Tiếng Anh The Godfather - Kịch bản

Thảo luận trong 'Ngoại Ngữ' bắt đầu bởi Hồ Nguyên Vân, 22 Tháng ba 2022.

  1. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    The Godfather

    _____________

    Screenplay by MARIO PUZO and FRANCIS FORD COPPOLA

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    The PARAMOUNT Logo is presented austerely over a black
    background. There is a moment's hesitation, and then the

    Simple words in white lettering:

    THE GODFATHER

    While this remains, we hear: "I believe in America." Suddenly we are watching in CLOSE VIEW, AMERIGO BONASERA, a

    Man of sixty, dressed in a black suit, on the verge of great emotion.

    BONASERA

    America has made my fortune.

    As he speaks, THE VIEW imperceptibly begins to loosen.

    BONASERA

    I raised my daughter in the American

    Fashion; I gave her freedom, but

    Taught her never to dishonor her

    Family. She found a boy friend,

    Not an Italian. She went to the

    Movies with him, stayed out late.

    Two months ago he took her for a

    Drive, with another boy friend.

    They made her drink whiskey and

    Then they tried to take advantage

    Of her. She resisted; she kept her

    Honor. So they beat her like an

    Animal. When I went to the hospital

    Her nose was broken, her jaw was

    Shattered and held together by

    Wire, and she could not even weep

    Because of the pain.

    He can barely speak; he is weeping now.

    BONASERA

    I went to the Police like a good

    American. These two boys were

    Arrested and brought to trial. The

    Judge sentenced them to three years

    In prison, and suspended the

    Sentence. Suspended sentence!

    They went free that very day. I

    Stood in the courtroom like a fool,

    And those bastards, they smiled at

    Me. Then I said to my wife, for

    Justice, we must go to The Godfather.

    By now, THE VIEW is full, and we see Don Corleone's office in his home.

    The blinds are closed, and so the room is dark, and with
    patterned shadows. We are watching BONASERA over the shoulder of DON CORLEONE. TOM HAGEN sits near a small table, examining some paperwork, and SONNY CORLEONE stands impatiently by the window nearest his father, sipping from a glass of wine. We can HEAR music, and the laughter and voices of many people outside.

    DON CORLEONE

    Bonasera, we know each other for

    Years, but this is the first time

    You come to me for help. I don't

    Remember the last time you invited

    Me to your house for coffee.. even

    Though our wives are friends.


    BONASERA

    What do you want of me? I'll give

    You anything you want, but do what

    I ask!


    DON CORLEONE

    And what is that Bonasera?

    BONASERA whispers into the DON's ear.

    DON CORLEONE

    No. You ask for too much.


    BONASERA

    I ask for Justice.


    DON CORLEONE

    The Court gave you justice.


    BONASERA

    An eye for an eye!


    DON CORLEONE

    But your daughter is still alive.


    BONASERA

    Then make them suffer as she

    Suffers. How much shall I pay you.

    Both HAGEN and SONNY react.

    DON CORLEONE

    You never think to protect yourself

    With real friends. You think it's

    Enough to be an American. All

    Right, the Police protects you,

    There are Courts of Law, so you

    Don't need a friend like me.

    But now you come to me and say Don

    Corleone, you must give me justice.

    And you don't ask in respect or

    Friendship. And you don't think to

    Call me Godfather; instead you come

    To my house on the day my daughter

    Is to be married and you ask me to

    Do murder.. for money.

    BONASERA

    America has been good to me..


    DON CORLEONE

    Then take the justice from the

    Judge, the bitter with the sweet,

    Bonasera. But if you come to me

    With your friendship, your loyalty,

    Then your enemies become my enemies,

    And then, believe me, they would

    Fear you..

    Slowly, Bonasera bows his head and murmurs.

    BONASERA

    Be my friend.


    DON CORLEONE

    Good. From me you'll get Justice.


    BONASERA

    Godfather.


    DON CORLEONE

    Some day, and that day may never

    Come, I would like to call upon you

    To do me a service in return.

    Dịch:

    Bố Già

    Kịch bản hình ảnh MARIO PUZO và FRANCIS FORD COPPOLA

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Logo hãng PARAMOUNT được giới thiệu một cách đơn giản trên một phông nền đen. Có một sự ngập ngừng, và rồi một từ màu trắng đơn giản hiện ra trên màn hình.

    BỐ GIÀ

    Trong khi đó, chúng ta nghe thấy: "Tôi tin vào nước Mỹ." Đột nhiên ở CẬN CẢNH là AMERIGO BONASERA, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc bộ com lê màu đen, vẻ đầy xúc động.

    BONASERA

    Nước Mỹ đã cho tôi sự giàu có.

    Trong khi ông ấy nói, khuôn hình dần dần giãn ra một cách mượt một cách khó nhận ra sự di chuyển của máy quay.

    BONASERA

    Tôi đã nuôi dạy con gái mình theo phong cách Mỹ;

    Tôi cho nó tự do, nhưng răn dạy nó không bao giờ được coi thường gia đình của mình.

    Nó đã quen một chàng trai, không phải là người Ý.

    Nó đi xem phim với cậu ta, ở ngoài tối muộn

    Với cậu ta. Hai tháng trước cậu ta đưa nó ra ngoài với một cậu trai khác.

    Bọn chúng đã chuốc say nó và có ý định xâm phạm nó.

    Nó đã cự tuyệt; nó đã giữ vững lòng tự trọng.

    Vậy nên chúng đánh nó như đánh một con vật. Khi tôi

    Đến bệnh viện thấy mũi nó bị đánh đến gãy,

    Quai hàm nó bị vỡ nát, tuy đã được chằng lại, nhưng đau đến mức nó không thể kêu rên.

    Ông ấy vừa nói một cách khó nhọc; vừa khóc.

    BONASERA

    Tôi đến đồn cảnh sát báo như một công dân Mỹ tốt.

    Hai thằng đó đã bị bắt và đưa ra tòa.

    Tòa đã tuyên phạt chúng ba năm tù và là án tù treo.

    Án treo! Chúng đã được tha ngay sau hôm đó.

    Tôi đã đứng ở phòng xét xử như một kẻ đần độn,

    Còn những tên khốn đó, chúng đã cười nhạo tôi.

    Sau đó tôi nói với vợ tôi rằng, nếu muốn công bằng chúng ta phải nhờ Bố Già.

    Bây giờ, khuôn hình ở toàn cảnh, và chúng ta nhìn thấy toàn bộ văn phòng của Don Corleone tại nhà của ông.

    Rèm vẫn buông nên căn phòng tối. BONASERA được nhìn thấy qua vai của DON CORLEONE. TOM HAGEN ngồi bên một cái bàn nhỏ, xem xét công việc giấy tờ, và SONNY CORLEONE đứng bên cạnh bố mình gần cửa sổ một cách không kiên nhẫn, nhấm nháp ly rượu vang. Chúng ta có thể nghe thấy tiếng nhạc, và tiếng nói cười của mọi người bên ngoài.

    DON CORLEONE

    Bonasera, chúng ta biết nhau đã nhiều năm,

    Nhưng đây là lần đầu tiên ông đến nhờ sự giúp đỡ từ tôi.

    Tôi còn không nhớ lần cuối cùng ông mời tôi đến nhà

    Chỉ là để uống cà phê là khi nào.. dù các bà vợ của chúng ta là bạn bè của nhau.

    BONASERA

    Ngài muốn gì ở tôi? Tôi sẽ đáp ứng mọi điều ngài muốn, chỉ cần giúp tôi làm điều tôi yêu cầu!

    DON CORLEONE

    Và đó là gì Bonasera?

    BONASERA thì thầm vào tai DON

    DON CORLEONE

    Không. Ông đòi hỏi quá nhiều.

    BONASERA

    Tôi chỉ đòi sự công bằng.

    DON CORLEONE

    Tòa đã cho ông sự công bằng.

    BONASERA

    Thấy tận mắt!

    DON CORLEONE

    Nhưng con gái ông vẫn còn sống.

    BONASERA

    Vậy hãy khiến cho bọn chúng phải chịu đựng như nó đang phải chịu đựng.

    Tôi sẽ phải trả ông bao nhiêu?

    Cả HAGEN và SONNY đều phản ứng khi nghe thấy điều này.

    DON CORLEONE

    Ông không bao giờ nghĩ tới việc bảo vệ bản thân với những người bạn thực sự.

    Ông nghĩ chỉ cần là một người Mỹ là đủ sao.

    Tất nhiên, có cảnh sát sẽ bảo vệ ông, có cả luật pháp,
    nên ông không cần một người bạn như tôi.

    Nhưng bây giờ ông đến đây và nói rằng Don Corleone, ông phải cho tôi sự công bằng.

    Và ông không tới nhờ tôi với sự tôn trọng hay với tình thân hữu.

    Và ông không nghĩ tới việc gọi tôi là Bố Già;

    Thay vào đó ông đến nhà tôi vào ngày cưới của con gái tôi và ông yêu cầu tôi giết người.. vì tiền.

    BONASERA

    Nước Mỹ đã rất tốt với tôi..

    DON CORLEONE

    Vậy hãy xin sự công bằng từ thẩm phán, vị ngọt của sự cay đắng, Bonasera.

    Nhưng nếu ông đến nhờ tôi với tình bằng hữu, sự trung thành,

    Thì kẻ thù của ông sẽ là kẻ thù của tôi, và khi đó, hãy tin tôi, bọn chúng sẽ e sợ ông..

    Một cách chậm chãi, Bonasera cúi đầu và thì thầm.

    BONASERA

    Xin hãy là bạn của tôi!

    DON CORLEONE

    Tốt. Ông sẽ nhận được Sự công bằng từ phía tôi.

    BONASERA

    Bố Già

    DON CORLEONE

    Một ngày nào đó, có thể ngày đó sẽ không bao giờ đến, tôi sẽ yêu cầu ông trả món nợ này.

    Còn tiếp..
     
    Dung0807Ưu Đàm Thanh Ti thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2022
  2. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp..

    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    A HIGH ANGLE of the CORLEONE MALL in bright daylight. There are at least five hundred guests filling the main courtyard and gardens. There is music and laughing and dancing and countless tables covered with food and wine.

    DON CORLEONE stands at the Gate, flanked on either side by a son: FREDO and SONNY, all dressed in the formal attire of the wedding party. He warmly shakes the hands, squeezes the hands of the friends and guests, pinches the cheeks of the children, and makes them all welcome. They in turn carry with them gallons of homemade wine, cartons of freshly baked bread and pastries, and enormous trays of Italian delicacies.

    The entire family poses for a family portrait: DON CORLEONE, MAMA, SONNY, his wife, SANDRA, and their children, TOM HAGEN and his wife, THERESA, and their BABY; CONSTANZIA, the bride, and her bridegroom, CARLO RIZZI. As they move into the pose, THE DON seems preoccupied.


    DON CORLEONE

    Where's Michael?

    SONNY

    He'll be here Pop, it's still early.

    DON CORLEONE

    Then the picture will wait for him.

    Everyone in the group feels the uneasiness as the DON moves back to the house. SONNY gives a delicious smile in the direction of the Maid-of-Honor, LUCY MANCINI. She returns it. Then he moves to his wife.

    SONNY

    Sandra, watch the kids. They're

    Running wild.

    SANDRA

    You watch yourself.

    HAGEN kisses his WIFE, and follows THE DON, passing the wine barrels, where a group of FOUR MEN nervously wait. TOM crooks a finger at NAZORINE, who doublechecks that he is next, straightens, and follows HAGEN.

    EXT DAY: MALL ENTRANCE (SUMMER 1945)

    Outside the main gate of the Mall, SEVERAL MEN in suits, working together with a MAN in a dark sedan, walk in and out of the rows of parked cars, writing license plate numbers down in their notebooks. We HEAR the music and laughter coming from the party in the distance.

    A MAN stops at a limousine and copies down the number. BARZINI, dignified in a black homburg, is always under the watchful eyes of TWO BODYGUARDS as he makes his way to embrace DON CORLEONE in the courtyard.

    The MEN walk down another row of parked cars. Put another number in the notebook. A shiney new Cadillac with wooden bumpers.

    PETER CLEMENZA, dancing the Tarantella joyously, bumping bellies with the ladies.


    CLEMENZA

    Paulie.. wine.. WINE.

    He mops his sweating forehead with a big handkerchief. PAULIE hustles, gets a glass of icy black wine, and brings it to him.

    PAULIE

    You look terrific on the floor!

    CLEMENZA

    What are you, a dance judge? Go do

    Your job; take a walk around the

    Neighborhood.. see everything is

    Okay.

    PAULIE nods and leaves; CLEMENZA takes a breath, and leaps back into the dance.

    The MEN walk down another row of parked cars. Put another number in the notebook.

    TESSIO, a tall, gentle-looking man, dances with a NINE-YEAR- OLD GIRL, her little black party shoes planted on his enormous brown shoes.

    The MEN move on to other parked cars, when SONNY storms out of the gate, his face flushed with anger, followed by CLEMENZA and PAULIE.


    SONNY

    Buddy, this is a private party.

    The MAN doesn't answer, but points to the DRIVER of the sedan. SONNY menacingly thrusts his reddened face at him.

    The DRIVER merely flips open his wallet to a green card, without saying a word. SONNY steps back, spits on the ground, turns, and walks away, followed by CLEMENZA, PAULIE, and another TWO MEN. He doesn't say a thing for most of the walk back into the courtyard, and then, muttered to PAULIE.


    SONNY

    Goddamn FBI.. don't respect nothing.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    DON CORLEONE sits quietly behind his massive desk in the dark study.


    NAZORINE

    * * *a fine boy from Sicily, captured

    By the American Army, and sent to

    New Jersey as a prisoner of war..

    DON CORLEONE

    Nazorine, my friend, tell me what I

    Can do.

    NAZORINE

    Now that the war is over, Enzo,

    This boy is being repatriated to

    Italy. And you see, Godfather..

    (he wrings his hands,

    Unable to express himself)

    He.. my daughter.. they..

    DON CORLEONE

    You want him to stay in this country.

    NAZORINE

    Godfather, you understand everything.

    DON CORLEONE

    Tom, what we need is an Act of

    Congress to allow Enzo to become a

    Citizen.

    NAZORINE

    (impressed)

    An Act of Congress!

    HAGEN

    (nodding)

    It will cost.

    The DON shrugs; such are the way with those things; NAZORINE nods.

    NAZORINE

    Is that all? Godfather, thank

    You..

    (backing out, enthusiastically)

    Oh, wait till you see the cake I

    Made for your beautiful daughter!

    NAZORINE backs out, all smiles, and nods to the GODFATHER. DON CORLEONE rises and moves to the Venetian blinds.

    HAGEN

    Who do I give this job to?

    The DON moves to the windows, peeking out through the blinds.

    DON CORLEONE

    Not to one of our paisans.. give it

    To a Jew Congressman in another

    District. Who else is on the list

    For today?

    The DON is peeking out to the MEN around the barrel, waiting to see him.

    HAGEN

    Francesco Nippi. His nephew has

    Been refused parole. A bad case.

    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    WHAT HE SEES: NIPPI waits nervously by the barrel.


    HAGEN (O. S)

    His father worked with you in the

    Freight yards when you were young.

    LUCA BRASI sitting alone, grotesque and quiet.

    HAGEN (O. S)

    He's not on the list, but Luca

    Brasi wants to see you.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    The DON turns to HAGEN.


    DON CORLEONE

    Is it necessary?

    HAGEN

    You understand him better than

    Anyone.

    The DON nods to this. Turns back to the blinds and peeks out.

    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    WHAT HE SEES:

    MICHAEL CORLEONE, dressed in the uniform of a Marine Captain, leads KAY ADAMS through the wedding crowd, occasionally

    Stopped and greeted by FRIENDS of the family.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    The DON, inside the office, peering through the blinds, following them.

    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    MICHAEL moves through the crowd, embraces MAMA and introduces her to his GIRL.

    EXT DAY: OFFICE WINDOW (SUMMER 1945)

    The DON's eyes peering through the blinds.

    EXT DAY: MALL TABLES (SUMMER 1945)

    KAY and MICHAEL settle by a table on the edge of the wedding, burdened down with plates of food and glasses and wine. She is exhilarated by the enormity of the affair, the music and the vitality.


    KAY

    I've never seen anything like it.

    MICHAEL

    I told you I had a lot of relatives.

    KAY looking about, a young and lively thing in a gift shop.

    We see what she sees: Her interest is caught by THREE MEN standing by the wine barrels.


    KAY

    (amused)

    Michael, what are those men doing?

    MICHAEL

    They're waiting to see my father.

    KAY

    They're talking to themselves.

    MICHAEL

    They're going to talk to my father,

    Which means they're going to ask

    Him for something, which means they

    Better get it right.

    KAY

    Why do they bother him on a day

    Like this?

    MICHAEL

    Because they know that no Sicilian

    Will refuse a request on his

    Daughter's wedding day.

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: KHU ĐI DẠO (MÙA HÈ NĂM 1945)

    GÓC QUAY CAO khu dạo mát của nhà CORLEONE trong một ngày nắng đẹp. Có khoảng ít nhất năm trăm khách trong sân vườn chính. Có âm nhạc, có tiếng cười nói và cả khiêu vũ, và rất nhiều những chiếc bàn được lấp đầy bởi rượu vang và thức ăn.

    DON CORLEONE đứng tại Cánh Cổng, đứng hai bên sườn là hai người con là: FREDO và SONNY, tất cả đều mặc trang phục cho bữa tiệc của đám cưới. Ông bắt tay và ôm một cách ấm áp đối với những bạn bè và khách khứa, véo má những đứa trẻ một cách đón chào. Đến lượt mình những người khách trên tay mang những bình rượu vang nhà tự làm, những hộp bánh ngọt, và những khay lớn đồ ăn ngon kiểu Ý.

    Toàn bộ thành viên chụp chung một bức ảnh gia đình: DON CORLEONE, MAMA, SONNY, và vợ anh ta SANDRA, và những đứa con, TOM HAGEN và vợ anh ta THERESA, và con của họ; cô dâu CONSTANZIA và chú rể CARLO RIZZI. Khi họ chuẩn bị để chụp thì BỐ DON có vẻ tìm kiếm.


    DON CORLEONE

    Michael đâu?

    SONNY

    Cậu ấy sẽ đến ngay thôi Bố, vẫn còn sớm.

    DON CORLEONE

    Vậy thì việc chụp ảnh sẽ chờ nó đến.

    Mọi người cảm thấy một vẻ không thoải mái khi DON đi trở vào trong nhà. SONNY chuyển một nụ cười duyên dáng theo hướng của phù dâu LUCY MANCINI. Cô ta cười đáp lại. SONNY quay sang nói với vợ.

    SONNY

    Sandra, hãy trông chừng bọn trẻ. Chúng đang chạy nhảy lung tung kìa.

    SANDRA

    Anh tự đi mà trông chừng chúng.

    HAGEN hôn vợ, và đi theo BỐ DON, đi ngang qua những thùng rượu vang, nơi một nhóm bốn người đàn ông đang đứng chờ đợi một cách lo lắng. TOM cong ngón tay chỉ vào NAZORINE, anh ta kiểm tra lại xem chắc chắn mình là người tiếp theo được gọi, duỗi thẳng người, và đi theo HAGEN.

    NGOẠI NGÀY: TẠI CỬA RA VÀO KHU ĐI DẠO (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Phía bên ngoài cổng chính khu dạo mát, một vài người đàn ông mặc vest, đang làm việc cùng một người đàn ông trong một chiếc xe ô tô đen mui kín, ghi vào quyển sổ nhỏ của mình biển số xe của những chiếc xe đang xếp theo hàng lối. Ta có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười nói vọng lại từ bữa tiệc ở phía xa.

    Một người đàn ông dừng lại cạnh một chiếc xe hòn cao cấp và ghi lại biển số.

    BARZINI, trang nghiêm trong chiếc mũ đen, luôn luôn được canh chừng bởi hai vệ sĩ hai bên khi ông ta đi đến bên ôm hôn DON CORLEONE đang ở trong sân.

    Người đàn ông đi sang một hàng ô tô đỗ khác, ghi lại biển số đó là một chiếc Cadillacs mới tinh sáng bóng với bộ giảm xung bằng gỗ.

    PETER CLEMENZA, đang nhảy điệu Tarantella (một điệu nhảy dân gian của Ý) một cách vui vẻ, chạm bụng với các quý bà.


    CLEMENZA

    Paulie.. rượu.. RƯỢU.

    Ông lau cái trán đầy mồ hôi bằng cái khăn tay to lớn của mình. PAULIE vội vã chạy đi lấy một cốc rượu mát, và mang đến cho ông.

