Truyện Ngắn Thật Hạnh Phúc Em Nhé! - Chính Là Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Tường Vy, 7 Tháng chín 2018.

  1. Phạm Tường Vy

    Bài viết:
    62
    Tên: Thật hạnh phúc em nhé!

    Tác giả: Chính Là Anh

    Thể loại: Truyện ngắn



    Tôi và em yêu nhau từ hồi học lớp 10 học chung một lớp ngồi chung một bàn. Ngày đó em ngây thơ trong sáng hồn nhiên lắm, tôi không biết đã yêu em từ lúc nào. Ngày đó nhân dịp 20/11 trường tôi tổ chức cắm trại. Lúc ấy em chưa nhận lời yêu của tôi mà tôi cũng nhát không giám thổ lộ gì cả chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là hai đứa lại ngồi bên nhau nô đùa tâm sự với nhau. Và ngày cắm trại cũng vậy hai chúng tôi đi đâu cũng có nhau, dường như lúc ấy em và tôi có sợi dây vô hình thắt chặt vào nhau. Ngày cắm trại đã hết hôm sau chúng tôi lại đi học như bình thường và cũng như mọi ngày tôi và em lại ngồi bên nhau nói chuyện như xa nhau rất lâu nay mới gặp. Hôm đó là ngày 21/11/2008 trong giờ kiểm tra hóa tôi đã lấy hết can đảm viết cho em mẩu giấy với dòng chữ "I LOVE YOU". Tôi hồi hộp đưa cho em và nhận lại được một ánh mắt trìu mến cùng cái gật đầu. Lúc đó tôi muốn đứng dậy hét thật to để khoe với mọi người rằng tôi đã có người yêu. Từ hôm ấy tôi đã trở thành con người khác, cảm thấy cuộc sống này thật thú vị với bao dự định, hẹn ước mà em với tôi đã đặt ra.

    Kỳ 1 trôi qua chúng và kì 2 lại tới và điều đặc biết hơn là các thầy cô giáo đã biết tôi và em yêu nhau. Hồi đó các thầy cô giáo rất sợ học sinh vướng vào chuyện yêu đương rồi xa lánh học tập vậy nên có rất nhiều lời đề nghị chuyển chỗ tôi và em. Nhưng với kết quả thi học kì 1 của tôi và em cộng với ý thức học tập trên lớp của chúng tôi mà cô chủ nhiệm đã tin tưởng chúng tôi và cho 2 đứa lại ngồi bên nhau học tập. Học được mấy tuần thì chúng tôi nghỉ tết Nguyên Đán. Tết ấy em bị đậu mùa không đi đâu được vậy là bao nhiêu kế hoạch tan biến. Tôi nhớ em, lo cho em nhưng không sao được vì chúng tôi ở 2 xã khác nhau mà làng em nổi tiếng về đánh nhau em sợ tôi sang mà bị làm sao thì em càng lo hơn. Nghe lời em tôi đã cố nén tất cả vào trong lòng. Tôi đã nén cố nén và không thể nén được nữa cuối cùng tôi rủ thêm 2 cô bạn gái học chung lớp chơi thân với em sang nhà e mặc kệ tất cả cả lời e nói. Sang đến nhà e nhìn thấy em tôi xót xa muốn ôm em thật chặt vào lòng nhưng không giám. Hôm đó tôi không đi đâu cả chỉ ngồi bên em với tôi như vậy là đủ rồi. Nghỉ tết xong chúng tôi quay lại trường tiếp tục học và chúng tôi lại bên nhau. Các bạn biết không hôm đầu tiên đi học nhìn thấy tôi em cười nhìn tôi âu yếm làm tôi thấy hạnh phúc biết bao. Và cứ như thế lớp 10 kết thúc chúng tôi về nghỉ hè tôi đã nghĩ hè dài như vậy thì nhớ em tôi phải làm sao? Rất may cô giáo tôi lại mở lò cho chúng tôi học hè tuần 3 buổi. Biết có cơ hội đi học để nâng cao kiến thức và đặc biệt chúng tôi được gặp nhau nên chúng tôi cùng nhau đăng kí ngay.

