Xuyên Không Thập niên 60: Làm giàu, nuôi con - Nam phương lệ chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TieuTruong0118, 2 Tháng mười hai 2020.

  1. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Tên truyện: Thập niên 60: Làm giàu, nuôi con

    Tên tiếng Trung của truyện: Trọng hồi lục linh: Chủng điền phát gia dưỡng tể tể

    Tên tác giả: Nam Phương Lệ Chi

    Converter: Wikidich.com

    Editor + Beta: TieuTruong0118 (với sự trợ giúp của GG dịch, cộng đồng giúp editor.)

    Thể loại: Xuyên không, nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, ngọt sủng, xuyên thư, làm ruộng, làm giàu, trạch đấu, đô thị tình duyên, nữ chủ

    Độ dài: 701 chương (694 chính văn + 7 phiên ngoại)

    Văn án:

    Lâm Thanh Hòa xuyên vào tiểu thuyết trở thành thư trung một cái pháo hôi nữ xứng, tiểu thuyết bối cảnh giả tưởng muốn ăn không ăn, muốn xuyên không xuyên 60 niên đại, tuy rằng vật tư thiếu thốn sinh hoạt đơn điệu, nhưng này cũng không phải nàng sở lo lắng, bởi vì nàng có một cái không lớn tùy thân không gian, bên trong nhét đầy vật tư, tạm bảo áo cơm vô ưu.

    Nàng lo lắng chính là, nếu là nàng nhớ rõ không sai, nàng ba cái tiện nghi nhi tử tương lai sẽ trở thành đại vai ác, theo chân bọn họ cái kia chính trực cao lãnh cha cuối cùng đều rơi vào một cái không ngừng chết già kết cục. Lâm Thanh Hòa nhìn trước mắt lão đại mới năm tuổi lão nhị mới ba tuổi lão tam mới một tuổi ba cái tương lai đại vai ác nhi tử, quyết định trước cho bọn hắn ăn nửa cái đại bạch bánh mì..

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Tieutruong0118

    LƯU Ý: Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up, không chuyển ver.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2021
  2. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Trước khi vào truyện mong mọi người đọc hết cái bài viết ngắn sau đây.

    1. Đây là bản mình tự edit dựa trên convert từ trang wikidich.com

    2. Chắc chắn sẽ không dịch hết đâu, mình có hứng thì mình dịch thôi. Trước chương 47 này các bạn có thể đọc ở trang của một bạn tên Tựa Thủy Lưu Niên.

    3. Mình không biết tiếng Trung nên chỉ dịch dựa trên cảm giác thôi. Có gì sai sót các bạn có thể góp ý một cách lịch sự.

    Hết rồi, mong các bạn đọc truyện vui vẻ.
     
    Broken Angel, NguyetBangLamThienthanhngoc thích bài này.
  3. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Chương 47: Nếm vị ngon ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh Bách nghe được hai từ "cha nó", sắc mặt liền nhu hòa thêm 2 phần, tuy không biết Lâm Thanh Hòa có ý định gì nhưng vẫn làm theo lời cô lấy giấy và bút trong ngăn tủ ra.

    Lâm Thanh Hòa nhận lấy giấy bút, liệt kê danh sách những thứ muốn Chu Thanh Bách đi mua.

    Quả thật là rất nhiều đồ cần mua. Viết xong, cô liền đưa ra trước mặt Đại Oa, hỏi nó: "Xem hiểu không?"

    Đại Oa nhíu mày, hiển nhiên không hiểu chữ viết.

