Truyện Teen Thất bại từ thành công - Lê công thanh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thanh0166299335, 2 Tháng sáu 2020.

  1. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Tác giả: Lucy

    Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Huyền Ảo .

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Thất Bại Từ Thành Công - Lê Công Thanh


    [​IMG]


    Tóm tắt truyện

    Câu chuyện kể về anh chàng được sinh ra trong hoàn cảnh éo le.. vào một ngày nọ anh vô tình đọc được quyển sách nó đã giúp anh thay đổi cuộc đời của mình trở thành người quyền lực nhất thế giới và câu chuyện tình cùng với 3 cô gái sát cánh bên anh ta trong thời gian lập nghiệp..!


    Giới thiệu về nhân vật

    Lê Phan Anh : Cao 1m8 mặt chữ điền đẹp trai phong trần. Được sinh ra trong một hoàng cảnh mà chả ai muốn mình được sinh ra. Nhưng theo những biến đổi của thời gian đã biến cậu thành một con người hoàng toàn khác có tất cả mọi thứ cậu muốn chỉ có một thứ cậu muôn mà không bao giờ có được.

    Nguyễn Hoàng An : Cao 1m78 đẹp trai kiểu lãng tử theo phong cách san trọng. Sinh trong một gia đình giàu có tiếng. Cũng rất thông minh và ngạo mạng.

    Nguyễn Lê Quyền Như : Cao 1m70 một cô gái hiện đại cở mở và vô cùng sinh đẹp. Là đối thủ của Phan Anh và cũng là 1 trong 3 cô gái có ảnh hưởng đến cậu.

    Lê Thanh Thảo : Cao 1m70 một cô gái hiền hậu với gương mặt ai nhìn cũng đem lòng yêu thích. Đã trở thành bạn của Phan Anh sau một sự cố.

    Chị Ánh : Có một nét mặt hiền hậu là người chị đã nhận nuôi Phan Anh. Là người đã khiến Phan Anh thay đổi trong tương lai.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2020
  2. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 1: Sự bắt đầu (new)

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Ngoại - ngày – phía trước tòa nhà TT

    Tòa nhà TT là tòa nhà được mệnh danh là tòa nhà sang trọng nhất thế giới ,nằm giữa trung tâm thành phố , từ xa có một đoàn xe đang chạy tới . Đoàn xe toàn nhữ xe siêu mắt tiền đậu lại trước tòa nhà , xung quanh ai cũng nhìn một cánh trầm trồ . Trong đó có bốn chiếc xe màu đen sáng bóng xe thuộc dòng TT 201 , dòng xe cao cấp có khả năng chống bom thường được dùng để hộ tống người quan trong như tổng thống , chủ tịch nước, ở giữa bốn chiếc xe ấy là chiếc TT 100 là chiếc xe duy nhất trên thế giới , nói về độ mắc thì khỏi phải bàn vì có tiền chưa chắc có được , nghe nói chiếc xe có thể bay lặng dưới nước và đều được cho là điểm bá đạo của nó là dù có là bom hạt nhân đi nửa thì người trong xe cũng không bị gì...Cũng hiểu đọ bá củ chiếc xe .


    Cửa xe mở lên một người đàng ông mặt một bộ vest xanh đen lịch lảm bước xuống . Tất cả nhân viên xung quanh đều cuối người chào . Thì ra đó là chủ tịch của tập đoàn TT . Tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới và người bước xuống xe đó không ai khác là
    Lê Phan Anh. Là một trong những nhân tài 1000 năm có một của nước Việc Nam và cũng chính là chủ tịch của tập đoàn TT .

    Nói sơ qua độ hùng mạnh củ tập đoàn TT thì đơn giản tóm gọn lại một chữ Vua , không nói quá nếu dùng tiền của họ mua đất có thể mua được cả một nước lớn trên thế giới. Tập đoàn đứng đầu nhiều lĩnh vực trên thế giới chỉ cần bạn đi 10 mét là có một tấm quảng cáo có liên quan tới tập đoàn TT siêu thị, cây xăng, tiệm bánh, quán ăn...đều có tên TT .

    Nhưng có ai ngờ để xây dựng được một đế chế như vậy
    LÊ PHAN ANH phải trải qua những việc mà bạn chắc không bao giờ tưởng tượng được .

    "Xin chào các bạn tôi là... À nam chính của bộ phim này...một bộ phim kể về tất cả mọi thứ mà tui phải trải qua trong tuổi thanh xuân của mình ..."

    Nội – bệnh viện N – trên giường bệnh cửa
    LÊ PHAN ANH

    Hình ảnh một cậu bé đang đau đớn nằm trên giường bệnh chịu từng cơn đau của căn bệnh mà cậu đang phải chịu . Cậu chính là
    LÊ PHAN ANH người sao này trở thành chủ tịch . Cậu sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh , cậu cũng là trẻ mồi coi không cha không mẹ . Cậu được một người trong cô nhi viện nuôi nấng và người đó là chị Ánh người mà cậu yêu thương nhất trên đời .

    Chị
    Ánh là người có gương mặt triều mến khó ai mà khi tiếp xúc với chị Ánh mà không quý chị . Cái tên Lê Phan Anh này cũng do chị đặt cho cậu .

    Chị Ánh dọn cơm để cho Phan Anh ăn .

    "Sau em không ăn đi
    Phan Anh?"

    Phan Anh nhìn lại chị với đôi mắt vô cảm và nói .

    " Chị liệu nếu em không được xin ra trên đời này sẻ tốt hơn không chị ? "

    " Sau em lại nói vậy... Ai cũng có quyền được sống và có hạnh phúc riêng của mình . Cũng như vậy em chính là niềm vui của chị .... Nên em phải cố gắn sống để còn báo đáp chị nửa chứ ."

    Chị Ánh nở một nụ cười làm cho mọi buồn phiền của Phan Anh tan biến đi .

    "Chị nói vui vậy thôi nhưng em phải sống để cho mọi người biết em sẽ trở thành người quan trọng như thế nào ? "

    Phan Anh rơi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình .

    "Vân chị em sẽ cố gắn hết sức để có thể sống và đền đáp công ơn nuôi dưỡng của chị ..."

    Vừa khóc Phan Anh vừa nuốt những hạt cơm trong sự đau đớn vì biết chị chỉ đang cố tỏa vẽ lạc quan để cậu có thêm động lực .

    Ngày hôm sau – nội – hành lan bệnh viện .

    Bác sĩ đến gặp riêng chị Ánh , trong vẽ mặt đầy lo lắng . Bác sĩ đến thông bao cho cô biết bệnh tình của
    Phan Anh đang ngày càng nguy kịch nếu không được ghép tim thì Phan Anh có thể chỉ sống được hai tuần nửa .

    Nghe những lời bác sĩ nói chị Ánh như chết đứng . Cô cuối người xin bác sĩ hãy cứu em cô và cô hứa sẽ thanh toán tiền viện phí đầy đủ . Bác sĩ cũng biết tình hình hiện tại của hai chị em cô vỗ vai cô và nói với giọng đầy ấm áp .

    "Chúng tôi sẻ cô gắn hết sức... Tôi chỉ nói cho cô chuẩn bị tin thần trước ."

    Khi bác sĩ đã đi chị Ánh gục xuống ôm miệng và khóc trong sự bất lực của mình .

    Chiều hôm đó – nội – phòng bệnh
    Phan Anh


    Đến giờ bác sĩ đến khám cho Phan Anh . Trong phòng bệnh có Phan Anh và chị Ánh đang nói chuyện một cách vui vẻ .

    Bác sĩ đi vào nở một nụ cười và lời hỏi thăm đến tình hình của
    Phan Anh . Phan Anh cũng tỏ vẽ khỏe mạnh trước mặt chị Ánh còn cố gắn ăn liền hai chén cơm . Bác sĩ có lời khen với tình hình hiện tại của cậu .

    "Đúng rồi em phải nổi lực hết mức để hồi phục chứ."

    Một lác sao
    Phan Anh tỏ vẽ muốn uống nước cam và nhờ chị Ánh đi xuống dưới lầu mua giúp cậu . Chị Ánh chiều theo Phan Anh và đi mua nước cam cho cậu . Chị Ánh đi ra khỏi phòng , trong lúc đó Phan Anh tranh thủ nói chuyện với bác sĩ .

    "Bác sĩ em biết tình hình hiện tại của em , còn sống được hai tuần nửa."

    Bác sĩ ( ngạc nhiên )

    " Ai bảo em như vậy không phải đâu em đang khỏe hơn hàng ngày đấy thôi ."

    "Sáng nay em đã nghe được cuộc nói chuyện của bác sĩ với chị Ánh ."

    Bác sĩ ( nở một nụ cười ấm áp )

    " Cái đó chỉ là dự đoán thôi chắc sẽ có người hiến tặng tim cho em mà ."

    " Cảm ơn vì lòng tốt của bác sĩ những em có một yêu cầu không biết có được không ? "

    " Được em nói đi...."

    " Chuyện là như thế này..."

    Bác sĩ chết đứng khi nghe được những lời nói của cậu bé sắp tròn 17 tuổi .

    Nội – ngoài - hành lan bệnh viện

    Chị Ánh đang đi thì nhớ ra mình quên lấy ví tiền , chạy về phòng lấy tiền thì nghe thấy cuộc nói chuyện của
    Phan Anh, đứng câm nính phía sau cách cửa và quỳ xuống ôm miệng khóc .

