Ngôn Tình Thầy Ơi, Em Yêu Anh - Kim Ha Neul

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kim Ha Neul, 12 Tháng bảy 2021.

  1. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Thầy ơi, em yêu anh

    Tác giả: Kim Ha Neul

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Kim Ha Neul

    Giới thiệu nhân vật:

    - Thiên Minh: 24 tuổi, giáo viên dạy tiếng anh, khí tiết bức người. Lạnh như tảng băng. Chưa mối tình vắt vai

    - Giai kỳ: 16 tuổi, tinh nghịch, năng động. Dù chưa yêu ai nhưng tư vấn tình cảm rất giỏi. Thích bói bài tarot

    Một số nhân vật phụ khác:

    Hi Văn (bạn thân của Giai Kỳ)


    [​IMG]

    VĂN ÁN

    Từ một đứa học dốt tiếng anh đến khi thích tiếng anh đều là nhờ thầy đó. Nó còn mang nghĩa khác là em thích anh, anh phải chịu trách nhiệm. Thầy à, thầy không thoát được đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Ấn Tượng Gặp Mặt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giai kỳ khi thi tuyển sinh vì điểm tiếng anh quá thấp nên đã rớt cấp 3, phải học tại một trường tư. Cũng may là nhà cô giàu nên có điều kiện cho cô học trường tư, chứ nếu không cô đã phải đi học nghề, cô quyết định sẽ đi học ngoại ngữ tại Trung tâm có tiếng để lấy bằng IELTS đi du học cho bạn bè khỏi cười chê nói: Đẹp mà không có não. Cô đi đến đăng kí, kiểm tra trình độ thì cô xếp vào lớp yếu nhất. Cô không nhụt chí, muốn đạt được IELTS 7. Nhưng để đạt được IELTS 7 thì rất khó, cô bỗng nảy ý định: Nếu thầy tiếng anh đẹp trai thì mình sẽ cua luôn. Đỡ phải đi học thêm nhiều. Cô bói bài và biết được trong tương lai mình sẽ có người yêu, trí tưởng tượng của cô lại bay bổng, mơ tưởng về 1 tương lai tươi đẹp. Hôm đến học ở trung tâm, cô chọn trang phục năng động, thoa thêm ít son, đơn giản trẻ trung. Cô sợ học 1 mình nên rủ thêm bạn thân đi. Cô và bạn thân ngồi trong lớp chờ đợi biết mặt giáo viên, cô có đi thám thính tình hình rồi. Giáo viên sẽ dạy cô tên là Thiên Minh, 24 tuổi có bằng IELTS 8.5, du học nước ngoài. Nghe xong proflie có thể đó là 1 người ưu tú đến cỡ nào nhưng lại chưa có mảnh tình vắt vai. Chẳng lẽ là thích con trai sao? RENG. RENG

    Một vị thầy giáo lớn tuổi bước vào, Giai Kỳ hoảng hốt nói:

    Không phải chứ? Sao bảo thầy trẻ lắm mà

    Cả lớp với vẻ mặt ngượng ngùng nói: Thầy đi lộn lớp rồi thầy ơi.

    Thầy cười trừ: Xin lỗi cả lớp, thầy nhầm

    Bạn phía dưới đập vai Giai Kỳ nói: Đây là lần thứ 3 thầy ấy đi lộn lớp rồi ấy

    Cả lớp đang ồn ào bỗng im lặng. Cô cảm dự có điều gì đó nhìn ra cửa thì ra thầy đến rồi. Cô thầm nghĩ: Thầy đáng sợ đến thế ư? Sao ai cũng sợ hãi mà im lặng?

    Thầy mặc áo sơ mi màu đen, đeo kiếng nhìn hơi nghiêm khắc. Giai kỳ đã lựa chọn chỗ ngồi để thuận lợi ngắm thầy nhất. Từ góc độ này, nhìn thầy không khác gì các oppa Hàn, Giai Kỳ cười mỉm, vỗ vai bạn thân: Mày ơi, thầy đẹp trai quá

    Thiên Băng: Cũng thường thôi. Đâu đẹp bằng bạn trai t. Măt Giai Kỳ chán ghét nói: Cô định cho tôi ăn cơm chó nữa à.

    Thiên Băng: Đó không gọi là cơm chó mà là cơm tình yêu. Thương lắm mới cho ăn đó.

    Giai kỳ lắc đầu: Ôi bạn tôi. Con người lạnh lùng ngày kia hỡi còn đâu

    Thầy: Cả lớp im lặng, trước khi vào bài thầy có một bài test nhỏ. Các em có 15 phút để làm. Ai điểm thấp tí nữa gặp tôi uống trà.

    Cả lớp mặt biến sắc: Hả? Bài kiểm tra của thầy có khi nào dễ đâu

    Giai kỳ nói với bạn thân: Mày ơi. Chết t rồi, đã học gì đâu mà kiểm

    Thiên Băng: Có nhiêu làm nhiêu thôi. Trước ngược với Kỳ Kỳ, Băng lại học rất giỏi môn anh văn nên làm mấy bài test chỉ là chuyện nhỏ với cô.

    Sau khi làm xong bài, Giai Kỳ không cách nào tập vào tiết học. Cô thấp thỏm lo sợ rằng mình sẽ là người đặc biệt ấy. Thấy cô liên tục mất tập trung, thầy đã gọi cô lên bảng trả bài. Thầy: Em mặc áo vàng lên đây làm bài này.

    Giai Kỳ ngó nghiêng chỉ vào mình, mặt tái đi: Là em sao?

    Thầy: Đúng, em đó. Em tên gì?

    - Giai Kỳ ạ

    Cô thầm nghĩ chết rồi, thầy nhớ tên rồi. Quãng đường còn lại làm sao sống đây. Cô chậm rãi bước lên, mặt cầu cứu bạn thân. Ai ngờ câu nói của Tuyết Băng còn làm cô sốc hơn: T đâu biết gì đâu.

    Măt cô như sắp khóc, nói nhỏ với thầy: Em không biết làm thưa thầy

    Thầy mặt lạnh nói: Em không nghe tôi giảng sao? Cuối giờ gặp tôi.

    Cô không tin đó là sự thật vẫn phải giữ bình tĩnh nói: Dạ.

    Cuối giờ, cô không thôi lo lắng đi đến phòng thầy. Cô lịch sự gõ cửa: Cốc. Cốc

    Em vào đi

    Cô lặng lẽ bước vào, cô cảm nhận được sát khí nặng nề trong căn phòng. Trên bàn là bài kiểm tra của cô. Vẻ mặc sốc khi thấy điểm 4 trên đó.

    Một bài kiểm tra dễ như vậy mà em làm còn chưa trên trung bình. Em học như thế nào sao lên được cấp 3 hay vậy

    Cô nội tâm phẫn nộ: Dễ á. Dễ sai thì có. Cô cười trừ: Em xin lỗi lần sau em sẽ làm tốt hơn

    Thầy trằn trọc một lúc đưa ra quyết định: Em bị mất căn bản nghiêm trọng. Tôi sẽ phụ đạo riêng cho

    Cô há hốc: 1 kèm 1?