    PAULIE

    Ông khiêu vũ nhìn thật kinh khủng!

    CLEMENZA

    Cậu là ai, là trọng tài khiêu vũ à?

    Hãy đi làm chuyện của cậu đi;

    Hãy đi dạo xem xét xung quanh hàng xóm ấy.. xem mọi việc có ổn không.

    PAULIE gật đầu rồi rời đi; CLEMENZA thở ra một hơi, và quay lại sàn nhảy.

    Một người đàn ông đi sang một hàng xe đậu khác. Ghi lại biển số.

    TESSIO, một người đàn ông cao lớn, vẻ dịu dàng, đang nhảy cùng một cô bé tầm chín tuổi, đôi chân với đôi giày đen của cô đang đứng trên đôi giày da màu nâu to lớn của anh ta.

    Một người đàn ông chuyển sang một hàng ô tô khác, khi đó SONNY chạy ào ra ngoài cổng với vẻ tức giận, theo sau là CLEMENZA và PAULIE.


    SONNY

    Anh bạn, đây là bữa tiệc riêng tư.

    Người đàn ông không trả lời, mà chỉ vào người lái xe của chiếc xe ô tô kín mui. SONNY đưa ra khuôn mặt đỏ bừng một cách đe dọa với người đàn ông. Người tài xế chỉ đơn giản mở chiếc ví của mình ra để lộ chiếc thẻ màu xanh, mà không nói lời nào. SONNY bước lùi lại, nhổ nước bọt xuống đất, quay lại, và bước đi, theo sau là CLEMENZA, PAULIE, và hai người đàn ông khác. Anh ta hầu như không nói thêm một lời nào trên đường trở vào trong sân, và sau đó, thì thầm với PAULIE.

    SONNY

    FBI khốn kiếp.. không chú ý gì cả.

    NỘI NGÀY: VĂN PHONG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    DON CORLEONE ngồi một cách im lặng phía sau chiếc bàn làm việc to lớn trong một góc tối.


    NAZORINE

    * * * một cậu bé ngoan đến từ Sicily, bị quân đội Mỹ bắt được,

    Và đưa tới New Jersey nhu một tù binh chiến tranh..

    DON CORLEONE

    Nazorine, anh bạn, hãy nói cho tôi biết tôi những gì tôi có thể làm.

    NAZORINE

    Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, Enzo, cậu bé này sẽ được cho trở về Ý.

    Ông thấy đấy, Bố Già.. (ông ấy siết chặt tay, không thể biểu đạt ý của mình)

    Cậu ta.. con gái tôi.. bọn chúng..

    DON CORLEONE

    Ông muốn cậu ta ở lại đất nước này.

    NAZORINE

    Bố già, ông hiểu mọi điều.

    DON CORLEONE

    Tom, cái chúng ta cần là một Đạo Luật của Quốc hội cho phép Enzo trở thành công dân.

    NAZORINE

    (cảm động)

    Một đạo Luật của Quốc hội!

    HAGEN

    (gật đầu)

    Sẽ mất một khoản tiền.

    DON nhún vai; vẻ đó là cách mà những việc như thế này được thực hiện; NAZORINE gật đầu.

    NAZORINE

    Chỉ thế thôi? Bố già, cảm ơn ông..

    (đi ra một cách đầy phấn khởi)

    À, xin hãy đợi đến khi ông nhìn thấy chiếc bánh mà chính tôi làm cho con gái xinh đẹp của ông!

    NAZORINE ra ngoài, cười với mọi người, và gật đầu với BỐ GIÀ. DON CORLEONE đứng dậy và đi tới cạnh rèm.

    HAGEN

    Tôi giao việc này cho ai?

    DON đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua tấm rèm.

    DON CORLEONE

    Không phải một trong những trong những paisan của chúng ta

    * * * hãy giao nó cho một Nghị sĩ người do thái ở một hạt khác.

    Trong ngày hôm nay cào ai trong danh sách nữa không?

    Bố DON đang nhìn người đàn ông ở bên ngoài cạnh thùng rượu, đang chờ đợi để được gặp ông.

    HAGEN

    Francesco Nippi. Cháu trai của ông ta đã bị từ chối lời hứa danh dự.

    Một tình huống xấu.

    NGOẠI NGÀY: KHU ĐI DẠO (MÙA HÈ NĂM 1945)

    NHỮNG GÌ DON NHÌN THẤY LÀ:

    NIPPI đang đợi một cách không kiên nhẫn bên cạnh thùng rượu.


    HAGEN (O. S. - TIẾNG NGOÀI HÌNH)

    Bố ông ta đã làm việc với ngài ở ga hàng hóa khi còn trẻ.

    LUCA BRASI đang ngồi một mình, lặng lẽ và kì cục.

    HAGEN (NGOÀI HÌNH)

    Ông ta không có trong danh sách, nhưng Luca Brasi muốn được gặp ngài.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Bố DON quay sang HAGEN.


    DON CORLEONE

    Điều đó có cần thiết không?

    HAGEN

    Ngài biết rõ ông hơn bất cứ ai.

    Bố DON gật đầu. Quay lại phía rèm và nhìn ra ngoài.

    NGOẠI NGÀY: KHU DẠO MÁT (MÙA HÈ NĂM 1945)

    NHỮNG ĐIỀU ÔNG NHÌN THẤY LÀ:

    MICHAEL CORLEONE, trong bộ quân phục hải quân, đang dẫn KAY ADAMS qua đám đông, thỉnh thoảng lại dừng lại và chào hỏi những người bạn của gia đình.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Bố DON, bên trong văn phòng, nhìn theo họ qua tấm màn.

    NGOẠI NGÀY: KHU TIỆC (HÈ NĂM 1945)

    MICHAEL đang đi qua đám đông, ôm hôn MAMA và giới thiệu cô gái với bà.

    NGOẠI NGÀY: CỬA SỔ VĂN PHÒNG (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Mắt của bố DON đang ngó qua tấm rèm.

    NGOẠI NGÀY: NHỮNG CHIẾC BÀN TRONG KHU TIỆC (MÙA HÈ NĂM 1945)

    KAY và MICHAEL ngồi bên một chiếc bàn đám cưới, trên bàn đầy những bánh ngọt và rượu vang. KAY bị làm cho rất hào hứng bởi tầm cỡ đông đúc, âm nhạc và sức sống và sức sống của bữa tiệc.


    KAY

    Em chưa bao giờ tham gia bữa tiệc nào như thế này.

    MICHAEL

    Anh đã nói với em là nhà anh có rất nhiều họ hàng mà.

    KAY quan sát xung quanh, theo hướng nhìn của cô: Sự quan tâm của cô hướng vào BA NGƯỜI ĐÀN ÔNG đang đứng bên những thùng rượu vang.

    KAY

    (vui vẻ)

    Michael, những người kia đang làm gì thế?

    MICHAEL

    Họ đang chờ đợi để gặp bố anh.

    KAY

    Họ đang bàn luận gì đó với nhau.

    MICHAEL

    Họ sẽ tới gặp và nói chuyện với bố anh,

    Có nghĩa là họ muốn cầu xin ông điều gì đó, vì vậy họ muốn tốt hơn hết là nói cho đúng.

    KAY

    Vậy tại sao họ lại làm phiền ông ấy trong một ngày vui như thế này?

    MICHAEL

    Bởi vì họ biết rằng không một người Sicilia (một đảo tự trị thuộc Ý) nào sẽ

    Từ chối một yêu cầu nhờ vả vào ngày cưới của con gái ông ta.

    Còn tiếp..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2022
  3. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Bấm để xem
    Đóng lại
    [tiếp theo]

    EXT DAY: WEDDING PARTY (SUMMER 1945)

    CONNIE CORLEONE, the Bride, is pressing the bodice of her
    overly-fluffy white gown against the groom, CARLO RIZZI. He is bronzed, with curly blondish hair and lovely dimples.

    She absolutely adores him and can barely take her eyes from him long enough to thank the various GUESTS for the white envelopes they are putting into the large white purse she holds. In fact, if we watch carefully, we can see that one of her hands is slid under his jacket, and into his shirt, where she is provocatively rubbing the hair on his chest.


    CARLO, on the other hand, has his blue eyes trained on the bulging envelopes, and is trying to guess how much cash the things hold.

    Discreetly, he moves her hand off of his skin.

    CARLO

    (whispered)

    Cut it out, Connie.

    The purse, looped by a ribbon of silk around CONNIE's arm, is fat with money.

    PAULIE (O. S)

    What do you think? Twenty grand?

    A little distance away, a young man, PAULIE GATTO, catches a prosciutto sandwich thrown by a friend, without once taking eyes from the purse.

    PAULIE

    Who knows? Maybe more. Twenty,

    Thirty grand in small bills cash in

    That silk purse. Holy Toledo, if

    This was somebody else's wedding!

    SONNY is sitting at the Wedding Dais, talking to LUCY MANCINI, the Maid of Honor. Every once in a while he glances across the courtyard, where his WIFE is talking with some WOMEN.

    He bends over and whispers something into LUCY's ear. SANDRA and the WOMEN are in the middle of a big, ribald laugh.

    WOMAN

    Is it true what they say about your

    Husband, Sandra?

    SANDRA's hands separate with expanding width further and further apart until she bursts into a peal of laughter.

    Through her separated hands she sees the Wedding Dais. SONNY and LUCY are gone.

    INT DAY: DON'S HALL & STAIRS (SUMMER 1945)

    The empty hallway. The bathroom door opens and LUCY
    surreptitiously steps out. She looks up where SONNY is standing on the second landing, motioning for her to come up.

    She lifts her petticoats off the ground and hurries upstairs.

    EXT DAY: MALL TABLES (SUMMER 1945)

    KAY and MICHAEL.


    KAY

    (in a spooky low tone)

    Michael, that scarey guy.. Is he a

    Relative?

    She has picked out LUCA BRASI.

    MICHAEL

    No. His name is Luca Brasi. You

    Wouldn't like him.


    KAY

    (Excited)

    Who is he?


    MICHAEL

    (Sizing her up)

    You really want to know?


    KAY

    Yes. Tell me.


    MICHAEL

    You like spaghetti?


    KAY

    You know I love spaghetti.


    MICHAEL

    Then eat your spaghetti and I'll

    Tell you a Luca Brasi story.

    She starts to eat her spaghetti. She begins eating, looking at him eagerly.

    MICHAEL

    Once upon a time, about fifteen

    Years ago some people wanted to

    Take over my father's olive oil

    Business. They had Al Capone send

    Some men in from Chicago to kill my

    Father, and they almost did.


    KAY

    Al Capone!


    MICHAEL

    My Father sent Luca Brasi after

    Them. He tied the two Capone men

    Hand and foot, and stuffed small

    Bath towels into their mouths.

    Then he took an ax, and chopped one

    Man's feet off..


    KAY

    Michael..


    MICHAEL

    Then the legs at the knees..


    KAY

    Michael you're trying to scare me..


    MICHAEL

    Then the thighs where they joined

    The torso.


    KAY

    Michael, I don't want to hear

    Anymore..


    MICHAEL

    Then Luca turned to the other man..


    KAY

    Michael, I love you.


    MICHAEL

    * * *who out of sheer terror had

    Swallowed the bath towel in his

    Mouth and suffocated.

    The smile on his face seems to indicate that he is telling a tall story.

    KAY

    I never know when you're telling me

    The truth.


    MICHAEL

    I told you you wouldn't like him.


    KAY

    He's coming over here!

    LUCA comes toward them to meet TOM HAGEN halfway, just near their table.

    MICHAEL

    Tom.. Tom, I'd like you to meet Kay

    Adams.


    KAY

    (having survived LUCA)

    How do you do.


    MICHAEL

    My brother, Tom Hagen.


    HAGEN

    Hello Kay. Your father's inside,

    Doing some business.

    (privately)

    He's been asking for you.


    MICHAEL

    Thanks Tom.

    HAGEN smiles and moves back to the house, LUCA ominously following.

    KAY

    If he's your brother, why does he

    Have a different name?


    MICHAEL

    My brother Sonny found him living

    In the streets when he was a kid,

    So my father took him in. He's a

    Good lawyer.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945) DON CORLEONE at the window. He has seen the intimacy of the YOUNG COUPLE.

    LUCA (O. S)

    Don Corleone..

    THE DON turns to the stiffly formal LUCA, and he moves forward to kiss his hand. He takes the envelope from his jacket, holds it out, but does not release it until he makes a formal speech.

    LUCA

    (with difficulty)

    Don Corleone.. I am honored, and

    Grateful.. that you invited me to

    Your home.. on the wedding day of

    Your.. daughter.

    May their first child.. be a

    Masculine child. I pledge my never

    Ending loyalty.

    (he offers the envelope)

    For your daughter's bridal purse.


    DON CORLEONE

    Thank you, Luca, my most valued

    Friend.

    THE DON takes it, and then LUCA's hand, which he squeezes so tightly we might imagine it to be painful.

    LUCA

    Let me leave you, Don Corleone. I

    Know you are busy.

    He turns, almost an about-face, and leaves the study with the same formality he entered with. DON CORLEONE breathes more easily, and gives the thick envelope to HAGEN.

    DON CORLEONE

    I'm sure it's the most generous

    Gift today.


    HAGEN

    The Senator called--apologized for

    Not coming personally, but said

    You'd understand. Also, some of

    The Judges.. they've all sent gifts.

    And another call from Virgil

    Sollozzo.

    DON CORLEONE is not pleased.

    HAGEN

    The action is narcotics. Sollozzo

    Has contacts in Turkey for the

    Poppy, in Sicily for the plants to

    Process down to morphine or up to

    Heroin. Also he has access to this

    Country. He's coming to us for

    Financial help, and some sort of

    Immunity from the law. For that we

    Get a piece of the action, I

    Couldn't find out how much.

    Sollozzo is touched for by the

    Tattaglia family, and they may have

    A piece of the action. They call

    Sollozzo the Turk.

    He's spent a lot of time in Turkey

    And is suppose to have a Turkish

    Wife and kids. He's suppose to be

    Very quick with the knife, or was,

    When he was younger. Only in

    Matters of business and with some

    Reasonable complaint. Also he has

    An American wife and three children

    And he is a good family man.

    THE DON nods.

    HAGEN

    He's his own boss, and very

    Competent.


    DON CORLEONE

    And with prison record.


    HAGEN

    Two terms; one in Italy, one in the

    United States. He's known to the

    Government as a top narcotics man.

    That could be a plus for us; he

    Could never get immunity to testify.

    DON CORLEONE

    When did he call?


    HAGEN

    This morning.


    DON CORLEONE

    On a day like this. Consiglero, do

    You also have in your notes the the

    Turk made his living from

    Prostitution before the war, like

    The Tattaglias do now. Write that

    Down before you forget it. The

    Turk will wait.

    We now begin to hear a song coming over the loud-speakers from outside. In Italian, with unmistakable style.

    DON CORLEONE

    What that? It sounds like Johnny.

    He moves to the window, pulls the blinds up, flooding the room with light.

    DON CORLEONE

    It is Johnny. He came all the way

    From California to be at the wedding.


    HAGEN

    Should I bring him in.


    DON CORLEONE

    No. Let the people enjoy him. You

    See? He is a good godson.


    HAGEN

    It's been two years. He's probably

    In trouble again.

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: TẠI BỮA TIỆC CƯỚI (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Cô dâu CONNIE CORLEONE đang dán tấm thân trong chiếc váy cưới lông thú màu trắng vào chú rể, CARLO RIZZI, một người đàn ông có nước da màu đồng, mái tóc quăn vàng sáng với má có đôi lúm đồng tiền. Một cách chắc chắn rằng cô rất ngưỡng mộ anh ta đến mức cô khó có thể rời mắt khỏi anh ta trong khi chào hỏi NHỮNG VỊ KHÁCH đang lần lượt đến vừa chúc mừng vừa để vào chiếc ví trắng to lớn của cô những chiếc phong bì màu trắng. Thực ra nếu nhìn kỹ hơn, ta có thể thấy một tay của cô đang luồn dưới chiếc áo khoác vào trong chiếc áo sơ mi của anh ta và mj cách khiêu khích nghịch ngợm mớ lông ngực của anh ta. Ngược lại, CARLO thì lại đang dám đôi mắt màu xanh dương đầy điêu luyện của mình vào độ phình ra của những chiếc phong bì, cố đoán xem số tiền đang chứa trong đó là bao nhiêu

    Một cách kín đáo, anh ta ngăn bàn tay đang khiêu khích trên da mình.


    CARLO

    (thì thầm)

    Thôi đi, Connie.

    Chiếc ví được đeo ở cổ tay CONNIE bằng chiếc ruy băng lụa, mũm mĩm đầy tiền.

    PAULIE (TIẾNG NGOÀI HÌNH)

    Cậu nghĩ thế nào? Phải đến hai mươi nghìn đô la ấy?

    Ở một khoảng xa, một người đàn ông trẻ, PAULIE GATTO, lấy một miếng bánh sandwich thịt xông khói kiểu Ý từ một người bạn, mà mắt không hề rời khỏi chiếc ví.

    PAULIE

    Sao mà biết được? Có thể hơn ấy.

    Hai mươi, ba mươi nghìn đô la ở mệnh giá nhỏ trong cái ví lụa đó.

    Lạy Thánh Toledo, nếu đây là đám cưới của một ai đó khác!

    SONNY đang nói chuyện với phù dâu LUCY MANCINI tại bục của lễ cưới. Quan sát tất cả mọi người và nhìn sang phía vợ của anh ta, lúc này đang ở phía bên kia của sân vườn nói chuyện với một vài người phụ nữ.

    Anh ta cúi xuống thì thầm gì đó vào tai của LUCY.
    SANDRA và đám phụ nữ đang trong cuộc cười nói to lớn và thô thiển.

    NGƯỜI PHỤ NỮ

    Điều họ nói về chồng của cô có đúng không, Sandra?

    Tay của SANDRA dần kéo rộng sang hai bên cho đến khi cô ta phá ra cười lớn. Qua khoảng cách của hai bàn tay đang dang ra cô ta nhìn lên bục lễ cưới. SONNY và LUCY đã rời đi.

    NỘI NGÀY: HÀNH LANG CẦU THANG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Tiền sảnh trống rỗng. Cửa phòng tắm mở ra và LUCY bước ra một cách lén lút. Cố nhìn lên SONNY đang đứng trên bậc thang thứ hai, ra hiệu cho cô ta đến gần. Cô ta tuột chiếc áo đang khoác trên mình xuống đất và nhanh chóng bước lên cầu thang.

    NGOẠI NGÀY: TẠI BÀN TIỆC (MÙA HÈ NĂM 1945)

    KAY và MICHAEL.


    KAY

    (nhỏ giọng vẻ tinh nghịch)

    Michael, người đàn ông dữ dằn kia.. anh ta cũng là họ hàng à?

    Cô chỉ LUCA BRASI

    MICHAEL

    Không. Tên anh ta là Luca Brasi. Em sẽ không thích anh ta đâu


    KAY

    (hào hứng)

    Anh ta là ai?


    MICHAEL

    (vẻ dò xét)

    Em thật sự muốn biết?


    KAY

    Vâng, hãy nói cho em biết.


    MICHAEL

    Em có thích món Spaghetti?


    KAY

    Anh biết là em thích Spaghetti


    MICHAEL

    Vậy hãy ăn món Spaghetti của em đi, rồi anh nói cho em biết chuyện của Luca Brasi.

    KAY bắt đầu ăn món mỳ Ý của mình, nhìn MICHAEL một cách hào hứng.

    MICHAEL

    Ngày xửa ngày xưa, khoảng mười lăm năm

    Về trước có một số người muốn chiếm lấy công việc

    Buôn bán dầu ô liu của cha anh.

    Họ đã giao cho Al Capone, ông ta đã cử một vài

    Gã từ Chicago đến để giết ông, và bọn chúng đã gần như làm được.


    KAY

    Al Capone!


    MICHAEL

    Bố anh đã cử Luca Brasi đuổi theo bọn chúng.

    Anh ta đã tìm được và chói tay chân, và

    Nhét khăn tắm vào miệng hai kẻ đó của Capone.

    Sau đó anh ta dùng búa, và chặt bàn chân của một gã..


    KAY

    Michael..


    MICHAEL

    Rồi chặt cẳng chân gã đến đầu gối..


    KAY

    Michael anh đang muốn dọa em đúng không..


    MICHAEL

    Rồi chặt bắp đùi gã đến phần thân trên.


    KAY

    Michael, em không muốn nghe nữa.


    MICHAEL

    Sau đó Luca quay sang gã tiếp theo..