    " Em biết là cơ hội sống của em rất thấp . Nếu có người hiến em đã được ghép 16 năm qua rồi . Em biết khi em chết có thể hiến tặng cơ thể , nhưng xin
    bác sĩ hãy dùng cơ thể của em hiến tặng với điều kiện đổi lại một khoản tiền nhỏ để có thể đưa cho chị Ánh vì đó là điều em có thể làm lúc này cho chị em và xin bác sĩ hãy đồng ý và giữ biến mật này giúp em ."



     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng sáu 2020
  3. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chường 2: Một trái tim hai cuộc đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội đêm – phòng bác sĩ

    Sau khi chị Ánh nghe những lời
    Phan Anh nói tối hôm đó cô đã đến tìm bác sĩ. Khi cô gặp bác sĩ vẽ mặt cô trầm ngâm vô hồn hai mắt đỏ hoe. Cô đã kể lại việc mình đã nghe cuội trò chuyện củ bác sĩ và Phan Anh

    "Em đã nghe những lời Phan Anh nói với bác sĩ và em đã liên hệ với một gia đình cần hiến gan họ đã chấp nhận yêu cầu của em và họ hứa sẽ trả hoàn toàn viện phí cho Phan Anh và cho Phan Anh số tiền để Phan Anh có thể học tới đại học."

    Bác sĩ (tức giận quát to)

    "Cô đang nói gì vậy? Xin cô suy nghĩ lại nếu làm vậy cô có thể chết hoặc ở tù đấy!"

    "Em biết việc đó nhưng em đã quyết rồi và điều em muốn nhờ bác sĩ là hãy lấy tim của em ghép cho
    Phan Anh ."

    "Tôi không thể chấp nhận yêu cầu này."

    Chị Ánh quỳ xuống trước mặt bác sĩ. Nước mắt tuôn ra liên tục.

    "Xin bác sĩ em thì không thông minh tương lai thì mù mịt còn
    Phan Anh thì thông minh hơn người với lại nếu Phan Anh chết thì chắc em cũng chết theo thằng bé."

    Chị Ánh khóc nức nở cầu xin bác sĩ, bác sĩ mặt trầm ngâm và gật đầu trong sự thất vọng tột cùng.

    "Cô đứng lên đi. Vậy cô cũng biết lúc cô chết đi thì
    Phan Anh cũng sẽ chết theo cô không ?"

    Chị Ánh gạt đi nước mắt nhìn bác sĩ việc đó em đã tính tới rồi.

    Nội ngày - Một tuần sau – trong phòng bệnh của Phan Anh .

    Bác sĩ vui mừng chạy vào báo tin cho
    Phan Anh đã có người hiến tim cho cậu.

    Cậu lúc đó bàn hoàng vui mừng không thốt nên lời chị Ánh ôm lấy cậu và khóc

    "Cuối cùng ông trời cũng chịu giúp chúng ta rồi."

    Bác sĩ cảm động trước tình chị em của họ đã rơi những giọt nước mắt. Các bệnh nhân khác trong phòng đều chúc mừng cho cậu.

    "Vậy ngày mai chúng ta mổ thuật luôn, phải làm sớm càng tốt."


    Phan Anh tràng đầy hy vọng cho cuộc mổ thuật của mình .

    Trước khi vào phồng mổ Phan Anh nói với chị Ánh .

    " Sau khi em mổ thuật xong em sẽ đẫn chị đi biển chơi."

    Chị Ánh cảm động khi nghe những lời đó bật khóc nắm tay
    Phan Anh.

    "Em hứa thì phải giữ lời đó."

    Ngày nội - Bốn ngày sau - Phan Anh tỉnh dậy – trong phòng bệnh

    Đôi mắt từ từ mở ra, cậu nhìn qua nhìn lại. Với những hình ảnh ngày càng rõ dần, khung mặt bác sĩ hiện ra trước mắt cậu.

    "Bác sĩ em đang ở đâu vậy bác sĩ?"

    "Em đang trong phòng hồi sức."

    "Còn chị ánh đâu rồi bác sĩ?"

    Bác sĩ trầm ngâm nói chuyện này cậu coi lá thư này sẻ hiểu.. chị Ánh đã bỏ qua bên nước N sống với một người nước ngoài trong khi cậu hôn mê.

    "Bác sĩ nói sau chị Ánh bỏ ra nước ngoài với người khác.. Bác sĩ đừng lừa em chuyện chị ánh ra nước ngoài là không thể."

    "Tôi nói thật mà. Không tin thì cậu đọc lá thư đi."

    "Đa số thời gian chị Ánh đều ở trong bênh viện ca của chị làm từ 6 giờ sáng tới 9 giờ tối. Xong chị Ánh phải đi giao thức ăn tới 12 giờ xong quay lại bệnh viện chị hoàng toàn không có một tí thời gian rãnh để ngủ huống chi hẹn hò."

    Bác sĩ vẽ mặt trầm ngâm, đôi mắt trùng xuống.
    Phan Anh nhìn thấy bác sĩ đang muốn giấu mình việc gì?

    "Nếu bác sĩ không nói thì tôi sẽ không uống thuốc nữa!"

    Bác sĩ tức giận quát vào mặt Phan Anh.

    "Cậu phải uống thuốc đầy đủ và phải sống thật tốt thật khỏe để cho chị của cậu trên trời có thể vui vẻ!"

    Phan Anh chết lặng khi nghe những lời bác sĩ nói.

    Bác sĩ đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho cậu nghe.

    Tối ngoại – sân thượng bệnh viện

    Tuy
    Phan Anh mới bình phục nhưng thể lực của cậu như đã phụ hồi hoàng toàn, Phan Anh ngẫm nghĩ và đã đi lên sân thượng có ý định tự tử. Khi đứng trên lan can bệnh viện cậu liền thấy hình ảnh của chị ánh hiện ra trước mắt tôi. Những dòng chữ trong bức thư thật sự chị Ánh để lại.

    "Em phải sống thật vui, thật khỏe để nếu em sống thì cũng như chị sống vì tim của em cũng là tim của chị. Là một người đàn ông thì em không được thất hứa phải khỏe mạnh còn đẫn chị đi biển nửa chứ."

    Cậu gục ngã xuống đất khóc òa lên, hô to tại sao.. tại sao?

    "Em đã giữ lời hứa còn chị thì sau chị bỏ em lại một mình trên thế gian này."

    Ngoại ngày – trước bệnh viện - Một tháng sau Phan Anh xuất viện.

    Bác sĩ tiễn
    Phan Anh ra đến cửa bệnh viện và hỏi cậu có dự tính gì cho tương lai không. Phan Anh nở một nụ cười và đáp lại.

    "Cảm ơn bác sĩ, em sẽ sống thật vui, thật hạnh phúc vì khi em đạt được những điều đó cũng có nghĩ chị Ánh cũng vui vẻ!"

    Bác sĩ :(mỉm cười)

    "Có gì thì em cứ đến nhờ tôi dừng ngại."

    "Cảm ơn bác sĩ em sẽ không quên bác sĩ đâu.. À mà em định làm nghề bác sĩ đấy."

    Bác sĩ khạc nhiên với câu nói của cậu khi nói muốn làm bác sĩ.

    "Em sẽ trở thành bác sĩ cứu người và không cho ai chết như chị Ánh nữa."

    Bác sĩ cười nhìn theo bóng dáng của Phan Anh đi trên đường ngày một mờ dần. Trong lòng tràng đầy hy vọng cho một tương lai sáng ngời của cậu.


    Phan Anh ngước mặt lên trời. Những tán lá cây xanh tươi làng gió thổi nhẹ, bầu trời xanh miết cậu lấy tay che lên mắt khổi những tia nắng ấm ấp đang chiếu lên mặt cậu.

    "Chị đây là khởi đầu mới của hai chị em mình.."
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2020
  4. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 3: Ngày đầu tiên đến trường ra sau?
    Bấm để xem
    Đóng lại


    Ngoại ngày – trên con đường đến trường .


    Một ngày đầy nắng ấm sớm tuyệt vời cho việc quay lại trường học của Phan Anh .


    Trời sinh thông minh như cậu đã mất quá nhiều thời gian ở trong bệnh viện với cậu bé 17 tuổi kiến thức chỉ mới học lớp 5 cậu đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc học trở lại .


    Phan Anh đứng trước cánh cổng trường to khủng khiếp , đẹp lung linh với những hoa văn trên nó . Bước qua cánh cổng này thì cậu sẻ bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới .


    Quyền Như ( Nguyễn Lê Quyền Như ) : Là chị đại ở trường và cũng rất giỏi về việc học cô chưa thi đại học mà đã được ba trường đại học hàng đầu Việt Nam mời nhập học trong đó có đại học y dược , đại học kinh tế , đại học quân sự một cô gái tài sắt vẹn toàn nhưng cô ta đã thua tôi 5 năm liền từ lớp 1 đến lớp 5 nên cảm tình với tôi đa số không tốt .

    An: Là người bạn thân của tôi khi tôi còn đi học cậu ta là con của nhà siêu giàu và cũng được cái mã đẹp trai những vẫn thua tôi .

    Ngày đầu đến trường đã làm
    Phan Anh nhớ lại những kỹ niệm xưa .

