Trọng Sinh Thất Đại Thiên Quy Tiểu Sử Nhân Vật - Ngô Tử Văn - Trúc Huyền Diệp

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trúc Huyền Diệp, 1 Tháng mười một 2018.

  1. Trúc Huyền Diệp

    Bài viết:
    1
    Thất Đại Thiên Quy tiểu sử nhân vật

    Trúc Huyền Diệp

    Thể loại: Truyện ngắn

    Bạn đọc theo dõi các tác phẩm của Huyền Diệp ở [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Trúc Huyền Diệp

    Lời mở đầu

    Một mẩu truyện ngắn trong tuyển tập Thất Đại Thiên Quy kể về nhân vật boy lạnh lùng Ngô Kinh.

    Ở một thế giới bên ngoài Tinh Không bao la.

    Không rõ là mấy giờ, trong lâu đài này lúc nào cũng không thấy mặt trời, thứ ánh sáng duy nhất ở đây được phát ra từ những bó đuốc được cắm vào cột tường.

    "Cốp, cốp, cốp." Tiếng bước chân vội vã vang lên trên nền gạch. Một nữ tu mặc áo choàng xám, trùm khăn trắng với khuôn mặt lo âu rảo bước trên hành lang tranh tối tranh sáng. Nàng dừng bước trước một cánh cửa đóng kín được canh gác bởi hai người hộ vệ nam mặc giáp trụ màu bạc, cầm vũ khí là cây rìu chiến cán dài. Hai người hộ vệ thấy nữ tu đến thì giương cây rìu chiến to đùng đan vào nhau, chặn lấy lối đi.

    "Dừng lại. Thánh Điện đang tổ chức nghi lễ. Người ngoài không được làm phiền." Hộ vệ bên trái nói.

    Nữ tu khuôn mặt lo lắng, gấp gáp nói:

    "Hai anh. Tôi cần gặp Đại Tư Tế, có chuyện vô cùng quan trọng cần báo với người."

    "Chuyện gì cũng để sau, sắp đến giờ cử hành nghi thức rồi. Cô không thể vào được." Người hộ vệ còn lại nói.

    "Không được. Tôi phải báo với người, nếu không thì không thể nữa." Nữ tu van nài. Cô cúi người lách xuống dưới hai thanh rìu, muốn vượt qua họ.

    "Làm càn. Cô đừng trách chúng tôi nặng tay." Hai người hộ vệ phẫn nộ, người hộ vệ bên trái một tay túm lấy cô.

    Nữ tu vùng vẫy, cô lấy hết sức mình gào lên: "Đại Tư Tế Lincon. Đại tư tế.."

    "Câm miệng, không được gây rối." Người hộ vệ bên phải hốt hoảng, bịt miệng cô lại.

    "Bịch bịch." Miệng của cô bị người hộ vệ bên trái bịt lại, cô tức tối đấm đá họ.

    Nhưng cô bất lực trước sức mạnh của gã, chỉ vài giây sau nữ tu đã bị ghì xuống sàn, miệng cô bị nhét mũ choàng vào.

    Người hộ vệ lúc này hả hê nói: "Đừng có chống cự. Nếu không cô sẽ bị đau đấy." Nữ tu đáp trả bằng những tiếng "ư ư" phẫn nộ.

    Người còn lại thì đứng một bên xem trò hài. Nữ tu của Thần Điện, trước kia luôn cao ngạo tự phụ là bề tôi cung phụng của Chúa. Nhưng lúc này, Thần Điện đã không còn tồn tại nữa, Chúa đã rời bỏ họ rồi, bọn họ không có chiến lực, không có sức mạnh hoàn toàn không có tác dụng gì trong thời loạn này.

    "Cách, cách, cách." Trong lúc nháo sự, thì cánh cửa phía sau từ từ mở ra. Mấy người kinh ngạc nhìn lại. Trước cửa, một cô gái tóc vàng khoác trên mình bộ áo choàng màu xanh, tay cầm pháp trượng cánh chim đang đứng. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài trong veo màu lam biếc, thần thái xinh đẹp mà quý phái ngời ngời.