    Hè đó bà nội tôi mất mà tôi lại ở chung với bà từ bé tôi buồn lắm nhưng có em bên tôi động viên chia sẻ cùng tôi nên tôi cũng bớt đau buồn. Càng ngày chúng tôi càng say đắm bên nhau hơn. Bố mẹ tôi và em đều biết chuyện nhưng tin tưởng chúng tôi không xa lánh việc học tập nên không ai phản đối gì cả. Lớp 11, 12 chúng tôi vẫn vậy vẫn bên nhau vẫn ngồi chung 1 bàn tưởng chừng mọi chuyện trôi qua êm đềm nhưng ai ngờ.. cô chủ nhiêm chúng tôi nghỉ đẻ thay thế vào đó là cô giáo mới ra trường con non nớt kinh nghiệm lúc nào cũng cho mình là đúng. Hôm đó họp phụ huynh cô nói giữa cuộc họp là chúng tôi mải yêu đương không lo học hành. Mẹ tôi và mẹ em cúi mặt xuống không giám ngẩng lên vì ngại. Sau cuộc họp 2 bà mẹ ngồi nói chuyện với nhau và đã có xung đột với nhau tôi biết họ cũng vì chúng tôi thôi nhưng họ đâu có biết là tôi và em không như vậy, kết quả học tập lớp 10, 11 chúng tôi đều đạt tiên tiến có giấy khen mang về và 2 đứa bây giờ đang cố gắng giúp đỡ nhau học tập để chuẩn bị thi đại học. Hôm sau tôi lên lớp trong giờ của cô chủ nhiệm tôi đã cãi nhau với cô trước bao nhiêu sự thách thức về kết quả học tập của tôi mà cô trao cho nhưng tôi không sợ tôi muốn lấy lại danh dự cho chúng tôi. Và cũng ngay hôm đó tôi và em chính thức chia tay. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua chúng tôi ngồi bên nhau như 2 người dưng cảm giác như thời gian trôi vô nghĩa. Sang ngày thứ 3 chúng tôi cùng nhau đi học lò và tôi không chịu được tôi muốn em quay về bên tôi và cũng như tôi em ôm tôi trong hạnh phúc mặc kệ tất cả. Lúc ấy tôi như được sống lại thêm lần nữa và như thế chúng tôi nắm tay nhau rời khỏi mái trường THPT.

    [​IMG]

    Tôi và em đều chọn ngành xây dựng nhưng khác trường nhau. Em học tốt hơn tôi nên em đã đỗ đại học còn tôi học cao đẳng. Trường tôi và em cách nhau hơn 120km vậy nên ngày tôi lên trường nhập học chúng tôi đã khóc. Không có cách nào khác chúng tôi vẫn phải xa nhau nhưng tình yêu của chúng tôi thì không có khoảng cách. Tôi nhập học được 2 tuần thì em cũng lên đường nhập học vậy là chúng tôi xa nhau không còn được như hồi cấp 3. Tôi vẫn nhớ như in em cười rất tươi và nói 2 đứa mình coi như là thử thách anh nhé, dù xa như thế nào thì tình cảm chúng ta sẽ nối 2 đứa mình lại thôi. Đi học được 1 tháng nhưng chúng tôi cứ rảnh là lại liên lạc với nhau như không có khoảng cách giữa chúng tôi. Đợt ấy sắp sinh nhật em mà tôi không thể ra phòng trọ em được vậy nên chúng tôi hẹn nhau về quê gặp nhau.

