Thị Trấn Tác giả: Bằng Việt Những phố mộc mạc và yên tĩnh Như chiều sâu của một tâm hồn người Hoa gạo đỏ tươi chúm chím nụ cười Bóng gà mái trong chuồng còn ấp trứng Nắng buổi chiều lững thững Trôi trong những góc tường rêu Thị trấn khiêm nhường bao niêu! Anh đi qua đi qua Đâu biết hết vui buồn trong ấy.. Bỗng trở lại Thôi rồi! Lửa cháy! Bơm đã rơi trên mỗi mái nhà Anh lặng người, ngơ ngẩn, xót xa Nghe đau nhói tim mình ở đấy! Đâu những mùa hè cơn lốc xoáy Trẻ con reo trong đám lá bay mù Đâu những mùa xuân, đâu những mùa thu Những khẩu hiệu giấy diều, những đèn treo lủng lẳng Đâu tất cả những gì anh bỏ bẵng Qua đi như thể vô tình Cả cái rét đông lướt thướt trên cành Bà cụ nhai trầu, cô em chuyên nước Anh dựng xe, ngồi châm điếu thuốc Tát cả ơi, tất cả đâu rồi!.. Tất cả cứ lóe ngời Và quên lãng khắc thành sâu đậm.. Anh khát được nghìn lần ra trận Khát được suốt đời căm giận Trả thù cho nơi lơ đãng đi qua. 1967 (Nguồn: Bằng Việt, Tác phẩm chọn lọc, NXB Hội Nhà văn, 2010)