    "Đây là danh sách những đồ mà cha mấy đứa ngày mai đi huyện thành cần mua, chính vì không đi học, đọc sách nên con xem không hiểu. Sau này nếu có công việc gì, còn lâu mới tới phiên con làm bởi vì không biết chữ tương đương như mù dở. Chỉ có văn hóa, có tri thức, bất luận đến nơi nào cũng không sợ bị mai một. Bằng không, cả đời này con chỉ có thể ở trong cái thôn này làm việc. Con nhìn xem, mấy người lớn trong thôn, 17-18 tuổi liền kết hôn sinh con, sau đó bắt đầu làm ruộng, kiếm tiền nuôi con cái. Thanh niên 27-28 tuổi mà nhìn như mấy ông lão 47-48 rồi. Lại nhìn cha mấy đứa, nếu cha mấy đứa mà không nhập ngũ, chỉ làm việc chấm công điểm ở trong thôn thì cũng chỉ giống những những người trong thôn mà thôi, sao giống như hiện tại được." Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách: "..."

    Đột nhiên có cảm giác nguy cơ, vợ hắn hình như là nhan khống?

    (Nhan khống: Những người xem trọng khuôn mặt. Tức là mê muội soái ca, soái tỷ như mình nè)

    "Con không sợ." Chu Đại Oa đặc biệt có cốt khí nói.

    "Không tồi, có khí chất nam tử. Không đi học, có thể, ngẫm lại sau này con có thể cùng mấy đứa nhỏ kia cả đời đều khiêng một cái cuốc trên vai. Nếu con cảm thấy như vậy ổn, vậy từ mai trở đi, con tự mình làm cơm cho bản thân mình đi. Cũng nên thích ứng dần với cuộc sống trưởng thành khi không đi học, đọc sách chứ nhỉ? Đến lúc đó con sẽ biết thế nào là ngày lành đi rồi, ăn không hết khổ." Lâm Thanh Hòa nói.

    "Ngày mai con phải tự nấu cơm ăn?" Chu Đại Oa lẳng lặng hỏi.

    "Sao? Sợ à?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày hỏi.

    "Làm thì làm, con không sợ chịu khổ." Chu Đại Oa nói.

    "Tốt. Hy vọng con có thể kiên trì thực hiện. Đúng rồi, ngày mai chúng ta ăn cháo thịt nạc." Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

    "Được." Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu.

    Đối với phương pháp giáo dục con cái của Lâm Thanh Hòa, Chu Thanh Bách không có ý kiến. Có điều chữ viết tay của vợ hắn quả thật thanh tú, rất đẹp mắt.

    Thế nhưng từ khi hắn nhập ngũ đến khi xuất ngũ, bao năm rồi, chưa một lần nào nhận được thư từ nhà.

    Lâm Thanh Hòa không chút lo lắng bởi chính nguyên chủ chưa bao giờ viết cho Chu Thanh Bách một lá thư nào vậy nên khỏi cần lo chuyện nét chữ gì đó khác biệt. Nguyên chủ chỉ học qua 3 năm tiểu học, đây là kết quả của việc nguyên chủ vất vả tranh thủ mới được đi học.

    Đọc sách, biết chữ là hết sức bình thường, lúc trước, nhà họ Chu nói mối hôn sự của cô và Chu Thanh Bách được thêm điểm chính là nhờ vấn đề này.

    Buổi tối hôm nay, Chu Thanh Bách nói thế nào cũng không đi. Lâm Thanh Hòa trừng mắt phản đối cũng vô dụng. Kết quả liền sắp xếp Chu Thanh Bách ngủ ở đầu giường đất, Chu Thanh Bách cũng không bất mãn.

    Đành từng bước một tiến tới vậy.

    "Cha ơi, đêm nay cha sẽ ngủ cùng chúng con sao?" Đại Oa hình như đã quên chuyện ngày mai phải bắt đầu cuộc sống tự lập của mình, hai mắt long lanh hỏi.

    "Ừ, không cần làm ấm giường kia nữa, tiết kiệm củi lửa." Chu Thanh Bách lý do vô cùng chính trực.

    Lâm Thanh Hòa lười phun tào, ai không biết điểm tâm tư suy tính này của hắn. Nhưng mà cô mặc kệ, ôm Tam Oa đi ngủ.