    KAY

    Michael, Em yêu anh.


    MICHAEL

    * * * gã đó sợ đến mức đã nuốt cả cái khăn tắm vào họng và chết vì nghẹt thở.

    Trên khuôn mặt anh nở một nụ cười vẻ hài hước như mình đang kể một câu chuyện cổ tích.

    KAY

    Em không bao giờ biết được khi nào thì anh nói sự thật.


    MICHAEL

    Anh đã nói là em sẽ không thích cậu ta mà.


    KAY

    Anh ta đang tiến về phía này!

    LUCA tiến về họ để gặp TOM HAGEN, khi đó đang ở gần bàn họ ngồi.

    MICHAEL

    Tom.. Tom, tôi muốn giới thiệu với ông, đây là Kay Adams.


    KAY

    Xin chào.


    MICHAEL

    Tom Hagen, một người anh của anh.


    HAGEN

    Xin chào Kay. Bố cậu đang ở bên trong giải quyết một số việc.

    (một cách riêng tư)

    Ông ấy đã yêu cầu cậu đến gặp.


    MICHAEL

    Cảm ơn Tom.

    HAGEN cười và quay trở lại vào trong nhà, LUCA theo sau vẻ cảnh giác.

    KAY

    Nếu ông ấy là anh trai của anh, sao lại mang họ khác?


    MICHAEL

    Anh trai Sonny của anh tìm thấy anh ấy khi còn là

    Một cậu bé lang thang, bố anh đã nhận nuôi. Hiện anh ấy là một luật sư.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    DON CORLEONE đứng bên cửa sổ. Ông đã nhìn thấy sự thân mật của ĐÔI TÌNH NHÂN TRẺ.


    LUCA (GIỌNG NGOÀI)

    Don Corleone..

    BỐ DON quay lại nhìn LUCA, đang đứng đó trang nghiêm một cách cứng nhắc, anh ta tiến lên và hôn tay ông ta. Anh ta lấy một cái phong bì từ túi áo, đưa ra, vẫn giữ trên tay cho đến khi cất lên một giọng trang nghiêm.

    LUCA

    (một cách khó nhọc)

    Don Corleone.. tôi rất lấy làm vinh dự,

    Và thật hân hạnh.. được ngài mời tới nhà.. vào ngày cưới của.. con gái ngài.

    Mong đứa con đầu lòng của họ sẽ.. là con trai. Tôi xin cam kết lòng trung thành vô hạn của mình.

    (anh ta đưa cái phong bì)

    Tới chiếc ví tiệc cưới của con gái ngài.

    DON CORLEONE

    Cảm ơn, Luca, người bạn giá trị nhất của tôi.

    BỐ DON nhận lấy phong bì, rồi nắm tay LUCA, nắm một cách chặt chẽ.

    LUCA

    Tôi biết là ngài rất bận. Tôi xin được ra ngoài.

    Anh ta quay đi, và rời khỏi thư phòng. DON CORLEONE thở ra một cách dễ dàng hơn, và đưa chiếc phong bì dày cộp đó cho HAGEN.

    DON CORLEONE

    Tôi chắc chắn là đây là món quà hào phóng nhất của ngày hôm nay.

    HAGEN

    Thượng nghị sĩ gọi đến xin lỗi rằng

    Không thể trực tiếp đến dự đám cưới, nhưng

    Cũng nói rằng ngài hiểu rõ vì sao.

    Cũng như thế, một vài Thẩm phán.. họ

    Cũng gửi quà mừng. Và một cuộc gọi khác của Virgil Sollozzo.

    DON CORLEONE vẻ không hài lòng.

    HAGEN

    Là hoạt động thuốc phiện.

    Sollozzo đã liên hệ bên Thổ Nhĩ Kỳ về

    Cây thuốc phiện, bên Sicily về quá trình sản xuất thành

    Morphine hay lên thành heroin.

    Ông ta cũng tiếp cận thị trường Mỹ. Ông ta sẽ cần đến

    Sự giúp đỡ của chúng ta về mặt tài chính,

    Và một số loại trừ về mặt pháp luật. Do hoạt động chúng ta tham gia,

    Tôi đã không thể tìm ra là bao nhiêu.

    Sollozzo được bảo đảm bởi gia đình Tattaglia, và có thể

    Họ cũng tham gia hoạt động. Họ gọi ông ta là Sollozzo người Thổ.

    Ông ta dành rất nhiều thời gian ở Thổ Nhĩ Kỳ

    Và cho rằng có vợ con người Thổ.

    Ông ta được đánh giá dùng dao rất nhanh, hoặc đã được cho là, khi ông ta còn trẻ.

    Chỉ là có một số phàn nàn có lý do trong công việc làm ăn.

    Ông ta cũng có vợ người Mỹ và ba đứa con và ông ta được xem là một người đàn ông tốt của gia đình.

    BỐ DON gật đầu.

    HAGEN

    Ông ta là chủ của chính mình, và rất giỏi.


    DON CORLEONE

    Còn với báo cáo tù tội.


    HAGEN

    Hai bản án; một ở Ý, một ở Mỹ.

    Với chính quyền ông ta được cho là trùm ma túy.

    Điều đó sẽ là một điểm cộng cho chúng ta; ông ta sẽ không bao giờ

    Nhận được sự miễn làm chứng.

    DON CORLEONE

    Ông ta gọi đến khi nào?


    HAGEN

    Sáng nay.


    DON CORLEONE

    Vào một ngày như thế này. Consiglero (tiếng Ý - nghĩa luật sư, cố vấn),

    Trong sổ ghi chép của cậu có ghi thêm là Người Thổ đã

    Kiếm sống từ việc kinh doanh gái điếm trước chiến tranh không,

    Giống như Tattaglia đang làm hiện nay.

    Hãy ghi thêm vào trước khi cậu quên mất. Người Thổ sẽ phải chờ để được gặp.

    Chúng ta bắt đầu nghe thấy tiếng hát vọng vào từ bên ngoài. Một cách không nhầm lẫn đó là bài hát tiếng Ý.

    DON CORLEONE

    Cái gì thế? Nghe như đó là Johnny.

    Ông đến bên cửa sổ, kéo rèm lên, căn phòng được tràn ngập ánh sáng.

    DON CORLEONE

    Đó là Johnny. Anh ta đã đi cả một quãng đường từ California đến dự đám cưới.


    HAGEN

    Tôi có cần gọi cậu ấy vào không?


    DON CORLEONE

    Không. Hãy để mọi người thưởng thức giọng hát của cậu ta.

    Cậu thấy không?

    Cậu ta là một đứa con đỡ đầu tốt.


    HAGEN

    Cũng đã hai năm rồi. Cậu ta có khả năng sẽ lại gây ra rắc rối.

    vẫn còn tiếp..
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng tư 2022
  4. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Bấm để xem
    Đóng lại
    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    JOHNNY FONTANE on the bandstand, singing to the delight and
    excitement of the wedding GUESTS.

    KAY

    I didn't know your family knew

    Johnny Fontane.


    MICHAEL

    Sure.


    KAY

    I used to come down to New York

    Whenever he sang at the Capitol and

    Scream my head off.


    MICHAEL

    He's my father's godson; he owes

    Him his whole career.

    JOHNNY finishes the song and the CROWD screams with delight. They call out for another when DON CORLEONE appears.

    DON CORLEONE

    My Godson has come three thousand

    Miles to do us honor and no one

    Thinks to wet his throat.

    At once a dozen wine glasses are offered to JOHNNY, who takes a sip from each as he moves to embrace his GODFATHER.

    JOHNNY

    I kept trying to call you after my

    Divorce and Tom always said you

    Were busy. When I got the Wedding

    Invitation I knew you weren't sore

    At me anymore, Godfather.

    DON CORLEONE

    Can I do something for you still?

    You're not too rich, or too famous

    That I can't help you?


    JOHNNY

    I'm not rich anymore, Godfather,

    And.. my career, I'm almost washed

    Up..

    He's very disturbed. The GODFATHER indicates that he come with him to the office so no one will notice. He turns to HAGEN.

    DON CORLEONE

    Tell Santino to come in with us.

    He should hear some things.

    They go, leaving HAGEN scanning the party looking for SONNY.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    HAGEN glances up the staircase.


    HAGEN

    Sonny?

    Then he goes up.

    INT DAY: DON'S UPSTAIRS ROOM (SUMMER 1945)

    SONNY and LUCY are in a room upstairs; he has lifted her
    gown's skirts almost over her head, and has her standing against the door. Her face peeks out from the layers of petticoats around it like a flower in ecstasy.

    LUCY

    Sonnyeeeeeeee.

    Her head bouncing against the door with the rhythm of his body. But there is a knocking as well. They stop, freeze in that position.

    HAGEN (O. S)

    Sonny? Sonny, you in there?

    INT DAY: DON'S UPSTAIRS HALLWAY (SUMMER 1945)

    Outside, HAGEN by the door.


    HAGEN

    The old man wants you; Johnny's

    Here.. he's got a problem.


    SONNY (O. S)

    Okay. One minute.

    HAGEN hesitates. We HEAR LUCY's head bouncing against the door again. TOM leaves.

    INT DAY: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    DON CORLEONE

    ACT LIKE A MAN! By Christ in

    Heaven, is it possible you turned

    Out no better than a Hollywood

    Finocchio.

    Both HAGEN and JOHNNY cannot refrain from laughing. The DON smiles. SONNY enters as noiselessly as possible, still adjusting his clothes.

    DON CORLEONE

    All right, Hollywood.. Now tell me

    About this Hollywood Pezzonovanta

    Who won't let you work.


    JOHNNY

    He owns the studio. Just a month

    Ago he bought the movie rights to

    This book, a best seller. And the

    Main character is a guy just like

    Me. I wouldn't even have to act,

    Just be myself.

    The DON is silent, stern.

    DON CORLEONE

    You take care of your family?


    JOHNNY

    Sure.

    He glances at SONNY, who makes himself as inconspicuous as he can.

    DON CORLEONE

    You look terrible. I want you to

    Eat well, to rest. And spend time

    With your family. And then, at the

    End of the month, this big shot

    Will give you the part you want.


    JOHNNY

    It's too late. All the contracts

    Have been signed, they're almost

    Ready to shoot.


    DON CORLEONE

    I'll make him an offer he can't

    Refuse.

    He takes JOHNNY to the door, pinching his cheek hard enough to hurt.

    DON CORLEONE

    Now go back to the party and leave

    It to me.

    He closes the door, smiling to himself. Turns to HAGEN.

    DON CORLEONE

    When does my daughter leave with

    Her bridegroom?


    HAGEN

    They'll cut the cake in a few

    Minutes.. leave right after that.

    Your new son-in-law, do we give him

    Something important?


    DON CORLEONE

    No, give him a living. But never

    Let him know the family's business.

    What else, Tom?


    HAGEN

    I've called the hospital; they've

    Notified Consiglere Genco's family

    To come and wait. He won't last

    Out the night.

    This saddens the DON. He sighs.

    DON CORLEONE

    Genco will wait for me. Santino,

    Tell your brothers they will come

    With me to the hospital to see

    Genco. Tell Fredo to drive the big

    Car, and ask Johnny to come with us.


    SONNY

    And Michael?


    DON CORLEONE

    All my sons.

    (to HAGEN)

    Tom, I want you to go to California

    Tonight. Make the arrangements.

    But don't leave until I come back

    From the hospital and speak to you.

    Understood?


    HAGEN

    Understood.

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: KHU DẠO MÁT (MÙA HÈ NĂM 1945)

    JOHNNY FONTANE đang trong ban nhạc, đang hát cho những vị khách của đám cưới đầy vui sướng và sôi động.


    KAY

    Em đã không biết là gia đình anh quen biết Johnny Fontane.

    MICHAEL

    Chắc chắn rồi.


    KAY

    Em thường đến New York bất cứ khi nào anh ta biểu diễn ở

    Capitol và gào thét đến choáng váng.


    MICHAEL

    Anh ấy là con đỡ đầu của bố anh; anh ta nợ ông ấy toàn bộ sự nghiệp của mình.

    JOHNNY kết thúc bài hát và đám đám gào thét một cách hào hứng. Họ yêu cầu anh ta hát thêm một bài khi DON CORLEONE xuất hiện.

    DON CORLEONE

    Con trai đỡ đầu của tôi đã vượt ba nghìn dặm tới

    Đây để làm cho chúng tôi thật vinh dự mà không

    Một ai nghĩ đến việc làm cho cổ họng của cậu ta không bị khát.

    Ngay lập tức hàng tá cốc rượu được đưa đến mời JOHNNY, anh ta ngấp mỗi cốc một ngụm trong khi tiến tới ôm hôn CHA ĐỠ ĐẦU của mình.

    JOHNNY

    Con đã cố gắng gọi cho bố sau cuộc ly hôn

    Và Tom luôn luôn nói rằng bố bận.

    Và khi con nhận được thiệp mời dự đám cưới

    Con đã biết rằng người đã không còn tức giận với con nữa, Cha đỡ đầu.

    DON CORLEONE

    Ta vẫn có thể làm được gì cho con nữa à?

    Con vẫn chưa quá giàu có, hay chưa quá

    Nổi tiếng để ta không thể giúp con nữa à?

    JOHNNY

    Con không còn giàu có nữa, Cha đỡ đầu, còn.. sự nghiệp của con, con đã gần như bị loại..

    Anh ta vẻ rất bối rối. BỐ GIÀ ra dấu cho anh ta biết hãy theo ông vào trong phòng làm việc để không gây chú ý. Ông quay sang HAGEN.

    DON CORLEONE

    Hãy nói Santino hãy vào trong cùng chúng ta. Cậu ta nên biết một số việc.

    Họ đi vào trong, bỏ lại HAGEN tìm SONNY trong đám khách.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    HAGEN liếc nhìn lên tầng lầu.


    HAGEN

    Sonny?

    Sau đó anh ta bước lên tầng.

    NỘI NGÀY: PHÒNG TRÊN TẦNG NHÀ DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    SONNY và LUCY đang ở trong phòng trên tầng; anh ta đã kéo váy của cô gần lên quá đầu cô, còn cô ta đang đứng dựa lưng vào cửa. Khuôn mặt cô hơi ló ra khỏi chiếc váy giống như một bông hoa trong một trạng thái xuất thần.


    SONNY

    Sonnyeeeeeeeeeee.

    Đầu của cô đập vào cửa theo nhịp điệu cơ thể của Sonny. Có tiếng gõ lên cửa. Họ ngừng lại, bất động ở tư thế vừa rồi.

    HAGEN (TIẾNG NGOÀI HÌNH)

    Sonny? Sonny, cậu có ở trong đó không?

    NỘI NGÀY: HÀNH LANG TRÊN TẦNG NHÀ DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Ở bên ngoài, HAGEN đứng bên cửa.


    HAGEN

    Ông già đang tìm cậu; Johnny đang ở đây.. anh ta gặp rắc rối.


    SONNY (TIẾNG NGOÀI HÌNH)

    Okay. Cho tôi một phút.

    HAGEN ngập ngừng. Ta nghe thấy tiếng đầu của LUCY lại đập vào cánh cửa theo nhịp điệu. TOM dời đi.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)


    DON CORLEONE

    HÃY CƯ XỬ NHƯ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG! Vì chúa ở trên trời,

    Có thể hóa ra con không gì hơn là một búp bê gỗ Hollywood.

    Cả HAGEN và JOHNNY không thể kìm lại bật cười. Bố DON cũng cười. SONNY bước vào phòng nhẹ nhất có thể, trong khi vẫn chỉnh lại quần áo.

    DON CORLEONE

    Được rồi, Hollywood.. Bây giờ hãy nói cho ta

    Về cái tên Hollywood Pezzonovante mà không muốn để con làm việc.

    JOHNNY

    Ông ta sở hữu xưởng phim. Một tháng trước ông ta đã

    Mua bộ phim ngay sau khi quyển sách này trở thành

    Sách bán chạy nhất. Diễn viên chính chỉ là một gã

    Giống như con. Con thậm chí không cần phải diễn, mà chỉ cần là chính mình.

    Bố DON im lặng, vẻ nghiêm nghị.

    DON CORLEONE

    Con chịu trách nhiệm chăm sóc con cái?


    JOHNNY

    Chắc chắn ạ.

    Anh ta liếc nhìn sang SONNY, một cách kín đáo nhất có thể.

    DON CORLEONE

    Nhìn con thật mệt mỏi. Ta muốn con bồi bổ và nghỉ ngơi cho tốt.

    Và dành thời gian chăm sóc cho gia

    Đình mình. Rồi đến cuối tháng này, vai diễn mà con muốn sẽ thuộc về con.


    JOHNNY

    Muộn rồi bố. Tất cả các hợp đồng đã được ký kết, họ gần như là chuẩn bị để quay.


    DON CORLEONE

    Ta sẽ đưa ra một đề nghị mà ông ấy không thể từ chối.

    Ông đưa JOHNNY ra đến cửa, véo má anh ta mạnh đến mức anh ta thấy đau.

    DON CORLEONE

    Bây giờ hãy quay trở lại bữa tiệc, mọi việc cứ để ta.

    Ông đóng cửa lại, mỉm cười. Quay sang HAGEN.

    DON CORLEONE

    Khi nào thì con gái ta và chồng nó sẽ rời đi?


    HAGEN

    Tẹo nữa họ sẽ cắt bánh cưới.. rồi rời đi ngay sau đó.

    Với người con rể mới này của ngài,

    Chúng ta có cần giao cho cậu ta một số việc quan trọng không?


    DON CORLEONE

    Không, hãy cho cậu ta cuộc sống. Nhưng đừng

    Bao giờ cho cậu ta biết về công việc của gia đình. Còn gì nữa không, Tom?


    HAGEN

    Tôi đã gọi đến bệnh viện; họ đã thông báo cho

    Gia đình Consiglere Genco đến và chờ đợi.

    Ông ta sẽ không kéo dài được đến buổi tối.

    Điều này làm Bố DON buồn rầu. Ông thở dài.

    DON CORLEONE

    Genco sẽ chờ ta. Santino, con hãy nói cho

    Các em của con rằng tất cả sẽ đi cùng bố đến

    Bệnh viện đi gặp Genco. Hãy bảo Fredo

    Lái chiếc xe to ấy, và nói cả Johnny đi cùng với chúng ta.


    SONNY

    Còn Michael?


    DON CORLEONE

    Tất cả những đứa con trai của ta đều cùng đi.

    (nói với HAGEN)

    Tom, ta muốn cậu đi California ngay tối nay.

    Hãy chuẩn bị, nhưng hãy chờ ta từ bệnh viện

    Trở về rồi hãy đi, ta có điều căn dặn,

    Cậu hiểu chứ?


    HAGEN

    Tôi hiểu.

    Còn tiếp..
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2022
  5. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Bấm để xem
    Đóng lại
    tiếp theo..

    EXT DAY: MALL (SUMMER 1945)

    Silence.


    HIGH ANGLE ON THE MALL, late day. The GUESTS are gone. A
    single black car is in the courtyard. FREDDIE is behind the driver's seat: The DON enters the car, looks at MICHAEL, who sits between SONNY and JOHNNY in the rear seat.

    DON CORLEONE

    Will your girl friend get back to

    The city all right?


    MICHAEL

    Tom said he'd take care of it.

    The DON pulls the door shut; and the car pulls out, through the gate of the great Corleone Mall.

    INT DAY: HOSPITAL CORRIDOR (SUMMER 1945)

    A long white hospital corridor, at the end of which we can
    see a grouping of FIVE WOMEN, some old and some young, but all plump and dressed in black.

    DON CORLEONE and his SONS move toward the end. But then the DON slows, putting his hand on MICHAEL's shoulder. MICHAEL stops and turns toward his FATHER. The two looks at one another for some time. SILENCE. DON CORLEONE then lifts his hand, and slowly touches a particular medal on MICHAEL's uniform.

    DON CORLEONE

    What was this for?


    MICHAEL

    For bravery.


    DON CORLEONE

    And this?


    MICHAEL

    For killing a man.


    DON CORLEONE

    What miracles you do for strangers.


    MICHAEL

    I fought for my country. It was my

    Choice.


    DON CORLEONE

    And now, what do you choose to do?


    MICHAEL

    I'm going to finish school.


    DON CORLEONE

    Good. When you are finished, come

    And talk to me. I have hopes for

    You.

    Again they regard each other without a word. MICHAEL turns, and continues on. DON CORLEONE watches a moment, and then follows.

    INT DAY: HOSPITAL ROOM (SUMMER 1945)

    DON CORLEONE enters the hospital room, moving closest to OUR
    VIEW. He is followed by his SONS, JOHNNY and the WOMEN.