    Xa nhau hơn tháng nhưng nhìn thấy em tôi vẫn cảm giác như mới ngày hôm qua vẫn cái dáng thân quen vẫn nụ cười cướp đi trái tim tôi. Hôm đó chúng tôi bên nhau cả buổi chiều nhưng thời gian không chờ đợi ai bao giờ chúng tôi lại xa nhau và hẹn dịp khác bên nhau. Cứ thế trôi qua và ngày 21/11 sắp tới để em bất ngờ tôi đã bắt xe về chỗ em. Hôm đó em đi học tôi qua chỗ thằng bạn thân gần chỗ em và tới khi xế chiều tôi với thằng bạn mới về phòng em. Nhìn thấy tôi em ngạc nhiên lắm tôi vẫn nhớ hình ảnh ấy đôi mắt to khóe mắt có cái j rưng rưng miệng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Tôi biết e đang hạnh phúc lắm và tôi cũng thế. Tối đó chúng tôi đi chơi nhiều nơi lắm bên nhau tay nắm tay mà cảm nhận tình yêu cả 2 chúng tôi dành cho nhau. Lần đầu tiên chúng tôi bên nhau trong sự tự do không sợ sự quản thúc về thời gian của gia đình. Và cứ như thế cứ những ngày ngỉ cuối tuần không về quê thì tôi lại bắt xe ra thăm em để cảm nhận hạnh phúc như một đôi vợ chông mới cưới. Tôi biết mỗi lần tiễn tôi lên xe là em lại rất buồn và tôi cũng thế nhưng vì tương lai chúng tôi lại xa nhau học tập vì ngày mai lập nghiệp.

    Sang năm 2 chúng tôi vẫn thế không có gì thay đổi cả. Còn em thay đổi địa điểm học thế nhưng không sao địa điểm mới gần hơn được mấy chục km mà lại thuận tiện bắt xe hơn so với địa điểm cũ. Phòng trọ của em bây giờ rộng rãi hơn nhiều vả lại không ở 3 như xưa nữa chỉ có em và người bạn nữa. Còn tôi tôi cũng không ở kí túc xá nữa mà chuyển ra ngoài ở để thuận tiện sinh hoạt và cũng muốn nếu em được nghỉ thì lên chỗ tôi chơi nữa. Tất cả mọi thứ đều thuận lợi cho chúng tôi bên nhau và cứ như vậy chúng tôi lên thăm nhau còn nhiều hơn về nhà. Trông thời gian ấy chúng tôi hạnh phúc như 1 đôi vợ chồng son mới cưới. Sang năm 3 tôi sắp ra trường vì vậy cuối năm học tôi và em cùng thực tập. Thời gian thực tập của eM nhàn hơn của tôi vậy nên eM lên thăm tôi có khi cả tháng không về. Khi đó chúng tôi bên nhau mà chỉ ước cho thời gian trôi chậm lại mà cái gì tới nó đã tới. Tôi ra trường được 15 ngày thì lên vùng tây bắc công tác vừa mừng vừa buồn. Mừng vì ra trường cái có việc ngay buồn vì tôi với em phải cách xa nhau thật lâu. Biết tôi lưỡng lự em đã cố gắng khuyên tôi để tôi lên đường trong sự cô đơn khi phải xa nhau. Và tôi quyết định lên đường 1 vì công việc 1 vì muốn đi trước để khi em ra trường tôi đưa em lên cùng..

    Ngày 21/07/2014 tôi cất bước lên xe. Hôm đó trời không mưa nhưng khẩu trang và tay áo em ướt sũng tôi xót xa lắm, bước lên xe tôi không dám ngoái cổ lại ví tôi không muốn em nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của tôi vì tôi cũng đang khóc. Thời gian đầu nơi đất khách quê người không quen biết nhiều người tôi cô đơn lắm chỉ muốn bỏ về với gia đình, với em thôi nhưng tôi vẫn muốn cố gắng để một năm sau cũng khoảng thời gian này tôi dẫn em lên đây lập nghiệp. Cố gắng cố gắng mỗi ngày qua đi là thêm 1 sự cố gắng rồi tôi chuyển từ công trình này sang công trình khác nhiều công trình không có sóng không thể liên lạc được với em. Tôi biết em rất lo lắng và nhớ tôi cũng vậy nhưng biết sao được hả em? Tôi đi được 2 tháng tôi xin về trong sự ngăn cả của đồng nghiệp ngay cả sếp cũng không hài lòng nhưng tôi vẫn quyết tâm về vì tôi nhớ em nhớ nhà. Lần đó tôi về em vui lắm nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì thời hạn 3 ngày của tôi đã hết tôi lại ra đi và em lại khóc và khóc. Lần này tôi đi có lẽ phải 5 tháng nữa tết thì tôi mới về chúng tôi cứ đếm ngược thời gian để rồi một ngày có một người con trai học cùng lớp với em đã thôi học từ năm thứ 3 tiếp cận em.