    Chu Thanh Bách thấy cô cố ý cách mình một khoảng khá xa, trong lòng ngập tràn bất đắc dĩ nhưng mà ít nhất cô đã cho hắn vào phòng ngủ chung.

    Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách vẫn như thường lệ ra ngoài chạy bộ, Lâm Thanh Hòa nấu cháo mè thịt nạc. Còn Đại Oa ăn vội mấy cái bánh bột cho xong bữa.

    Lâm Thanh Hòa cũng không mềm lòng, cô muốn xem xem thằng nhóc này còn chịu đựng được đến bao giờ, sau lần này còn không muốn đi học, đọc sách nữa không.

    Vì thế, Chu Đại Oa cảm thấy mình là con rơi, nhặt từ bên ngoài về. Bữa sáng nó chỉ gặm bánh bột, bánh ngô ngoài ra còn chuẩn bị thêm ít nước uống. Thế nhưng cha mẹ nó cùng hai đứa em lại ăn cháo mè thịt nạc thơm lừng nóng hổi cùng trứng tráng thơm ơi là thơm.

    Còn nó chỉ có mấy cái bánh bột, bánh ngô thêm nữa thì là ít dưa muối. Cháo, trứng gì đó đều không có.

    "Con đừng có mà bất mãn, người trong thôn nhiều nhà vẫn là ăn khoai lang luộc đấy, có bánh bột, bánh ngô để ăn con vẫn nên cảm thấy đủ đi. Hơn nữa, sau này trưởng thành, kết hôn, con tự mình phân gia sống một mình đi." Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Đại Oa cảm thấy những ngày tháng tương lai đen tối, không thấy được mặt trời.

    Chu Nhị Oa im lặng không dám nói gì. Nhóc không muốn phải trải qua cái việc thử độc lập này. Sau này lớn lên, nhóc chắc chắn sẽ nghe lời mẹ chăm chỉ đọc sách nha.

    "Anh đi gặp đại đội trưởng mượn cái xe đạp." Chu Thanh Bách nói với Lâm Thanh Hòa.

    "Chúng ta có nên mua luôn một chiếc không?" Lâm Thanh Hòa thuận miệng hỏi.

    Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: "Trong nhà hẳn là nên có một chiếc xe đạp."

    "Vậy anh chờ chút, tôi đi lấy tiền và phiếu." Lâm Thanh Hòa nghe vậy liền vội vàng nói.

    Đối với Lâm Thanh Hòa chuyện mua xe đạp này không tính là lỗ vốn bởi vì dù tốn hơn 100 đồng và rất nhiều phiếu công nghiệp nhưng cũng không đến mức không chi ra được.

    Quan trọng nhất chính là về sau cô có thể dễ dàng đến chỗ chị Mai lấy thịt heo về bán. Quan hệ của cô và chị Mai vô cùng thân thiết, hóa ra chồng chị Mai là người làm ở lò mổ.

    Lâm Thanh Hòa có thể cùng chị Mai thương lượng giá cả, chị Mai khẳng định sẽ giảm chút chênh lệch. Một cân thịt lời khoảng 6 hào, tiền lời của chị Mai là 1 hào. Lại lấy 3-4 cân một lần cũng không quá thành vấn đề. Lâm Thanh Hòa định sẽ đi qua huyện thành bên kia sẽ bỏ thêm đồ trong không gian vào, đến lúc đó áng chừng có thể thu về 1 đồng 5 hào rồi.

    Tuy rằng tiền thu về không nhiều tiền nhưng cũng gần bằng tiền lương một tháng của người ta.

    Xe đạp mua dùng được mấy tháng, tiền cũng liền trở lại nên Lâm Thanh Hòa cũng không lo lắng lỗ vốn.

    Đại Oa nghe thấy thế hai mắt sáng rực tò mò hỏi: "Nhà mình định mua xe đạp hả mẹ?" 0

    "Đúng vậy." Lâm Thanh Hòa đem tiền và ngân phiếu gói kĩ trong bọc rồi đưa cho Chu Thanh Bách mang đi.