    DON CORLEONE

    (whispered)

    Genco, I've brought my sons to pay

    Their respects. And look, even

    Johnny Fontane, all the way from

    Hollywood.

    GENCO is a tiny, wasted skeleton of a man. DON CORLEONE takes his bony hand, as the others arrange themselves around his bed, each clasping the other hand in turn.

    GENCO

    Godfather, Godfather, it's your

    Daughter's wedding day, you cannot

    Refuse me. Cure me, you have the

    Power.


    DON CORLEONE

    I have no such power.. but Genco,

    Don't fear death.


    GENCO

    (with a sly wink)

    It's been arranged, then?


    DON CORLEONE

    You blaspheme. Resign yourself.


    GENCO

    You need your old Consigliere. Who

    Will replace me?

    (suddenly)

    Stay with me Godfather. Help me

    Meet death. If he sees you, he

    Will be frightened and leave me in

    Peace. You can say a word, pull a

    Few strings, eh? We'll outwit that

    Bastard as we outwitted all those

    Others.

    (clutching his hand)

    Godfather, don't betray me.

    The DON motions all the others to leave the room. They do. He returns his attention to GENCO, holding his hand and whispering things we cannot hear, as they wait for death.

    INT NIGHT: AIRPLANE (SUMMER 1945)

    FADE IN:

    The interior of a non-stop Constellation. HAGEN is one of
    the very few passengers on this late flight. He looks like any young lawyer on a business trip. He is tired from the difficult preparation and duties that he has just executed during the wedding. On the seat next to him is an enormous, bulging briefcase. He closes his eyes.

    INT NIGHT: HONEYMOON HOTEL (SUMMER 1945)

    The honeymoon hotel: CARLO and CONNIE. CARLO is in his
    undershorts, sitting up on the bed, anxiously taking the envelopes out of the silk bridal purse and counting the contents. CONNIE prepares herself in the large marble bathroom. She rubs her hands over his bronze shoulders, and tries to get his interest.

    INT NIGHT: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    DON CORLEONE in his office. LUCA BRASI sitting near to him.


    DON CORLEONE

    Luca, I am worried about this man

    Sollozzo. Find out what you can,

    Through the Tattaglias. Let them

    Believe you could be tempted away

    From the Corleone Family, if the

    Right offer was made. Learn what

    He has under his fingernails..

    INT NIGHT: MANCINI APT. HALL (SUMMER 1945)

    The hallway of an apartment building. SONNY enters, climbs
    two steps at a time. He knocks, and then whispers.

    SONNY

    It's me, Sonny.

    The door opens, and two lovely arms are around him, pulling him into the apartment.

    INT NIGHT: LUCA'S ROOM (WINTER 1945)

    LUCA BRASI's tiny room. He is partly dressed. He kneels
    and reaches under his bed an d pulls out a small, locked trunk. He opens it, and takes out a heavy, bullet-proof vest. He puts it on, over his wool undershirt, and then puts on his shirt and jacket. He takes his gun, quickly disassembles, checks, and reassembles it. And leaves.

    INT NIGHT: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    A CLOSE VIEW of DON CORLEONE thinking quietly.


    INT NIGHT: MOVING TRAIN (SUMMER 1945)

    MICHAEL and KAY on a train, speeding on their way to New
    Hampshire.

    INT NIGHT: SUBWAY (WINTER 1945)

    LUCA, in his bulky jacket, sitting quietly on an empty
    subway train.

    INT NIGHT: AIRPLANE (SUMMER 1945)

    HAGEN on the Constellation. He reaches into his briefcase,
    and takes out several pictures and papers.

    One photograph is of a smiling man, JACK WOLTZ, linked arm in arm with fifteen movie stars on either side, including a lovely young child star to his immediate right.

    HAGEN considers other papers.

    INT NIGHT: DON'S OFFICE (SUMMER 1945)

    DON CORLEONE looks, and then moves HAGEN into an embrace.
    He straightens his arms and looks at TOM deeply.

    DON CORLEONE

    Remember my new Consigliere, a

    Lawyer with his briefcase can steal

    More than a hundred men with guns.

    EXT DAY: WOLTZ ESTATE GATE (SUMMER 1945)

    JACK WOLTZ ESTATE. HAGEN stands before the impressive gate,
    armed only with his briefcase. A GATEMAN opens the gate, and TOM enters.

    EXT DAY: WOLTZ GARDENS (SUMMER 1945)

    HAGEN and WOLTZ comfortably stroll along beautiful formal
    gardens, martinis in hand.

    WOLTZ

    You should have told me your boss

    Was Corleone, Tom, I had to check

    You out. I thought you were just

    Some third rate hustler Johnny was

    Running in to bluff me.

    (a piece of statuary)

    Florence, thirteenth century.

    Decorated the garden of a king.

    They cross the garden and head toward the stables.

    WOLTZ

    I'm going to show you something

    Beautiful.

    They pass the stables, and come to rest by a stall with a huge bronze plaque attached to the outside wall: "KHARTOUM." TWO SECURITY GUARDS are positioned in chairs nearby; they rise as WOLTZ approaches.

    WOLTZ

    You like horses? I like horses, I

    Love 'em. Beautiful, expensive

    Racehorses.

    The animal inside is truly beautiful. WOLTZ whispers to him with true love in his voice.

    WOLTZ

    Khartoum.. Kartoum.. You are

    Looking at six hundred thousand

    Dollars on four hoofs. I bet even

    Russian Czars never paid that kind

    Of dough for a single horse. But

    I'm not going to race him I'm going

    To put him out to Stud.

    INT NIGHT: WOLTZ DINING ROOM (SUMMER 1945)

    HAGEN and WOLTZ sit at an enormous dining room table,
    attended by SEVERAL SERVANTS. Great paintings hang on the walls. The meal is elaborate and sumptuous.

    HAGEN

    Mr. Corleone is Johnny's Godfather.

    That is very close, a very sacred

    Religious relationship.


    WOLTZ

    Okay, but just tell him this is one

    Favor I can't give. But he should

    Try me again on anything else.


    HAGEN

    He never asks a second favor when

    He has been refused the first.

    Understood?


    WOLTZ

    You smooth son of a bitch, let me

    Lay it on the line for you, and

    Your boss. Johnny Fontane never

    Gets that movie. I don't care how

    Many Dago, Guinea, wop Greaseball

    Goombahs come out of the woodwork!


    HAGEN

    I'm German-Irish.


    WOLTZ

    Okay my Kraut-Mick friend, Johnny

    Will never get that part because I

    Hate that pinko punk and I'm going

    To run him out of the Movies. And

    I'll tell you why. He ruined one

    Of Woltz Brothers' most valuable

    Proteges. For five years I had

    This girl under training; singing

    Lessons! Acting lessons! Dancing

    Lessons! We spent hundreds of

    Thousands of dollars--I was going

    To make her a star. I'll be even

    More frank, just to show you that

    I'm not a hard-hearted man, that it

    Wasn't all dollars and cents. That

    Girl was beautiful and young and

    Innocent and she was the greatest

    Piece of ass I've ever ad and I've

    Had them all over the world. Then

    Johnny comes along with that olive

    Oil voice and guinea charm and she

    Runs off. She threw it all away to

    Make me look ridiculous. A MAN IN

    MY POSITION CANNOT AFFORD TO BE

    MADE TO LOOK RIDICULOUS!

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: KHU ĐI DẠO (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Tất cả các vị khách đang vỗ tay một cách hào hứng chờ đợi bánh cưới được đưa vào: NAZORINE tươi cười khi anh ta đẩy chiếc bàn để chiếc bánh cưới to nhất, lòe loẹt nhất, lãng phí nhất đã từng được làm, một sự biết ơn không thể tin được của ông ta. Đám đông thật sự ấn tượng: Họ bắt đầu gõ dao và nĩa vào cốc của mình, theo cách truyền thống yêu cầu cô dâu cắt bánh và hôn chú rể. Dần to dần, năm trăm chiếc nĩa gõ vào năm trăm chiếc cốc.


    NGOẠI NGÀY: KHU DẠO MÁT (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Lặng im.

    TỪ GÓC QUAY CAO TOÀN KHU DẠO MÁT, cuối ngày. Tất cả khách khứa đã ra về. Một chiếc xe màu đen đang đỗ ở trong sân. FREDDIE ngồi sau ghế lái: Bố DON bước vào trong xe, nhìn vào MICHAEL, đang ngồi ở ghế sau cùng SONNY và JOHNNY.


    DON CORLEONE

    Bạn gái của con sẽ trở lại thành phố đúng không?


    MICHAEL

    Tom nói rằng sẽ lo việc đó.


    Bố DON kéo đóng cửa xe; rồi chiếc xe di chuyển ra khỏi chiếc cổng lớn của Khu nghỉ mát nhà Corleone.

    NỘI NGÀY: HÀNH LANG BỆNH VIỆN (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Một hành lang bệnh viện màu trắng, cuối hành lang ta có thể nhìn thấy một nhóm khoảng năm người phụ nữ, cả già và trẻ, tất cả đều tròn trĩnh, trong trang phục màu đen.

    DON CORLEONE và các con trai của mình tiến đến phía cuối hành lang. Đột nhiên DON đi chậm lại, và đặt tay lên vai của MICHAEL. MICHAEL dừng lại và quay sang phía cha mình. Hai người nhìn nhau một lúc. IM LẶNG. Rồi DON CORLEONE đưa tay lên, từ từ chạm vào cái huân chương gài trên đồng phục của MICHAEL.


    DON CORLEONE

    Cái này để làm gì?


    MICHAEL

    Cho sự dũng cảm.


    DON CORLEONE

    Còn cái này?


    MICHAEL

    Vì đã giết một người.


    DON CORLEONE

    Những điều kỳ diệu con làm cho những người lạ.


    MICHAEL

    Con chiến đấu cho tổ quốc mình. Đó là lựa chọn của con.


    DON CORLEONE

    Còn bây giờ, con lựa chọn làm gì?


    MICHAEL

    Con sẽ kết thúc việc học của mình.


    DON CORLEONE

    Tốt. Vậy khi nào học xong, con hãy đến gặp ta. Ta có dự định cho con.

    Họ lại nhìn nhau mà không nói lời nào. MICHAEL quay bước đi. DON CORLEONE đứng nhìn, rồi bước theo sau.

    NỘI NGÀY: PHÒNG BỆNH (MÙA HÈ NĂM 1945)

    DON CORLEONE bước vào phòng bệnh, tiến gần đến MÀN HÌNH. Theo sau là những đứa con trai của ông, JOHNNY và NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ.


    DON CORLEONE

    (thì thầm)

    Genco, Tôi mang theo những đứa con trai

    Của mình để tỏ lòng kính trọng với ông.

    Còn có cả Johnny Fontane, cậu ta đến đây từ tận Hollywood.

    GENCO chỉ còn là một nắm xương. DON CORLEONE nắm bàn tay xương gầy của ông ta, khi những người khác xếp hàng xung quanh giường bệnh, nắm tay nhau thành vòng tròn.

    GENCO

    Cha đỡ đầu, Cha đỡ đầu, hôm nay là ngày

    Cưới của con gái ngài, ngài không thể từ chối tôi. Hãy chữa trị cho tôi, ông có cái sức mạnh đó.


    DON CORLEONE

    Tôi không có khả năng đó.. nhưng Genco, đừng sợ cái chết.


    GENCO

    (với cái nháy mắt quỷ quyệt)

    Như vậy là mọi việc đã được dàn xếp?


    DON CORLEONE

    Ông thật báng bổ. Hãy nghỉ ngơi.


    GENCO

    Ngài cần đến Consigliere của mình. Vậy ai sẽ thay thế tôi?

    (một cách đột ngột)

    Xin hãy ở lại cùng tôi Cha đỡ đầu. Hãy giúp tôi đối diện với thần chết. Nếu Ông ta nhìn thấy ông ông ta sẽ phải sợ hãi và tha chết cho tôi. Ông có thể nói một lời, rồi giật một vài cái dây, hứ? Chúng ta sẽ đánh lừa gã khốn đó như chúng ta đã đánh lừa tất cả những gã khác.

    (nắm chặt tay)

    Cha đỡ đầu, đừng phản bội tôi.

    Bố DON ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng. Họ làm theo. Ông chuyển chú ý của mình đến GENCO, nắm lấy tay ông ta và thì thầm điều gì đó mà chúng ta không thể nghe thấy, như họ chờ thần chết.

    NỘI ĐÊM: TRÊN MÁY BAY (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Bên trong máy bay, HAGEN là một trong một số hành khách trong chuyến bay muộn. Anh ta nhìn như bất cứ một vị luật sư trẻ nào đang trong chuyến công tác. Anh mệt mỏi bởi những trách nhiệm và sự chuẩn bị mà anh ta phải thực hiện trong suốt đám cưới. Trên chiếc ghế bên cạnh là chiếc vali to lớn và căng phồng. Anh đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế.

    NỘI ĐÊM: KHÁCH SẠN TRĂNG MẬT (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Trong khách sạn: CARLO và CONNIE. CARLO mặc quần sóc, đang ngồi trên giường, một cách nôn nóng lấy những chiếc phong bì ra khỏi chiếc ví cô dâu rồi đếm tiền. Trong phòng tắm lớn, CONNIE ngắm nghía bản thân. Cô cọ xát hai bàn tay mình lên đôi vai màu đồng của anh ta, cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta.

    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    DON CORLEONE đang ở trong văn phòng mình. LUCA BRASI đang ngồi bên cạnh.


    DON CORLEONE

    Luca, ta thấy một chút lo lắng về gã Sollozzo. Cậu hãy thông qua nhà Tattaglias, tìm cách xem có thể làm gì. Hãy để họ tin rằng cậu có thể phản bội gia đình Corleone nếu có một đề nghị tốt. Hãy tìm hiểu xem phía sau ông ta có những ai..

    NỘI ĐÊM: HÀNH LANG TÒA NHÀ MANCINI (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Trong lối hành lang của tòa nhà. SONNY bước vào, leo hai bậc cầu thang một bước. Anh ta gõ cửa, và thì thầm.


    SONNY

    Là tôi, Sonny.

    Cửa mở, rồi hai cánh tay đưa ra vòng tay qua cổ anh ta, kéo anh ta vào bên trong phòng.

    NỘI ĐÊM: PHÒNG CỦA LUCA (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Căn phòng nhỏ của LUCA BRASI. Anh ta mặc nửa người. Anh ta quỳ xuống bên giường rồi lấy từ bên dưới ra một cái hòm nhỏ bị khóa. Anh ta mở ra và lấy ra một chiếc áo vest chống đạn. Anh ta mặc áo vào bên ngoài chiếc áo lót len, rồi mặc áo sơ mi và jacket. Anh ta lấy đến súng, một cách nhanh chóng tháo rời ra, kiểm tra, rồi lắp súng lại. Rồi rời đi.

    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    CẬN CẢNH DON CORLEONE đang suy nghĩ một cách im lặng.

    NỘI ĐÊM: XE LỬA ĐANG CHUYỂN ĐỘNG (MÙA HÈ NĂM 1945)

    MICHAEL và KAY ở trên xe lửa, đang trên đường đến New Hampshire.

    NỘI ĐÊM: ĐƯỜNG HẦM (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    LUCA, trong chiếc áo khoác rộng của mình, ngồi một cách lặng lẽ trên tàu điện ngầm trống không. NỘI ĐÊM: TRÊN MÁY BAY (MÙA HÈ NĂM 1945)

    HAGEN đang trên máy bay. Anh lấy từ trong chiếc vali của mình một số giấy tờ và mấy bức ảnh.

    Bức ảnh của một người đàn ông đang cười, JACK WOLTZ, tay trong tay với khoảng mười năm ngôi sao điện ảnh xung quanh, gồm cả một ngôi sao trẻ vẻ đáng yêu đứng ngay cạnh ông ta.

    HAGEN xem xét những giấy tờ khác.


    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA HÈ NĂM 1945)

    DON CORLEONE nhìn, rồi sau đó chuyển sang ôm HAGEN. Ông duỗi thẳng cánh tay và nhìn TOM một cách đầy sâu sắc.


    DON CORLEONE

    Còn nhớ tên Consigliere (cố vấn, luật sư) mới của ta không, gã luật sư có cái vali mà có thể lấy đi hơn trăm gã đàn ông với súng.

    NGOẠI NGÀY: CỔNG NHÀ WOLTZ ESTATE (MÙA HÈ NĂM 1945)

    JACK WOLTZ ESTATE. HAGEN đứng trước cảnh cổng ấn tượng, trên tay chỉ có cái cặp tài liệu. NGƯỜI CANH CỔNG mở cổng, TOM đi vào trong.

    NGOẠI NGÀY: VƯỜN NHÀ WOLTZ (MÙA HÈ NĂM 1945)

    HAGEN và WOLTZ dạo quanh khu vườn đẹp sang trọng, trên tay cầm li rượu.


    WOLTZ

    Cậu nên cho tôi biết ông chủ của mình là Corleone, Tom, tôi đã phải điều tra cậu. Tôi đã cho rằng cậu chỉ là một gã hạng ba chăm chỉ làm việc nào đó mà Johnny dù khiển để lừa phỉnh tôi.

    (chỉ một bức tượng)

    Florence, thế kỷ thứ mười ba. Để trang trí cho vườn của nhà vua.

    Họ đi qua khu vườn và hướng tới khu chuồng ngựa.

    WOLTZ

    Tôi muốn chỉ cho cậu xem vài thứ rất đẹp.

    Họ đi qua khu chuồng ngựa, và dừng lại bên một chuồng ngựa có gắn một bảng lớn màu đồng được gắn lên tường có khắc chữ: "KHARTOUM". Hai vệ sĩ ngồi ở hai chiếc ghế bên cạnh; thấy WOLTZ đến họ đứng dậy.

    WOLTZ

    Cậu có thích ngựa không? Tôi thích ngựa, rất thích. Những chú ngựa đua đẹp và đắt đỏ.

    Con vật bên trong thật sự là rất đẹp. WOLTZ thì thầm với nó bằng một tình yêu thật sự.

    WOLTZ

    Khartoum.. Kartoum.. Cậu đang nhìn thấy bộ móng có giá sáu nghìn đô la đấy. Tôi cá là thậm chí các Nga hoàng cũng không bao giờ trả cái giá đó cho một con ngựa. Nhưng tôi sẽ không cho nó đua mà sẽ đưa nó ra làm ngựa giống.

    NỘI ĐÊM: PHÒNG ĂN NHÀ WOLTZ (MÙA HÈ NĂM 1945)

    HAGEN và WOLTZ đang ngồi trên cái bàn ăn lớn, một vài người phục vụ bên cạnh. Trên tường có treo một bức tranh lớn. Bữa ăn rất tinh vi và xa hoa.


    HAGEN

    Ngài Corleone là cha đỡ đầu của Johnny. Đó là một sự thân thiết, và là một mối quan hệ tín ngưỡng thiêng liêng.


    WOLTZ

    Được rồi, chỉ cần nói với ngài ấy là tôi không thể cho được. Nhưng có thể trao đổi ở vấn đề khác.


    HAGEN

    Ngài ấy không bao giờ hỏi ân huệ lần thứ hai khi lời yêu cầu thứ nhất bị từ chối.

    Ông hiểu chứ?


    WOLTZ

    Anh bạn khốn kiếp, vậy thì tôi sẽ nói rõ cho anh và ông chủ của ông rõ nhé. Johnny Fontane sẽ không bao có được bộ phim đó. Tôi không quan ta là có bao nhiêu gã Dago, Guinea, hay những tên Greaseble người Ý di cư chui ra từ xưởng gỗ!


    HAGEN

    Tôi là người Ailen gốc Đức.


    WOLTZ

    Vậy thì anh bạn người Đức, Johnny sẽ không bao giờ có được vai vì tôi không thích tên ẻo lả đó và tôi sẽ đuổi anh khỏi màn ảnh. Tôi sẽ nói cho cậu lý do. Cậu ta đã phá hủy một người bảo hộ có giá trị nhất của anh em nhà Woltz. Trong năm năm tôi đã huấn luyện cô gái đó: Các khóa ca hát! Các khóa diễn xuất! Các khóa khiêu vũ! Chúng tôi đã tiêu tốn trăm nghìn đô la - Tôi sẽ biến cô ta thành ngôi sao. Tôi sẽ thành thật hơn, chỉ để chỉ cho cậu thấy rằng tôi không phải là một người đàn ông tàn nhẫn, đó không phải tất cả là vì tiền. Cô gái đó rất đẹp trẻ và ngây thơ, cô ta có bộ mông to nhất và tôi đã từng thấy. Rồi Johnny đến với cái giọng mượt như dầu olive của cậu ta với sự duyên dáng thiên tài của cậu ta rồi cô ta chạy theo gã ta. Cô ta đã vứt bỏ tất cả và khiến tôi nhìn giống như một gã lố bịch. NGƯỜI Ở ĐỊA VỊ CỦA TÔI KHÔNG THỂ CHO PHÉP BỊ BIẾN THÀNH KẺ NGỐC!