    Chứ em nghĩ?

    Cô không tưởng tượng đến những cảnh ngọt ngào thường xem. Cô chỉ nghĩ thôi xong rồi sẽ khó sống đây. Thầy lại đang muốn làm gì?

    Ngoài trời, đang mưa tầm tã, cô định chạy mưa đi bắt xe bus. Một chiếc xe đen kiểu mới đậu ở trước mặt cô.

    Kiếng dần hạ xuống: Mưa rồi. Để thầy đưa em về

    Cô vẻ mặt khó hiểu: Vậy cũng được sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2021
  4. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Thầy Là Ai?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường về, trời mưa khá to, dù trong xe cô vẫn cảm thấy được cái lạnh bên ngoài. ĐÙNG. ĐÙNG. Tiếng sét làm cô sợ hãi cô người lại. Nhận thấy sự bất thường, thầy đưa tay ra phía sau lấy áo khoác của mình.

    Cử chỉ vô cùng ấm áp đặt lên người cô: Trời hơi lạnh, em mặc vào đi. Thầy mở nhạc nha, ngoài trời hơi ồn.

    Nói rồi anh bật đại một bài. Cô cầm lấy chiếc áo nhìn anh rung động. Người ấm áp như vậy sao lại bị đồn là ác ma chứ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa làm cho con người ta cảm giác thật buồn cộng thêm giai điệu của bài hát làm cô suy tư nghĩ về nỗi lòng.

    Nhìn cô ngẩn người, anh khẽ nói: Em làm gì ngồi thẩn ra đó vậy. Trời cũng tối rồi, em đói chưa, để thầy đưa đi ăn?

    Cô giật mình: Em có nghĩ gì đâu. Tại giai điệu bài hát hơi buồn. Bài gì vậy thầy?

    Thầy trầm giọng: Em tự xem đi. Anh chưa trả lời câu hỏi của thầy?

    Cô thắc mắc: Câu hỏi gì? Nãy giờ cô chỉ chăm chú suy nghĩ, không để ý lời anh nói.

    Thầy hơi bực: Không biết do nhạc to hay em không quan tâm lời tôi nói? Anh quay sang hỏi cô.

    Em đâu có (Giọng cô nghe hơi nũng nịu)

    Tôi hỏi em đói chưa? Để tôi đưa đi ăn luôn, cũng hơi tối rồi đấy. Nhà em bây giờ cũng đâu có ai

    Cô kinh ngạc: Em chưa đói. Sao thầy biết nhà em không có ai?

    Cô vừa dứt lời, bụng cô đã phản chủ kêu lên tiếng RỘT RỘT. Cô cười trừ, giấu mặt đi.

    Miệng nói nhưng cơ thể lại không tuân theo nhỉ (Anh khẽ cười gian xảo) Quay xe đưa cô đến một quán ăn.

    Thầy đưa em đi đâu vậy? Cô sợ hãi

    Em sẽ biết ngay thôi.


    15 PHÚT SAU

    Anh quay sang định bảo cô xuống xe. Cô gái nhỏ đang ngủ lúc nào không hay? Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt ấy chưa bao giờ nhìn một người con gái như vậy. Nay lại thay đổi. Tay anh luồn qua người cô định tháo dây an toàn thì làm cô thức giấc.

    Mắt cô khẽ mở ra, em ngủ lúc nào vậy? Đến nơi rồi sao? Chưa kịp hoàn hồn, cô đã giật nảy: Thầy đang làm gì vậy?

    Anh thản nhiên: Tháo dây an toàn. Em nghĩ lung tung gì?

    Cô cua tay thầy ra: Em tự làm được. Đây là đâu?

    Xuống đi, đảm bảo em sẽ thích. (Thầy đắc ý)

    Cô tự vấn: Thầy thật kì quái?

    Cửa xe mở ra. Thầy còn phải mời em xuống nữa à?

    Cô xuống xe, điệu bộ hơi bực mình: Em nào dám. Khung cảnh quen thuộc trước mắt khiến cô nghi ngờ

    Đây chẳng phải nhà hàng cô hay ăn sao?

    Cô từ nhỏ đã kén ăn. Phải khó khăn lắm, cô mới chọn được nhà hàng mình thích. Nơi đây không chỉ đồ ăn ngon mà còn phục vụ rất nhiệt tình. Thiết kế ở đây theo kiểu Âu sang trọng, quý phái. Cả phong cách lẫn đồ ăn đều sang xịn mịn nên giá cũng hơi chát. Cô cùng thầy bước vào. Từ lúc xuống xe, cô nhìn thầy không chớm mắt. Trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ: Thầy rốt cuộc là ai? Sao lại hiểu về cô đến thế?

    Cô và thầy ăn trong phòng VIP. Phòng này không phải ai cũng vào được. Thầy chỉ là 1 giáo viên sao có thể. Cô suy nghĩ đăm chiêu.

    Thầy quay lại nhìn cô: Giai Kỳ, em đứng đó làm gì? Cô chậm rãi bước vào nhưng suy nghĩ muốn hỏi thầy những thắc mắc của mình.

    Thầy. Thầy chưa trả lời câu hỏi của em lúc trên xe.

    Thầy chặn lời cô: Ăn xong hẵng bàn.

    Phục vụ đưa MENU.

    Thầy hỏi cô: Em muốn ăn gì không?

    Cô nào còn tâm trạng để ăn, chỉ trả lời: Tuỳ thầy.

    Vậy thầy sẽ gọi theo ý mình. Cho tôi 2 phần bít tết.. Đại khái anh gọi rất nhiều.

    Món lên. Cô ngửi thấy hương vị quen thuộc không lẫn vào đâu được. Món này chỉ có mình cô gọi khi đến nhà hàng, làm sao anh có thể biết được? (Cô thầm nghĩ)
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng bảy 2021
  5. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Bí Mật Bại lộ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trên xe, cô thấp thỏm muốn nói ra những nghi ngờ trong lòng.

    Thiên Minh quay sang cười gian manh: Sao đấy? Chưa no à? Em còn muốn ăn gì nữa? (Suy nghĩ xấu xa)

    Anh đang nghĩ gì vậy. Anh muốn ăn cô sao?

    Cô giận dỗi: Không phải vì thầy mà em mới bồn chồn như vậy sao? Thầy rốt cuộc là ai? Sao biết về em rõ như vậy? (Cô bất lực)

    Anh chặn lời: Tôi là ai, tự sau này em sẽ rõ. Đến rồi, em muốn tự xuống xe hay tôi bế xuống.

    Cô nhìn thầy nghi hoặc: Thầy đây bị đồn là ác ma thôi chưa đủ còn lưu manh nữa? Sao lúc đầu mình lại có ý định hò với người này cơ chứ? Thật nực cười.

    Mở cửa xe. Em tự xuống được. Không biết tại sao cô lại bực mình như vậy? Muốn đấm hoặc ném một thứ gì đó để trút giận.