    "Thế về sau con có thể đi không ạ?" Đại Oa hỏi.

    "Về sau à? Nếu mà con lên huyện thành đi học còn có thể có một chiếc xe của riêng mình luôn." Lâm Thanh Hòa nói.

    Đại Oa nghe vậy vừa kinh hỉ trừng mắt giây sau lại cau mày vẻ rối rắm.

    Lâm Thanh Hòa cũng mặc kệ, đối với Chu Thanh Bách đang đứng một chỗ chờ lời cáo biệt nói: "Đi đường cẩn thận." Coi như là phát chút đường đi.

    Không chỉ nhắc hắn đi đường cẩn thận, Lâm Thanh Hòa còn tặng hắn một cái mỉm cười ngọt ngào.

    Chu Thanh Bách lúc này mới hài lòng vác cái bao cùng cái rổ ra khỏi nhà.

    Lâm Thanh Hòa bảo Đại Oa: "Buổi trưa con ăn cháo bắp đi."

    "Vậy mọi người ăn gì?" Đại Oa lập tức hỏi.

    "Mẹ và các em chờ cha mấy đứa về ăn sủi cảo." Lâm Thanh Hòa nói.

    Khuôn mặt nhỏ của Đại Oa xịu xuống. Đây là do Lâm Thanh Hòa xuyên qua nuôi thành cái tính tình này. Trước kia, thời điểm sống với nguyên chủ, chỉ có cháo bắp không được lựa chọn, có lúc chỉ có mỗi khoai lang để ăn, nào dám kêu không ăn cái này không ăn cái kia.

    Nhưng mà không muốn đi học ư? Lâm Thanh Hòa không hề nhượng bộ. Cô cho Nhị Oa và Tam Oa mỗi đứa một cái kẹo sữa thỏ trắng chỉ có Đại Oa không có.

    "Tại sao con không có?" Đại Oa tức giận hỏi.

    "Tại sao cái gì? Con xem mấy đứa nhỏ chơi cùng con có kẹo sữa thỏ trắng sao? Cha chúng nó trước kia còn nhỏ cũng không có đi học, về sau con cái cũng đâu có kẹo sữa để ăn. Cho nên con từ giờ trở đi tập làm quen dần với cuộc sống như vậy đi, đừng có cãi lại mẹ." Lâm Thanh Hòa nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2020
  4. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Chương 75: Không thể trêu vào a!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói ra thì lâu nhưng lại chỉ xảy ra trong chớp mắt.

    Cuối cùng, Lâm Thanh Hòa trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc níu lại tia lí trí cuối cùng ngăn cản hành động của Chu Thanh Bách khiến anh phải đồng ý cho cô làm công việc đầu cơ trục lợi thịt heo.

    Chu Thanh Bách tên đã lên dây nhưng vợ lại không cho phép. Lại còn ở thời điểm lửa cháy bừng bừng bức ép anh khiến anh không thể không gật đầu đồng ý.

    Thử hỏi có mấy anh hùng qua được ải mỹ nhân?

    Huống chi Chu Thanh Bách cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể qua nổi chiêu mỹ nhân kế của vợ mình.

    Tuy rằng đã ép được Chu Thanh Bách đáp ứng nhưng thời điểm nhận sự trừng phạt, Lâm Thanh Hòa không thể ngừng hối hận vì đã trêu chọc người đàn ông này.

    Cô cũng không nhớ được cả đêm mình tỉnh mấy lần ngủ mấy lần còn Chu Thanh Bách thì không thời điểm nào ngừng nghỉ. Cho đến rạng sáng, cô mới có thể an ổn ngủ một giấc. [​IMG]

    Hôm sau, Lâm Thanh Hòa ngủ đến hơn 8 giờ sáng mới tỉnh. Sau khi nhớ lại cảnh tượng chiến đấu anh dung đêm qua, trong lòng Lâm Thanh Hòa tràn ngập sợ hãi.

