Đằng sau kết thúc đẹp đẽ của mỗi câu chuyện cổ tích là sự thật mà không ai có thể ngờ tới. Cô bé vì mắc phải lời nguyền nên lúc nào cũng phải quàng lên đầu khăn đỏ, nếu không cô bé sẽ bị hóa thành sói. * * * Hoàng Hậu độc ác vốn là mẹ ruột của Bạch Tuyết (không phải mẹ kế), bà ta sai người đi giết nàng để mang tim, gan, phổi về để ăn thịt. Sau này, vì trả thù nên trong lễ cưới Bạch Tuyết đã ép Hoàng Hậu phải mang đôi giày sắt được nung đỏ, nhảy múa cho đến chết. * * * Nàng tiên cá đã bán giọng hát của mình cho bà phù thủy bạch tuộc để đổi lấy đôi chân cho nàng đi tìm hoàng tử. Trớ trêu thay hoàng tử đã cưới người khác. Cô phải giết chàng hoàng tử nếu muốn được lấy lại đuôi và sống thêm 300 năm nữa bằng không nàng sẽ chết lúc mặt trời mọc. Nàng tiên cá không đành lòng và trong lúc tuyệt vọng, cô đã tự tử bằng cách gieo mình xuống biển sâu. * * * Alice vì mắc chứng bệnh hoang tưởng nên đã lạc vào thế giới thần tiên ở trong trí tưởng tượng của mình. Nhiều khi, người ta tự vẽ ra cho mình những điều tốt đẹp. Thật ra cuộc sống giống như Alice chưa hẳn là không tốt, thà rằng sống giả dối trong xứ sở diệu kỳ còn hơn là đối diện với những sự thật lúc nào cũng khiến cho mình tuyệt vọng. Lời bài hát: Nàng Bạch Tuyết ra khỏi lâu đài trốn đi Tại sao có cô bé khăn quàng hoảng sợ Mad Hatter yêu thích cô nàng Alice Có phải chăng vịt con từng hóa thiên nga Chẳng nghe Peter Pan bao giờ lớn ra Lại nghe Jack xưa có cây đàn phép màu Lọ Lem lỡ chân rớt đi hài yêu quý Rừng rậm có ngôi nhà ấm áp kẹo bánh khắp nơi Nào ngờ khúc sông xiết ngang thị trấn kia Nàng Bạch Tuyết la cà mới rời khỏi lâu đài bấy lâu Để kiềm giữ không hóa thân thành sói lang Bé khoác khăn lên vai đỏ rực [ĐK] Có con sông cầu vồng quanh co uốn cong lướt qua bao nhiêu câu chuyện Có anh em nhà Grimm hân hoan vẽ ra với con sông len lỏi tình yêu Nước mang những bọt biển tung tóe vung lên như vừa cuốn theo thời gian quyện vào Thuở xưa thuở xửa kia, chuyện cổ lâu nay kết thúc khiến ai xem không mang chút buồn đau Bà tiên giấu công chúa trong rừng bấy lâu Nàng tiên cá trông ngóng cung vàng dưới biển Thần Apolo với cung bạc soi sáng Smilodon thảo nguyên chạy vút băng băng Rằng Pinocchio sao còn dối gian Rumpelstiltskin túi mang đầy ắp vàng Từng nghe núi kia có cây trường sinh thảo Chẳng hiểu cái đôi giày ấy cứ nhảy nhún mãi thôi Nào ngờ khúc sông xiết ngang thị trấn kia Người đẹp ngủ trong rừng để quên lãng đi sự khổ đau Tần ngần cá tiên cứ tô vầng thái dương thành Bóng mắt tiêu tan theo sóng biển.