    Xuống xe cô đập cửa thật mạnh. Nếu như đây không phải xe ngoại nhập chắc bị cô phá hỏng rồi. Cô không thèm nhìn mặt anh. Đi thẳng một mạnh tới cổng.

    Cô tự vấn: Sao lại có loại người như vậy chứ? Cứ tưởng lạnh lùng băng giá. Băng giá chẳng thấy đâu, thấy hơi biến thái rồi. Rồi tự sởn tóc gáy.

    Nhà cô là cửa tự động nên khi thấy cô về sẽ tự mở. Sân vườn khá rộng có hồ bơi với cây cối ba cô trồng. Cô đang mệt mỏi, lết bộ vào trong cũng mất 5 phút.

    Cô chủ mới về. Cô nay về muộn, cơm canh nguội rồi để tôi hâm nóng lên. (Dì giúp việc nhà cô)

    Sao giờ này dì chưa về? Bố mẹ con đâu?

    Bố mẹ cô đi công tác đột xuất mai mới về. Ông bà chủ dặn tôi chăm sóc cô. Dặn cô mai nhà có tiệc

    Cô chỉ hơi buồn, rồi gật đầu: Cháu biết rồi. Dì đi nghỉ đi. Cháu tự lo được

    Cô đi thẳng lên phòng. Ba mẹ cô trước nay đều vậy thường hay đi công tác để cô một mình. Cô cũng quen rồi chỉ là có chút hơi nhớ về ngày xưa. Hồi nhỏ, kế bên nhà cô có anh bạn nhỏ hay sang chơi với cô. Ngày đó, vui lắm, cô hay khóc nhè, luôn được anh bạn đó dỗ dành. Sau anh đi du học, cũng từ đó cô bị mất liên lạc.

    Cô bất giác cười: Anh! Em nhớ anh rồi. Anh đang ở đâu?

    Dòng nước mắt chảy xuống. Cô tự trấn an: Sao lại khóc? Qua rồi mà, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Cô lấy quần áo đi tắm. Cô thường tắm khá lâu nhưng nay lại chỉ mất 10 phút. Chắc cô đã mệt rồi.

    Cô nằm trên giường lướt điện thoại lại suy nghĩ về chuyện đó. Lẽ nào thầy là anh ấy? Tự phản bác lại mình: Không thể nào? Mình nghĩ nhiều rồi, ngủ thôi.


    SÁNG HÔM SAU

    CỐC. CỐC.

    Cô chủ! Xuống ăn sáng thôi. Ông bà chủ đang đợi (Dì nói rồi đi xuống nhà)

    Cô vặn vẹo: Mới có 8 giờ, sao ba mẹ về sớm vậy. Cô bật dậy, nhớ ra hôm nay có bữa tiệc quan trọng.

    Cô cằn nhằn: Ngày chủ nhật cũng không yên nữa. Mò dậy đánh răng rửa mặt. Tìm một bộ chỉnh tề đi xuống nhà.

    Ba cô rất nghiêm khắc nên cô không dám xuề xòa. Duy chỉ mẹ cô là thương yêu chiều chuộng

    Sao ba mẹ về sớm vậy? Có chuyện gì trục trặc sao? Cô vừa ngáp vừa nói

    Ba cô ánh mắt có phần hung dữ nhìn cô: Ai cho con vừa nói vừa ngáp vậy hả? 8 giờ còn chưa chịu dậy, muốn ngủ đến chừng nào.

    Kìa anh. Con nó mới xuống chưa ăn sáng đã la nó rồi. (Giọng mẹ cô dịu dàng nói đỡ)

    Trong nhà bố chỉ nhường mỗi mẹ. Đúng là ra đường là cá mập ở nhà là cá con

    Cô ôm mẹ mình: Con nhớ mẹ lắm. Tí con với mẹ đi lựa đồ cho buổi tiệc tối nay đi

    Mỗi sáng nhà cô làm rất nhiều món cho từng sở thích của người trong nhà. Cô nguyên ăn cũng đến gần trưa rồi.


    2 TIẾNG SAU

    Mẹ ơi mình đi thôi. Hôm nay trời hơi nắng, mình đi xe đi.

    Bác Sâm chuẩn bị xe giúp cháu.

    Ngồi trên xe, hai mẹ con cô tâm sự. Đã rất lâu cô không còn cảm giác này, cô luôn trân trọng. Tiếng cười đùa rôm rả vang cả xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

    Cửa mở ra ; Xin mời vào. Trang phục bà đặt đã có. Đợi một lát, tôi sẽ mang cho bà. Mời bà ngồi

    Cô ngạc nhiên: Đặt? Mẹ đã chuẩn bị trước.

    Tất nhiên rồi. Con gái của mẹ phải đẹp nhất hôm nay. Mà tối nay sẽ có người mang bất ngờ đến cho con

    Chiếc dạ hội làm cô không khỏi thốt lên: Đẹp quá.

    Thời gian trôi rất nhanh, buổi tối đã đến. Cô đi xe một mình, bố mẹ đã tới trước đón khác. Đây không phải lần đầu cô dự tiệc quyền quý nhưng chỗ này là chỗ sang trọng nhất. Không hổ là Memory Palace. Kiến trúc Châu Âu kính sang trọng, tông màu trắng kem. Bên ngoài còn có thảm đỏ. Cô bước vào mở cánh cửa ra. Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Đầm dạ hội trễ vai trắng tinh khôi, mái tóc bồng bềnh, cô hôm nay là tiêu điểm của bữa tiệc. Một soái ca bước đến bên cô. Anh ta mặc bộ âu phục màu đen lịch lãm thời thượng đồng điệu với chiếc váy cô đang mặc. Cứ như sinh ra là dành cho nhau.

    Tôi có thể mời cô nhảy một điệu? Chất giọng trầm ấm như matxa tai cô

    Bối rối, cô lúng túng đưa tay. Ngước lên phát hiện người đàn ông này thật quen mắt. Là thầy. Cô té về phía sau, cô đeo giày hơi cao để nhìn quý phái, không ngờ lại phản tác dụng. May tay thầy đỡ lấy cô.

    Cô vội đứng dậy: Sao thầy lại ở đây?

    Không phải em muốn tôi trả lời câu hỏi em sao?

    Anh vuốt mặt cô: Em gái nhỏ, không nhớ anh sao?

    Cô chưa kịp phản ứng, ba mẹ cô đi đến.

    Hai đứa làm quen nhau chưa? Con gái, con không nhớ ai đây sao?

    Cô ngớ người: Ai?

    Mới đó đã quên rồi. Lúc nào cũng kêu nhớ anh. Anh trở về lại không nhận ra (Mẹ cười nhìn cô)

    Tiểu Bạch. Cô bất giác nói tên anh

    Là anh.