    Quả nhiên nam nhân lâu không được ăn mặn vẫn là không nên trêu vào a.

    Bên ngoài vang lên âm thanh của Nhị Oa và mẹ Chu, giờ này Đại Oa đã đi học, Chu Thanh Bách cũng bắt đầu đi kiếm điểm công.

    Tối hôm qua sau khi xong việc, Lâm Thanh Hòa mệt đến mức đi gặp Chu công luôn, Chu Thanh Bách giúp hai người thu dọn. Thế nhưng vừa chạm chân xuống đất, Lâm Thanh Hòa phát hiện hai chân mình như nhũn ra vậy.

    Nghĩ đến tình huống hôm qua hai người thế này thế kia, mặt Lâm Thanh Hòa đỏ cả lên.

    Nhưng mà không thể không thừa nhận, tính phúc cả đời của cô quả thật khỏi cần lo lắng thừa thãi, người đàn ông này quả thật quá mạnh, quá khủng.

    Một lúc sau, Lâm Thanh Hòa chỉnh trang một chút rồi ra ngoài.

    Mẹ Chu đang bóc vỏ lạc cùng Nhị Oa, Tam Oa trong sân.

    "Mẹ dậy rồi." Hai đứa nhỏ hô. Lâm Thanh Hòa cũng chẳng có gì xấu hổ, tại sao cô dậy muộn như vậy còn chẳng phải vì cái tên Chu Thanh Bách tối qua làm chuyện tốt ư. Muốn trách? Vậy đi mà trách Chu Thanh Bách, cô chẳng có lỗi.

    "Dậy rồi à?" Hiển nhiên, mẹ Chu có chút tức giận. Đàn ông trong nhà đều đã đi làm kiếm điểm công, bọn trẻ con cũng đã dậy còn con dâu tư lại ngủ đến giờ này mới dậy, Bảo bà sao mà không tức đây?

    "Vâng. Tối qua cha ba đứa không thoải mái, con hầu hạ cả đêm mới đi ngủ được nên sáng nay mới dậy muộn." Lâm thanh Hòa mặt không đỏ giọng không run nói.

    Mẹ Chu ngây người ra một lúc, ngữ khí hòa hoãn nói: "Vất vả cho con rồi, sáng nay khí sắc thằng tư khá hơn nhiều rồi."

    Thật ra trong lời cô nói còn có chút lí do khác, xem xem mùa đông trời sáng muộn, ngủ dậy lúc này còn chưa tính là dậy muộn đâu.

    "Chắc là chưa thích ứng với cuộc sống làm nông, con cũng kêu anh ấy hôm nay đừng đi, nghỉ ngơi một ngày nhưng anh ấy không nghe." Lâm Thanh hòa nói.

    "Muốn nuôi sống gia đình cũng không phải chuyện dễ dàng." Mẹ Chu nói.

    "Là rất khó khăn cho nên con mới cho phép anh ấy ở trong nhà nuôi heo nuôi gà." Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

    Mẹ Chu nghẹn lời.

    "Hai đứa ăn gì chưa?" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Nhị Oa, Tam Oa.

    "Ăn rồi ạ. Mẹ mau đi ăn đi." Nhị Oa đáp.

    Cơm sáng là Chu Thanh Bách làm, cháo gạo kê đơn giản ăn kèm dưa muối.

    Quả nhiên cô không dậy sớm, bữa sáng đều qua loa, đơn giản.

    Lâm Thanh Hòa cũng không chê. Có điều ăn những món này, trong đầu cô lại nhớ đến Chu Thanh Bách tối qua vận động kịch liệt mất nhiều sức, sáng ra lại ăn mấy món này, làm sao mà cơ thể chịu nổi?

    Lâm Thanh Hòa nhanh chóng ăn xong, rửa chén đũa rồi nói với mẹ Chu: "Mẹ, trong nhà hết thịt, con ra ngoài xem, mua ít thịt về cho cha tụi nhỏ bồi bổ, mẹ trông giùm con Nhị Oa và Tam Oa."

