Thế giới đằng sau cánh cửa kỳ lạ Tác giả: Dương Thể loại: Viễn tưởng Căn phòng trọ 12m² của Minh chưa bao giờ sạch sẽ, nhưng hôm đó, cái mùi ẩm mốc khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Thế là anh quyết định dọn dẹp góc kẹt sát tường, sau tủ quần áo. Khi kéo tủ ra, Minh ngạc nhiên khi phát hiện một cánh cửa gỗ nhỏ, chỉ cao ngang thắt lưng. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến Minh quỳ xuống. Cánh cửa không khóa nên bàn tay nhẹ đẩy một cái là nó đã bật mở. Anh cúi người chui qua căn phòng bên trong, ngỡ ngàng khi nhận thấy căn phòng giống hệt như phòng anh đang ở. Nó gần như sao chép hoàn toàn căn phòng của anh, kể cả đống quần áo cả tuần chưa kịp giặt ném trong toilet. Chỉ duy nhất một thứ khác biệt là trong căn phòng đó có một chiếc đồng hồ treo tường hình tròn kiểu cũ, còn phòng anh thì không. Rất nhanh, Minh nhận ra kim giây của đồng hồ nhích từng bước rất chậm, khác thường đến mức nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra. Sau khi khám phá một vòng căn phòng kỳ lạ, Minh chui ra, trở lại căn phòng của mình. Anh nhìn xung quanh, mọi thứ bên kia y chang bên này. Tuy nhiên, anh nhận ra bên trong căn phòng đó không thấy cuốn truyện "Trăm năm cô đơn" mà anh vừa mua lúc trưa ở tiệm sách cũ trên đường đi làm về. Định chui trở lại căn phòng kia nhưng điện thoại đổ nhạc ầm ĩ, thằng bạn cùng quê rủ đi nhậu từ cái hẹn nhiều hôm trước. Thế là Minh tạm quên đi cánh cửa kỳ lạ và căn phòng kia. Trở về trời đã khuya, lại say mềm nên anh lăn ra ngủ như chết, đến hơn 12 giờ trưa hôm sau mới tỉnh dậy. May mà hôm đó chủ nhật. Trong cơn ngái ngủ vẫn còn chập chờn, Minh chợt nhớ đến căn phòng kia. Cánh cửa vẫn ở đó, và một lần nữa anh chui vào. Đập ngay vào mắt anh là cuốn truyện "Trăm năm cô đơn" để trên bàn. Ngoài ra, anh còn nhận thấy mấy thứ anh mua vào buổi sáng hôm qua như bộ kem và bàn chải đánh răng, hai chiếc quần lót, hai đôi vớ bỏ chung một túi xếp đang treo trên ghế. Cảm giác lạ chạy dọc sóng lưng, lờ mờ nhận ra thế giới trong căn phòng này chậm hơn thực tại một ngày. Lúc đầu hơi hoang mang, nhưng rồi, anh nảy ra ý tưởng và bắt đầu tận dụng sự kỳ lạ này. Lần đầu tiên Minh thử "mượn" thời gian, anh gần như không tin vào mắt mình. Một dự án thiết kế quảng cáo mà anh đã vật lộn cả tuần được sếp yêu cầu nộp trước thứ Hai. Đêm Chủ Nhật, Minh chui qua cánh cửa, thay vì thức trắng để cày. Trong căn phòng song song, anh bật laptop, trải giấy bút ra bàn, và làm việc liên tục tám tiếng. Khi trở lại thực tại, đồng hồ trên điện thoại vẫn chỉ mới 11 giờ tối Chủ Nhật, và bản thiết kế đã hoàn thiện, sẵn sàng gửi đi. Minh cười lớn, cảm giác như vừa thắng một ván bài lớn. Từ đó, mỗi lần deadline công việc ở công ty gần kề, Minh lẻn qua cánh cửa, làm việc suốt tám tiếng trong "ngày hôm qua". Xong xuôi, anh quay lại, hoàn thành đúng hạn, như một phép màu. Hay có bất cứ chuyện gì đó không thể giải quyết được ngay, anh cũng chui qua bên căn phòng đó để có thêm 24 tiếng đồng hồ để suy nghĩ, tính toán. Minh thích thú với cuộc sống mới của mình. Tuy nhiên sau vài tháng, cơ thể anh bắt đầu phản kháng. Những cơn nhức đầu kéo dài. Mắt thâm quầng, tay run rẩy. Một sáng, khi cạo râu, Minh nhận ra tóc bạc lốm đốm hai bên thái dương. Khi khám, bác sĩ chuẩn đoán: Thiếu ngủ trầm trọng, cortisol trong máu cao vượt ngưỡng nguy hiểm, rối loạn nhịp sinh học như người làm ba ca liên tục không nghỉ. "Anh cần nghỉ ngơi, ngay lập tức" - bác sĩ cảnh cáo. Minh cười méo xệch. --- Một đêm, sau cơn sốt nhẹ vì kiệt sức, Minh chui qua cánh cửa như mọi lần. Anh khựng lại, tim đập thình thịch. Căn phòng như đã đáp lại khát khao sâu thẳm trong anh, khung cảnh trước mắt bỗng thay đổi. Căn phòng không còn là bản sao của thực tại. Trên tường treo đầy những khung ảnh anh nhận giải thưởng cùng với những tấm bằng danh giá. Và Thu Hà - người con gái anh từng yêu say đắm đứng trong căn bếp nhỏ đang làm bánh kem Triramisu vị rượu nho - món khoái khẩu của anh. Nàng nở nụ cười thật dịu dàng khi thấy anh bước vào. "Anh về rồi à?" - cô nói, như thể chưa từng có chia ly. Ở thế giới này, Minh không phải là nhân viên quèn, không cần bấu víu từng dự án vặt để được hưởng trọn 100% lương. Anh có việc làm ổn định tại một công ty đa quốc gia, thu nhập đủ để đi du lịch, ăn tối ở nhà hàng và mua tặng Thu Hà những chiếc túi cao cấp.. Anh đắm chìm trong thế giới ấy như một kẻ chết đuối vớ được phao. Một tuần liền, Minh từ chối quay về thực tại. Anh ăn tối với Thu Hà, nghe cô kể đủ thứ chuyện. Căn phòng ấm áp, đầy màu sắc và tràn ngập tiếng cười. Hai người hôn nhau nhiều hơn bình thường, ôm nhau chặt hơn mọi ngày. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình hạnh phúc như thế. Đến khi quay lại, Minh giật mình phát hiện cánh cửa gỗ nhỏ hơn trước, chỉ còn rộng bằng vai anh. Khó khăn lắm anh mnới chui qua được. Minh mở tủ. Chiếc áo khoác Thu Hà tặng anh dịp sinh nhật ba năm trước đã biến mất. Hình như trong cơn nóng giận, anh đã ném nó vào thùng rác khu nhà trọ lúc hai người cãi nhau, rồi chia tay. Khi Minh mở điện thoại, anh thấy tin nhắn chia tay đã từ lâu của Thu Hà mà anh vẫn lưu giữ vẫn còn xuất hiện trên màn hình. Hóa ra, ở thế giới thực, anh vẫn chỉ là anh, không giống như anh của một tuần sống trong thế giới bên kia. Minh ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào tủ quần áo, lòng nặng trĩu. Một tuần qua, anh đã nghĩ mình tìm được lối thoát. Một nơi không có tổn thương, không có thất bại, chỉ có những gì anh từng khát khao nhưng đánh mất. Nhưng cuối cùng, dù có cố gắng trốn tránh bao lâu, thực tại vẫn chờ anh ở đây, nguyên vẹn, lạnh lùng và không thương xót. Ánh mắt Minh dừng lại ở cánh cửa gỗ nhỏ. Anh hoảng hốt khi thấy nó đang dần co rút, từng đường viền mờ dần, như bị ai đó tẩy xóa bằng cục gôm vô hình. Nếu anh không bước qua ngay bây giờ, có lẽ anh sẽ kẹt lại mãi mãi trong thế giới này. Một giấc mơ đẹp không bao giờ tỉnh lại. Minh lảo đảo đứng dậy, tay chạm vào vết nứt của cánh cửa. Anh biết chỉ cần một bước thôi, anh có thể trở về với Thu Hà, với căn phòng sáng đèn, với cuộc đời mơ ước. Song, anh cũng hiểu, đó không phải là thật. Thu Hà của anh đã rời đi. Giấc mơ ấy đã chết vào cái ngày anh để cô bước ra khỏi cuộc đời mình. Minh rút tay lại. Anh quay lưng, ngã sụp người xuống chiếc giường quen thuộc, ẩm mốc và thân quen. Anh nhìn về hướng có cánh cửa kỳ lạ. Nó đang nhỏ dần, rồi biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. Tiếng xe cộ ngoài ngõ nhỏ vẫn đều đều vang lên, kéo anh trở về với thực tại - một thực tại không có Thu Hà, không có những khung ảnh lấp lánh hay căn bếp thơm mùi bánh. Chỉ có anh, căn phòng 12m², và những mảnh vỡ của chính mình. Minh nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh căn phòng bên kia. Anh biết, nếu tiếp tục chạy trốn, anh sẽ đánh mất không chỉ thời gian mà cả chính con người mình. Cơn đau đầu vẫn âm ỉ, nhưng lần này, nó không chỉ đến từ thiếu ngủ hay cortisol. Nó là lời nhắc nhở rằng anh cần đối diện, cần sửa chữa, cần sống, không phải trong một giấc mơ vay mượn, mà ngay trong thực tại tàn nhẫn này. Sáng hôm sau, Minh mở cửa sổ, để ánh nắng yếu ớt tràn vào căn phòng. Cánh cửa gỗ vẫn chưa biến mất, nhưng nó chỉ còn là một vệt mờ trên tường, như một bức tranh bị phai màu. Anh lấy cuốn "Trăm năm cô đơn" ra, lật từng trang, cố tìm chút bình yên. Mỗi ngày trôi qua, anh lại nhìn cánh cửa. Nó mờ dần, nhỏ dần, như thể đang tan biến cùng với những ảo tưởng anh từng bám víu. Đến ngày thứ ba, cánh cửa giờ chỉ còn là một vệt mờ nhạt, không còn đủ sức mở ra một thế giới khác. Anh đưa tay chạm vào, nhưng chỉ cảm nhận được bề mặt thô ráp của tường. Một thoáng tiếc nuối lướt qua, nhưng rồi anh mỉm cười. Thu Hà đã rời đi. Giấc mơ kia đã chết từ cái ngày anh để cô bước ra khỏi cuộc đời mình. Cánh cửa, có lẽ, chỉ tồn tại để nhắc anh rằng thời gian không thể trộm, và thực tại, dù tàn nhẫn, là nơi anh phải sống. Minh bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng. Cánh cửa gỗ kia đã khép lại, Và anh cảm thấy mình đang sẵn sàng mở ra một cánh cửa khác, không phải để chạy trốn, mà để bước tới. Dương