    Cô tròn mắt, người cô đợi suốt 10 năm hóa ra là thầy
     
  6. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Anh chưa từng quên em

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không tin người cô chờ đợi suốt 10 năm lại là thầy. Sao từ đầu anh không nói với cô? Chẳng lẽ anh đã có người khác, không còn nhớ tới cô. Suy nghĩ của cô tiêu cực hơn là tích cực. Cô ngẩn người, bàn tay ấy đưa ra trước mặt cô.

    Anh có thể nhảy với em một điệu không? Em có gì thắc mắc, anh sẽ giải đáp. (Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô)

    Cô đã từng nói nhớ anh ấy. Vậy mà khi anh ấy xuất hiện cảm giác bất an nhiều hơn vui vẻ. Cô không biết bản thân muốn gì. Cô đã từng chờ đợi 10 năm, khi anh ấy đã tiến 1 bước về phía cô thì cô lại lùi. Cô chần chừ trước lời đề nghị của anh. Hồi lâu, vẫn là giữ thể diện cho anh nên cô đã đồng ý. Cô đưa tay đáp lại. Hai người bước ra sân khấu giữa nhiều con mắt. Hoàng tử, công chúa bước ra sân đã chiếm spotlight của bữa tiệc. Ai nấy đều bàn tán họ thật đẹp đôi. Nhạc lên, họ phối hợp rất ăn ý. Tiểu Hy dù vậy vẫn bộc lộ rõ nhiều tò mò về anh, không biết mở lời.

    Anh đưa ra lời đề nghị trước, ghé vào tai cô: Em muốn hỏi gì? Nhìn em bồn chồn, anh sẽ không vui.

    Thấy lời đề nghị của anh, cô hỏi luôn: Sao anh không nói cho em biết? Anh đã ở đâu, về nước lại không nói.

    Biểu hiện của cô làm anh đắc ý cười: Em đây là nhớ anh sao? Còn chuyện kia thì.. Anh cúi xuống nói thầm vào tai cô. Hơi ấm từ anh truyền vào tai khiến cô có chút nhột. Ai nhìn vào đâu nghĩ đây là cặp thầy trò chứ, tình nhân thì có.

    Anh từ từ nói: Cục cưng à. Anh nhớ em lắm đấy. Nhưng ráng nhịn để tạo bất ngờ cho em.

    Điệu bộ của anh khiến cô vừa sợ vừa vui. Không ngờ hình tượng anh trai nhà bên đã thay bằng mỹ nam chết người này. Khiến cho người ta càng đắm chìm trong đoạn tình cảm này.

    Cô khẽ nhắc nhở anh: Mọi người đang nhìn đó.

    Anh càng bạo hơn khẽ cắn vào tai cô: Em sợ sao? Em càng sợ, anh càng thích.

    Cô thầm nghĩ: Anh trai Tiểu Bạch tốt bụng của mình đâu. Sao lại như này?

    Kết thúc màn nhảy bằng một dáng tuyệt đẹp. Sau khi nhảy xong, anh kéo cô ra đằng sau. Cô không biết anh sẽ làm gì nên có chút kháng cự.

    Cô cố đẩy tay anh ra: Anh làm gì vậy? Anh đang làm em đau.

    Anh dẫn cô vào chỗ tối, ôm lấy cô: Giai Kỳ, anh nhớ em. Em có biết anh phải ráng nhịn từ hôm qua để cố không ôm em không?

    Cô nghe lời chân thành từ anh, không chống cự nữa. Hai tay ôm lấy anh.

    Hai người sau 10 năm gặp nhau, tình cảm vẫn mặn nồng. Hai người từ từ đứng nói chuyện. Cô nhìn mỹ nam trước mặt dù tình cảm còn nhưng có chút xa lạ. Từ nãy giờ, cô luôn rụt rè, không còn dáng vẻ cuốn lấy anh như hồi xưa. Anh thì vẫn vậy, hỏi cô một câu:

    Em có muốn làm bạn gái anh không?

    Câu hỏi đường đột của anh làm cô chốc lát sững lại. Tuy cô rất thích, nhớ anh nhưng cô không biết đó có phải cảm xúc yêu không? Cô sợ làm anh đau khổ.

    Cô ngập ngừng: Ta cứ hẹn hò thử 1 tuần đi. Thời gian sẽ cho chúng ta đáp án.

    Anh ôm lấy cô, hai người cùng ngắm trăng

    Trăng đêm nay thật đẹp. Nó là nhân chứng cho tình yêu của anh dành cho cô hôm nay.

    Trong anh khi nghe cô trả lời, cảm thấy bất an: Anh rất yêu em nhưng em thì.. Cả ngày nhỏ lẫn hiện tại, anh chưa từng quên em.

    Xin lỗi mọi người. Thời gian này mình khá bận nên sẽ không thể ra chương thường xuyên. Dự kiến sẽ 2 ngày một chương. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ
     
    Porcus Xu, -Jenny-, Kang Bo Ra31 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  7. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Chỉ Dịu Dàng Với Em

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, khác với ngày thường đến lớp học. Nay Giai Kỳ không đơn thuần quơ đại bộ quần áo để mặc. Nguyên chọn quần áo thôi cũng mất 1 tiếng.

    Cô khó chịu, gãi đầu: Văn Văn, cậu cho tớ ý kiến đi. Tớ mặc cái nào đẹp hơn. Cái này hay cái này?

    Hi Văn khó hiểu: Đi học thôi mà, có cần như vậy không?

    Giai Kỳ mỉm cười: Cần chứ. Tớ muốn, tớ đẹp nhất lớp đó.

    Trước cô chỉ cần mặc đồ năng động áo phông quần jean đã đủ mê người rồi. Trong lòng cô nghĩ: Anh ấy chỉ có thể nhìn mình. Từ sau khi biết Thiên Minh chính là Tiểu Bạch, cô càng có hứng đi học hơn. Chỉ đơn thuần là vì ngắm anh. Cảm xúc trong cô rối bời. Rốt cuộc là tình yêu hay chỉ là tình anh em. Sao mình nhớ đến anh ấy lại bất giác cười.

    Cô chạy đến hỏi Hi Văn: Tớ có chuyện muốn hỏi cậu (mặt nghiêm túc)

    Nhìn cô như vậy còn tưởng chuyện gì quan trọng, giọng Hi Văn cũng trầm xuống: Cậu kể đi.

    Nếu như có người là anh trai thanh mai trúc mã với cậu từ nhỏ tỏ tình với cậu. Cậu cũng rất thích anh ấy, lúc nào nhìn thấy anh ấy cũng hạnh phúc. Vậy cậu có nhận lời không?

    Hi Văn trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Giai Kỳ chăm chú, nghi ngờ: Cậu có thanh mai trúc mã hả?

    Giai Kỳ hoảng hốt, đứng dậy, nói lắp: Nào có. Đó là bạn tớ hỏi mà tớ không biết trả lời.

    Hi Văn ngờ vực: Ờ vậy hả? Mà bạn nào, sao tớ không biết. Cô tiến đến, sát mặt Giai Kỳ.

    Giai Kỳ căng thẳng, chạy đi thay đồ. Phản ứng của cô khiến Hi Văn nghi ngờ: Có chuyện gì giấu mình hả ta?