    Còn tiếp..

     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2022
  6. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp..

    EXT DAY: GENCO OLIVE OIL CO. (SUMMER 1945)


    An unimposing little building in New York City on Mott
    Street with a large old sign: "GENCO OLIVE OIL IMPORTS, INC." next to an open-faced fruit market.

    A dark Buick pulls up, and a single small man, whom we cannot see well because of the distance, gets out and enters the building. This is VIRGIL SOLLOZZO.

    INT DAY: OLIVE OIL OFFICES (SUMMER 1945)

    Looking toward the staircase we can hear SOLLOZZO's footsteps
    before he actually rises into view. He is a small man, very dark, with curly black hair. But wiry, and tight and hard, and obviously very dangerous. He is greeted at the head of the stairs by SONNY, who takes his hand and shakes it, introducing himself. For a moment, there is a complex ofhandshaking quite formal, and whispered respectful introductions. Finally, SOLLOZZO is taken into the DON's glass paneled office; the two principals are introduced.

    They are very respectful of one another. Folding chairs are brought in by FREDDIE, and soon they are all sitting around in a circle; the DON, SOLLOZZO, SONNY, HAGEN, FREDDIE, CLEMENZA and TESSIO. The DON is the slightest bit foolish with all his compatriots, whereas SOLLOZZO has brought no one. Throughout all that transpires, however, it is clear that this scene is between two men: SOLLOZZO and DON CORLEONE.



    SOLLOZZO

    My business is heroin, I have poppy

    Fields, laboratories in Narseilles

    And Sicily, ready to go into

    Production. My importing methods

    Are as safe as these things can be,

    About five per cent loss. The risk

    Is nothing, the profits enormous.


    DON CORLEONE

    Why do you come to me? Why do I

    Deserve your generosity?


    SOLLOZZO

    I need two million dollars in

    Cash.. more important, I need a

    Friend who has people in high

    Places; a friend who can guarantee

    That if one of my employees be

    Arrested, they would get only light

    Sentences. Be my friend.


    DON CORLEONE

    What percentages for my family?


    SOLLOZZO

    Thirty per cent. In the first year

    Your share would be four million

    Dollars; then it would go up.


    DON CORLEONE

    And what is the percentage of the

    Tattaglia family?

    SOLLOZZO nods toward HAGEN.

    SOLLOZZO

    My compliments. I'll take care of

    Them from my share.


    DON CORLEONE

    So. I receive 30 per cent just for

    Finance and legal protection. No

    Worries about operations, is that

    What you tell me?


    SOLLOZZO

    If you think two million dollars in

    Cash is just finance, I congratulate

    You Don Corleone.

    There is a long silence; in which each person present feels the tension. The DON is about to give his answer.



    DON CORLEONE

    I said I would see you because I've

    Heard you're a serious man, to be

    Treated with respect..

    (pause)

    But I'll say no to you.

    We feel this around the room.

    DON CORLEONE

    I'll give you my reasons. I have

    Many, many friends in Politics.

    But they wouldn't be so friendly if

    My business was narcotics instead

    Of gambling. They think gambling

    Is something like liquor, a harmless

    Vice.. and they think narcotics is

    Dirty business.

    SOLLOZZO takes a breath.

    DON CORLEONE

    No.. how a man makes his living is

    None of my business. But this

    Proposition of yours is too risky.

    All the people in my family lived

    Well the last ten years, I won't

    Risk that out of greed.


    SOLLOZZO

    Are you worried about security for

    Your million?


    DON CORLEONE

    No.


    SOLLOZZO

    The Tattaglias will guarantee your

    Investment also.

    This startles SONNY; he blurts out.

    SONNY

    The Tattaglia family guarantees our

    Investment?

    SOLLOZZO hears him first, and then very slowly turns to face him. Everyone is the room knows that SONNY has stepped out of line.



    DON CORLEONE

    Young people are greedy, and they

    Have no manners. They speak when

    They should listen. But I have a

    Sentimental weakness for my

    Children, and I've spoiled them, as

    You see. But Signor Sollozzo, my

    No is final.

    SOLLOZZO nods, understands that this is the dismissal. He glances one last time at SONNY. He rises; all the others do as well. He bows to the DON, shakes his hand, and formally takes his leave. When the footsteps can no longer be heard:

    The DON turns to SONNY.



    DON CORLEONE

    Santino, never let anyone outside

    The family know what you are

    Thinking. I think your brain is

    Going soft from all that comedy you

    Play with that young girl.

    TWO OFFICE WORKERS are carrying an enormous floral display with the word "THANK YOU" spelled out in flowers.



    DON CORLEONE

    What is this nonsense?


    HAGEN

    It's from Johnny. It was announced

    This morning. He's going to play

    The lead in the new Woltz Brothers

    Film.

    INT DAY: WOLTZ'S BEDROOM (SUMMER 1945)

    It is large, dominated by a huge bed, in which a man,
    presumably WOLTZ, is sleeping. Soft light bathes the room from the large windows. We move closer to him until we see his face, and recognize JACK WOLTZ. He turns uncomfortably; mutters, feels something strange in his bedsheets. Something wet.

    He wakens, feels the sheets with displeasure; they are wet. He looks at his hand; the wetness is blood. He is

    frightened, pulls aside the covers, and sees fresh blood on his sheets and pajamas. He grunts, pulls the puddle of blood in his bed. He feels his own body frantically, moving, down, following the blood, until he is face to face with the great severed head of Khartoum lying at the foot of his bed. Just blood from the hacked neck. White reedy tendons show. He struggles up to his elbows in the puddle of blood to see more clearly. Froth covers the muzzle, and the enormous eyes of the animal are yellowed and covered with blood.

    WOLTZ tries to scream; but cannot. No sound comes out.

    Then, finally and suddenly an ear-splitting scream of pure
    terror escapes from WOLTZ, who is rocking on his hands and knees in an uncontrolled fit, blood all over him.

    INT DAY: OLIVE OIL OFFICES (SUMMER 1945)

    CLOSE VIEW on the GODFATHER. Nodding.


    DON CORLEONE


    Send Johnny my congratulations.



    -FADE OUT-

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: CÔNG TY DẦU OLIVE GENCO (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Một tòa nhà nhỏ trên đường Mott, New York City, bên ngoài tòa nhà có biển hiệu cũ: "CÔNG TY NHẬP KHẨU DẦU OLIVE GENCO", ngay bên cạnh là quầy hàng hoa quả.


    Một chiếc xe Buick màu đen tấp vào, một người đàn ông nhỏ bé, nhìn không rõ vì khoảng cách, xuống xe và đi vào trong tòa nhà. Đó là VIRGIL SOLLOZZO.

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG DẦU OLIVE (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Hướng lên phía trên cầu thang chúng ta nghe thấy tiếng bước chân của SOLLOZZO trước khi thân hình ông ta hiện vào trong khuôn hình. Ông ta là một người đàn ông thấp bé, mái tóc xoăn đen. Nhưng gầy đanh, cứng rắn và hà khắc, một cách rõ ràng rất nguy hiểm. SONNY ở đầu cầu thang, bắt tay chào đón ông ta, tự giới thiệu bản thân. Một chút phức tạp của cái bắt tay vẻ hình thức im lặng, rồi ông ta thì thầm lời giới thiệu đầy tôn kính. Cuối cùng, SOLLOZZO được dẫn vào văn phòng kính của DON; hai người đứng đầu được giới thiệu. Họ rất tôn trọng nhau. Những chiếc ghế gấp được FREDDIE mang vào, và nhanh chóng họ ngồi quây quanh thành hình vòng tròn; DON, SOLLOZZO, SONNY, HAGEN, FREDDIE, CLEMENZA và TESSIO. Bố DON một chút lố bịch khi được vây xung quanh bởi những tay chân trung thành của mình, trong khi đó SOLLOZZO chỉ có một mình. Từ đầu đến cuối những điều diễn ra, rõ ràng cuộc gặp mặt này chỉ diễn ra giữa hai người đàn ông: SOLLOZZO và DON CORLEONE.



    SOLLOZZO

    Công việc của tôi là heroin, tôi có cánh đồng cây thuốc phiện, và xưởng chế biến ở Narseilles và Sicily, sẵn sàng để sản xuất. Phương pháp nhập khẩu của tôi rất an toàn, những thứ này có thể, khoảng năm phần trăm thất bại. Sự rủi ro là không có, lợi nhuận là rất lớn.


    DON CORLEONE

    Tại sao ông đến chỗ tôi? Sao tôi lại xứng đáng với sự hào phóng của ông?


    SOLLOZZO

    Tôi cần hai triệu đô la tiền mặt.. quan trọng hơn là tôi cần một người bạn có quen biết những người ở vị trí cao; một người bạn mà có thể bảo đảm rằng nếu một trong những người làm cho tôi bị bắt, thì họ chỉ phải chịu tội nhẹ. Chúng ta hãy làm bạn.


    DON CORLEONE

    Phần trăm cho gia đình tôi là bao nhiêu?


    SOLLOZZO

    Ba mươi phần trăm. Trong năm đầu phần của ngài sẽ là bốn triệu đô la; sau đó sẽ tăng lên.


    DON CORLEONE

    Còn phần trăm của gia đình nhà Tattaglia là bao nhiêu?

    SOLLOZZO gật đầu với HAGEN.

    SOLLOZZO

    Tôi có lời khen. Phần của gia đình Tattaglia tôi sẽ chịu trách nhiệm.



    DON CORLEONE

    Vậy. Tôi nhận ba mươi phần trăm chỉ để lo vấn đề tài chính và sự bảo vệ hợp pháp. Không cần lo lắng về hiệu quả, đó là điều mà ông yêu cầu?


    SOLLOZZO

    Nếu ngài cho rằng hai triệu đô la tiền mặt chỉ là vấn đề tài chính, tôi xin chúc mừng ngài Don Corleone.

    Một lúc lâu im lặng; mỗi người đều thể hiện cảm giác căng thẳng. Bố DON đưa ra câu trả lời của mình.



    DON CORLEONE

    Tôi đã nói rằng muốn gặp ông bời vì tôi nghĩ ông là một người nghiêm túc, đáng được đối xử với sự tôn trọng..

    (dừng lại)

    Nhưng tôi sẽ nói không với ông.

    Sự cẳng xung quanh phòng.

    DON CORLEONE

    Tôi sẽ nói lý do. Tôi có rất, rất nhiều bạn bè trong chính trị.

    Nhưng họ sẽ không còn là bạn nữa nếu công việc làm ăn của tôi là thuốc phiện chứ không phải là cờ bạc. Họ cho rằng sòng bạc là cái gì đó giống như rượu, một tội lỗi vô hại.. còn thuốc phiện là việc làm ăn bẩn thỉu.

    SOLLOZZO thở ra.

    DON CORLEONE

    Không.. người ta làm gì để kiếm sống không phải việc của tôi.

    Nhưng lời đề nghị này của ông quá mạo hiểm. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đã sống rất tốt trong mười năm qua, tôi sẽ không mạo hiểm điều đó vì lòng tham.


    SOLLOZZO

    Ngài lo lắng cho sự an toàn của triệu đô của mình?


    DON CORLEONE

    Không


    SOLLOZZO

    Gia đình nhà Tattaglias cũng sẽ đảm bảo sự đầu tư của ngài.

    Điều này SONNY giật mình, anh ta thốt ra:

    SONNY

    Gia đình Tattaglia bảo đảm sự đầu tư của chúng tôi?

    SOLLOZZO nghe cậu ta nói mà không cử động, rồi một cách từ từ quay mặt sang đối diện với cậu ta. Tất cả mọi người đều biết rằng SONNY đã đi quá giới hạn.

    DON CORLEONE

    Người trẻ rất tham lam. Và họ không có phong cách.

    Họ nói trong khi họ nên lắng nghe. Nhưng tôi có tình cảm yếu mềm với con cái của mình, nên tôi đã làm chúng hư hỏng, như ông đã thấy. Nhưng Quý ngài Sollozzo, câu trả lời cuối cùng của tôi là không.

    SOLLOZZO gật đầu, hiểu rằng đây là sự giải tán. Ông ta liếc nhìn một lần cuối sang SONNY. Ông ta đứng dậy; những người khác cũng đứng dậy. Ông ta cúi chào DON, bắt tay ông ta, rồi rời đi một cách chính thức. Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa:

    Bố DON quay sang SONNY.



    DON CORLEONE

    Santino, đừng bao giờ để bất cứ ai ngoài người trong gia đình biết con đang nghĩ gì. Ta nghĩ rằng đầu óc con đang mền yếu đi từ tất cả những trò hài hước mà con chơi đùa với cô gái trẻ đó.

    Hai nhân viên văn phòng đang mang vào một lẵng hoa rất lớn trưng ra bên ngoài từ "CẢM ƠN".

    DON CORLEONE

    Điều vô nghĩa này là gì?


    HAGEN

    Đó là của Johnny. Nó được thông báo buổi sáng nay.

    Cậu ta sẽ đóng vai chính trong bộ phim mới của anh em nhà Woltz.

    NỘI NGÀY: PHÒNG NGỦ CỦA WOLTZ (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Đó là một chiếc giường rất lớn, trên đó là một người đàn ông, có thể đoán là WOLTZ, đang ngủ. Từ ngoài cửa sổ ánh sáng mềm mại tràn đầy căn phòng. Tiến gần hơn cho đến khi nhìn rõ mặt, ta nhận ra đó là JACK WOLTZ. Ông ta lật người một cách không thoải mái, càu nhàu, cảm thấy có gì đó lạ trên giường. Có cái gì đó ướt.

    Ông ta thức dậy, cảm thấy không hài lòng; ga giường đều ướt. Ông ta nhìn tay của mình; thứ ươn ướt là máu. Ông ta giật mình, lật chăn lên, và nhìn thấy máu tươi trên ga giường và quần áo ngủ của mình. Ông ta càu nhàu, đẩy vũng máu trên giường. Ông ta sờ cơ thể mình một cách điên cuồng, di chuyển dọc xuống theo dòng máu cho đến khi mặt ông ta đối diện với cái đầu to lớn của con ngựa Khartoum dưới chân giường. Mõm và đôi mắt to lớn của con vật được phủ đầy máu.

    WOLTZ cố gắng để thét lên; nhưng không thể. Ông ta không kêu được tiếng nào. Cuối cùng và đột nhiên một tiếng thét chói tai phát ra, WOLTZ hai tay run rẩy đang quỳ gối dưới nền nhà, người đầy máu.

    NỘI NGÀY: VĂN PHONG DẦU OLIVE (MÙA HÈ NĂM 1945)

    Cận cảnh vào BỐ GIÀ. Gật đầu.


    DON CORLEONE

    Hãy gửi tới Johnny lời chúc mừng của ta.



    -MỜ CHỒNG-



    Còn tiếp
     
  7. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    tiếp theo..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EXT DAY: FIFTH AVENUE (WINTER 1945)

    Fifth Avenue in the snow. Christmas week. People are
    bundled up with rosy faces, rushing to buy presents.

    KAY and MICHAEL exit a Fifth Avenue department store, carrying a stack of gaily wrapped gifts, arm in arm.

    KAY

    We have something for your mother,
    for Sonny, we have the tie for

    Fredo and Tom Hagen gets the Reynolds pen..


    MICHAEL

    And what do you want for Christmas?

    KAY

    Just you.

    They kiss.

    INT DAY: HOTEL ROOM (WINTER 1945)

    CLOSE ON a wooden radio, playing quiet Music. THE VIEW PANS
    AROUND the dark hotel room, curtained against the daylight.

    MICHAEL (O. S)

    We'll have a quiet, civil ceremony
    at the City Hall, no big fuss, no

    family, just a couple of friends as witnesses.

    The two are in each other's arms in a mess of bedsheets on the two single beds that they have pushed together.

    KAY

    What will your father say?


    MICHAEL

    As long as I tell him beforehand he
    won't object. He'll be hurt, but

    he won't object.


    KAY

    What time do they expect us?


    MICHAEL

    For dinner. Unless I call and tell
    them we're still in New Hampshire.

    KAY


    Michael.

    MICHAEL

    Then we can have dinner, see a show, and spend one more night.

    He moves to the telephone.


    MICHAEL (CONT'D)

    Operator. Get me

    (fill in number)


    KAY

    Michael, what are you doing?


    MICHAEL

    Shhh, you be the long distance
    operator. Here.


    KAY

    Hello.. this is Long Distance. I
    have a call from New Hampshire. Mr.

    Michael Corleone. One moment please.

    She hands the phone to MICHAEL who continues the deception.

    MICHAEL

    Hello, Tom? Michael. Yeah..
    listen, we haven't left yet. I'm

    driving down to the city with Kay tomorrow morning. There's something

    important I want to tell the old man before Christmas. Will he be

    home tomorrow night?

    INT DAY: OLIVE OIL OFFICE (WINTER 1945)

    HAGEN in the Olive Oil Company office. In the background,
    through the glass partitions, we can see the DON, at work in his office. TOM is tired, and steeped in paperwork.

    HAGEN (O. S)

    Sure. Anything I can do for you.


    MICHAEL (O. S)

    No. I guess I'll see you Christmas.
    Everyone's going to be out at Long

    Beach, right?

    HAGEN

    Right.

    He smiles. MICHAEL has hung up. He looks at the piles of work, and can't face it. He rises, puts on his coat and hat, and continues out.

    He peeks into the DON's office.

    HAGEN

    Michael called; he's not leaving
    New Hampshire until tomorrow

    morning. I've got to go, I promised Theresa I'd pick up some toys for

    the kids.

    The DON smiles and nods. TOM smiles, and leaves; OUR VIEW remaining with DON CORLEONE.

    FREDDIE is sitting on a bench in the corner, reading the afternoon paper. He puts aside the papers the office

    manager has prepared for him, and then moves to FREDDIE, raps his knuckles on his head to take his nose out of the paper.

    DON CORLEONE

    Tell Paulie to get the car from the
    lot; I'll be ready to go home in a

    few minutes.

    FREDO

    I'll have to get it myself; Paulie
    called in sick this morning.

    DON CORLEONE

    That's the third time this month. I think maybe you'd better get a

    healthier bodyguard for me. Tell
    Tom.

    FREDO

    (going)

    Paulie's a good kid. If he's sick,
    he's sick. I don't mind getting

    the car.

    FREDDIE leaves. He slowly puts on his jacket. Looks out his window.

    EXT DUSK: OLIVE OIL CO. (WINTER 1945)

    FREDDIE crosses the street.

    INT DUSK: OLIVE OIL OFFICE (WINTER 1945)


    OFFICE MANAGER

    Buon Watale, Don Corleone.

    The MANAGER helps him on with his overcoat. Once again, the DON glances out his window.

    The black car pulls up; FREDDIE driving.

    DON CORLEONE

    Merry Christmas.

    (handing the MANAGER an envelope)

    And he starts down the stairs.

    EXT DUSK: OLIVE OIL CO. (WINTER 1945)

    The light outside is very cold, and beginning to fail. When
    FREDDIE sees his FATHER coming, he moves back into the driver's seat. The DON moves to the car, and is about to get in when he hesitates, and turns back to the long, open fruit stand near the corner.

    The PROPRIETOR springs to serve him. The DON walks among the trays and baskets, and merely points to a particular piece of fruit. As he selects, the MAN gingerly picks the pieces of fruit up and puts them into a paper bag. The DON pays with a five dollar bill, waits for his change, and then turns back to the car.

    EXT DUSK: POLKS TOY STORE (WINTER 1945)

    TOM HAGEN exits carrying a stack of presents, all gift
    wrapped. He continues past the windows. As he walks, someone walks right in his way. He looks up. It is SOLLOZZO.

    He takes TOM by the arm and walks along with him.

    SOLLOZZO

    (quietly)

    Don't be frightened. I just want
    to talk to you.

    A car parked at the curb suddenly flings its rear door open.

    SOLLOZZO

    (urgently)

    Get in; I want to talk to you.

    HAGEN pulls his arm free. He is frightened.

    HAGEN

    I haven't got time.

    TWO MEN suddenly appear on either side of him.

    SOLLOZZO

    Get in the car. If I wanted to
    kill you you'd be dead already.