    Tôi biết bây giờ tôi không ở nhà, sóng điện thoại lúc có lúc không không thể tâm sự với em được nhiều. Có lần em kể người ấy giống anh lắm nhìn người ấy nhiều lúc em cứ nghĩ là anh. Ngay lúc đó tôi đã lo lắng sợ một ngày nào đó tôi sẽ mất em. Nhưng em đã an ủi tôi động viên tôi và tôi đã tin em yên tâm công tác. Chúng tôi vẫn cứ liên lạc qua điện thoại tới khi tôi về. Như thường lệ công ty tôi cho anh em nghỉ từ 22 âm lịch để kịp về quê tiễn ông táo nhưng tôi có chút việc ở công ty cần giải quyết nên về chậm mất 2-3 ngày và như thế tôi thấy em háo hức trách móc lâu về với em. Cuối cùng ngày về đã tới hôm về trời rét đậm tôi không muốn em vất vả nên không gọi em ra đón nữa mà muốn cho em bất ngờ. Sáng đó tôi không nghỉ ngơi sau 1 quãng đường dài nữa mà phóng xe sang nhà em trước sự ngỡ ngàng của em. Vẫn cái dáng ấy vẫn con người ấy đang đứng trên hè nở nụ cười tươi khi nhìn thấy tôi. Em xinh hơn trước nhìn em rất chững trạc và tôi tự tin hãnh diện trong lòng có người yêu xinh đẹp nết na và đặc biệt là tôi có 1 hậu phương vững chắc. Tôi vui lắm vì xa nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy chúng tôi vẫn giữ được nhau lúc ấy hạnh phúc lắm.

    [​IMG]

    Sáng hôm sau là 26 âm lịch tức 14/2 tôi sang xin phép gia đình em cho chúng tôi đi chơi. Chúng tôi vượt hơn 50km để ra phòng trọ của em để cùng nhau dạo phố đi ra những nơi mà ngày xưa tôi với em đã có biết bao kỉ niệm. Con đường vẫn thế không có gì thay đổi cả cảm giác bên em đi dạo vẫn như xưa nhưng tôi cảm giác chúng tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi rất lấy làm hãnh diện với người đi phố và dự định còn 4 tháng nữa em ra trường chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Và tết này một anh chàng bê 1 túi quà sang nhà em tết từ lúc 8h sáng ngày mùng 2 đã đến. Mọi người bên phía nhà em rất vui vì sau bao nhiêu năm mà chúng tôi vẫn giữ được cho nhau tình cảm từ thủa còn đi học. Trong ánh mắt của mọi người ai cũng lóe lên tia sáng là chúng tôi sẽ cưới nhau vào một ngày gần nhất. NHƯNG sự thật quá trớ trêu với tôi rằng em không như tôi nghĩ. Tôi kiểm tra điện thoại của em và biết em đã thay lòng đổi dạ và lừa dối tôi trong suốt khoảng thời gian 5 tháng qua. Em đã yêu người bạn mà em nói là giống tôi và đang chung sống tại căn phòng trọ nơi mà em với tôi đã bên nhau hôm 14/2.