    Đưa tay lên coi đồng hồ, hốt hoảng: Kỳ Kỳ, nhanh lên. Chúng ta trễ rồi đó.

    Tiếng vọng ra: Sắp xong rồi.

    Bạn trai Hi Văn đến. Tiếng điện thoại reo: Em xong chưa? Anh đến rồi. Hi Văn ngó đầu ra đã thấy bạn trai đứng đợi, sốt ruột.

    Giai Kỳ à, hôm nay tớ có hẹn với bạn trai. Tớ đi trước đây.

    Kỳ Kỳ chưa kịp nói gì đã không thấy người đâu.

    Cô hờn dỗi: Đúng là mê trai bỏ bạn mà. Dù sắp trễ nhưng cô không lo. Ai biểu thầy giáo là người của cô. Giai Kỳ trang điểm nhè nhẹ. Đúng 5 giờ, cô bước ra khỏi phòng. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu hồng, có họa tiết caro biến thành thiếu nữ ngọt ngào.

    Mẹ cô thấy con gái hôm nay hơi lạ: Sao con đi trễ vậy? Đi học mặc váy làm gì?

    Chưa kịp trả lời. Tiếng động cơ xe hơi ngoài cửa, bước xuống là chàng trai khôi ngô. Thấy biểu cảm của mẹ, Giai Kỳ cũng đoán ra là ai? Sao anh ấy lại đến đây?

    Cháu chào bác. (Thiên Minh lễ phép)

    Cháu đến đây có việc gì à? (Mẹ Tiểu Hy hỏi)

    Anh đưa tay chỉ vào Tiểu Hy: Cháu đến đưa em đi học. Cháu là thầy giáo lớp mới của Giai Kỳ

    Bác gái vui vẻ cười: Thế thì tốt quá rồi. Tiểu Kỳ, nhanh lên, anh chờ kìa.

    Giai Kỳ vui mừng còn không hết. Hai người di chuyển ra xe. Anh thắt dây an toàn cho cô. Hành động thật ngọt ngào.

    Nhìn cô, anh trau mày: Em hôm nay mặc đẹp như vậy là muốn quyến rũ anh sao?

    Cô bĩu môi: Hứ. Ai thèm.

    Tâm ý của cô bị anh nhìn thấu. Quả nhiên cừu non sao qua mắt được sói xám.

    Anh nhìn cô, tâm tình không thoải mái: Em thế này. Anh không yên tâm đưa em đến lớp. Nói rồi quay xe 180 độ.

    Cô vừa vui vừa sợ: Anh đưa em đi đâu vậy?

    Mặt gian xảo: Hẹn hò

    Hai chữ ấy làm khoé môi cô nhếch lên. Thầy giáo ác ma trong lời đồn lại có bộ dạng này ư?

    Cô nghi hoặc nói: Anh sao lại hiểu tâm lý con gái đến vậy? Hay đối với ai, anh cũng dịu dàng như vậy.

    Anh nhẹ nhàng nói vào tai cô, kệ cho đang lái xe: Không. Chỉ dịu dàng với em.

    Ngoài măt cô nói: Lời anh nói chỉ toàn là đường mật.. Trong lòng: Chết thật, em lại là con ruồi
     
    Porcus Xu, pinocchio, Vyl Hana28 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2021
  8. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Đây Là Lần Đầu Tiên..

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua thật nhanh, chốc đã 15 phút. Bên ngoài là khung cảnh náo nhiệt, dường như chỗ này thật quen thuộc. Tòa nhà ấy, khu chơi kia không sai.. Đó là..

    Cô quay sang hỏi anh, mỉm cười hạnh phúc: Thiên Minh, anh vẫn còn nhớ.

    Anh xoa đầu cô: Anh chưa từng quên. Đến nơi rồi, để anh mở cửa cho em

    Dường như thời gian đi lùi sâu về quá khứ, thức dậy cả vùng trời kỉ niệm. Hồi nhỏ, mỗi khi buồn chán là anh lại dẫn cô ra đây chơi. Nơi này tuy vẫn vậy nhưng anh với cô đã khác. Từ thanh mai đến tình yêu. Lúc nhỏ từng nói sẽ làm bạn gái sau là vợ, giờ đã trở thành sự thật. Không biết sau này sẽ ra sao, chỉ biết hiện giờ cô rất hạnh phúc. Có lẽ từ giây phút này cô đã ngầm xác nhận cả đời này của cô đã thuộc về anh. Cô mạnh dạn nắm tay anh bước xuống xe. Khung cảnh ấy không thay đổi, Soiza plaza đã chứa đựng không ít kí ức tuổi thơ của anh và cô. Nơi đầu tiên anh dẫn cô đi chơi cũng là nơi hai người hẹn hò.

    Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng cúi xuống nói: Những người khác đề nói Họ không phải người đầu tiên nhưng chắn chắn sẽ là người cuối cùng mà họ yêu. Đối với anh, em là mối tình đầu cũng là người duy nhất có tư cách đặt chỗ trong trái tim này. Còn nơi đây là lí trí đã sớm thuộc về em (Anh đưa tay chỉ lên đầu).

    Cô không biết rằng là anh đã nhớ cô nhiều như thế nào? Nhìn từng dòng trạng thái, cô đăng trên mạng. Anh muốn lập tức thu dọn hành lý đi về. Đã nhiều lần bất lực trước khoảng cách địa lý. Khoảng cách ngắn nhất mà anh luôn tự nhủ là hình bóng cô trong tim anh. Anh chưa từng yêu cũng không biết cách yêu nhưng những gì ngot ngào nhất anh dành cho cô đều xuất phát từ sự thật lòng. Đời này của cô chắc chắn phải gả cho anh. Hồi nhỏ, anh luôn là người lầm lì, tự ki. Chính cô là ngọn hải đăng dẫn anh ra khỏi hố sâu của vực thẳm. Cô hay sang nhà rủ anh đi chơi, đã 10 làn bị anh từ chối, vẫn không bỏ cuộc. Chính sự kiên trì ấy đã lay động đượ trái tim anh. Anh từng ngỡ đó chỉ là sự biết ơn nhưng mỗi khi gặp em, trái tim lại bất giác loạn nhịp thì đó là yêu rồi. Hai người đã phải lòng nhau, lại cố ngờ vực tình cảm ấy. Giống như câu: Tình trong như đã mặt ngoài còn e.

    Anh nắm tay cô chạy vào trong. Không lúc nào, đúng lúc này lại mưa. Sấm chớp đùng đùng, rách ngang bầu trời. Khu vui chơi chạy tán loạn. May có tấm thân rắn chắn che cho cô. Nhớ khi lần đầu gặp anh cũng là anh cũng là mưa. Khi đó, anh không kìm chế được thể hiện tình cảm quá mức khiến cô hiểu lầm là biến thái. Còn nghĩ mình điên vì nghĩ đến chuyện hẹn hò cùng anh. Giờ vậy mà cô đã là người anh yêu, là bạn gái, có lẽ sau này sẽ là vợ. Người cũng dần ngớt đi, anh đứng ra nói chuyện ngày xưa với cô. Anh đội mưa chạy mua 2 ly cà phê với bỏng ngô. Anh lại muốn làm gì?