    Trust me.

    HAGEN, sick to his stomach, moves with his ESCORTS, leaving our VIEW on the Mechanical windows gaily bobbing the story of Hansel and Gretel. We HEAR the car doors shut, and the car drive off.

    Dịch:

    NGOẠI NGÀY: ĐẠI LỘ THỨ NĂM (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Đại lộ thứ năm đầy tuyết. Tuần lễ giáng sinh. Mọi co ro với khuôn mặt hồng hào vì lạnh, vội vã đi mua quà giáng sinh.

    KAY và MICHAEL rời khỏi một cửa hàng trên đai lộ, tay trong tay, ôm mang một đống quà.


    KAY

    Chúng ta có quà cho mẹ anh, cho Sonny, cà vạt cho Fredo còn cho Hagen chiếc bút hiệu Reynolds..


    MICHAEL

    Còn em thì thích quà giáng sinh gì?

    KAY

    Chỉ cần anh là được.

    Hai người hôn nhau.

    NỘI NGÀY: PHÒNG KHÁCH SẠN (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Cận vào chiếc radio gỗ, đang phát bản nhạc du dương. Khuôn hình di chuyển xung quanh căn phòng tối, rèm cửa vẫn buông làm cho ánh sáng bên ngoài không lọt vào trong phòng.


    MICHAEL (TIẾNG NGOÀI HÌNH)

    Sẽ có một nghi lễ công dân tại tòa thị chính, không quá ầm ĩ, không có gia đình tham gia,

    Chỉ một vài người bạn như là để làm chứng.

    Hai người đang nằm trong tay nhau trên chiếc giường được ghép lại bởi hai giường đơn, ga gối lộn xộn.

    KAY

    Bố anh sẽ nói thế nào?

    MICHAEL

    Cho đến khi anh sẵn sàng nói ông ấy sẽ không phản đối. Ông ấy sẽ bị thương tổn, nhưng sẽ không phản đối.


    KAY

    Khi nào chúng ta tới đó?

    MICHAEL

    Bữa tối. Trừ khi anh gọi tới và nói với họ rằng chúng ta vẫn đang ở New Hampshire.

    KAY

    Michael

    MICHAEL

    Chúng ta có thể ăn tối, xem buổi biều diễn, và chúng ta sẽ có thêm một buổi tối nữa.

    Anh đến bên điện thoại.

    MICHAEL (TIẾP TỤC)

    Tổng đài. Nối máy cho tôi

    (đọc số)


    KAY

    Michael, anh đang làm gì thế?

    MICHAEL

    Shhh, em sẽ là tổng đài viên đường dài. Đây.

    (đưa máy cho Kay)

    KAY


    Xin chào.. đây là điện thoại đường dài. Tôi có một cuộc gọi từ New Hampshire. Ngài Michael Corleone.

    Xin chờ một chút.

    Cô đưa máy cho MICHAEL, anh a tiếp tục cuộc gọi gian dối.

    MICHAEL

    Chào, Tom đúng không? Michael. Ừ.. nghe này, chúng tôi vẫn chưa đi. Tôi sẽ cùng KAY lái xe xuống thành phố vào sáng mai. Có điều quan trọng tôi muốn nói với ông già trước giáng sinh.

    Liệu ông ấy sẽ có ở nhà vào tối mai không?

    NỘI NGÀY: VĂN PHÒNG DẦU OLIVE (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    HAGEN đang trong văn phòng công ty dầu Olive. Ở phía sau, qua bức ngăn bằng kính, chúng ta có thể nhìn thấy bố DON, đang làm việc trong văn phòng của ông. TOM mệt mỏi, ngập trong công việc giấy tờ.


    HAGEN (GIỌNG NGOÀI)

    Chắc chắn. Tôi có thể làm gì không?


    MICHAEL (TIẾNG NGOÀI)

    Không. Tôi mong sẽ gặp anh vào giáng sinh. Mọi người sẽ đến Long Beach, đúng không?

    HAGEN

    Ừ.

    Anh mỉm cười. MICHAEL đã cúp điện thoại. Anh nhìn vào đống công việc, và không thể tiếp tục. Anh đứng lên, mặc áo khoác và mũ vào, rồi đi ra. Anh ngó đầu vào văn phòng của DON.

    HAGEN

    Michael gọi đến; cậu ấy vẫn chưa rời New Hampshire cho đến sáng ngày mai.

    Tôi phải ra ngoài, tôi đã hứa với Theresa là sẽ mua cho bọn trẻ ít đồ chơi.

    Bố DON cười và gật đầu. TOM mỉm cười rồi rời đi; Khuôn hình dừng lại ở DON CORLEONE. FREDDIE đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong góc phòng, đọc báo chiều. DON để giấy tờ mà quản lý văn phòng sắp xếp cho ông sang bên, đi đến bên FREDDIE, gõ khuỷu tay vào đầu anh ta chuyển sự chú ý của câu ta khỏi tờ báo.

    DON CORLEONE

    Nói Paulie lấy xe ra đi; ta chuẩn bị về nhà.

    FREDO

    Con sẽ tự đi lấy; sáng nay Paulie gọi xin nghỉ ốm.

    DON CORLEONE

    Đây là lần thứ ba trong tháng này rồi. Ta nghĩ con nên tìm một vệ sĩ khác khỏe mạnh hơn cho bố. Hãy nói với Tom thế.

    FREDO

    Paulie là một đứa trẻ ngoan. Nếu cậu ta nói ốm, thì chắc chắn là thật. Con không ngại việc đi lấy xe.

    FREDDIE rời đi. DON từ từ mặc áo khoác. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

    NGOẠI HOÀNG HÔN: CÔNG TY DẦU OLIVE (MÙA HÈ NĂM 1945)


    FREDDIE băng qua đường.

    NỘI HOÀNG HÔN: VĂN PHÒNG (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)


    QUẢN LÝ VĂN PHÒNG

    Buon Watale (tiếng Ý), Don Corleone.

    Người quản lý giúp ông mặc áo khoác. Một lần nữa, bố DON liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

    Chiếc xe đen tấp vào, FREDDIE lái xe.


    DON CORLEONE

    Giáng sinh vui vẻ.

    (đưa cho người quản lý một phong bì)

    Ông bước xuống cầu thang.

    NGOẠI HOÀNG HÔN: CÔNG TY DẦU OLIVE (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Bên ngoài rất lạnh, và trời bắt đầu tối. Khi FREDDIE nhìn thấy bố mình tiến đến, anh ta quay lại ghế lái xe. Bố DON tiến đến bên xe và định vào xe nhưng lại dừng lại, rồi đi quay lại cái sạp hoa quả bên góc đường.

    Người chủ sạp hàng vui vẻ chào mời ông. Bố DON bước đi theo các sạp hàng, chọn một số loại quả đặc biệt. Khi ông chọn, người đàn ông thận trọng nhặt từng quả để chúng vào trong một chiếc túi giấy. Bố DON đưa tờ tiền 5$, chờ lấy tiền trả lại, rồi quay lại xe.

    NGOẠI HOÀNG HÔN: CỬA HÀNG ĐỒ CHƠI (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)


    TOM HAGEN rời khỏi cửa hàng mang theo một ôm quà tặng, tất cả đều được gói giấy. Anh tiếp tục đi qua những khung cửa. Khi anh ta bước đi, có một ai đó đi theo bên cạnh. TOM nhìn lên. Đó là SOLLOZZO.
    Ông ta túm lấy tay TOM và bước đi cùng chiều với anh.

    SOLLOZZO

    (một cách im lặng)

    Đừng sợ hãi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu.

    Một chiếc xe đã đỗ bên lề đường đột nhiên lao tới cửa bên mở ra.

    SOLLOZZO

    (gấp gáp)

    Vào xe; Tôi muốn nói chuyện.

    HAGEN thả lỏng tay. Anh ta hoảng sợ.

    HAGEN

    Tôi không có thời gian.

    Hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở hai bên sườn.

    SOLLOZZO

    Vào trong xe đi. Nếu tôi muốn giết cậu, cậu đã chết rồi. Tin tôi đi.

    HAGEN, chán nản, được hộ tống rời đi, để lại trên khuôn hình là những bảng hiệu vui tươi. Chúng ta nghe thấy tiếng cánh cửa xe đóng lại, và tiếng xe chuyển bánh.

    Vẫn còn tiếp..
     
  8. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    Tiếp theo..



    Bấm để xem
    Đóng lại
    EXT NIGHT: RADIO CITY - PHONE BOOTH (WINTER 1945)

    RADIO CITY MUSIC HALL during the Christmas show. KAY and
    MICHAEL exit; tears are still streaming down her cheeks, and she sniffles, and dries her tears with Kleenex. KAY nostalgically hums "The Bells of Saint Mary's," as they walk arm in arm.

    KAY

    Would you like me better if I were

    A nun?

    MICHAEL

    No.


    KAY

    Would you like me better if I were

    Ingrid Bergman?

    They have passed a little enclosed newsstand. KAY sees something that terrifies her. She doesn't know what to do. MICHAEL still walks, thinking about her question.

    KAY

    (a little voice)


    Michael?

    MICHAEL

    I'm thinking about it.

    KAY


    Michael..

    MICHAEL

    No, I would not like you better if
    you were Ingrid Bergman.

    She cannot answer him. Rather she pulls him by the arm, back to the newsstand, and points. His face goes grave.

    The headlines read: "VITO CORLEONE SHOT, CHIEFTAIN GUNNED DOWN."

    MICHAEL is petrified; quickly he takes each edition, drops a dollar in the tray, and hungrily reads through them. KAY knows to remain silent.

    MICHAEL

    (desperately)

    They don't say if he's dead or alive.

    EXT DUSK: OLIVE OIL CO. (WINTER 1945)

    DON CORLEONE by the fruit stand; he is about to move to the
    car, when TWO MEN step from the corner. Suddenly, the DON drops the bag of fruit and darts with startling quickness toward the parked car.

    DON CORLEONE

    Fredo, Fredo!

    The paper bag has hit the ground, and the fruit begins rolling along the sidewalk, as we HEAR gunshots.

    Five bullets catch the DON in the back; he arches in pain, and continues toward the car. The PROPRIETOR of the fruit stand rushes for cover, knocking over an entire case of fruit.

    The TWO GUNMEN move in quickly, anxious to finish him off. Their feet careful to avoid the rolling fruit. There are more GUNSHOTS.

    FREDDIE is hysterical; he tries to get out of the car; having difficulty opening the door. He rushes out, a gun

    trembling in his hand; his mouth open. He actually drops the gun. The gun falls amid the rolling fruit.

    The GUNMEN are panicked. They fire once more at the downed DON CORLEONE. His leg and arm twitch where they are hit; and pools of blood are beginning to form.

    The GUNMEN are obviously in a state of panic and confusion; they disappear around the corner as quickly as they came. The PEOPLE about the avenue have all but disappeared: Rather, we catch glimpses of them, poking their heads safelyfrom around corners, inside doorways and arches, and from windows. But the street itself is now empty. FREDDIE is in shock; he looks at his FATHER; now great puddles of blood have formed, and the DON is lifeless and face down in them.

    FREDDIE falls back on to the curb and sits there, saying something we cannot understand. He begins to weep profusely.

    INT NIGHT: SUBWAY (WINTER 1945)

    LUCA BRASI riding alone on a subway car, late at night. He
    gets off. He emerges at a subway terminal, proceeds out.

    EXT NITE: NIGHT CLUB STREET (WINTER 1945)

    LUCA walks down the late night street. He approaches an
    elegant New York Nightclub, whose gaudy neon sign is stillwinking this late at night. He waits and watches. Then the sign goes out; and he proceeds into the club.

    INT NITE: NIGHTCLUB (WINTER 1945)

    The main floor of the Nightclub is very large, with endless
    glistening wooden floors. Now, at this late time, the chairs have been stacked on the tables and a NEGRO JANITOR is waxing them. A single HAT-CHECK GIRL is counting her receipts. LUCA moves past the empty bandstand, and sits at the bar. ANOTHER MAN, dark and very well-built, moves behind the bar.

    MAN

    Luca.. I'm Bruno Tattaglia.


    LUCA

    I know.

    LUCA looks up; and out of the shadows emerges SOLLOZZO.

    SOLLOZZO


    Do you know who I am?

    LUCA Nods.

    SOLLOZZO

    You've been talking to the
    Tattaglias. They thought we could do business.

    LUCA listens.

    SOLLOZZO

    I need somebody strong to protec
    my operation, physically. I've
    heard you're not happy with your

    family, you might make a switch.

    LUCA

    If the money is good enough.

    SOLLOZZO

    On the first shipment, I can
    guarantee you fifty thousand dollars.

    LUCA looks at him; he had no idea the offer would be so good. SOLLOZZO extends his hand, but LUCA pretends not to see it, rather, he busies himself putting a cigarette in his mouth.

    BRUNO TATTAGLIA, behind the bar, makes a cigarette lighter magically appear, and holds it to LUCA's cigarette. Then, he does an odd thing; he drops the lighter on the bar, and puts his hand lightly on LUCA's, almost patting it.

    INT NITE: SONNY'S LIVING ROOM (WINTER 1945)

    The telephone in SONNY's house is ringing. He approaches
    it, obviously fresh from a nap.

    SONNY

    Yeah.

    VOICE (O. S)


    Do you recognize my voice?

    SONNY

    I think so. Detective squad?

    VOICE (O. S)

    Right. Don't say my name, just
    listen. Somebody shot your father outside his place fifteen minutes ago.

    SONNY

    Is he alive?

    VOICE (O. S)


    I think so, but I can't get close
    enough. There's a lot of blood. I'll try to find out more.

    SONNY

    Find out anything you can.. you got a Grand coming.

    (click)

    SONNY cradles the phone. An incredible rage builds up in him, his face actually turning red. He would like to rip the phone to pieces in his bare hands. Then he controls it. Quickly, he dials another number.

    SONNY

    Theresa, let me talk to Tom. Not
    yet? Have him call me as soon as he gets home.

    He hangs up.

    SANDRA (O. S)

    Sonny? Sonny, who is it?

    (she enters the room)

    What is it?


    SONNY

    (calmly)


    They shot the old man.

    SANDRA


    Oh God..

    SONNY

    Honey.. don't worry. Nothing
    is going to happen.

    There is a POUNDING on the door. A BABY starts crying.

    SANDRA

    (really frightened)


    Sonny?

    SONNY reaches into a cabinet drawer, takes out a gun, and moves quickly. He opens the front door quickly. It is CLEMENZA. He enters, SONNY closes the door. SANDRA goes to look after the baby.

    CLEMENZA

    (excited)

    You heard about your father?

    SONNY

    Yeah.

    CLEMENZA


    The word is out in the streets that
    he's dead.

    SONNY

    Where the hell was Paulie, why
    wasn't he with the Don?

    CLEMENZA

    Paulie's been a little sick all
    winter.. he was home.

    SONNY

    How many times did he stay home the
    last couple of months?

    CLEMENZA

    Maybe three, four times. I always asked Freddie if he wanted any bodyguard, but he said no. Things

    Have been so smooth the last ten years..


    SONNY

    Go get Paulie, I don't care how sick he is. Pick him up yourself,

    and bring him to my father's house.

    CLEMENZA

    That's all? Don't you want me to
    send some people over here?

    SONNY

    No, just you and Paulie.

    CLEMENZA leaves; SONNY moves to SANDRA, who sits on the couch weeping quietly, comforting her BABY.

    SONNY

    A couple of our people will come to
    stay here. Do whatever they say;

    I'm going over to the main house. If you want me, use Pop's special phone.

    The telephone rings again. SONNY answers it.

    SONNY

    Hello.

    SOLLOZZO (O. S)

    Santino Corleone?

    SANDRA moves behind him, anxious to know who it is. SONNY indicates that she be quiet.

    SONNY

    Yeah.

    SOLLOZZO (O. S)


    We have Tom Hagen. In about three
    hours he'll be released with our

    proposition. Don't do anything until you've heard what he has to say. You can only cause a lot of

    trouble. What's done is done.

    (a pause)

    Don't lose that famous temper of yours.

    SONNY


    (quietly)

    I'll wait.

    Dịch:

    NGOẠI ĐÊM: RADIO CITY - BỐT ĐIỆN THOẠI (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    HỘI TRƯỜNG NHÀ HÁT đang trong buổi biểu diễn đêm giáng sinh. KAY và MICHAEL rời khỏi nhà hát; nước mắt vẫn còn đọng lại trên má của KAY, cô ấy sụt sịt mũi, lau nước mắt bằng khăn giấy. Hai người họ tay trong tay bước đi, KAY một cách lưu luyến ngâm nga giai điệu bài "Tiếng chuông của Thánh Mary".



    KAY

    Anh có thích em hơn không nếu em là một nữ tu sĩ?

    MICHAEL

    Không


    KAY

    Vậy anh có thích em hơn nếu em là Ingrid Bergman?

    Họ đã bước qua một cái sạp bán báo nhỏ cạnh đường. KAY nhìn thấy điều gì đó làm cô hoảng sợ. Cô không biết phải làm gì. MICHAEL vẫn bước đi, suy nghĩ về câu hỏi của cô.



    KAY

    (nói nhỏ)

    Michael?


    MICHAEL

    Anh đang nghĩ câu trả lời.


    KAY

    Michael..


    MICHAEL

    Không, anh sẽ không thích em hơn nếu em là Ingrid Bergman

    Cô ấy không thể trả lời. Đúng hơn là cô ấy kéo tay anh quay trở lại sạp báo, và chỉ cho anh ta điều mà cô ấy đã nhìn thấy. Mặt MICHAEL chuyển sang tái nhợt.

    Tiêu đề bài báo: "VITO CORLEONE BỊ BẮT, TAY SÚNG ĐẦU SỎ BỊ BẮN HẠ".

    MICHAEL bị hóa đá; ngay lập tức anh cầm lấy một tờ, để tờ tiền vào khay, đọc một cách ngấu nghiến. KAY lặng im bên cạnh.


    MICHAEL

    (một cách gấp gáp)

    Họ không nói rõ là ông ấy còn sống hay đã chết.

    NGOẠI HOÀNG HÔN: CÔNG TY DẦU OLIVE. (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    DON CORLEONE đang ở bên quầy hoa quả; ông ấy có ý bước đi quay lại ô tô, khi đó có hai người đàn ông bước ra từ góc phố. Đột nhiên, bố DON đánh rơi cái túi hoa quả đang cầm trên tay và hốt hoảng lao nhanh như một mũi tên về phía chiếc ô tô đang đỗ gần đó.


    DON CORLEONE

    Fredo, Fredo!

    Chiếc túi đã bị rơi xuống đất, và các loại hoa quả đang lăn lông lốc trên lề đường, có tiếng súng nổ.

    Bố DON bị bắn vào lưng 5 phát súng; ông ta cuộn lên đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục chạy về chiếc xe.

    Người chủ sạp hoa quả chạy tìm chỗ nấp, toàn bộ thùng hoa quả đều bị lật đổ.

    Hai tay súng di chuyển một cách nhanh chóng, nôn nóng muốn giết DON. Chúng cẩn thận bước qua những hoa quả đang lăn trên đường. Có thêm hai tay súng nữa xuất hiện.

    FREDDIE hoảng loạn; anh ta cố gắng để ra khỏi xe; một cách khó khăn mở cửa. Anh ta lao ra, tay cầm súng run rẩy; miệng mở to. Một cách đương nhiên anh ta đã làm rơi súng.
    Một loạt súng đổ xuống giữa những thùng chứa hoa quả.

    Những tay súng hoảng loạn. Họ bắn thêm một tiếng nữa vào DON CORLEONE đã bị ngã gục. Chân và tay ông ta giật lên khi bị bắn trúng; rồi máu bắt đầu tuôn ra thành vũng.

    Những tay súng rõ ràng là đang ở trạng thái hốt hoảng và bối rối; họ biến mất ở góc phố một cách nhanh chóng như khi họ xuất hiện.

    Đường phố không có một ai, ngoài những cư dân của con phố thò đầu ra khỏi các khung cửa sổ sau khi tiếng súng đã im bặt.

    FREDDIE bị chấn động; anh ta nhìn thấy bố mình giờ đang nằm im bất động, úp mặt vào vũng máu.

    FREDDIE ngã ngồi xuống lề đường rồi ngồi đó, nói gì đó mà không ai hiểu. Anh ta bắt đầu khóc lóc một cách thừa thãi.

    NỘI ĐÊM: GA ĐIỆN NGẦM (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    LUCA BRASI đang một mình trên xe điện ngầm, tối muộn. Anh ta xuống xe. Anh ta hiện ra ở cuối đường hầm, bước tiếp.