    Nhờ
    chị Ánh mà tôi được nhận vào ngôi trường giỏi nhất cả nước trường THPT NOend ngôi trường đào tao ra vô số nhân tài trong đó phải kể đến tới 20 người được nhận được giải nobel ...

    Cậu đi vào trường cảm giác thật xa lạ không ai không nhìn cậu , một người không mặt đồng phục đến trường , bỗng cậu nghe thấy ai gọi tên cậu , quay lại thì ra là thằng
    An, nó vẫn như ngày nào cái tính hóng hắc của một thiếu gia mà bên trong là một con ma chết nhát .

    An đi lại gần tôi kề sát mặt tôi vào nhìn đi nhìn lại khung mặt . Cậu ta hỏi tôi có phải là người mà cậu ta biết không . Tôi không muốn gay chú ý ngày đầu quay lại trường nên lơ cậu ta đi . Nhưng với tính tình của An không bỏ qua dễ vậy cậu ta vức chiếc cập đi rồi vươn chân đá tôi .
    An liền bay lên tung một đòn cước về phía Phan Anh .

    Tôi không học võ được vì hồi đó yêu ớt những tôi đã đọc những thế võ để tự bảo vệ cho bản thân , do chúng quá nhiều thế mạnh tôi đã dễ đàng nhìn ra cách ra đoàn của
    An . Tôi đã bể tay An trước sự ngơ ngác của những người xung quanh .

    An tỏ vẽ đau đớn khi bị khóa tay .

    " Thì ra mày vẫn như thế . Đau đau bỏ tay tao ra "

    Phan Anh cười và nói nhỏ với An . Nhìn từ xa giống như hai người đang ôm hôn nhau .

    " Không phải cũng như thế mà là lợi hại hơn xưa . "

    Nội ngày – hành lan trường

    Sau đó
    An và tôi đến phòng hiệu trưởng , trên đường đi . An kể cho tôi rất nhiều chuyện xảy ra với cậu ta khi tôi nghĩ học đa số là thang vãn thì hơn .

    An chấp hai tay sau đầu mắt liếc nhìn
    Phan Anh .

    " Tao nghe nói mày được ghép tim rồi phải không, sức khỏe của mày như thế nào rồi."

    " Mày cũng điều tra về tao nửa à , tưởng mày quen thằng bạn này rồi chứ."

    " Tao luôn kiểm tra về mày từ lúc mày nhập viện đến lúc chị mày.. mà thôi."

    " Chuyện gì ... mày bạn thân của tao thấy tao nhập viện không biết cứu giúp "

    " Mày cũng biết gia đình tao rồi mà tiền thì tao không thiếu nhưng xài thế nào mày nghĩ tao quyết định được không , với lại ai là người không muốn tao tới giúp hả 1000 lần từ chói thăm bênh hả ."

    " Thôi được rồi tại tao được chưa phải chi lúc đó (tôi hạ mình thì chị ánh đâu có chết )"

    Phan Anh nắm chắc bàn tay tỏ vẽ tức giận

    Nội - Phòng hiệu trưởng.

    Mở cửa vào phòng như chốn không người An ngồi xuống ghế sopa còn thầy hiệu trưởng tỏ vẽ khiêm nhường .

    Hiệu trưởng : " Cậu
    An đến phòng tôi có việc gì vậy ? "

    An phủi tay áo và gác chân lên bàn .

    " Không phải tôi mà là bạn tôi cậu ta mới nhập học, thầy biết phải sắp xếp như thê nào rồi phải không."

    " Vân vân thưa cậu
    An ."

    " Quên nói với các bạn là gia đình
    An chiếm tới 40% cổ phần của ngôi trường này nên thầy hiệu trưởng phải kiêm nhường 6 , 7 phần . "

    Từ phía của đột nhiên mở ra một cô gái xuất hiện với mặt váy ngắn vào đeo tất bước vào , thì ra đó là
    Quyền Như người tôi không muốn gặp mặt nhất vào ngày đầu tiên quay lại trường .

    Quyền Như nhìn xung quanh ngừ lại khi cô thấy được Phan Anh .

    " Tôi nghe nói sáng nai có người đánh thắng thằng An , nếu tôi đoán không sai chỉ có một người làm được điều đó là cậu phải không
    Phan Anh ? "

    Thầy hiệu trưởng nhanh chống chuyển sắc mặt khi thấy
    Quyền Như xong vào .

    " Cô
    Quyền Như sau cô lại đến đây ? để tôi kêu người đem trà lên mời cô uống ."

    " Quên kể điều này với các bạn là
    An chiếm 40% cổ phần còn lại đều thuộc về gia tộc Quyền Như ."

    An liền đứng lên nhìn mặt đối mặt với
    Quyền Như

    " Cậu cũng nắm tin tức nhanh thật đó ."

    " Đây không có chỗ cậu lên tiếng ."

    " Cậu.. (mình thích sự thô bạo đó hãy nói với mình nửa đi)"

    Phan Anh cố tỏ vẽ thân thiện vẫy tay. " Xin chào , lâu rồi không gặp ."

    Quyền Như tiếng lại gần .

    " Lâu rồi không gặp, tôi mong là cậu đủ sức để giúp tôi giải trí , lần này tôi không cho cậu thua khâm phục khẩu phục , không phải diện cớ là yếu tim nửa ."

    Phan Anh tỏ vẽ nóng giận ai nói gì cậu cũng được nhưng đừng nói về trái tim của cậu vì đó là tìm của chị Ánh cho cậu .

    " Có vẽ là tôi không đủ để cậu thỏa mảng đâu vì lần này tôi không cho cậu cơ hội để chiến thắng đâu . " (cười và đi ra khỏi phòng)

    Phan Anh quay lưng lại đi thôi An đến lớp chúng ta nào . Hai người bước đi thật hiên ngang .


     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2020
  5. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 4: Tiệm sách định mệnh....

    Bấm để xem
    Đóng lại



    Nội – lớp học của Phan Anh và An

    Tiếng chuông trường vang lên , An vội nắm tay Phan Anh nhanh chống đến lớp .

    Đến nơi
    Phan Anh ngỡ ngàng , lúc đầu định kêu An sắp xếp cho tôi học lớp cách xa lớp của Quyền Như ra ai ngờ nó lại sắp xếp tôi học chung một lớp với nó cũng đồng nghĩa là học chung với Quyền Như, sao mày không nói trước tao biết là mày học chung với Quyền Như.

    An (tỏ vẻ lúng túng, cười tươi quay lại nói)

    "Ủa tao chưa nói mày biết à?"

    Từ sau lưng cậu có cảm giác lạnh người cậu quay lại thì thấy
    Quyền Như đang nhìn cậu với ánh mắt sắc bén rồi từ từ đi lướt qua cậu và An.

    Lớp học nhìn sơ thôi đã thấy đẹp vô cùng , sự kết hợp hài hòa giữa thiết kế hiện đại và có pha một chúc không gian xưa , thứ làm
    Phan Anh để tâm nhất chính là cái quạt trần được thiết kế theo phong cách cổ điển kiểu pháp và cái bảng à không cái màng hình to khủng khiếp được treo trên tường . Bỗng một người đàn ông bước vào, có gương mặt lạnh lùng, và thân hình cường tráng ăn mặt bảnh bao , nhìn cũng rất phong độ . Cả lớp đột ngột đứng lên nói (chúng em chào thầy) khung cảnh như những người lính đang được diện kiến đức vua của họ . Theo lời An kể đây là thầy Linh thầy chủ nhiệm của lớp tôi người mới 24 tuổi đã được nhận giải Nobel về môn thế giới không gian toán học.

    Với sự xuất hiện của thầy, lớp bỗng im lặng .

    Xin chào các em , chúng tôi đồng thanh chào lại thầy trong thật hùng hồn .

    Được rồi các em ngồi xuống đi, hôm nay thầy có điều này nói với các em lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới chuyển đến, cậu ta đâu nhỉ mời em lên đây giới thiệu về mình.

    Phan Anh đứng dạy và tiến về hướng thầy Linh dưới những ánh mắt tò mò về một học sinh mới chuyển trường lại được học ngay lớp giỏi nhất trường và là người đánh thắng đại thiếu gia An. Tình hình lúc đó đầy căn thẳng , nhưng Phan Anh lại bình nhiên giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn xin chào mình tên là Lê Phan Anh từ nay mình sẽ học chung với các bạn mong các bạn giúp đỡ và hòn nhiên quay lại chỗ ngồi của mình để lại sự tò mò của các học sinh trong lớp .

    Thầy
    Linh lấy cuốn sổ ra và bắt đầu điểm danh nhưng điều lạ ở đây thầy chỉ điểm danh đúng hai người đó là An và Quyền Như thôi . Phan Anh tò mò về điều đó liền quay qua hỏi An

    " Tại sao chỉ điểm danh hai cậu thôi trong khi lớp tới 21 người?"

    " Cậu không biết à lớp thầy
    Ling chủ nhiễm chỉ có tôi và cậu ta chỉ tay về phía Quyền Như mới dám nghĩ học thôi ."

    " Ò (con ông cháu cha đây mà)."

    Thầy
    Linh gấp quyển sách lại và hướng mắt về Phan Anh

    " Tôi nghe nói
    Phan Anh đây chỉ mới học lớp 5, sau đó nghĩ vì bệnh giờ lại học lớp 11 vậy có sao không (cả lớp nghe xong ồ ồ lên bàn tán)."

    Phan Anh tự tin nói là mình có thể học theo kịp các bạn trong lớp .