    Cô đứng đợi anh co ro người lại vì lạnh. Một dáng người cao lớn ôm lấy cô.

    Chúng ta vào xe thôi. Ngoài này lạnh lắm. Thiên Minh lấy áo che cho cô, tay vẫn cầm 2 ly cà phê nóng hổi.

    Anh lấy tay chắn đầu cô khỏi đụng, cử chỉ thật ân cần. Một bộ phim được bật lên. Dù không được vào trong nhưng ở đây cũng đủ lãng mạn để hai người tận hưởng.

    Thiên Minh hơi tiếc: Vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho em. Trời lại không ủng hộ. Capuchino em thích nè, em uống cho ấm. Mình cùng xem phim đi.

    Giai Kỳ vui vẻ: Không sao đâu. Ở đây cũng ổn mà. Mà bất ngờ gì vậy?

    Thiên Minh bí ẩn: Sau này em sẽ biết

    Hai người cùng xem phim đến quên cả thời gian. Không khí vui vẻ ngập tràn trong xe. Anh vốn dĩ là mở phim lãng mạn cuối cùng thành phim hài. Không biết từ lúc nào, Giai Kỳ mệt ngủ thiếp đi. Anh quay sang định nói gì đó, lại bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ đang say giấc. Dáng ngủ cũng thật đẹp. Sống mũi cao, da trắng, mắt to nhìn xuống đôi môi đỏ mọng ấy. Anh không kìm được chầm chầm cúi xuống. Sắp chạm đến lại làm cô thức giấc.

    Cô mở mắt, mơ màng nhìn anh: Anh đang làm gì vậy?

    Anh ngại: Không có gì. Em ngủ tiếp đi, anh chở em về.

    Nhận ra ý định của anh. Cô không nghĩ gì nhiều, mạnh bạo thử một lần. Tay cô kéo anh lại, môi chạm đến hôn anh..

    Khung cảnh ngọt ngào này khiến người khác cũng phải ngại ngùng. Đã 2 phút, anh vẫn chưa chịu bỏ cô ra. Xong rồi, lần này cô đã liều vào hang cọp.

    Anh bỏ cô ra: Em lại khiến anh trở nên xấu xa như vậy. Anh thay đổi ý định. Không đưa em về nữa.

    Cô hốt hoảng: Tiểu Bạch. Anh định làm gì?
     
    Porcus Xu, Vyl Hana, -Jenny-28 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2021
  9. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Sự ấm áp của anh sưởi ấm trái tim em

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau câu nói đó, anh bước ra khỏi xe, cuộc điện thoại rất gấp. Mặt anh nghiêm túc lắng nghe.

    Bên kia truyền đến tiếng giống như mẹ của cô. Anh lễ phép nói gì đó. Kết thúc còn chào kính cẩn.

    Anh quay lại chỉ nói ba chữ: Em về anh

    Cô đỏ mặt: Vậy là sao? Ai gọi cho anh?

    Trai đơn gái chiếc về chung một nhà, anh tính là gì em. Trong đầu cô, những suy nghĩ đen tối dần loé lên dù cô biết Tiểu Bạch, anh ấy sẽ không làm gì đâu.

    Anh xoa đầu cô mỉm cười: Sao mặt em đỏ vậy. Không cần căng thẳng đâu. Mai chẳng phải sinh nhật em sao. Bố mẹ em có việc bận nên bảo anh chăm sóc em.

    Cô nhóc ấy khẽ cười: Vậy hả?

    Anh khẽ nâng cằm cô lên: Chẳng lẽ ngày sinh nhật của mình mà em cũng quên sao.

    Cô không nói gì, chỉ ngồi lặng nhìn ra cửa sổ. Thật ra từ lúc anh đi, cô rất cô đơn. Không còn ai ăn sinh nhật cùng cô. Huống chi là tổ chức. Ba mẹ thường bận rồi hứa xuông, nhiều lần như vậy cô đã quen với cảm giác một mình rồi. Hồi trước thì còn có Hi Văn. Giờ cậu ấy có bạn trai rồi đâu thể quan tâm mình như trước. Từ lâu, cô đã coi ngày sinh nhật như những ngày bình thường khác. Giờ anh xuất hiện, ngày sinh nhật lại có anh ở bên khiến cô lần nữa thắp lên ngọn lửa ấm áp của tình thân hơn thế anh đã là bạn trai cô. Ngày sinh nhật mai, thật mong đợi.

    Cô khẽ nhìn anh, cô không thể tin giờ người anh ngày xưa nay vẫn vậy chỉ đổi danh-bạn trai.

    Cô gọi anh: Tiểu Bạch, trời hôm nay thật đẹp đúng không?

    Anh nhìn cô, dịu dàng nói: Dù "thiên" nay ngàn sao không sánh bằng một nụ cười của mỹ nhân là em. (Câu này sáng anh mới đọc trên mạng, sợ cô thấy anh khô khan nên thả thính ngay)

    Từng lời nói truyền vào tai khiến cô đỏ mặt. Sao người đàn ông mặt lạnh như băng lại có thể nói những lời đường mật như vậy.

    Ngoài mặt cô nói: Anh đừng như thế nữa. (Trong lòng; Anh nói nữa đi, em thích lắm)

    Chỉ một nói của anh khiến cô cười tủm tỉm cả buổi tối. Bao muộn phiền tan biến. Cách nhà anh còn chặng đường khá dài nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Anh vừa lái xe vừa quay ra định nói chuyện lúc nãy ở công viên chưa kịp làm. Cô gái nhỏ đã say giấc nồng.

    Anh nhìn cô cười: Cô gái này mỗi lần bên mình lại thích ngủ như vậy. Tăng tốc chạy nhanh về nhà.

    Đoạn đường đi bình thường 30 phút anh phóng chỉ 10 phút. Ngôi nhà trước mắt ai nấy đều choáng ngợp. Nhà anh nằm ở trong khu dân cư cao cấp, mỗi căn cũng trị giá 30 tỷ. An ninh đều nghiêm ngặt. Thấy cô gái nằm bên vẫn ngủ say không tiện đánh thức. Anh xuống xe chạy qua bên cô. Tháo dây an toàn, bế cô vào nhà. Cô gái ấy ngủ say thật. Anh bế cô vào phòng, dặn chị giúp việc thay đồ cho cô còn nói thêm: Mai tôi cho chị nghỉ một ngày. Xong còn hôn lên trán cô: Ngủ ngon bảo bối.

    Cô giúp việc nghi hoặc nhưng không dám nói. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đưa con gái về nhà. Bà chủ đã từng nói: Đối với cậu ấy chỉ có một ngoại lệ. Chẳng lẽ cô ấy là cô chủ tương lai. Cô há hốc, lặng lẽ thay đồ cho cô rồi báo tin cho bà chủ.