    NGOẠI ĐÊM: CÂU LẠC BỘ ĐÊM (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    LUCA bước đi trên phố đêm muộn. Anh ta tiến gần một câu lạc bộ tao nhã tên Câu Lạc bộ đêm New York, bảng hiệu đèn neon vẫn đang nhấp nháy. Anh ta đứng xem và chờ đợi. Ngay sau khi ánh đèn bảng noen tắt; anh ta tiến vào bên trong câu lạc bộ.

    NỘI ĐÊM: CÂU LẠC BỘ ĐÊM (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Tầng chính của câu lạc bộ rất lớn, sàn nhà gỗ lấp lánh một cách vô tận. Những chiếc ghế đã được chồng lên trên mặt bàn, NEGRO JANITOR đang lau bàn ghế. Một nữ nhân viên giữ đồ đang kiểm tra hóa đơn. LUCA đi qua sân khân khấu trống không, đến ngồi tại quầy bar. Một người đàn ông, da đen, thân hình rất đẹp, tiến đến phía sau quầy bar.


    NGƯỜI ĐÀN ÔNG

    Luca.. tôi là Bruno Tattaglia.


    LUCA

    Tôi biết.

    LUCA nhìn lên; thấy SOLLOZZO ló ra khỏi bóng tối.

    SOLLOZZO

    Anh biết tôi là ai?

    LUCA gật đầu.

    SOLLOZZO

    Vậy anh đã nói chuyện với người nhà gia đình Tattaglias. Họ cho rằng chúng ta có thể làm ăn.

    LUCA lắng nghe.

    SOLLOZZO

    Tôi cần một người khỏe mạnh để bảo vệ hoạt động và thân thể của tôi. Tôi đã nghe nói cậu không hài lòng với gia đình hiện tại, anh có thể chuyển việc.


    LUCA

    Miễn là nhiều tiền.


    SOLLOZZO

    Trong lần chuyển hàng đầu tiên, tôi có thể đảm bảo trả cậu năm mươi nghìn đô la.

    LUCA nhìn ông ta; anh ta không nghĩ rằng lời đề nghị lại tốt đến thế. SOLLOZZO chìa tay ý bắt, nhưng LUCA vờ như không nhìn thấy, thay vào đó, tay anh ta đưa thuốc vào miệng. BRUNO TATTAGLIA, phía sau quầy bar, bật lửa, rồi giữ đưa tới điếu thuốc trên miệng của LUCA. Sau đó anh ta làm một việc kỳ cục; anh ta vứt cái bật lửa trên mặt bàn, rồi đặt tay lên vai của LUCA, gần như là vỗ về.

    NỘI ĐÊM: PHÒNG NGỦ CỦA SONNY (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Điện thoại bàn trong nhà SONNY đang reo. Anh ta với lấy, rõ ràng là vừa ngủ dậy.


    SONNY

    Vâng.

    GIỌNG NÓI (TRONG ĐIỆN THOẠI)

    Anh có nhận ra giọng tôi không?


    SONNY

    Tôi nghĩ là có. Biệt đội thám tử đúng không?


    GIỌNG NÓI (TRONG ĐIỆN THOẠI)

    Đúng vậy. Đừng nói tên tôi, chỉ cần nghe. Mười năm phút trước kẻ nào đó đã bắn bố cậu ở bên ngoài văn phòng của ông ấy.


    SONNY

    Ông ấy còn sống chứ?


    GIỌNG NÓI (TRONG ĐIỆN THOẠI)

    Tôi nghĩ là còn sống, nhưng chúng tôi không thể đến gần. Chảy máu rất nhiều. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm.


    SONNY

    Hãy tìm hiểu tất cả anh có thể..

    SONNY đỡ điện thoại. Một cơn thịnh nộ lạ thường dâng lên trong lòng, làm khuôn mặt anh ta chuyển sang đỏ. Anh ta muốn xé rách cái điện thoại ra thành từng mảnh trên bàn tay mình. Sau đó anh ta điều chỉnh lại. Ngay lập tức, he quay số điện thoại khác.

    SONNY

    Theresa, cho tôi nói chuyện với Tom. Vẫn chưa về ư? Hãy nói anh ấy gọi cho tôi ngay khi anh ấy về tới.

    Anh ta gác máy.

    SANDRA (NGOÀI HÌNH)

    Sonny? Sonny, ai thế?

    (cô ấy đi vào phong)

    Việc gì thế?


    SONNY

    (một cách bình tĩnh)

    Bọn chúng bắn ông già.


    SANDRA

    Oh Trời..


    SONNY

    Em yêu.. đừng lo lắng. Sẽ không xảy ra việc gì đâu.

    Có tiếng nên vào cửa phòng. Đứa bé bắt đầu khóc.



    SANDRA

    (thật sự sợ hãi)

    Sonny?

    SONNY với vào ngăn tủ, lấy ra một khẩu súng, rồi di chuyển một cách nhanh chóng. Một cách nhanh chóng anh ta mở cửa chính. Đó là CLEMENZA. Ông ta bước vào, SONNY đóng cửa. SANDRA quay sang chăm sóc đứa bé.

    CLEMENZA

    (hào hứng)

    Cậu đã nghe chuyện bố cậu chưa?


    SONNY

    Rồi.

    CLEMENZA

    Tin lề đường là ông ấy đã chết.


    SONNY

    Paulie đã ở chỗ quái nào, tại sao anh ta lại không ở cùng với bố Don?


    CLEMENZA

    Paulie đã bị ốm cả mùa này.. cậu ta đã nghỉ ở nhà.


    SONNY

    Cả mấy tháng nay cậu ta đã nghỉ bao nhiêu lần rồi?


    CLEMENZA

    Có thể là ba, hay bốn lần gì đó. Tôi vẫn thường hỏi Freddie là cậu ấy có muốn đổi vệ sĩ không, cậu ta nói không cần. Mọi chuyện đã rất yên ả trong vòng mười năm nay..


    SONNY

    Hãy gọi Paulie, tôi không quan tâm anh ta ốm thế nào. Anh tự đi đón hắn ta, và đưa anh ta đến nhà bố tôi.


    CLEMENZA

    Thế thôi hả? Cậu không cần tôi đưa thêm người đến đây à?


    SONNY

    Không, chỉ cần anh và Paulie thôi.

    CLEMENZA rời đi; SONNY đến bên SANDRA, cô đang ngồi khóc lặng lẽ trên ghế, dỗ dành đứa bé.

    SONNY

    Hai người của chúng ta sẽ đến đây. Hãy làm theo những gì họ nói; Anh sang bên nhà chính.

    Nếu em cần anh, hãy gọi vào máy điện thoại đặc biệt của bố.

    Điện thoại lại reo. SONNY trả lời.

    SONNY

    Xin chào.


    SOLLOZZO (NGOÀI HÌNH)

    Santino Corleone đúng không?

    SANDRA tiến đến phía sau anh ta, nôn nóng muốn biết đó là ai. SONNY ra dấu rằng cô hãy im lặng.

    SONNY

    Đúng rồi.

    SOLLOZZO (NGOÀI HÌNH)


    Bọn tôi đang giữ Ton Hagen. Trong khoảng ba giờ đồng hồ anh ta sẽ được thả cùng với lời đề nghị của chúng tôi. Đừng có làm gì cả cho đến khi anh nghe thấy những gì anh ta phải truyền đạt. Anh chỉ gây thêm rắc rối thôi. Điều gì xong thì đã xong.

    (im lặng)

    Đừng làm mất cái tính khí nổi tiếng đó của anh.



    SONNY

    (bình tĩnh)

    Tôi sẽ chờ.

    còn tiếp..
     
  9. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41
    tiếp theo..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EXT NITE: MALL (WINTER 1945)

    FULL VIEW OF THE CORLEONE MALL. It is night, but the courtyard is bathed with white light from floodlights on the
    tops of all the houses. It is very cold. We see the figure of SONNY cross the Mall, and let himself into the main house.

    INT NITE: DON'S KITCHEN (WINTER 1945)

    SONNY walks into the empty, darkened house. Then he calls
    out.

    SONNY

    Ma? Ma, where are you.

    The kitchen door swings open. He moves quickly and takes her by the arm. He is deliberately calm.

    SONNY

    Ma, I just got a call. Pop's
    hurt.. I don't know how bad.

    MAMA

    (quietly)


    Santino? Have they killed him?

    SONNY

    (almost in tears)

    We don't know yet, Ma.

    MAMA


    I'll get dressed. In case we can
    see him..

    She moves out of the kitchen, and continues upstairs. SONNY turns the gas from the pan of peppers she was frying. He takes some bread without thinking, and dips it in the oil, and sloppily eats some of the peppers, as he moves into his father's office.

    INT NITE: DON'S OFFICE (WINTER 1945)

    He switches the lights on in the DON's office. The massive
    desk dominates the room. SONNY moves quickly to the telephone, pulling a small chair to the side of the desk, and dials a number.

    SONNY

    Tessio.. This is Santino Corleone.
    I want fifty reliable men out here.

    TESSIO (O. S)

    I heard, Sonny.. but what about
    Clemenza's regime?

    SONNY

    I don't want to use Clemenza's
    people right now. Understood?

    He hangs up. He moves quickly to a wall safe; operates the dial, and removes a small notebook. He takes it back to the desk, and runs over the list of numbers with his forefinger. We follow the names, until the finger stops at one: LUCA BRASI. SONNY dials the number. There is no answer.

    SONNY

    Luca.

    INT NITE: BUILDING (WINTER 1945)

    The interior of an abandoned building. SEVERAL MEN in suits
    and ties sit around in the booths. HAGEN sits in one. SOLLOZZO sits across from him.

    SOLLOZZO

    I know you're not in the muscle end
    of the family--so I don't want you

    to be afraid. I want you to help the Corleones and I want you to help me.

    HAGEN's hands are trembling as he tries to put a cigarette in his mouth. ONE of the BUTTON MEN brings a bottle of rye to the table, and pours a little into a delicate, flowered china cup. HAGEN sips gratefully.

    SOLLOZZO

    Your boss is dead..

    HAGEN is overwhelmed: Actual tears spring to his eyes. SOLLOZZO pauses respectfully.

    SOLLOZZO

    (pushing the bottle)

    Have some more. We got him outside his office, just before I picked
    you up. You have to make the peace between me and Santino.

    HAGEN still is focused on the grief of losing the old man.

    SOLLOZZO

    Sonny was hot for my deal, right?
    You know it's the smart thing to
    do, too. I want you to talk Sonny

    into it.

    HAGEN

    (pulling himself together)

    Sonny will come after you with
    everything he's got.

    SOLLOZZO rises, impatiently.

    SOLLOZZO

    That's going to be his first
    reaction. You have to talk some sense into him. The Tattaglia family stands behind me with all
    their people. The other New York

    Families will go along with anything that prevents a full scale war.

    He leans close to HAGEN.

    SOLLOZZO

    The Don was slipping; in the old
    days I could never have gotten to him. Now he's dead, nothing can bring him back. Talk to Sonny, talk to the Caporegimes, Clemenza and Tessio.. it's good business.

    HAGEN

    Even Sonny won't be able to call
    off Luca Brasi.

    SOLLOZZO

    I'll worry about Luca. You take
    care of Sonny and the other two kids.

    HAGEN

    I'll try.. It's what the Don would
    want us to do.

    SOLLOZZO

    (lifting his hands in
    an expression of harmlessness)

    Good.. then you can go..

    (he escorts him to
    the door)

    I don't like violence. I'm a businessman, and blood is a big expense.

    He opens the door; they step out together.

    EXT NITE: BUILDING

    HAGEN, SOLLOZZO exit.

    But a car pulls up, and ONE of SOLLOZZO'S MEN rushes out.
    He indicates with some urgency that he wants to talk to SOLLOZZO in private. Then SOLLOZZO moves with a grave expression. He opens the door, indicating that HAGEN should be led back in.

    SOLLOZZO

    The old man is still alive. Five
    bullets in his Sicilian hide and he's still alive.

    (he gives a fatalistic shrug)

    Bad luck for me, bad luck for you.

    EXT NITE: MALL (WINTER 1945)

    MICHAEL driving during the night. There is a little fog in
    the air, and moisture has formed on the windshield, making it difficult to see well. The wipers move across the view, as the gate of the Corleone Mall appears before us, still decorated for Christmas. The courtyard is bathed with white floodlight, giving this place a cold and isolated look. The narrow entrance mouth of the Mall is sealed off with a link chain. There are strange cars parked along the curving cement walk. SEVERAL MEN are congregated about the gate and

    chain; ONE of them approaches MICHAEL's car.

    MAN

    Who're you?

    ANOTHER peeks his ugly face almost right up to MICHAEL, and then turns.

    MAN 2

    It's the Don's kid; take the car,
    I'll bring him inside.

    The FIRST MAN opens the car door, and MICHAEL steps out.

    INT NITE: HALL (WINTER 1945)

    The Hallway of the main house is filled with MEN MICHAEL
    doesn't recognize. They pay little attention to him. Most of them are waiting; sitting uncomfortably; no one is talking.

    INT NITE: DON'S LIVING ROOM (WINTER 1945)

    MICHAEL moves into the living room; there is a Christmas
    tree, and countless greeting cards taped to the walls. THERESA HAGEN is sitting stiffly on the sofa, smoking a cigarette; on the coffee table in front of her is a water glass half filled with whiskey. On the other side of the sofa sits CLEMENZA; his face is impassive, but he is sweating, and the cigar in his hand glistens slickly black with his saliva. PAULIE GATTO sits tensely and alone on the other side of the room. CLEMENZA sees MICHAEL, looks up at him.

    CLEMENZA

    Your mother's at the hospital with
    the old man: He's gonna pull through.

    MICHAEL nods his relief.

    MICHAEL

    Thanks.

    He moves to THERESA.

    MICHAEL

    (gently)

    You heard from Tom yet?

    Without looking up, she clings to him for a moment, and trembles. Occasionally, STRANGE MEN will cross through the room; everyone speaks in a whisper.

    MICHAEL

    (taking her hand)

    C'mon.

    He leads her into his father's office without knocking.

    INT NITE: DON'S OFFICE (WINTER 1945)

    SONNY and TESSIO are huddled around a yellow pad. They look
    up, startled.

    SONNY

    Don't worry, Theresa; they just
    want to give Tom the proposition,

    Then they're going to turn him loose.

    He reassuringly hugs THERESA, and then to MICHAEL's surprise, he kisses him on the cheek.

    SONNY

    I was worried when we couldn't get
    in touch with you in that hick town.

    MICHAEL

    How's Mom?

    SONNY

    Good. She's been through it before.
    Me too. You were too young to know

    about it. You better wait outside; there're some things you shouldn't hear.

    MICHAEL

    I can help you out..

    SONNY


    Oh no you can't, the old man'd be
    sore as hell if I let you get mixed up in this.

    MICHAEL

    Jesus Christ, he's my father, Sonny.

    SONNY

    Theresa.

    She understands, and leaves them alone.

    SONNY

    All right, Mikey.. who do we have
    to hit, Clemenza or Paulie?

    MICHAEL

    What?

    SONNY


    One of them fingered the old man.

    MICHAEL didn't realize that the men waiting outside were on trial for their lives.

    MICHAEL

    Clemenza? No, I don't believe it.


    SONNY

    You're right, kid, Clemenza is okay.
    It was Paulie.

    MICHAEL

    How can you be sure?

    SONNY


    On the three days Paulie was sick
    this month, he got calls from a

    payphone across from the old man's building. We got people in the phone company.

    (he shrugs)

    Thank God it was Paulie.. we'll
    need Clemenza bad.

    MICHAEL is just realizing the gravity and extent of the situation.

    MICHAEL

    Is it going to be all-out war, like
    last time?

    SONNY

    Until the old man tells me different.

    MICHAEL

    Then wait, Sonny. Talk to Pop.

    SONNY

    Sollozzo is a dead man, I don't
    care what it costs. I don't care if we have to fight all the five

    families in New York. The Tattaglia family's going to eat dirt. I don't care if we all go down together.

    MICHAEL

    (softly)


    That's not how Pop would have played it.

    SONNY

    I know I'm not the man he was. But
    I'll tell you this and he'll tell

    you too. When it comes to real action, I can operate as good as anybody short range.

    MICHAEL

    (calmly)

    All right, Sonny. All right.

    SONNY


    Christ, if I could only contact Luca.

    MICHAEL

    Is it like they say? Is he that
    good?

    Outside, we HEAR THERESA cry out, almost a scream of relief. Then open the door and rush out. Everyone is standing: In the doorway, TOM HAGEN is wrapped in a tight embrace with his WIFE.

    HAGEN

    If I plead before the Supreme
    Court, I'll never do better than I did tonight with that Turk.


    Dịch:

    NGOẠI ĐÊM: KHU NGHỈ DƯỠNG (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)


    TOÀN CẢNH KHU NGHỈ DƯỠNG NHÀ CORLEONE. Trời tối, nhưng sân vườn tràn ngập ánh sáng của những chiếc đèn pha trên nóc những mái nhà. Trời rất lạnh. Ta nhìn thấy SONNY đi ngang qua khu nghỉ dưỡng, rồi đi vào trong nhà chính.

    NỘI ĐÊM: BẾP NHÀ DON (MÙA HÈ NĂM 1945)


    SONNY đi vào trong ngôi nhà trống rỗng và tối tăm. Sau đó anh ta gọi to.


    SONNY

    Mẹ? Mẹ đang ở đâu.

    Cánh cửa phòng bếp mở toang. Anh ta nhanh chóng đến bên và lắm lấy tay bà. Một cách bình tận trọng.

    SONNY

    Mẹ, Con mới nhận được cuộc gọi. Bố bị thương.. Con không biết là có nặng không.


    MAMA

    (lặng lẽ)


    Santino? Họ đã giết ông ấy đúng không?

    SONNY

    (gần như là khóc)


    Bọn con chưa biết chắc, Mẹ.

    MAMA

    Mẹ sẽ đi mặc quần áo. Trong trường hợp chúng ta có thể gặp được ông ấy..

    Bà đi ra khỏi bếp, và đi lên tầng. SONNY vặn cái bếp ga đang rang tiêu mà bà đang nấu. Anh ta lơ đễnh cầm mấy chiếc bánh, nhúng bánh vào dầu, rồi một cách cẩu thả ăn một vài hạt tiêu, khi anh ta đi vào phòng làm việc của bố mình.

    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Anh ta bật điện trong phòng làm việc của DON. Một loạt những chiếc bàn át cả căn phòng. SONNY đi nhanh đến bên điện thoại, kéo một chiếc ghế nhỏ sang bên chiếc bàn, và quay số.


    SONNY

    Tesio.. Santino Corleone đây. Tôi cần năm mươi người đáng tin ở xung quanh đây.

    TESSIO (NGOÀI HÌNH)

    Đã nghe thấy, Sonny.. nhưng tình hình của Clemenza thì sao?


    SONNY

    Tôi không muốn dùng người của Clemenza lúc này. Hiểu không?

    Anh ta gác máy. Anh ta đi nhanh đến bên bức tường an toàn; điều khiển đĩa số, lấy ra một cái quyển sổ tay nhỏ. Anh ta cầm quyển sổ quay lại bàn, và dùng ngón trỏ lướt qua danh sách các dãy số. Những cái tên lần lượt theo ngón tay cho đến khi ngón tay dừng lại ở cái tên: LUCA BRASI. SONNY quay số. Không có ai bắt máy.

    SONNY

    Luca.

    NỘI ĐÊM: TÒA NHÀ (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Bên trong một tòa nhà bỏ không. Một vài người đàn ông mặc comple cà vạt ngồi thành vòng trong buồng.

    HAGEN ngồi một chỗ: SOLLOZZO ngồi đối diện anh ta.


    SOLLOZZO

    Tôi không muốn anh bị sợ hãi. Tôi muốn anh giúp nhà Corleone và tôi muốn anh giúp tôi.

    Tay của HAGEN run lên khi anh ta cố gắng đưa điếu thuốc lên miệng. Một người giúp việc mang ra đặt lên bàn một chai whisky, và rót một chút vào trong một chiếc cốc sứ hoa rất tinh xảo. HAGEN nhấp với vẻ biết ơn.

    SOLLOZZO

    Ông chủ của anh đã chết..

    HAGEN như bị chôn vùi: Thực sự là nước mắt đã xuất hiện trên khóe mắt. SOLLOZZO im lặng bày tỏ sự kính trọng.