    " Cái này không phải là thầy coi thường em nhưng cái lớp này và cái trường này nửa không bao giờ ngừng tiến về phía trước liệu em có theo kịp được không?"

    -Nghĩ cũng phải trường ở ngoài thì mình còn theo được còn trường top thế này sau mình theo kịp được đây.

    " Em hông sao , em sẽ vẫn theo kịp ạ (vì bây giờ tôi đã có chị Ánh luôn cổ vũ bên mình).''

    " Thầy tin em nhưng em vẫn cần người phụ đạo riêng cho em ."

    "Em thấy em solo vẫn tốt hơn thầy ạ .''

    Thầy nhìn vào Quyển sổ điểm và cười giống như thầy mới kiếm được việc gì đó thú vị .


    " À có người rất phù họp để giúp em đó...
    Quyền Như em thấy thế nào ."

    Phan AnhQuyền Như cùng lên tiếng chỉ khác là người nói được người nói không được .

    Thầy
    Linh cười .

    " Vậy được rồi
    Quyền Như em dạy kèm bạn Phan Anh đi , em là người duy nhất thầy thấy được . Thôi quyết định vậy đi chúng ta học bài mới . "

    Phan Anh vẽ mặt như sắp được đến địa ngục.

    Nội đêm – trong căn phòng trọ của
    Phan Anh

    Tối hôm sau, trong căn nhà thuê nhỏ gần trường học,
    Phan Anh đang ngồi nhìn ra bên ngoài từ chiếc cửa sổ của phòng , nhìn cảnh Thành Phố về đêm trong thật huyền ảo .

    Với kiến thức bị hỏng câu khó tài nào theo kịp bài trên lớp nó quá nhiều kiến thức , chưa kể người giúp đỡ cậu lại là kẻ địch không đội trời chung với cậu "A AA AA la lớn."

    Tiền thì còn có thể sống đến hết tháng sau chưa kể tiền nước tiền điện với bộ đồng phục trường đã lấy của cậu không ít .

    " tiền tiền tiền , mình phải cân bằng tài chính và cả việc học hành nửa , làm sau đây?"

    Phan Anh đứng dạy hít một hơi thật sâu

    " Thôi kệ giờ mình ra hiệu sách cũ để kiếm sách học thôi , đơn giản đầu tư cho bản thân thì chả có gì là không lợi cả ."

    Ngoại đêm – trước cửa hàng sách.

    Phan Anh đến hiệu sách cũ gần nhà mà cậu ta thấy lúc đi học về , cửa hàng sách với cánh cỏng màu xanh được treo thêm những cánh hoa đỏ. Nhìn vào lối đi không thể nào rời mắt được những bức tượng chú lùng nhỏ xinh đẹp được bài trí dọc theo lối đi , con đường dẫn vào cửa được làm bằng đá cuội đúng phong cách của Nhật Bản cộng với màu vàng mờ của cái đèn trước hiệu sách tạo nên một khung cảnh đầy huyền bí pha một chúc thơ mọng cổ tích...

    Nội đêm – bên trong hiệu sách .

    Phan Anh bước vào hiệu sách và mở lời "xin chào có ai không, xin chào". Sau vài lần gọi cậu chẵn thấy ai đáp lại . Phan Anh nhanh chống nhìn xung quanh tỏ vẽ ngạc nhiên ở đây có nhiều sách thật không biết ở đây có cho thêu sách không nửa .

    Đang mã mê nhìn những cuốn sách bỗng một tiếng ngã sập sau kệ sách phát ra .

    Cậu nhanh chống đi qua xem thì thấy một ông già đang nằm trên sàn và bất tỉnh.

    Cậu nhanh chống chạy lại hỏi ông ơi ông có sau không (vì khi nằm ở bệnh viên nhiều năm nên
    Phan Anh đã được thấy các chịu chứng bệnh và học được những động tác sơ cứu bệnh nhận nên dễ dàng tìm kiếm nguyên nhân của bác đang bất tỉnh).

    Tim vẫn đập , màu sắc da đổi màu , hơi thở yếu , xuất hiện cơn co giật.... chắc là ông bị tuột đường huyết . Nhanh chống gọi xe cấp cứu đồng thời sơ cứu cơ bản cho ông , từ sau lưng cậu có một cô gái chạy đến .

    " Ông có sau không khóc , quay qua nhìn
    Phan Anh, ông tôi làm sau vậy ? "

    " Cô bình tỉnh lại và giữ ông cô thế này nhé tôi đi lấy chúc nước, hết câu cậu chạy đi pha cho ông một ly nước đường và uống , theo tình hình hiện tại tôi nghĩ ông của cô đang bị mất ý thức do hạ đường huyết."

    " Đôi mắt ước đẫm vì những hạt nước mắt tuôn ra không ngừng , vừa khóc vừa nói ông đừng bỏ cháu ông, đừng bỏ cháu ."


    Tim Phan Anh đập nhanh , đổ mồ hôi và đứng hình nhìn cảnh Thanh Thảo đang ôm ông mình khóc . Cậu nắm chặc tay lại tự nghĩ nếu mình giỏi hơn mình có thể làm được nhiều đều hơn cho ống của cô ấy , mình thật là vô dụng bỗng một âm thanh vang lên ....


     
    Thiên hi, Chuông GióThần thoại thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng sáu 2020
  6. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 5: Vua của những cuốn sách ?

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Ngoại – bên ngoài hiệu sách

    Trong lúc tự trách bản thân mình
    Phan Anh nghe thấy tiếng xe cấp cứu bên ngoài cửa , cậu liền chạy nhanh ra cửa hô to ở đây , ở đây .... Trong tích tắc ông được chuyển lên xe tới bệnh viện .

    Phan Anh đứng thẳng người nhìn theo chiếc xe cấp cứu đang chạy một xa dần tới lúc không còn thấy chiếc xe nửa Phan Anh đã tế xuống đất cảm giác như hai chân không thể cử động được nửa , ngước mặt lên bầu trời đầy sao Phan Anh đã cười trong những giọt nước mắt tuôn trên hai hàng mi . Cười trong niềm hạnh phúc và cậu nói lớn .

    "
    Chị Ánh chị có thấy không hôm nay em đã cứu được một người đó , chị có thấy không ?"

    Nội đêm – bên trong hiệu sách

    Sau khi ngồi trên đất được một lúc
    Phan Anh đã đứng dạy đi vào bên trong hiệu sách. Cậu tự thưởng cho mình một tách cafe và ngồi trên cái ghế sofa mềm mại nằm trong hiệu sách. Trước khi đưa ông đến bệnh viện Thanh Thảo đã nhờ Phan Anh coi giùm hiệu sách cậu không thể từ chối trong hoàng cảnh đó được.

    Nằm trên chiếc ghế sofa êm hơn chiếc giường ở phòng trọ của mình cậu tỏ vẻ thoải mảng , nằm và nghĩ về Thanh Thảo .

    Tình hình hoảng loạn lúc đó làm cậu có chúc mất bình tỉnh nhưng khi cô ấy xuất hiện thì lòng cậu tự nhiên bình lặng một cách lạ thường , cảm giác như lúc ở bên
    chị Ánh vậy , nhìn cô ta cũng tầm tuổi cậu mà cô ta tên gì ấy nhỉ , lúc đó gắp qua Phan Anh quên hỏi tên rồi .

    Lấy tay đạp lên trán cái mạnh đều quan trọng đó sau mình lại quên được chứ .
    Phan Anh đứng lên đi vòng quanh cửa hàng sách . Cậu nhanh chống tìm cho mình những quyển sách cần cho việc học trong thời gian chờ đợi .

    Nhìn quanh cửa tiệm
    Phan Anh không ngờ ở đây có rất nhiều sách, không chỉ nhiều mà nó được sắp xếp một cách rất gọn gàn , sau vài phút đi tớ đi lui cuối cùng Phan Anh cũng kiếm đủ số sách cậu cần . Trên tay bê những cuốn sách , cậu tiến về chiếc ghế sofa yêu quý của cậu , bỗng một cuốn sách từ trên kệ sách rơi xuống ngay đầu Phan Anh .

    " Đâu chết đi được, cái gì rơi chúng đầu mình vậy cầm lên thì thấy một cuốn sách gì đây thất bại từ thành công , cái tựa gì thế này ! "

    " Cũng được hai tiếng rồi , không biết bác đó có sau không nửa đã 11 giờ rồi sách thì cũng tìm đủ cả rồi, để mình đọc trước vậy 30 phúc sau . Đọc cái quái gì mà chả hiểu được cái #*#! Gì cả , đây có phải sách cho học sinh lớp 8 không vậy ."

    Phan Anh tỏ vẽ bựa bội liền quăn cuốn sách đi làm ngã chồng sách của cậu , cuối đầu xuống bàn tự nói với bản thân.

    "Mình có thể làm được không , không mình không thể nghi ngờ bản thân mình được lấy tay đặt lên tim cậu , mình không thể để
    chị Ánh buồn được phải cố gắng lên ."

    Khi tỉnh táo lại
    Phan Anh bỗng nhìn thấy cuốn sách rơi vào đầu mình lúc nảy , cậu cầm nó lên dù sau cũng đang tress đọc mấy cuốn kia cũng không zo thôi mình đọc thử cuốn này coi sau , mở trang đầu tiên không thể không ngạc nhiên trước mắt cậu xuất hiện một chữ siêu to khổng lồ "nhẫn" Phan Anh cười cái gì đây có nên đọc tiếp không ?