    MỘT DIỄN BIẾN KHÁC

    Ông ơi, con trai mình hành động rồi. Phu nhân vui vẻ nói

    Ông chủ miệng cười: Tôi cứ tưởng con trai mình là gay chứ? Vậy thì tốt quá. Sắp tới bảo nó dẫn về ra mắt luôn.

    Cha mẹ của Thiên Minh đều vui khi biết con mình là trai thẳng.

    Sáng hôm sau

    Giai Kỳ mệt mỏi, mở mắt nhìn ngắm xung quanh. Cô giật mình: Đây là đâu? Cô từ từ nhớ lại chuyện hôm qua: Đây là nhà của Tiểu Bạch.

    Cô nhìn xuống thấy phục của mình đã được thay. Cô sốc: Không lẽ thầy thay đồ cho mình. Tự trấn an bản thân: Không thể nào. Thầy sao có thể biến thái như vậy.

    Cô đi ra ngoài nhìn ngó, chầm chậm bước xuống bếp. Không gian trong nhà anh ấy rất rộng, cô phải đi xuống cầu thang đã hết năng lượng.

    Cô nhìn ngó xung quanh. Thấy một mĩ nam ở nơi góc bếp đang nấu ăn. Khung cảnh thật đẹp. Dáng người hoàn mỹ, bờ vai thái bình dương, tay uyển chuyển thái từng thức ăn. Cô khe khẽ bước đến gần anh. Ôm anh từ phía sau, nhìn từ góc này cô và anh chẳng khác nào đôi vợ chồng son.

    Anh xoay người, ôm mặt cô: Em ra bàn ngồi đi. Anh mang ra cho.

    Cô ngoan ngoãn đi ra. Anh cũng bưng thức ăn. Hai người ngồi ăn sáng cùng nhau, cô hỏi: Anh sống ở đây một mình sao?

    Anh ngắm miếng xúc xích bỏ vào đĩa cô rồi nói: Ừm

    Cô ngạc nhiên: Anh sống ở đây một mình. Vậy đồ em ai thay?

    Anh định giải thích là cô giúp việc nhưng tò mò muốn xem phản ứng của Kỳ Kỳ nếu biết là anh thay.

    Anh gian manh: Em nghĩ ngoài anh còn ai?

    Cô ôm mặt đỏ: Anh.. Sao lại. Thấy cô gái nhỏ của mình xấu hổ phát khóc vội qua dỗ dành.

    Anh đỡ cô dậy ôm cô vào lòng. Thôi nào. Là cô giúp việc.

    Cô ngẩng mặt nhìn anh: Thật chứ.

    Anh dí đầu cô: Em nghĩ anh biến thái tới vậy sao?

    Cô lắc đầu suy nghĩ: Anh sẽ không vậy đâu? Hôm nay, anh định làm gì sao nhiều rau củ với có cả rượu vang vậy?

    Bí mật. Tối nay em sẽ biết.

    Anh chờ ngày này từ rất lâu. Anh muốn cô phải ghi nhớ sinh nhật hôm nay
     
    Porcus Xu, -Jenny-, Kang Bo Ra24 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  10. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Bước ngoặt mới

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong ngôi biệt thư, có môt đôi nam nữ đang nằm đọc sách cùng nhau trên ghế sofa. Người con trai nhìn lạnh lùng, có vẻ nghiêm nghị. Dưới có người con gái đang nằm đọc sách, cứ mải liếc nhìn anh rồi lại hơi buồn ngủ. Cô cố gắng mở to mắt ra nhưng không thể nào cưỡng lại sự cám dỗ củ cơn buồn ngủ. Cuối cùng cô ấy đã chợp mắt thiếp đi trên đùi chàng trai. Không khí mát lạnh, yên tĩnh, không gian chỉ có hai người khiến người ta dễ liên đến họ là vợ chồng. Đôi vợ chồng mới cưới nên không quen lắm cuộc sống hôn nhân. Anh nhận ra sự yên lặng, bèn đưa quyển sách sang ngang.

    Mắt nhìn cô gái đang say giấc nồng. Cô gái ấy lại ngủ rồi. Mỗi khi bên anh, cô đều ngủ rất ngon.

    Anh mỉm cười nhìn cô gái: Bảo bối. Em dễ ngủ thật.

    Đâu ai biết rằng chỉ khi bên anh, cô mới ngủ ngon. Cô sợ cảm giác cô đơn nên mỗi khi ngủ một mình. Phải trằn trọc lắm mới ngủ được, cô từng lạm dụng đến thuốc nhưng lâu ngày sức khoẻ cô yếu đi.. đã bỏ. Anh để quyển sách lên bàn. Nhè nhẹ đặt đầu cô xuống, đưa tay vòng lấy ôm, bế cô vào phòng. Thường ngày cô ăn rất ít nên có hơi nhẹ.

    Thiên Minh không cần dùng sức cũng đã bế bổng cô lên, anh chau mày: Sau này sẽ vỗ béo cho em.

    Anh đi thẳng đến phòng, dùng chân đẩy nhẹ cửa ra. Từ từ đặt cô xuống, cũng không quên đặt một nụ hôn lên trán: Ngủ ngon

    Đi xuống đến phòng bếp miệng lẩm bẩm: Chuẩn bị ngay thôi. Không là không kịp

    Thế rồi bắt tay vào bếp. Đây không phải lần đầu anh nấu ăn nên rất thành thục. Lúc trước đi du học, vì khá kén chọn. Do đó đã tự học một khóa chuyên nghiệp, cũng là vì lần này muốn đích thân nấu cho người con gái anh yêu. Anh bỏ miếng thịt bò. Sơ chế rồi bỏ vào áp chảo. Tay anh điêu luyện cắt từng rau củ. Lắc chảo y chang đầu bếp. Lúc anh nấu xong thì trời đã tối. May sao mệt quá lúc này, Giai Kỳ chưa dậy. Anh bắt đầu làm món tráng miệng. Đặt một thứ gì đó vào trong rồi đem đi nướng. Trang trí bàn tiệc bằng những ngọn nến lung lịch, đặt 2 ly rượu vang. Giai Kỳ tỉnh dậy đã thấy ở trong phòng vội xuống nhà tìm anh. Cô bước xuống cầu thang.

    Xúc động, rơi nước mắt. Lâu rồi mới có người chuẩn bị sinh nhật cho cô cũng lâu chưa được hưởng thụ cảm giác này.

    Anh bước đến, ôm cô vào lòng: Cô gái nhỏ, sao lại khóc rồi. Em không vui sao?

    Cô lau nước mắt lắc đầu: Anh lại vì em chuẩn bị những thứ này. Em vui lắm.

    Anh xoa đầu: Nào, mời em. Anh kéo ghế ra. Bữa tiệc bắt đầu.

    Cô ngạc nhiên: Những món này đều do anh nấu sao?

    Anh mỉm cười: Không anh thì ai?

