Tiểu thuyết, từ lâu đã trở thành "món ăn tinh thần" cho tất cả những "mọt sách". Nhất là tiểu thuyết ngôn tình – loại sách được rất nhiều người tìm đến. Trong ngôn tình lại có rất nhiều thể loại, từ thanh xuân vườn trường đến sủng, từ hài hước đến ngược tâm. Và, thể loại ngôn tình ngược đã kéo được không ít độc giả thích thú. Sau đây, mình muốn giới thiệu đến các "mọt sách" cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm mà khi đọc, mình cho là hay nhất. Thất tịch không mưa Tác giả: Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngược, ngược từ nam đến nữ từ nữ dến nam. Nhân vật: Thẩm Hàn Vũ x Thẩm Thiên Tình Nếu để nói về ngôn tình ngược, ngàn vạn lần bạn không nên bỏ qua cuốn "Thất tịch không mưa" của tác giả Lâu Vũ Tình này. Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, chính là nói về mối tình đầu đầy ngang trái của Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình. Đoạn đầu là nói về ngày còn bé của cả hai, rồi đến khi cả hai người đều đã trưởng thành. Ngang trái, chính là vì, cả Thẩm Hàn Vũ cùng Thẩm Thiên Tình đều nghĩ rằng, hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống. Nhưng không! Ông trời luôn trêu ngươi bọn họ, để họ biết được sự thật đầy đau lòng. Và, cái ngày anh biết được sự thật phũ phàng ấy, cái ngày anh lặng lẽ đến Đài Bắc học, cũng chính là sinh nhật mười lăm tuổi đầy đau đớn của Thẩm Thiên Tình. Khi mới đọc lúc Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình còn nhỏ, mình cảm thấy truyện vô cùng hài hước, và còn có suy nghĩ rằng chắc chắn hai người này sẽ có kết cục vô cùng tốt đẹp. Nhưng, từ sau cái sinh nhật mười lăm tuổi của Thiên Tình kia, truyện đã hoàn toàn quay ngoắt sang ngược vô bờ bến! "Tình yêu, giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm." Và rồi, cùng với bao nỗi niềm chất chứa từ năm mười lăm tuổi, cô đến tìm anh. Cô, một thân một mình chạy đến Đài Bắc tìm anh trai, chỉ hi vọng được gặp anh lần nữa, hi vọng được tiếp tục ở bên anh. "Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên của năm tháng chậm chạp. Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu. Thiên đường, địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới. Sự dây dưa giữa sống và chết như vậy nhưng lại mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm" Trong tình yêu, thứ đau đớn nhất, không phải là không được gặp người mình yêu, mà là, khi gặp rồi, lại không thể đưa tay ra nắm lấy. Rõ ràng anh yêu cô, cô cũng yêu anh, tình cảm họ dành cho nhau chính là vô tận, là thứ không thể cân đo, là tình cảm to lớn hơn bất kì ai. Thế nhưng, đến cuối cùng thì sao? Họ vẫn chẳng thể ở bên nhau. Anh – nguyện ở bên người con gái anh không yêu, cũng không ở bên cô. Bạn thử nghĩ, nếu bạn chính mắt chứng kiến, chính mắt tham dự lễ cưới của người mình yêu thương hơn cả bản thân, nhưng, cô dâu lại không phải bạn. Nếu bạn hiểu được, vậy thì, bạn có thể thấy được cảm giác của Thiên Tình rồi đấy. Người ta nói, lúc còn sống trên cõi đời, hãy yêu thương nhau, để đến khi chết rồi, sẽ không cảm thấy hối tiếc về quãng đời kia. Cô và anh, chính là gần giống vậy. "Nếu như có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh! Dân tặng anh sự đpẹ đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng em có. Chờ đợi kiếp sau, hóa thành con ve sầu mùa thu, hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ." Đến cuối cùng, chỉ còn lại sự tiếc nuối giấu trong trái tim, cùng với câu nói: "Nếu em thực sự nói như vậy, anh sẽ trả lời thế nào nhỉ?" "Ngẹn ngào không thành lời, anh xót xa ân hận, khàn giọng nói:" Anh cũng rất yêu em, rất yêu, rất yêu, rất yêu "Nhưng Tình, em có nghe thấy không?" Từ yêu, mãi vẫn đọng lại ở cổ họng cô, trải qua bao lâu như vậy, chính là không thể thốt ra thành lời. Nếu bạn là fan của truyện ngược, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cuốn sách này. Với mình, nó chính là một cực phẩm! Tác giả Lâu Vũ Tình đã khiến cho tất cả độc giả bị cuốn theo từng câu chữ, từng lời văn, cũng như cảm nhận được cảm xúc của nhân vật. Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, thứ mình cảm nhận được từ bản thân, đó chính là nước mắt. Thật đấy, cuốn "Thất tịch không mưa" này, là cuốn sách duy nhất lấy đi nước mắt của mình, khiến mình vừa đọc vừa khóc, thương cho cặp đôi Vũ – Tình này. Bạn thử yêu vào rồi sẽ hiểu được, cảm giác yêu mà không thể nói, không thể nắm lấy, thậm chí, đến quyền ghen tị với những cô gái ở bên anh, cô cũng không có. Mọi người đều nói, ông trời luôn trêu ngươi Thiên Tình, luôn khiến Tình không thể có được hạnh phúc. Nhưng, đối với cô gái đầy kiên cường ấy, gặp được Hàn Vũ, quen anh, yêu anh, chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời cô, và cũng là sự nhân từ duy nhất ông trời dành cho cô! Đến tận khi chết đi, cô cũng chưa từng có cơ hội đường đường chính chính nói với anh, rằng "Em yêu anh" Mặc dù, đối với đa phần độc giả, cuốn sách này mang một cái kết buồn, nhưng, đối với mình, nó lại chính là kết thúc nhân hậu nhất. Nếu khi sống, cô và anh không có quyền ở bên nhau, vậy thì khi chết đi, chính là một con đường mới dành cho cả hai người. Nói tóm lại, cuốn tiểu thuyết "Thất tịch không mưa" chính là cuốn sách vô cùng hoàn hảo trong nhóm những cuốn sách ngược tâm, và tất cả những fan của truyện ngược, nên đọc cuốn sách này ít nhất một lần!
Lúc đọc bộ truyện này, mình đã một thời gian dài không đọc ngôn tình. Lúc đọc bộ truyện này, lần đầu mình đọc truyện mà khóc nhiều như thế, vì thật sự là nó quá buồn. Phần sau khi hai người đã nhận ra tình yêu của mình, lời văn nghe buồn mà tâm trạng hơn, mỗi câu thoại giống như đều mang hàm ý, muốn người nghe phải thấu được cả tâm sự phía sau đó, Tình yêu đau khổ mà lại dai dẳng, được mấy người chọn cho mình được ngã rẽ khác chứ. Kết cục tuy buồn, nhưng hoàn cảnh đó cũng chẳng thể đẹp hơn rồi. Tình đẹp mà buồn.
Đọc và cảm thấy rung động. Thực ra mình không thích ngôn tình ngược lắm, bởi mấy lần đọc xong dư âm của nó rất khó chịu. Cho đến một lần mình gặp chuyện, rất buồn mà không thể khóc, bèn đọc cái này. Tuy không thích lắm, nhưng khóc ướt hết mấy bịch giấy..
Đây là một bộ truyện không tổng tài, không bug, chỉ là một câu chuyện với những dòng văn chất chứa nỗi buồn, mà buồn kiểu êm đềm, đọc xong không hiểu tại sao khóc!
Mình ngày trước coi xong Hoa Tư Dẫn với Đông Cung. Hiện tại sợ ngược lắm, để lại cảm giác nhói đau trong lòng. Chắc tại mình sống cảm tính quá. Ừm, mình ghé chút chỉ muốn nói truyện bạn Review hay lắm.
Mình thường không hay đọc truyện ngược lắm, và mình thường tránh đọc những quyển có kết bi kịch, vì đọc xong thực sự khiến mình nghĩ rất nhiều và rất lâu, thậm chí nhiều tháng sau khi chợt nhớ lại mình vẫn sẽ nhớ như in cái bi kịch đó. Nhưng Thất tịch không mưa là một trong số ít những ngoại lệ. Ban đầu mình đọc chỉ vì nhỏ bạn mình đọc nên mình đọc cùng thôi. Nhưng mà thực sự là truyện này ám ảnh mình thực sự, không có nhiều khung cảnh hạnh phúc bên nhau của cặp đôi này, vì thân phận quá ngang trái, nên tất cả những gì mình nhớ đều chỉ là một màu u buồn thôi. Thực sự, kiếp này họ không thể ở bên nhau được, vậy thì mình cũng hy vọng rằng, cái kết đó chính là hạnh phúc, chính là mở ra một số phận tốt đẹp hơn cho họ ở kiếp sau, một nơi mà họ sẽ được ở bên nhau, và một nơi mà họ sẽ có thể nói cho người còn lại một lời yêu chưa kịp thổ lộ ở thế giới này. Cảm ơn bạn nhé, bài review thực sự khiến mình hồi tưởng rất nhiều!