    "Buông nàng ra." Thiếu nữ tóc vàng nói.

    Hai vị hộ vệ một phen sửng sốt, vội vàng cất tiếng chào: "Phó tư tế."

    Vị hộ vệ đang khống chế nữ tu, vội buông cô ấy ra đứng dậy. Nữ tu được giải thoát, nàng căm tức nhìn người vừa đánh mình, bất chấp đang mặc áo choàng, vung chân đá người hộ vệ một cái.

    Phó tư tế điềm nhiên như không thấy hành động của nữ tu, nàng cất giọng không có cảm tình gì: "Đại tư tế đồng ý gặp ngươi lần cuối. Vào đi, thời gian không có nhiều đâu."

    Nữ tu thần thái nghiêm chỉnh lại, rảo bước qua hai vị hộ vệ tiến vào cánh cửa. Nàng không giám bất kính với Phó tư tế, dù sao thì ý nguyện của nàng cũng đạt được rồi.

    Bên trong cánh cửa là một gian phòng rộng lớn hình lục giác, cánh cửa nơi họ vừa bước vào nằm ở một cạnh của căn phòng. Tại trung tâm của trần điện, không biết là gì, một vầng sáng trắng thuần khiến từ đấy phát ra chiếu xuống bên dưới thành một cái cột khổng lồ. Cột sáng khổng lồ ấy bao trùm lấy một cái tế đàn cao đến ngang người. Nằm trên tế đàn là một thiếu nữ- không phải nói là một thiên thần thì đúng hơn. Nàng có suối tóc dài màu trắng chìm trong màng sáng như những tia nắng. Nàng có gương mặt tuyệt mĩ, mũi cao, lông mi cong vút và đôi môi anh đào. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt thanh thản tường hòa. Dưới ánh sáng chiếu xạ da thịt nàng trong trắng như ngọc, không hề che đậy một chút nào.

    Nữ tu bước lại gần tế đàn, nàng đứng cách màn sáng chỉ một chút, vẻ mặt cảm xúc, nghẹn ngào nói: "Đại Tư Tế."

    Thiếu nữ trong màn sáng mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Alisa, là em đó ư. Ta tưởng không được gặp em lần cuối chứ. Còn Ju đâu không tới gặp ta."

    Alisa bật khóc, nức nở: "Ngài Lincon, em xin lỗi. Ju cô ấy đi rồi."

    Đại Tư Tế Lincon, vẻ mặt an nhiên, giọng sâu lắng: "Lại một người thân thuộc nữa rời bỏ ta đi. Hy vọng rằng, sau ta, sẽ không còn ai phải đi nữa."

    Alisa muốn chạm vào màn sáng, nhưng bị cản lại, nước mắt trào ra ướt đẫm, cô mếu máo nói: "Em không muốn người đi."

    Thiếu nữ Lincon mỉm cười, nàng coi hành trình cuối cùng của mình tựa như lông hồng: "Không sao đâu. Ta chỉ về bên Chúa thôi. Ta là Đại Tư Tế, dể cứu vớt được thần dân của mình. Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm."

    "Không. Em không muốn người đi." Nữ tu trẻ gào lên, đập tay vào màn sáng trong vô vọng.

    "Alisa đến giờ Đại Tư Tế phải đi rồi." Thiếu nữ tóc vàng nói. Nàng bước lại tế đàn, giương cây trượng của mình lên. Cột sáng phạm vi bao trùm được rộng ra, đẩy lùi Alisa về phía sau.

    Trong màn sáng chỉ còn lại Phó Tư tế đang đứng bên tế đàn với Lincon. Phó tư tế, gương mặt không cảm xúc, cất giọng như thiên thần phán xét: "Đại Tư Tế Lincon VI, số phận đất nước này phó thác cho người. Mong rằng người có thể tìm được sự trợ giúp để cứu rỗi thần dân chúng ta.

    Con người ta sinh ra trần trụi, khi rời khỏi thế giới này cũng trần trụi. Đại Tư Tế, người đã sẵn sàng cuộc hành trình của mình chưa?"

    "Ta sẵn sàng rồi." Lincon nói, nàng nhắm chặt mắt lại, hai tay chắp vào nhau đặt lên ngực mình.