    Phan Anh đọc một các thích thú như mình mới trứng được giải đặc biệt chương 1 rồi chương 2 3 4 và hết cuốn sách . Đọc say mê đến mức không biết đã 3 tiếng trôi qua .

    Từ khi cậu đọc cuốn sách đầu óc cậu trở nên thông thái hơn gấp 100 lần không 1 tỷ lần giống như cá gặp nước , cuốn sách chỉ tôi từng cách để quản lý bản thân và công việc cũng như thành công , những môn toán, lý , hóa , anh , sinh , sử , địa v.v . Sau khi đọc xong cuốn sách cậu xem nó như cỏ rác . Quan trong nhất cuốn sách còn dạy rất nhiều kỹ năng mà cậu còn đang thiếu .

    Chỉ cần với kỹ năng ghi nhớ bằng hình ảnh cậu có thể nhanh chống nhớ hết cuốn sách đến mức từng chữ dòng bao nhiêu , trang số máy tôi đều nhớ .

    Phan Anh cười lớn trong vui sướng như cậu vừa được trúng số vậy . Cậu đã nói đầu tư cho bản thân là công việc tốt nhất và đầu tư tốt nhất là đọc thật nhiều sách nó giống như bạn đang từ lv 1 kiếm được bí kiếp giúp bạn leo lên lv 100 .

    Trong lúc đang phiêu , bỏng một tiếng nói vang lên "anh gì ơi" thật ngọt ngào .

    Phan Anh giật mình nhìn về hướng cửa thì thấy Thanh Thảo đang gọi mình .

    Thanh Thảo vẻ mặt triều mến đôi mắt long lanh nở một nụ cười khiến người khác thương nhớ .

    " Anh ơi , anh có nghe em nói gì không ? "

    Tỉnh lại sau giấc mơ của mình
    Phan Anh đáp lại .

    " Xin lỗi, mà em đang nói gì vậy ?"

    Thanh Thảo nở một nụ cười trìu mến trên đôi môi đỏ hồng của mình, nói với giọng thật ngọt ngào .

    " Em cảm ơn anh vì hôm nay đã cứu ông ngoại em , bác sĩ nói nếu không sơ cứu kịp thời có thể ông ngoại em đã chết , em thành thật cảm ơn anh ."

    " Không có chi giúp người là chuyện mọi người cần làm mà , mà ông em sao rồi ?"

    " Ông em đã qua cơn nguy hiểm đang theo giỏi trong bệnh viện , bác sĩ nói theo dõi vài ngày có thể về nhà ."

    " Thật mai quá , anh biết bay giờ nói hơi kì nhưng anh muốn mua hết đống sách này em thanh toán giúp anh không ? "

    " Anh cứ cầm lấy đi , sao em có thể lấy tiền của ân nhân cứu mạng ông em được chứ ."

    " Sao được chuyện nào ra chuyện đó , em cầm lấy tiền đi ."

    " Anh cứ cầm đi coi như trả ơn cứu mạng ông ngoại em, còn nếu anh còn ngại thì ngày mai hãy tới đây làm việc bù lại vì ông em cũng cần người coi cửa hàng trong máy ngày ông em nghĩ bệnh ."

    " Việc đó , có được không ?"

    " Không sau đâu em nghĩ chắc ông ngoại sẽ cho phép người đã cứu ông trong coi hiệu sách này mà ."

    " Vậy cũng được , anh cằm chỗ sách này về trước mai anh sẽ ghé qua nói chuyện về việc làm thêm , mà máy giờ rồi nhỉ ."

    Cả hai đều hướng mặt về chiếc đồng hồ treo trong hiệu sách , đều ngạc nhiên và nỏ một nụ cười .

    " Không ngờ đã hai giờ sáng rồi , mình mãi đọc nên quên cả thời gian."

    " Đã khuya rồi anh mau về nghĩ đi ."

    Ngoài – con đường trước cửa hàng hiệu.

    Nói xong
    Phan Anh ôm lấy đóng sách của mình cùng với Thanh Thảo bước ra ngoài cổng . Trên đường lúc đó chả có một bóng người chỉ có ánh đèn đường huyền ảo cộng thêm một lớp sương trắng bao phủ Phan Anh thì ôm chồng sách nhìn về phía Thanh Thảo cô cũng nhìn anh với đôi mắt long lanh , đẹp mê hồn của mình , thời gian giữa hai người như dừng lại . Thanh Thảo lên tiếng.

    " Anh , anh về cẩn thận , hôm nay em chân thành cảm ơn anh ."

    " Không có chi đau , em vào lại hiệu sách đi không bị cảm lạnh."

    " Có cần em kêu xe cho anh về không ."

    " Cảm ơn em , nhưng nhà anh gần đây anh đi bộ sẳn tiện tập thể dục luôn ."

    Nói xong
    Phan Anh quay người đi về hướng phòng trọ của cậu , cậu quay đầu lại vẫn thấy Thanh Thảo còn nhìn mình liền nói .

    " Em vào nghĩ đi."

    Thanh Thảo đưa tay chào và nở một nụ cười "vân mai ta gặp lại".

    Về tới nhà ,
    Phan Anh sau khi sấp xếp đống sách và vệ sinh cá nhân xong , Phan Anh lại quay lại với cái giường quen thuộc của mình , trong cậu lúc này đang rất tràng trào năng lượng một mặt thì muốn áp dụng những gì cuốn sách chỉ một mặt thì đang nghĩ về .... Cậu bật dạy.

    "Thôi chết mình quen hỏi tên cô ta rồi , dù mới học được kỷ năng ghi nhớ nhưng mình cũng không nhớ nổi việc này , đúng là anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân . Mà nhìn cô ta cũng bằng tuổi mình sau lại gọi lễ phép vậy nhỉ hay tại mặt mình già ta chắc phải chăm sóc lại sắc đẹp của mình rồi. "

    Phan Anh nhấm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi . Chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai ....

     
    Thiên hiChuông Gió thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2020
  7. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 6: Người bạn mới..?

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Ngoại ngày – trên con đường đến trường .

    Một ngày mới có khí hậu tuyệt vời , không khí se lạnh
    Phan Anh đang bước từng bước trên con đường đi đến trường . Gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi vì hôm qua cậu chỉ ngủ được khoảng 3-4 tiếng , Phan Anh ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu tự nhủ với bản thân .

    "Chị thấy không, hôm nay lại một ngày tuyệt vời nửa , em sẽ cho chị thấy thật nhiều ngày như thế nay hơn nửa ...."

    Nở một nụ cười , một nụ cười như tỏ nắng làm cho bầu không khí xung quanh đột nhiên sáng lên . Đi được vài phút
    Phan Anh cảm giác như ai cũng đang nhìn mình , cậu không thích điều đó . Mọi người xung quanh chú ý đến cậu vì cậu đang khoác lên mình bộ đồng phụ của ngôi trường cao quý cộng với vẽ mặt điển trai với máy tóc hơi xoăn của cậu tạo nên một hình ảnh như diễn viên nổi tiếng , đau đó trong câu có một chúc sự lịch lãm như một quý ông . Với sức hút đó đã biến cậu thành tâm điểm của mọi người .

    Ngoại ngày – cổng trường học .

    Phan Anh đi càng ngày càng nhanh sau đó chuyển qua chạy để thoát khỏi sự chú ý đó . Đến cổng trường những hàng xe đắt tiền đang đậu dài , đây đều là xe đưa đoán học sinh của trường , Phan Anh đi chậm rãi qua những chiếc xe sang trọng đó.

    Từ xa một chiếc xe đang lau tới và tấp vào lề ngay trước mặt cậu , một chiếc xe màu hồng OMG . Bước xuống xe không ai khác đó chính là người bạn thân của cậu , cậu nhanh chóng che mặt lại rồi đi thật nhanh , từ phía sau lưng một tiếng gọi vang lên .

    "
    Phan Anh, Phan Anh, Phan Anh bên này, bên này."

    Phan Anh giả bộ không quên biết gì và đi luôn .

    "Cậu dám lơ tôi à đâu có được . "

    An chạy lại vỗ lên vai Phan Anh "chạy đi đâu con trai". Phan Anh quay lại cười và nói.

    " Cậu đấy à sau tớ không thấy cậu nhỉ " mỉm cười.

    Một mình
    Phan Anh thôi đã làm cho mọi người chú ý đến cậu bay giờ thêm An nửa OMG. Khung viên trường nhộn nhịp hơn hẳn ai náy cũng chụp chụp chụp . Nhanh chống hình hai người được chia sẻ chống mặt trên mang . An đẩy Phan Anh nhẹ cậu hợp tác chúc đi họ đang chụp hình chúng ta kìa . Phan Anh chả quan tâm và quay lưng đi.

    "Cậu đợi tớ với , đồ vô tình này."

    Nội ngày – trước thang máy của trường

    Đi đến thang máy thì gập
    Quyền Như . Quyền như đang bấm điện thoại thì quay qua thấy Phan Anh và An .

    "Thì ra hai người chính là nguyên nhân khiến trường náo loạn sáng nay "
    An nhanh chống đáp lại .

    " Ồ đại tiểu thư nhà ta nay cũng quan tâm đến tình hình của trường cơ à . "

    " Không quan tâm cũng không được nó đầy trên trang trường đay này."