    Cô nhìn anh đầy ngọt ngào. Cô thầm nghĩ: Anh sao lại hoàn hảo như vậy? Cô đã từng mơ mình sẽ có người yêu giống như Tiêu Nại. Nhưng chỉ không ngờ người đó là anh. Sau này em phải nỗ lực để tương xứng với anh.

    Anh nhìn cô: Làm gì nhìn anh thẫn thờ vậy. Mau thưởng thức tài nghệ của anh xem nào.

    Cô tràn ngập niềm vui. Cắn miếng đầu tiên khiến cô kinh ngạc. Giống món ăn ở nhà hàng ấy. Anh lại vì cô học làm món này.

    Anh nhìn cô chắm chú hỏi: Ngon không?

    Cô gật đầu lia lịa: Ngon lắm. Anh Tiểu Bạch là nhất.

    Hai người cùng nhau trải qua buổi tối hạnh phúc trong khung cảnh lãng mạn. Nhìn thấy món chính đã hết, anh mang tâm điểm bĩa tiệc lên. Một chiếc bánh xinh nhật hoành tráng, trên có ghi chữ Mừng sinh nhật vui vẻ, bảo bối.

    Khoảnh khắc ấy, anh đưa cô hết ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác. Anh vừa đi vừa hát bài chúc mừng sinh nhật. Có lẽ đêm nay là sinh nhật ý nghĩa nhất đối với cô.

    Anh bước đến: Em mau ước đi.

    Cô không mong ước điều gì nhiều. Chỉ có thể ước cho những mong ước của anh và ba mẹ sẽ thành sự thật. Cô thổi nến.

    Anh cầm tay cô từ từ cắt bánh. Đưa cô phần socola mà cô thích. Hai người cùng ngồi ăn.

    Bỗng Giai Kỳ cắn phải thứ gì đó: A! Trong bánh có..

    Cô há hốc che miệng.

    Thiên Minh quỳ xuống, cầm tay cô: Anh muốn là bầu trời có thể theo em đi khắp ngọn đường ngóc ngách. Em có muốn là đám mây, đôi ta sẽ chẳng thể tách rời?

    Cô hạnh phúc nói: Em đồng ý.

    Anh đeo chiếc nhẫn: Chờ năm em 18 tuổi, đôi ta sẽ là uyên ương. Chỉ cần em không còn, anh cũng chẳng nuối tiếc.

    (Ý là nuối tiếc cuộc sống á mọi người)

    Anh ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống nâng cằm cô lên. Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Kể từ bây giờ cô là của anh. Hôm nay là cột mốc hai người bước qua ranh giới mới. Không là bạn gái mà là vị hôn thê. Có lẽ đêm nay là ngày không chỉ khiến cô nhớ nhung mà cả anh nữa.
     
    Porcus Xu, Linh Bư, -Jenny-24 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  11. Kim Ha Neul

    Bài viết:
    96
    Anh Đợi Em

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian hạnh phúc chưa được bao lâu, giông tố đã kéo đến. Người ta thường không biết những biến cố sẽ bao giờ kéo đến nhưng có lẽ sau khi ta có được phút giây bình yên. Chuyện tình cặp đôi nào cũng có hồi chia xa và Giai Kỳ và Thiên Minh cũng vậy. Lúc cô nhận được lời cầu hôn vừa hạnh phúc vừa lo lắng bởi cô đang có chuyện giấu anh. Tình yêu của họ đang được thử thách bởi sự yêu xa. Ngày hôm đó, khi ở nhà của Thiê Minh. Cô đã nhận được tin nhắn mà có lẽ nếu là hồi trước cô sẽ rất vui nhưng giờ thì cô hơi e ngại. Lúc cô chạy xuống nhà tìm anh chính vì muốn báo tin ấy nhưng cảnh tượng anh vì cô mà chuẩn bị tất cả khiến cô không thể nào mở lời. Rồi bí mật nào cũng sẽ được tiết lộ, không sớm thì muộn. Nhân lúc anh chở cô về nhà, cô đã lựa lời nói. Những câu nói tưởng chừng ngắn ngủi nhưng khiến cô diễn tập rất nhiều lần. Cảm giác này còn run hơn lúc cô đi phỏng vấn du học. Cô không muốn anh vì mình mà đau khổ, nhớ nhung cô đã từng trải qua. Nỗi niềm ấy được bao bọc bởi hai chữ bâng khuâng. Anh ngồi im lặng lái xe. Cô nhìn anh với ánh mắt áy náy. Dường như những cặp đôi sẽ cảm nhận được sự bồn chồn của người kia khi nửa ấy, có chuyện giấu mình.

    Anh quay sang: Giai Kỳ, em có chuyện gì vậy? Sao nhìn anh mãi thế.

    Cô hơi ngập ngừng, ánh mắt hơi lản tránh: Em.. Có chuyện muốn nói với anh.

    Anh nắm lấy tay cô: Giữa hai chúng ta còn có chuyện gì không nói được.

    Cô nói khẽ: Thật ra hồi chiều, em có nhận được tin nhắn từ trường bên Anh. Mail em gửi đã được họ xác nhận. Em học hết học kì này sẽ đi.

    Anh hơi trầm ngâm, không nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Bởi lẽ chỉ mấy tháng nữa, họ sẽ bắt đầu yêu xa. Tình yêu vừa chớm nở đã.. Yêu xa là thử thách không dễ dàng đối với các cặp yêu nhau. Giai Kỳ và Thiên Minh cũng không ngoại lệ. Anh đang lo sợ đoạn tình cảm này có dẫn đến cái kết là một hôn lễ. Hay lại giống như lời bài hát "Khách mời". Ngày em đẹp nhất cũng là ngày hai đứa chia lìa. Cứ thế hai người im lặng. Tình huống này lại khiến Giai Kỳ sốt sắng hơn. Cô không nghĩ Thiên Minh sẽ chiến tranh lạnh với cô. Anh nhanh chóng tắp vô lề đường.

    Anh hơi nắm vô lăng, quay sang nhìn Giai Kỳ: Anh làm em sợ rồi đúng không? Đột nhiên cười.

    Không phải là vì anh không lo. Mà không muốn cô khó xử nên làm cho cô thoải mái.

    Sắc mặt cô thay đổi, nhẹ nhõm hơn: Tiểu Bạch, anh dám chọc em nhưng còn chuyện du học thì sao..

    Ngoài trời đang tối khuya không một bóng người nhưng không khí ấm áp hơi se lạnh khiến người ta dễ chịu. Cũng như lời nói trầm ấm của anh. Anh xoa đầu cô: Em đã đợi anh 10 năm, giờ đến lượt anh..

    Cô định nói gì nhưng bị anh chặn miệng: Em đừng nói gì hết, cứ đi đi, đừng lo cho anh. Đó là tương lai của em.

    Anh ôm cô vào lòng. Anh vừa nghĩ: Sau này, mọi chuyện cứ để sau này giải quyết. Còn ngay bây giờ, em đang ở đây. Em là của anh, không ai có thể cướp được
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...