    Thiếu nữ tóc vàng niệm một tràng chú ngữ. Cơ thể của Lin nhẹ nhàng rời khỏi tế đàn, dịch chuyển về phía nguồn sáng trên đỉnh đầu. Nàng là thiên thần trên hành trình về thế giới của Chúa, an nhiên, tường hòa, mang theo sứ mệnh mình.

    "Đại Tư tế Lincon." Alisa thầm gọi tên người một lần nữa. Nàng sẽ không bao giờ quên, giây phú này, hình ảnh Đại Tư Tế ra đi tìm sự bình yên cho đất nước.

    Chỉ một chút nữa thôi, Lincon sẽ biến mất vào trong nguồn sáng. Thì bỗng nhiên, một tia sáng bạc lạc điệu xuất hiện. Từ tay của Phó Tư Tế, một thanh kiếm nhỏ phóng ra, góc độ chuẩn xác cắm vào sau gáy của Lincon, cả màng sáng biến thành màu đỏ máu, máu tươi tuôn rơi như mưa.

    Lincon chỉ cảm thấy đau nhói lên, nàng rên nhẹ một tiếng. Trước khi ý thức nàng mất hết, vẫn còn nghe được tiếng thét kinh hãi của Alisa và giọng lạnh lùng từ Phó Tư Tế Lamia: "Thế giới này nên kết thúc rồi."

    *

    * *

    "Con ơi! Con tỉnh lại đi. Con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sao sống được!"

    Trong đầu nó văng vẳng tiếng nỉ non của một người phụ nữ. Nhưng nó không có ấn tượng gì cả, đầu óc nó vẫn cứ mông lung trống rỗng.

    "Phu nhân, người chớ quá xúc động kẻo ảnh hưởng đến thân thể. Thiếu gia chỉ là bị ngất, tạm thời nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại."

    Lần này thì nó nghe giọng nói của một ông già. "Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?" Nó tự hỏi như vậy trong khi lại chìm vào giấc ngủ.

    Lần thứ hai tỉnh lại, nó chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một khung cảnh lạ lẫm – một căn phòng bằng gỗ phong cách cổ quái mà nó chưa thấy bao giờ.

    "Văn. Con tỉnh rồi." Giọng nói vui mừng xen lẫn kích động của một người phụ nữ cất lên làm nó chú ý. Trước mặt là một người phụ nữ tầm ba mươi, xinh đẹp.

    Người phụ nữ thấy nó không có phản ứng, thì nắm lấy tay nó, run rẩy nói:

    "Văn. Con làm mẹ lo muốn chết. Ơn trời con đã tỉnh lại. Giờ con có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?"

    Nó ngờ ngợ khi nghe người phụ nữ gọi tên Văn, lúc này có vẻ như là đang nói về mình, nó vô cùng khó hiểu thốt lên:

    "Văn là ai? Còn cô là ai? Đây là đâu thế?"

    Người phụ nữ nghe xong ba câu hỏi ấy, khuôn mặt cô ngưng đọng lại sửng sốt vô cùng.

    "Con ơi. Con nói gì thế. Con đừng dọa mẹ chứ. Mẹ là mẹ của con đây." Người phụ nữ bật khóc, bàn tay càng nắm chặt lấy tay nó hơn.

    "Mẹ?" Nó giật tay lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Bàn tay này là của ai?

    Nó bây giờ mới nhận ra, xung quanh thật không bình thường chút nào, kiểu kiến trúc này, rồi cách ăn mặc của người phụ nữ trước mặt: Nơi đây có lẽ nào là một thế giới khác.

    "Gương. Đưa cho ta cái gương." Nó rối rít nói. Người phụ nữ hốt hoảng lấy cái gương trên tủ đầu giường đưa trước mặt nó: Trong gương là một khuôn mặt bé trai non nớt đang kinh ngạc sửng sốt.

    "Điều điên rồ gì xảy ra thế này!" Nó bấn loạn hét lên, ném cái gương đập vào cửa vỡ tan.
     
    chiqudoll, Hạ MẫnNguyễn Nguyễn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...