    Từ xa những học sinh khác chụp lại cảnh ba người nói chuyện . Không biết tại người chụp có tâm hay tại ba người quá đẹp nên cho ra lò tấm ảnh đẹp mê hồn , Quyền Như đã được mệnh danh là thiên thần không góc chết nay còn đứng bên cạnh là An và Phan Anh đẹp như hai chàng hoàng tử . Khung cảnh bức ảnh lúc đó đẹp như truyện cổ tích .

    An cầm điện thoạt lên kéo kéo...

    " Ba chúng ta được lên hình kìa , sau nhìn mình đẹp quá vậy."

    Quyền Như nhanh chống mở điện thoại lên xem...

    "Tại sao hình tớ lại ở trên này , đúng là ở gần với máy cậu thật là phiền phức, nhưng mà...."

    Quyền Như chưa kip nói hết câu "nhìn cũng đẹp" thì Phan Anh đã lên tiếng.

    "Xin lỗi , đã làm phiền buổi sáng của đại tiểu thư chúng tôi sẽ đi thang bộ còn đại tiểu thư cứ đợi thang máy đi ."

    Phan Anh kéo An qua than bộ.

    "Tớ có nói tớ đi than bộ à " bị kéo đi như một chú cún con.

    Quyền Như tỏ vẻ tức giận "cậu mới là người coi thường tôi thì có , không xứng để đứng cùng cậu à ."

    Phan Anh nhớ lại có một kỹ năng giao tiếp mà cuốn sách nhắc tới về biện pháp chọc tức kẻ thù nói nhiều là im lặng khi giao tiếp với họ .

    Phan Anh quay lại không nói gì chỉ nhúng vai một cái với một nụ cười sau đó đi tiếp .

    Quyền Như tức lộ ra hết bên ngoài .

    "Cậu dám coi thường tôi không xứng nói chuyên với cậu , cậu đợi đó cho tôi mối thù này tôi không quên đâu ."

    Nội ngày – lớp học Phan Anh


    Sau khi leo lên bốn tầng thì Phan AnhAn đã tới được lớp học , họ nhanh chống vào lớp và ngồi xuống , với một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn họ đó chính là ánh mắt của Quyền Như . Làm cho cả lớp có một bầu không khí ngột khạc .

    Thầy Linh bước vào lớp. "Chào các em , sau hôm nay không khí nặng nề vậy. Thầy có chuyện muốn thông báo."

    "Hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới chuyển trường đến và học lớp chúng ta , em vào đi."

    Thanh Thảo bước vào lớp đầy cuốn hút trong bộ đồng phục trường . Bầu không khí nặng nề liền biến mất với nụ cười làm cho tim người nhìn cảm giác ấm áp tột cùng với mép đồng tiền dễ thương , máy tóc đen hơi xoan lại ở chân tóc tạo nên một hình tượng một nàng công chúa , điểm nổi bật nhất là hai chiếc mà hồng của Thanh Thảo kết hộp với đôi mắt long lanh đen to tròn như mắt mèo , sống mũi cao thanh tú . Tất cả những thứ đó kết hộp đã tạo ra một cô công chúa thật đẹp mê hồn (giờ cũng hiểu tại sau Phan Anh quên hỏi tên).

    Thanh Thảo cất giọng ngọt ngào như mật ông của mình lên .

    "Xin chào mọi người tôi tên là Lê Thanh Thảo từ hôm nay tôi sẽ học chung với các bạn , mong các bạn giúp đỡ ."

    Cả lớp tỉnh lại sau một giấc mơ đẹp và đồng thanh vỗ tay trước sự giới thiệu của Thanh Thảo.


    "Thôi được rồi các em cũng làm quen xong rồi em xuống ngồi chỗ.. A.. A.. Chỗ kế bên Phan Anh đi."

    Thanh Thảo từ từ đi về phía Phan Anh cả hai nhìn nhau với đôi mắt đầy thiện cảm cho nhau .

    "Chúng ta lạ gặp nhau rồi , cậu tên Phan Anh phải không , hôm qua vội quá tớ chưa có thời gian giới thiệu về mình hôm nay hai ta lại là bạn chung lớp thật là trùng hợp ."

    Phan Anh không , không biết làm gì trong hoàng cảnh đó trong cậu thật là bối rối cậu đáp lại câu nói của Thanh Thảo bằng một nụ cười .

    "Chắc không phải là trùng hợp đâu mà là duyên phần . ".

    Thanh Thảo đỏ mặt ngồi xuống bàn kế bên Phan Anh . Quyền Như trong thấy cảnh hai người cười nói vui vẻ . Tò mò về việc đó đặc mạnh quyển sách lên bàn . An quay qua hỏi Quyền Như.

    "Cậu nhìn gì vậy (nhìn theo hướng Quyền Như đang nhìn) à thì ra cậu đang nhìn Phan Anh, cậu ghen à ."

    "Tôi thấy dạo này cậu hết muốn sống rồi phải không".

    An tỏ vẽ mặt thích thú " đâu dám đâu đám chọc tức đại tiểu thư nhà ta hahaha."

    Thầy Linh: Chúng ta bắt đâu vào học thôi , à mà sắp thi giữa kỳ rồi đó các e chuẩn bị xong hết chưa , Quyền Như em báo cáo tình hình cho thầy nghe .

    "Vân thầy, chúng em đã chuẩn bị xong cả rồi chỉ sợ có 1 người à 2 người chưa theo kịp thôi thầy."

    Thầy Linh: Vậy à Phan Anh, Thanh Thảo hai em phải cố gắn nhiều hơn nửa đó.

    Phan Anh và Thanh Thảo đồng thanh đáp "chúng e sẻ cố gắn hơn nửa thưa thầy". Rồi họ bắt đầu tiếc học của mình...

     
    Chuông GióThiên hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2020
  8. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 7: Sự cố bất ngờ ?

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Ngoại ngày – trước hành lang lớp Phan Anh .


    Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ về đã đến . Cả lớp ai cũng náo nức vội vã rời khỏi lớp . Bước ra ngoài lớp học An thấy Phan An đang vừa đi vừa suy nghĩ . Cậu tò mò muốn biết Phan Anh đang nghĩ gì ? Cậu đi lại khoát tay lên vai Phan Anh nhẹ nhàn hỏi .

    " Tối nay cậu định làm gì ? "

    Phan Anh tỏ vẻ bất ngờ trước câu hỏi của An . Cậu quay qua đẩy An ra .

    " Tối nay à , chỉ có học và học thôi vậy cũng đi hỏi."


    Từ xa Quyền Như đang tiến lại chỗ Phan Anh và An , Quyền Như tỏ vẻ hơi ngại ngùng và nói .

    " Lát nửa cậu có rãnh không ? tôi đã ôn bài hết rồi , có thể có một ít thời gian để dạy cậu thêm đấy . "

    Khi nghe xong Phan Anh và An như bị sét đánh trúng người . Không biết họ có đang nghe lằm không nửa Phan Anh nhanh chống từ chối vì cậu sợ sau những câu nói đó là một cái bẩy đang chờ đợi mình .

    " Xin lỗi đại tiểu thư , tiểu nhân không dám làm phí phạm thời gian quý báo của đại tiểu thư đây , với tối nay tôi cũng có việc bận xin đại tiểu thư tha thứ ."

    Quyền Như im nít đi khung cảnh xung quanh họ bỗng nhiên u ám đi . Cô tỏ vẻ tức giận trước câu từ chối của Phan Anh cô nhìn về phía Phan Anh với một nụ cười thánh thiện xong quay đi không nói lời nào để lại cho hai người họ một lượng sát khí to lớn .

    An nhà ta thấy vậy nhanh chống lên tiếng .

    " Nếu Phan Anh không học cùng cậu thì tớ có thể học cùng cậu tối nay tớ rãnh ."

    " Chỗ này là chỗ cậu nói à ? "


    Đúng là đại tiểu thư có khác , phong cách vẫn như ngày nào .

    Phan Anh vẫy tay chào Quyền Như thở phào nhẹ nhõm vì cậu như mới thoát khỏi một kiếp nạn

    An thấy vậy trách Phan Anh .

    " Cậu có phước mà không biết hưởng , biếc bao nhiêu người muốn học cùng cậu ta . Hãy tưởng tượng đi một đêm chỉ có cậu và Quyền Như đang ngồi kế bên chỉ bài tận tình cho cậu sau đó ABCX . "

    " Cậu thôi đi tớ chẵn nghĩ được vậy . Tớ đang nghĩ tới cảnh tớ bị tra tấn thê thảm.... Nghĩ tới thôi là thấy rùng mình rồi ."

    Ngoại chiều – cổng trường .

    " Thôi cậu lên xe tớ đưa cậu về , cũng tiện đường tớ ."

    " Cảm ơn cậu , nhưng tớ nghĩ đi bộ tốt hơn vừa tập thể dục luôn . Tớ cũng nằm nhiều rồi giờ muốn hoạt động nhiều một chúc . Mà thật ra ai mà dám ngồi trên chiếc xe màu hồng đó ."

    Nội - trong xe của Quyền Như .

    Trong chiếc xe Mercedes , Quyền Như đang soạn lại bài thì thấy mình để quên cuốc tập . Cô kêu chú tài xé quay xe lại trường để cô lấy tài liệu . Quyền Như đang ngắm cảnh bên cửa sổ thì thấy Phan Anh với Thanh Thảo cười nói vui vẻ đi trên đường .