    SOLLOZZO

    (đẩy chai rượu)

    Thêm cốc nữa nhé. Chúng tôi đã hạ ông ấy bên ngoài văn phòng, chỉ ngay trước khi tôi đón anh. Anh phải là trung gian giảng hòa giữa tôi và Santino.

    HAGEN vẫn chú ý vào nỗi đau mất mát.

    SOLLOZZO

    Sonny đã rất tức tối với thỏa thuận của tôi, đúng không? Anh biết rằng đó cũng là điều thông minh để làm. Tôi muốn anh nói cho Sonny hiểu rõ điều đó.

    HAGEN

    (lấy lại bản thân mình)

    Sonny sẽ truy đuổi ông với tất cả những gì cậu ấy có.

    SOLLOZZO đứng dậy, mất kiên nhẫn.

    SOLLOZZO

    Đó sẽ là phản ứng đầu tiên của cậu ta. Anh phải nói chuyện lý lẽ với cậu ta. Toàn bộ lực lượng nhà Tattaglia đứng phía sau tôi. Những gia đình New York khác sẽ làm tất cả những gì để ngăn chặn một cuộc chiến toàn diện.

    Ông ta ghé sát đến bên HAGEN.

    SOLLOZZO

    Bố Don đã không còn được linh hoạt như xưa; ngày trước tôi sẽ không thể tiến gần đến ông ấy được. Giờ ông ấy đã chết, không gì có thể mang ông ấy trở lại. Hãy nói chuyện với Sonny, nói với nhà Caporegimes, Clemenza cả Tessio nữa.. đó là một việc làm ăn tốt.


    HAGEN

    Dù vậy Sonny cũng sẽ không bỏ qua việc gọi Luca Brasi đi làm.

    SOLLOZZO

    Tôi sẽ lo về Luca. Anh lo Về Sonny và hai thằng con kia.

    HAGEN

    Tôi sẽ cố gắng.. Đó là điều mà bố Don muốn chúng ta làm.

    SOLLOZZO

    (giơ ha tay thể hiện sự vô hại)

    Tốt.. vậy anh có thể đi..

    (ông ta đưa Tom đến cửa)

    Tôi không thích bạo lực. Tôi là một doanh nhân, máu me là một phí tổn lớn.

    Ông ta mở cửa; họ cùng nhau bước ra khỏi cửa.

    NGOẠI ĐÊM: TÒA NHÀ

    HAGEN, SOLLOZZO ra ngoài.

    Nhưng có một chiếc xe tấp vào, một người của SOLLOZZO chạy đến. Anh ta ra dấu rằng có một số điều khẩn cấp anh ta muốn nói chuyện riêng cho SOLLOZZO.

    SOLLOZZO dời đi với một biểu hiện trầm nặng. Ông ta mở cửa và ra dấu rằng nên dẫn HAGEN quay trở lại phòng.


    SOLLOZZO


    Ông già đó vẫn còn sống. Năm viên đạn vào thân thể Sicilian của ông ta và ông ta vẫn còn sống.

    (ông ta nhún vai vẻ định mệnh)

    Thật không may cho tôi, và cũng không may cho anh.

    NGOẠI ĐÊM: KHU NGHỈ DƯỠNG (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    MICHAEL đang lái xe trong đêm tối. Trời có sương mờ, trên kính đã có những giọt nước đọng lại ngăn khả năng quan sát. Chiếc cần gạt di chuyển, khi chiếc cánh cổng của khu nghỉ dưỡng nhà Corleone hiện ra trước màn hình, trong sa vườn vẫn còn thấy những trang trí giáng sinh. Sân vườn vẫn sáng trắng bởi anh sáng làm cho nơi này nhìn vẻ lạnh lẽo và đơn độc. Lối vào nhỏ của khu nghỉ dưỡng được ngăn lại bởi dây xích. Có những chiếc xe lạ đỗ dọc lối đi xi măng. Một vài người đàn ông tụ tập quanh cổng và dây xích; một người trong bọn họ đến gần xe của MICHAEL.


    NGƯỜI ĐÀN ÔNG

    Anh là ai?

    Một người khác thò mặt vào gần hơn, nhìn thấy MICHAEL, anh ta quay lại nói với người kia.

    NGƯỜI ĐÀN ÔNG 2

    Cậu ta là con trai bố Don; hãy lấy xe, tôi sẽ đưa câu ta vào trong.

    Người đàn ông 1 mở cửa xe, MICHAEL xuống xe.

    NỘI ĐÊM: HÀNH LANG (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    MICHAEL vào đến phòng khách; trong phòng vẫn có cây thông noel, và rất nhiều thiệp mừng vẫn được dán trên tường.

    THERESA HAGEN đang ngồi một cách cứng nhắc trên ghế sofa, hút thuốc; trên chiếc bàn cafe trước mặt cô ta có một cốc đầy whiskey. Ngồi trên cái ghế sofa bên cạnh là CLEMENZA; mặt anh ta trầm tĩnh, nhưng người đang đổ mồ hôi, còn điếu cigar trên tay anh ta đen bóng bởi nước bọt. PAULIE GATTO ngồi một cách căng thẳng ở phía bên kia của căn phòng. CLEMENZA nhìn thấy MICHAEL, nhìn cậu ta nói.


    CLEMENZA

    Mẹ cậu đang ở trong bệnh viện với ông già; Ông sẽ qua khỏi.

    MICHAEL gật đầu nhẹ nhõm.

    MICHAEL

    Cảm ơn.

    Anh đến bên THERESA.

    MICHAEL

    (một cách dịu dàng)

    Chị đã nghe được gì từ Tom chưa?

    Không nhìn lên, cô ấy hơi dựa vào anh, run rẩy. Một người lạ bước qua phòng, mọi người thì thầm với nhau.

    MICHAEL

    (cầm tay cô ấy)

    Thôi nào.

    Anh ta dẫn cô vào văn phòng của bố cậu mà không cần gõ cửa.

    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    SONNY và TESSIO đang tụ tập xung quanh một miếng đệm vàng. Họ nhìn lên, giật mình.


    SONNY

    Đừng ngại, Theresa; họ chỉ cần Tom để đưa yêu cầu, sau đó họ sẽ thả anh ấy.

    Anh ta ôm cô một cách an ủi, rồi trước sự ngạc nhiên của MICHAEL, anh ta hôm lên má cậu.

    SONNY

    Anh đã rất lo lắng khi không thể liên lạc được với chú ở cái thị trấn quê mùa đó.

    MICHAEL

    Mẹ thế nào?

    SONNY

    Không sao. Bà đã từng trải qua chuyện như thế này rồi. Anh cũng thế. Chú còn quá trẻ để hiểu việc này. Tốt nhất chú nên chờ ở bên ngoài; có một số chuyện chú không nên biết.

    MICHAEL

    Em có thể giúp anh..


    SONNY

    Oh không, chú không thể giúp, ông già sẽ rất tức giận nếu anh để chú tham gia vào chuyện này.

    MICHAEL

    Lạy chúa, Sonny ông ấy cũng là cha em.


    SONNY

    Theresa.

    Cô hiểu ý và rời đi để họ lại với nhau.

    SONNY

    Được rồi, Mikey.. chúng phải giết ai, Clemenza hay Paulie?

    MICHAEL

    Cài gì?

    SONNY

    Một trong hai gã đó đã chỉ chỗ của ông già.

    MICHAEL đã không nhận ra rằng những người đàn ông đang đợi ở bên ngoài là đang ở trong vòng xét xử mạng sống của chính mình.

    MICHAEL

    Clemenza ư? Không, em không tin.


    SONNY

    Chú nói đúng, Không phải Clemenza. Đó là Paulie.

    MICHAEL

    Làm sao anh chắc chắn?

    SONNY

    Trong ba ngày Paulie bị ốm của tháng này, cậu ta đã nhận những cuộc gọi từ trạm thanh toán điện thoại ở góc bên ngoài tòa nhà của ông già. Chúng ta có người trong công ty điện thoại.

    (anh ta nhún vai)

    Tạ ơn trời đó là Paulie.. chúng ta sẽ rất cần đến Clemenza.

    MICHAEL bay giờ mới nhận ra sức nặng và mức độ của tình huống.

    MICHAEL

    Có phải là sẽ diễn ra một cuộc chiến, như ngày xưa đúng không?

    SONNY

    Cho đến khi ông già bảo anh làm khác.

    MICHAEL

    Vậy, hãy đợi Sonny. Hãy nói chuyện với Bố trước.

    SONNY

    Sollozzo chắc chắn phải chết, anh không quan tâm cái giá phải trả là gì. Anh không quan tâm liệu chúng ta có phải đấu với cả năm gia đình khác ở New York. Nhà Tattaglia sẽ phải ăn bùn. Anh không quan tâm nếu tất cả sẽ phải sụp đổ.

    MICHAEL

    (nhẹ nhàng)

    Đó không phải là cuộc chơi mà Bố muốn.

    SONNY

    Anh biết mình không giống với bố khi còn trẻ. Nhưng anh sẽ nói cho chú biết và bố cũng sẽ nói cho chú biết điều này. Bất cứ khi nào cần đến hành động thực sự, anh có thể sử lý tốt công việc như bất cứ ai ở vị trí tạm thời.

    MICHAEL

    (một cách bình tĩnh)

    Được rồi, Sonny. Em đồng ý.


    SONNY

    Lạy chúa, nếu anh chỉ cần liên lạc được với Luca.

    MICHAEL

    Có đúng như mọi người nói? Rằng anh ta giỏi đến vậy?

    Bên ngoài, ta nghe thấy tiếng THERESA khóc to, gần như là tiếng kêu của sự giải thoát. Sau đó mở cửa và chạy nhanh ra ngoài.

    Mọi người đang đứng ở cửa ra vào, TOM HAGEN đang được bao bọc chặt chẽ trong cái ôm của vợ mình.


    HAGEN

    Nếu trước đây tôi đã từng biện hộ trước tòa án tối cao, thì tôi cho rằng mình chưa bao giờ biện hộ tốt như điều mình làm tối nay với gã Turk (gà Tây) đó.

    vẫn còn..

     
  10. Hồ Nguyên Vân

    Bài viết:
    41


    Tiếp theo..



    Bấm để xem
    Đóng lại
    EXT NITE: MALL, FEATURING DON'S HOUSE (WINTER 1945)

    The windows of the main house are dark except for the DON's study. It stands out against the cold, dark night.

    INT NITE: DON'S LIVING ROOM (WINTER 1945)

    The living room is empty, save for PAULIE GATTO sitting on the edge of the sofa. The clock reads: 4: 00 a. M.

    INT NITE: DON'S OFFICE (WINTER 1945)

    SONNY, MICHAEL, HAGEN, CLEMENZA and TESSIO; all exhausted, in shirtsleeves, about to fall asleep. It is four in the morning; there is evidence of many cups of coffee and many snacks. They can barely talk anymore.




    HAGEN

    Is the hospital covered?


    SONNY

    The cops have it locked in and I


    got my people there visiting Pop

    all the time. What about the hit list.

    HAGEN widens his sleepy eyes, and looks at the yellow pad



    HAGEN

    Too much, too far, too personal.

    The Don would consider this all

    purely a business dispute: Get rid

    of Sollozzo, and everything falls

    in line. YOU don't have to go

    after the Tattaglias.


    CLEMENZA nods.

    HAGEN


    What about Luca? Sollozzo didn't

    seem worried about Luca. That

    worries me.



    SONNY

    If Luca sold out we're in real
    trouble.



    HAGEN

    Has anyone been able to get in
    touch with him?



    SONNY

    No, and I've been calling all night.

    Maybe he's shacked up.



    HAGEN

    Luca never sleeps over with a broad.

    He always goes home when he's

    through. Mike, keep ringing Luca's
    number.

    MICHAEL, very tired, picks up the phone, and dials the number once again. He can hear the phone ringing on the other end but no one answers. Then hangs up.




    HAGEN


    Keep trying every fifteen minutes.

    (exhausted)




    SONNY

    Tom, you're the Consigliere, what
    do we do if the old man dies?



    HAGEN


    Without your father's political contacts and personal influence,

    the Corleone family loses half its strength. Without your father, the

    other New York families might wind up supporting Sollozzo, and the

    Tattaglias just to make sure there isn't a long destructive war. The

    old days are over, this is 1946; nobody wants bloodshed anymore. If

    your father dies.. make the deal, Sonny.



    SONNY

    (angry)

    That's easy to say; it's not your
    father



    HAGEN

    (quietly)

    I was as good a son to him as you
    or Mike.



    SONNY

    Oh Christ Tom, I didn't mean i
    that way.



    HAGEN

    We're all tired..



    SONNY

    OK, we sit tight until the old man
    can give us the lead. But Tom, I

    want you to stay inside the Mall. You too, Mike, no chances. Tessio,

    you hold your people in reserve, but have them nosing around the

    city. The hospital is yours; I want it tight, fool-proof, 24 hours

    a day.

    There is a timid knock on the door.



    SONNY

    What is it?

    PAULIE GATTO looks in.



    CLEMENZA

    I tol' you to stay put, Paulie..



    PAULIE

    The guy at the gate's outside.. says
    there's a package..



    SONNY

    Tessio, see what it is.


    TESSIO gets up, leaves.



    PAULIE

    You want me to hang around?



    SONNY

    Yeah. Hang around.

    PAULIE

    Outside?

    CLEMENZA

    Outside.


    PAULIE

    Sure.

    He closes the door.

    SONNY

    Clemenza. You take care of Paulie.

    I don't ever want to see him again.

    Understood?

    CLEMENZA

    Understood.

    SONNY

    Okay, now you can move your men
    into the Mall, replace Tessio's

    people. Mike, tomorrow you take a couple of Clemenza's people and go

    to Luca's apartment and wait for him to show. That crazy bastard

    might be going after Sollozzo right now if he's heard the news.

    HAGEN

    Maybe Mike shouldn't get mixed up
    in this so directly. You know the

    old man doesn't want that.

    SONNY

    OK forget it, just stay on the phone.


    MICHAEL is embarrassed to be so protected. He dials Luca Brasi's number once again. The ring repeats, but no one answers.

    TESSIO comes back, carrying Luca Brasi's bullet-proof vest in his hand. He unwraps it; there is a large fish wrapped inside.


    CLEMENZA

    A Sicilian message: Luca Brasi
    sleeps with the fishes.





    Dịch:



    NGOẠI ĐÊM: KHU NGHỈ DƯỠNG, NƠI NỔI BẬT CỦA NHÀ DON (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)


    Các cửa sổ của tòa nhà chính đều tối trừ chiếc cửa sổ trên phòng đọc sách của DON. Căn phòng như đứng nổi bật trong đêm đen và lạnh lẽo.

    NỘI ĐÊM: PHÒNG KHÁCH CỦA DON (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)

    Phòng khách trống rỗng, ngoại trừ chỉ có mỗi PAULIE GATTO đang ngồi trên mép ghế sofa. Đồng hồ chỉ 4h sáng.

    NỘI ĐÊM: VĂN PHÒNG CỦA DON (MÙA ĐÔNG NĂM 1945)


    SONNY, MICHAEL, HAGEN, CLEMENZA và TESSIO; tất cả đều mệt mỏi, vẫn còn mặc áo dài tay, gần như là ngủ gật. Lúc đó là bốn giờ sáng; có rất nhiều cốc cà phê và đồ ăn vặt xung quanh. Và họ gần như là không còn muốn nói nữa.

    HAGEN

    Bệnh viện đã che dấu thông tin?

    SONNY

    Cảnh sát đã bảo vệ trong bệnh viện, người của tôi cũng luôn đến xem xét tình hình của Bố. Bản danh sách sát thủ thì sao?

    HAGEN mở to đôi mắt buồn ngủ, và nhìn vào giấy ghi chú màu vàng.

    HAGEN

    Quá nhiều, quá mức và quá cá nhân. Don sẽ cho rằng đây chỉ là một sự tranh chấp làm ăn: Chỉ cần loại bỏ Sollozzo, rồi mọi chuyện sẽ trở lại trật tự. Cậu không cần phải đuổi theo người nhà Tattaglia.

    CLEMENZA gật đầu.

    HAGEN

    Luca thì sao? Sollozzo đã có vẻ như không lo lắng về Luca. Điều đó làm tôi lo lắng.

    SONNY

    Nếu Luca phản bội thì chúng ta thật sự gặp rắc rối.

    HAGEN

    Đã có ai có thể liên lạc được với anh ta chưa?

    SONNY

    Không, tôi đã gọi cho anh ta cả đêm. Có lẽ anh ta đang qua đêm ở chỗ cô ả nào đó.

    HAGEN

    Luca không bao giờ qua đêm với ai ở bên ngoài. Mà luôn luôn về nhà sau khi xong việc. Mike, tiếp tục gọi vào số của Luca.

    MICHAEL, rất mệt mỏi, cầm lấy điện thoại, và quay số của của Luca lần nữa. Anh ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia nhưng không có ai bắt máy. Anh gác máy.

    HAGEN

    Mười lăm phút một lần hãy gọi lại cho anh ta.

    (mệt mỏi)

    SONNY

    Tom, anh là luật sư cố vấn, chúng ta sẽ phải làm gì nếu ông già chết?

    HAGEN

    Nếu không có các mối liên hệ chính trị và tầm ảnh hưởng cá nhân của bố cậu, gia đình Corleone sẽ bị mất một nửa sức mạnh. Không có bố cậu, những gia đình New York khác sẽ nhanh chóng ủng hộ Sollozzo, và nhà Tattaglia chỉ để không xảy ra kéo dài một cuộc chiến hủy diệt. Bây giờ đã khác xưa, đây là năm 1946; không một ai muốn có sự đổ máu nữa. Nếu bố anh chết.. hãy thỏa thuận, Sonny.

    SONNY

    (tức giận)

    Nói thì dễ; vì đó không phải bố anh.

    HAGEN

    (một cách bình tĩnh)

    Tôi đã như là con trai của ông ấy cũng như cậu và Mike.

    SONNY

    Lạy chúa Tom. Ý tôi không phải là như thế.

    HAGEN

    Chúng ta đều đang mệt mỏi..

    SONNY

    OK, chúng ta sẽ ngồi im cho đến khi ông già có thể đưa ra chỉ đạo. Nhưng Tom, tôi muốn anh chỉ ở bên trong khu nghỉ dưỡng, cả chú nữa Mike. Tessio, anh hãy giữ người của mình ở tư thế chuẩn bị, và cũng bảo họ để ý xung quanh thành phố. Anh chịu trách nhiệm bảo vệ ở bệnh viện; tôi muốn mọi thứ thật chặt chẽ, chống mọi lời đồn, hai tư trên hai tư.

    Có tiếng gõ nhẹ lên cửa.

    SONNY

    Chuyện gì?

    PAULIE GATTO nhìn vào.

    CLEMENZA

    Tôi đã bảo cậu ở yên đó rồi, Paulie..

    PAULIE

    Gã gác cổng báo rằng.. có một bưu kiện..

    SONNY

    Tessio, đi xem là cái gì.

    TESSIO đứng dậy, rời đi.

    PAULIE

    Cậu có muốn tôi chờ không?

    SONNY

    Ừ, cứ chờ.

    PAULIE

    Ở bên ngoài?

    CLEMENZA

    Bên ngoài.

    PAULIE

    Chắc rồi.

    Anh ta đóng cửa lại.

    SONNY

    Clemenza. Anh hãy lo việc của Paulie. Tôi không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa. Hiểu chứ?

    CLEMENZA

    Đã hiểu.

    SONNY

    Được rồi, giờ anh có thể cho người của anh vào trong khu nghỉ dưỡng thay cho người của Tessio. Mike, sáng mai chú hãy mang theo một vài người của Clemenza rồi đi tới căn hộ của Clemenza và chờ cho đến khi nhìn thấy anh ta xuất hiện. Tên khốn đó có thể giờ này đã đuổi theo Sollozzo rồi, nếu như hắn đã nghe được tin về ông cụ.

    HAGEN

    Có lẽ Mike không nên trực tiếp tham gia vào việc này. Cậu đã biết rằng ông già không muốn Mike có liên quan.

    SONNY

    Thôi vậy, chú cố gắng gọi hắn qua điện thoại vậy.

    MICHAEL bị lúng túng được bảo vệ quá mức như vậy. Anh quay số của Luca Brasi một lần nữa. Những tiếng chuông vẫn được lặp lại, không có ai trả lời.

    TESSIO trở lại, trên tay mang theo áo vest chống đạn của Luca. Anh ta mở nó ra; có một một con cá lớn được bọc ở bên trong.




    CLEMENZA

    Một thông điệp của người Sicilian: Luca Brasi đang ngủ với cá.



    còn tiếp.



     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...