khi nào trở lại" như một lời tự hỏi không hồi âm, như đang lặng lẽ mục rữa giữa thời gian và số mệnh. Hình ảnh "hồng trúc soi cao đài", "bóng cô đơn lặng lẽ quanh quẩn trước đường đường" gợi nên khung cảnh u buồn của một lễ thành thân đã định, nhưng chú rể chẳng thể đến. "Một hồn ba kiếp nợ, lạy trời đất" là lời thề nguyền như đã vang lên trước bàn thờ tiên tổ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng, lặng lẽ cúi đầu dập lạy, tiễn biệt một cuộc tình chưa kịp nở hoa đã úa tàn. Điệp khúc đưa người nghe đến đỉnh điểm của nỗi bi ai. "Đèn lồng đỏ theo gió lay", "vẽ khuôn mặt người, phản chiếu đôi má đào", đây là một cách miêu tả rất thơ, rất đậm chất dân gian, như thể người con gái đang vẽ lại khuôn mặt chàng trên giấy, hay chính là ánh lửa phản chiếu hình bóng trong ký ức. "Mỹ nhân cốt, chôn trong đất vàng" cũng chính là thân xác nàng giờ đây đã về với cát bụi, chỉ còn linh hồn vương vấn. Điều day dứt nhất trong bài hát chính là câu "sợ nhất là chàng đến khi thiếp không còn", vì tình cảm chưa trọn, nếu lỡ chàng quay về, nàng sẽ không thể gặp lại. Cuối cùng, nàng nguyện "hóa thành hoa mai rơi vào lòng chàng", sự hóa thân đầy thi vị và đẫm lệ, để dù không còn hình hài, vẫn mãi được ở bên người. "Thiên Địa Bái" giống như một tấm cổ họa về tình yêu thời xưa vừa đẹp vừa buồn, và không trọn vẹn. Mỗi lần nghe lại, vẫn thấy trong tim có chút gì đó nghèn nghẹn như thể ai đó đã từng yêu, từng chờ, từng đau như thế. Một bài hát dành cho những tâm hồn lặng lẽ và những trái tim vẫn còn niềm tin vào mối duyên vượt qua sinh tử. Trên đây là bản Vietsub của Youtube, còn dưới là bản Trung nhá mọi người. Lời bài hát 声声寒鸦啼 为君守在旧闺里 我思君何在何时来 红烛照高台 堂前孤影独徘徊 一魂三生债天地拜 大红的灯笼随风摆 画一张人面映桃腮 美人骨 黄土埋 谁人借给我阳寿命 最怕那君来我不在 让魂魄 化落梅入君怀 Pinyin Shēng shēng hán yā tí Wéi jūn shǒu zài jìu guī lǐ Wǒ sī jūn hé zài hé shí lái Hóng zhú zhào gāo tái Táng qían gū yǐng dú pái húi Yī hún sān shēng zhài tiān dì bài Dà hóng dí dēng lóng súi fēng bǎi Hùa yī zhāng rén mìan yìng táo sāi Měi rén gǔ Húang tǔ mái Shúi rén jiè gěi wǒ yáng shòu mìng Zùi pà nà jūn lái wǒ bù zài Ràng hún pò Hùa luò méi rù jūn húai Lời Việt Từng hồi quạ lạnh kêu vang, Vì chàng ta giữ khuê phòng chốn xưa. Nhớ chàng nay ở nơi đâu, Bao giờ trở lại, hẹn hò ngày nao? Hồng trúc soi sáng lầu cao, Đường đường bóng lẻ bước vào bước ra. Một hồn ba kiếp nợ qua, Thiên địa cúi lạy, lòng ta nguyện thề. Đèn lồng đỏ đượm gió lê, Họa dung nhan cũ, đào che má hồng. Cốt người đẹp, chốn hoàng trung, Ai cho mượn chút thọ cùng dương gian? Sợ thay chàng đến muộn màng, Khi ta khuất bóng, âm dương đôi bờ. Hồn ta hóa cánh mai khô, Bay về nhập mộng, tựa vô lòng chàng.