    Quyền Như tức giận thì ra đây là lý do cậu không học cùng cô

    " Chú Trương chú điều tra giúp cháu một người tên Thanh Thảo mới chuyển đến trường cháu vào sáng nay được không ? "

    " Được thưa tiểu thư, tôi sẻ điều tra ngay . "

    Khi Phan Anh về tới nhà đã nhanh chống thay đồ đến hiệu sách , trên đường đi thì Phan Anh gặp được Thanh Thảo nên hai người cùng nhau đi đến hiệu sách .

    Từ xa Phan Anh đã thấy được cánh cửa của hiệu sách , thời gian của Phan Anh như chậm lại , mắt nhìn lên trời , một màu vàng cam đẹp tuyệt vời của cảnh hoàng hôn chiều , sau đó Phan Anh đã liếc nhìn Thanh Thảo , Phan Anh tham lam đến mức muốn dừng thời gian trên con đường này lại , cậu muốn hiệu sách xa hơn nửa để cậu ta có thể nói chuyện thêm với Thanh Thảo ở bên cô ấy cậu ta có cảm giác như một lần nửa được ở bên chị Ánh .

    Lúc đó Thanh Thảo quay qua nhìn Phan Anh .

    " Cậu đang nghĩ gì vậy Phan Anh ? "

    Phan Anh bỗng giật mình quay về với hiện tại , hình ảnh Thanh Thảo hiện ra trước mắt cậu . Đôi mắt sáng long lanh , cộng với làng da trắng mịn , bờ môi đỏ hồng . Tất cả những thứ ấy làm Phan Anh như chết lặng thêm lần nửa.

    Hai người đứng nhìn nhau , cảnh vật xung quanh như đừng lại , một nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy làm Phan Anh không thể không bồi hồi . Phan Anh đỏ mặt . Thanh Thảo thấy mặt cậu đỏ lên tò mò hỏi .

    "Cậu sao vậy , bị cảm à ? "

    "Tới không sao chắc tại trời hơi nóng ."

    Phan Anh nhanh chống đổi chủ đề để bầu không khí ngại ngùng biến mất .

    " Đến hiệu sách rồi chúng ta mau vào thôi ."

    Ngoại đêm – trước cửa hiệu sách .

    Trên cửa ra vào có gắn một cái chung vàng long lanh , khi mở cửa bạn sẽ nghe một âm thanh vang lên ken len ken báo hiệu có người đang đi vào . Phan Anh bỗng nhận ra một điều cửa hiệu không khóa .

    " Khoang đã, tớ thấy có gì đó không đúng . "

    " Cậu sao vậy Phan Anh ."

    " Cậu nói ông cậu còn đang nằm ở bệnh viện phải không ? "

    " Đúng vậy ông mình còn nằm ở bệnh viện để theo dõi."


    " Nếu đúng lời cậu nói thì ..."

    Cảnh vật thay đổi 180 độ trở nên rùng mình .

    " Hôm qua cậu có khóa cửa không ."

    " Trước khi rời đi tới đã khóa cửa , mà sau vậy."


    " Nói nhỏ thôi , nếu như cậu nói lớn thì tên trộm có thể nghe được đấy ."

    Thanh Thảo ngạc nhiên khi Phan Anh nói hiệu sách có trộm cô đã la lên

    " trộm , ăn trộm á ... "


    Phan Anh nhanh tay bịt miệng Thanh Thảo lại , cậu nhỏ tiếng thôi .

    Hai người đứng sát bên nhau . Thanh Thảo ngước lên thì thấy ngay gương mặt của Phan Anh , Thanh Thảo nhìn Phan Anh và đỏ mặt nói nhỏ .

    " Hình như chúng ta đứng hơi sát nhau thì phải ."

    Mặt Phan Anh ửng đỏ lên . Nhưng Phan Anh vẫn tỏ ra vẽ bình tỉnh .


    " Theo tớ suy đoán tên trộm vẫn còn trong hiệu sách , khi mới vào tớ thấy trên sàn có máy vết chân và chỗ thu tiền thì lại bừa bọn ."

    Bỗng một tiếng nói cất lên " ai ở đó vậy."

    " Tớ đếm 1 2 3 cậu chạy ra ngoài rồi báo cảnh sát , còn tớ sẻ chặn tên trộm lại ."

    " Thế sau được có đi hai ta cùng đi vậy nguy hiểu lắm ."

    "Mình chưa biết chúng có bao tên nếu tớ với cậu cùng đi % hai ta thoát được rất thấp."

    "Như mà cậu sẽ gặp nguy hiểm nếu tên trộm có vũ khí ."

    " Tớ có võ mà cậu im tâm đi , đi mau. "

    Nói hết câu Phan Anh đẩy Thanh Thảo về phía cửa và lâu tới tên trộm ...


    Từ trong bóng tối một gương mặt xuất hiện .

     
    Chuông GióThiên hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  9. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 8: Tên trộm bí ẩn ... là ai ?

    Bấm để xem
    Đóng lại



    Nội đêm – trong hiệu sách .


    Nói hết câu Phan Anh đẩy Thanh Thảo về phía cửa và lâu về hướng tên trộm và hô to .

    " Đừng hồng trốn thoát công an đang trên đường tới ngươi không thoát được đâu ."

    Phan Anh lao nhanh như một mũi tên về hướng tên trộm , tung ra những cước của vovinam . Tên trộn tỏ vẽ bất ngờ đánh trả lại Phan Anh với một tốc độ không kém gì .

    Hai người đánh nhau với những đòn cước nhanh như chớp , nhờ một chúc may mắn Phan Anh cũng khóa tay được tên trộm . Lúc đó Thanh Thảo cùng một chú công an xong vào .

    Phan Anh thấy vậy la lên " đây tên trộm ở đây..."

    Tên trộm nhìn thấy Thanh Thảo cuối mặt xuống tỏ vẽ khoái chí cười phì .

    "Cậu có thể bỏ tay ra được không hình như ta đang có hiểu lầm gì đó ở đây ."

    Thanh Thảo đi lại nhìn kỹ tên trộm và bất ngờ thốt lên .

    "Anh hai, phải anh hai không ."

    Phan Anh tỏ vẽ ngạc nhiên trước câu nói của Thanh Thảo từ từ buôn tay ra .

    " Anh hai, anh đang làm gì ở đây ?"

    Lê Thành Nhân anh trai của Thanh Thảo mới từ nước ngoài về.

    Cảnh sát : Chuyện này là sau vậy cuối cùng là ăn trộm hay anh hai của cô.

    " Cháu xin lỗi đây là anh hai cháu , chúng cháu tưởng ăn trộm ."

    " Hả.... vậy là hiểu nhầm à , không sau đâu , cũng may là người nhà không phải ăn trộm , các cháu cảnh giác vậy là tốt lắm ."

    "Chúng cháu thật sự xin lỗi bác ."

    "Không sau đâu , không có gì nửa chú có việc chú đi trước đây ."

    Thanh Thảo cuối người xuống xin lỗi chú cảnh sát , tới khi bác cảnh sát rời đi .

    Giờ còn lại ba người không gian im lặng một cách kì lạ .

    "Cậu ta là ai vậy Thanh Thảo ? cậu ta là bạn trai em à ?"

    " Anh nói bậy gì vậy, cậu ta chính là người đã cứu ông ngoại của mình đó ."

    Thành Nhân quay qua nhìn Phan Anh từ trên xuống dưới .

    "Thì ra cậu là ân nhân đã cứu ông ngoại của chúng tôi , tôi thai mặt gia đình cảm ơn cậu ."

    "Anh không phải khác sáo với em vậy đâu , đúng rồi em xin lỗi về hiểu lầm lúc nãy và em là Lê Phan Anh em đang học chung với Thanh Thảo và cho em xin lỗi thêm lần nữa ."

    Thành Nhân cười lên tỏ vẻ khoái chí .

    " Không sau chỉ là hiểu nhầm , hiểu nhầm thôi ."

    " Anh hai không phải anh đang học bên Mỹ sau ? sau anh lại ở đây ?"

    " Anh nghe tin ông ngoại bênh liền lập tức bay về , sáng anh ghé thăm ông và ông nhờ anh đến hiệu sách lau dọn , em cũng biết tính ông rồi hiệu sách còn quý hơn tính mạng mình ."

    Ông ngoại của Thanh Thảo đang nằm đọc sách gì hắt xì hơi như có ai đang nói xấu mình.


    " Vậy ông khỏe hơn chưa anh ."

    " Ông khỏe nhiều rồi em đừng lo lắng , mà giờ này em không về nhà mà cùng bạn trai đến hiệu sách làm gì vậy ? "

    " Không phải...." (Thanh Thảo chưa kịp nói thì Phan Anh lên tiếng).

    "Không phải như anh nghĩ đâu em với Thanh Thảo đến hiệu sách để coi hiệu sách và học nhóm thôi ngoài ra không có gì khác ."

    " Thì anh có nói gì đâu sau hai đứa cứ nháo nhào lên vậy , hay là anh nói chúng rồi ."


    Phan Anh và Thanh Thảo đỏ mặt im lặng , Thành Nhân thấy vậy liền đổi chủ đề .

    " Vậy bắt đầu từ nay em đến đây làm thêm à ? "

    " Vân anh nếu như ông ngoại của Thanh Thảo cho phép thì em sẽ làm thêm ở hiệu sách . Với em cũng không dám nhận sách không nên em sẻ làm thêm ở đây coi như trả tiền sách ."