    Tôi sụp đổ khi biết được sự thật ấy dường như tôi không tin vào mắt mình. Tôi hỏi em thì em nhận là đúng nhưng không nghĩ là sẽ cùng người ấy tiến tới 1 cuộc hôn nhân vì công việc của người ấy không ổn định. Tôi lén lấy số điện thoại của người ấy nói chuyện với người ấy và biết rất nhiều sự thật mà em lừa dối tôi bấy lâu nay. Với lí do sợ tôi bỏ về không đi làm nữa em đã trấn an được người ấy để hằng đêm khi tôi gọi về em vẫn thản nhiên nói chuyện với tôi khi xong xuôi em lại quay lại sống cuộc sống vợ chồng với người ấy. Tôi nghe người ấy kể tôi lại nghĩ hay người ấy bịa đặt và hỏi nếu như sống như vợ chồng thì trên người em có đặc điểm gì nhận biết. Trời đất bỗng nhiên sụp đổ khi người ấy tả đúng đặc điểm trên người em. Tôi quay cuồng không biết đâu là đúng đâu là sai nữa. Người đó nói không tin ra phòng em đồ đạc của người ấy vẫn ở phòng em tôi không tin và đã cùng em ra phòng em tôi lén lục đồ của em thì thật là như vậy. Tôi phải làm sao trước sự thật hãi hùng mà tôi vẫn luôn nghĩ về em, 1 người con gái chính chuyên là niềm hãnh diện của đời tôi. Chúng tôi ngồi bên nhau nói chuyện về em về tôi và người ấy. Trong lòng tôi còn quá yêu em nên tôi chấp nhận tất cả chỉ cần em biết sai ở đâu và đứng dậy ở đó. Và em đã hứa em sẽ cố gắng.

    Hết tết 16 âm lịch tôi lại lên đường đi làm hôm nay em vẫn ra tiễn tôi như ngày trước nhưng trong tôi em của ngày xưa đã mất rồi. Không giọt nước mắt không cảm giác lưu luyến. Lên đến công ty tôi bắt đầu vào công việc mới vân liên lạc với em vẫn mong em đứng dậy từ sai lầm ấy để tôi có thể đón nhận tình cảm ấy thêm lần nữa. Nhưng thực sự em làm tôi quá thất vọng em đã không làm được điều đó mà vẫn tiếp diễn như vậy. Cuộc tình của chúng tôi lằng nhằng thêm được tháng nữa và tôi đã quyết định phải rời xa em. Em của bây giờ không như ngày xưa nữa dòng đời đã biến em thành một con người khác. Tôi gục ngã trước sự thật ấy, công việc trì trệ khiến nhiều người trách móc tôi không nhiệt tình với công việc. Sau khi chia tay thỉnh thoảng tôi và em vẫn nói chuyện với nhau vì tôi vẫn muốn em làm lại từ đầu nhưng rồi tôi nhận ra em vẫn đang sống 1 cuộc sống vợ chồng với người đó. Tôi cũng không hiểu sao người đó lại có thể để người yêu mình làm như vậy được tôi không biết thì đã đành nhưng đây lại để em như vậy.. Tôi cũng không hiểu tại sao em lại có thể vứt bỏ đi tất cả quá khứ ngọt ngào 7 năm giữa tôi và em để bước trên con đường như vậy? Tôi biết bây giờ em đang hạnh phúc vì có người đó còn tôi tôi ôm những hình ảnh đẹp của tôi và em vào lòng và mơ về 1 giấc mơ không xảy ra, có em có tôi nhưng em là em của ngày xưa không phải em của bây giờ.. thực sự tôi rất hận em vì em đã để tôi sống trong hi vọng và bị lừa dối như 1 thằng hề nửa năm qua. Bây giờ tôi đã đứng vững trở lại bằng chính đôi chân của mình rồi em ạ. Em hãy hạnh phúc nhé và phải biết trân trọng những gì mình đã có đừng để mất đi rồi thì hối tiếc cũng chỉ là hư vô thôi..
     
    VYVYVYVYVYKhôi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...