    " Được rồi được rồi , tiền sách thì em không cần lo coi như là báo đáp của gia đình anh cho em , em cứ làm thêm ở đây đi tiền lương vẫn trả em bình thường ."

    " Việc đó....."

    Thanh Thảo nhanh chống kéo tay Phan Anh .

    " Cậu còn chờ gì nữa còn không mau cảm ơn anh hai tớ đi ."

    "Vậy em cảm ơn anh ."

    "Không có chi , mà thôi hai đứa cũng tới rồi thì coi quán đi , anh có chúc công việc phải đi ."

    "Mới về nước mà cũng có công việc giải quyết thật không đấy ."

    "Em này sau lại nói vậy anh có việc bận thật mà (cười lớn rồi chuồn đi)."

    " Cậu đợi đây tớ đi tuyển anh hai tớ ."

    "Cậu cứ đi đi..."

    Ngoại đêm – con đường trước hiệu sách

    Ra bên ngoài hiệu sách một chiếc Rolls-Royce Sweptail đang đợ anh của Thanh Thảo .

    " Anh, để em tiễn anh ."

    " Ngốc à vào chơi với bạn trai đi , anh không cần tiễn đâu."

    " Anh còn nói bậy nửa là em về nói với mẹ anh đi chơi đó."

    " Biết rồi , biết rồi cậu ta chỉ là bạn thôi chứ gì ."

    Thành Nhân cười đắt ý , lấy tay xoa đầu em gái mình .

    "Anh thấy cậu ta cũng được đấy dám hi sinh chặn anh để em chạy , coi như cậu ta đã qua được ải của anh rồi, kakaka ."

    "Anh còn chọc em , anh đúng là đồ đáng ghét , đã nói là bạn mà ."

    " Biết rồi mau vào đi , anh đi nha bé con dễ thương của anh ."

    " Về nhà em sẽ mét mẹ anh ăn hiếp em ."

    " Nhớ về sớm đó , không anh nghĩ bậy cũng nên bye."

    Thanh Thảo đỏ mặt, vẫy tay và nhìn theo chiếc xe của anh cô đan ngày xa dần .

    Nội - trên xe

    Trên xe Thành Nhân nói chuyện với chú Châu.

    "Chú điều tra giúp tôi một người tên Lê Phan Anh bạn của Thanh Thảo."

    "Vân thưa thiếu gia , giờ chúng ta đi đâu đây ?"

    " Đến công ty đi tôi có chúc việc cần giải quyết ."

    Quay lại hiệu sách với bầu không khí ngại ngùng của 2 người .......

     
    Chuông Gió thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  10. thanh0166299335

    Bài viết:
    0
    Thất bại từ thành công

    Chương 9:
    Tại sao tôi lại như vậy ?

    Bấm để xem
    Đóng lại



    Hiệu sách giờ chỉ còn hai người bầu không khí ngại ngùng tràn ngập khấp phòng , trước tình hình đó Phan Anh nhanh chốn lên tiếng .


    " Sau chúng ta không cùng nhau dọn dẹp hiệu sách lại một chúc rồi cùng nhau học nhỉ ? "

    " Tớ thấy cũng được, chúng ta cùng dọn nào ."

    Phan Anh và Thanh Thảo bắt tay vào dọn dẹp bầu không khí trở nên vui vẻ hơn và tràng ngập hiệu sách nhỏ . Thanh Thảo buộc tóc cao lên làm cho Thanh Thảo trở nên quyến rủ một cách lạ thường khiến cho Phan Anh không thể liếc nhìn cô liên tục . Còn về phía Phan Anh cậu với chiều cao và thân hình cân đối với bờ vai to cộng với chiếc áo sơ mi đen tạo cho cậu một chúc bí ẩn và nam tính .

    Nội đêm – giữa hai kệ sách của hiệu sách .

    Thanh Thảo đang cố gắn để quyển sách vào trên kệ nhưng với chiều cao của cô không tài nào với tới được thấy vậy Phan Anh nhanh chống đứng sau lưng cô cầm quyển sách đặt lên kệ . Thanh Thảo quay qua với gương mặt ửng đỏ của mình . Khi đó Phan Anh nhìn về Thanh Thảo cậu cảm nhận được sâu trong ánh mắt của cô là một sự diệu dàng khó tả , đôi má hồng cùng với những hạt mồ hôi như những viên pha lê đang vươn trên mái tóc của cô làm cho tim Phan Anh đạp ngày càng nhanh và to dần đến nổi cậu có thể nghe được tiếng trái tim mình đập ở bên ngoài . Hai ánh mắt chạm nhau kiến cho thời gian như ngư động lại . Hai kệ sách hai bên chứa đủ mọi loại sách lớn nhỏ màu sắc khác nhau cộng với ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn treo trên trần đã làm nổi bật hình ảnh của hai người họ . Khung cảnh đó đẹp đến nổi tôi nghĩ chỉ có thể có ở trong phim mà thôi .

    Phan Anh cảm nhận được vẽ mặt ngại ngùng của Thanh Thảo. Cậu cố tình tiến sát lại gần cô như cậu đang muốn hôn cô ấy . Phan Anh đã đột ngọt chuyển hướng về tai Thanh Thảo và thì thầm.

    "Cậu khác nước không để tớ lấy nước cho cậu ."

    Thanh Thảo tỉnh lại sau lời nói , từ từ mở mắt ra và đẩy nhẹ Phan Anh ra.

    "Để tớ lấy cho , cậu lại khi ngồi đi ."

    Thanh Thảo lấy đôi tay ôm lấy mặt rồi bước nhanh đi lấy nước . Phan Anh nhìn cô đang bước đi và mỉm cười .

    Nội đêm – trên bộ ghé sofa của hiệu sách .

    Hai người ngồi xuống chiếc bàn dành cho người đọc sách để ở gần cửa ra vào và bắt đầu việc học . Khi mà hai người học giỏi học cùng nhau học thì hiệu quả không thể tưởng tượng được . Họ tập chung đến mức đã làm biến mất bầu không khí lãng mạng vừa rồi và thay vào đó là một bầu không khí tập trung cao độ . Họ chia sẽ cho nhau những thứ mình biếc . Phan Anh ấn tượng với lượng kiến thức của Thanh Thảo nhất là về môn sinh học . Chỉ trong vòng hai tiếng họ đã soạn tài liệu cho việc thi , không ngừng lại ở đó họ còn chuẩn bị xong hết cho học kỳ 2 thật không ngờ .

    Mãi mê chìm trong những thảo luận về những môn học của hai người họ , thấm thót đã 9h45 tối . Phan Anh vươn người nhìn Thanh Thảo đang tập trung vào bài cô đang giải . Phan Anh chống tay lên bàn nhìn cô trong lúc tập trung cô ấy còn đẹp hơn nửa . Thanh Thảo quay qua nhìn cậu định nói về điều cô mới nghĩ ra . Phan Anh giật mình vội nhìn đi chỗ khác.


    " Tớ mới nghĩ ra cách giải này nhanh hơn cách cũ nè ."

    " Vậy à để tớ xem, cánh này hay đó."

    Thanh Thảo ngước nhìn đồng hồ thì thấy đã 9h45 rồi .

    " Chúng ta mới học đây mà đã 9h45 rồi à , thôi chết mình nói với anh hôm nay về sớm ."

    " Vậy chúng ta nghĩ tại đây đi , mai ta học tiếp."

    Thanh Thảo tỏ vẻ thất vọng vì cô đang say mê với những bải tập cô đang làm .

    " Ừ vậy thôi mình dừng ở đây vậy, mai ta lại học tiếp."

    Phan Anh đứng lên tiễn Thanh Thảo về trong lúc đợi cô ấy soạn đồ Phan Anh nhìn xung quanh hiệu sách .

    Người thường nhìn vào thì thấy rất bình thường nhưng với kiểu sắp xếp này nhưng bạn có thể nhớ chi tiết từng món đồ của hiệu sách , chúng được sắp xếp theo thứ tự abc . Từ cuốn sách chậu hoa cây bút , nếu cậu không đọc cuốn sách thất bại từ thành công chắc cậu cũng không thẻ nào nhận ra được , ông của Thanh Thảo chắc là người rất uyên thâm , có cơ hội cậu sẽ gặp ông của Thanh Thảo một lần.

    Nội đêm – trong phòng trọ Phan Anh .

    Đóng cửa tiệm sách và tiễn Thanh Thảo về , ở nhà Phan Anh đang nằm trên giường cầm quyển sách đọc và suy nghĩ.

    Hôm nay mình đã thành thạo việc ghi nhớ bằng cách sử dụng đồ vật , tốc độ và thông tin tiếp thu được nhiều hơn , kỹ năng đọc sách của mình đã tăng lên giờ mình có thể đọc cuốn sách 300 trang trong 2 giờ và nhớ đến 90% nội dung , phương pháp trong cuốn sách thật tuyệt vời , với các kỹ năng này thì việc học mình không còn lo nữa giờ chỉ còn việc tiền nông thôi , nghĩ đến thôi đã mệt rồi thôi đi ngủ trước đã hôm nay thế là đủ phải có sức khỏe thì mới có thể thực hiện được kế hoạch .

    Một tuần trước khi thi , trong lớp học của Phan Anh giờ ra chơi....

     
    Chuông Gió thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...