    "Đi đi." Mẹ Chu thương con trai, gật đầu đáp ứng.

    Hôm nay mẹ Chu không đi kiếm công. Dù sao phía dưới cũng là mấy đứa con trai con dâu, bộ xương già như bà muốn nghỉ ngơi cũng không ai dám nói gì.

    Lâm Thanh Hòa liền phi lên xe đạp đi tìm chị Mai.

    Chủ yếu là đến thông báo ngày mai bắt đầu công việc buôn thịt heo. Lâm Thanh Hòa đã tính toán đâu vào đấy, cô trước tiên lấy thịt để không gian, tích cóp nhiều một ít rồi mới đi qua huyện thành bên kia nhìn xem, như vậy mỗi lần lên huyện thành đều chỉ mang khoảng vài cân thịt. Cô không muốn đi xa như vậy lại bị lộ ra.

    Chị Mai nghe cô nói vậy cũng hào hứng, nói rằng bên này đã chuẩn bị xong, còn thì thầm mấy câu: "Chị còn tưởng rằng là chồng em sẽ không đồng ý."

    "Ban đầu quả thật không đồng ý. Em vất vả nói khô cả họng anh ấy mới đáp ứng. Vừa có sự đồng ý của anh ấy, em liền chạy qua đây nói với chị." Lâm Thanh Hòa nói.

    "Anh Chu không tán đồng à?" Chị Mai hỏi lại.

    "Bây giờ tán đồng, chỉ cần bên chị không có vấn đề, em bên này cũng sẽ không có vấn đề." Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói.

    "Em yên tâm." Chị Mai gật đầu nói.

    "Vậy mai tầm mấy giờ em qua được?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Sáng mai 3 giờ em qua đi, lão Trần sẽ ở đó chờ em." Chị Mai liền lập tức nói.

    3 giờ sáng? Lâm Thanh Hòa cảm thấy tự mình vác đá đập chân mình.

    Nhưng mà cô cũng đồng ý, 3 giờ đi lấy thịt thì khoảng 4 giờ trở về thôn, cũng không quá nguy hiểm.

    Lâm Thanh Hòa lại mua chút đồ. Sau khi đạp xe đến chỗ không có ai liền lấy thịt heo, xương sườn và trứng gà từ không gian ra.

    Trong nhà cũng không còn nhiều trứng gà.

    Thấy Lâm Thanh Hòa xách một rổ toàn thực phẩm về, mẹ Chu liền nói: "Mẹ về nhà đây."

    Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, cô đưa cho mẹ Chu một miếng thịt khoảng 4 lạng, mẹ Chu nói: "Giữ lấy mà ăn."

    "Mẹ cứ mang về đi. Thi thoảng sang bên này trông bọn trẻ giúp con là được. Nếu không lại có mấy người nói con vô lễ, vô hiếu."

    "Ta trông cháu nội của mình, ai dám nói?" Mẹ Chu nói.

    "Cái này thì sao mà quản được. Mẹ cứ lấy về bên nhà đi, bên này con vẫn còn." Lâm Thanh Hòa xua tay tỏ vẻ không sao.

    Mẹ Chu thầm nghĩ vẫn là cái thói tiêu tiền lãng phí này, nhưng mà dù sao vẫn là tiêu cho con trai bà cùng ba đứa cháu trai ăn.

    "Mẹ, trong nhà nhiều chuyện như vậy, mẹ lại đi đâu đấy?" Chị dâu Hai thấy mẹ Chu trở về liền không nhịn được hỏi.

    Chị dâu Cả số tháng cũng lớn, chuẩn bị sinh, cũng ở nhà không xuất công.

    Chị dâu Ba cũng đi kiếm điểm công. Dù Tiểu Chu Đông còn nhỏ nhưng trong nhà vẫn có chị dâu Cả chăm sóc để cô có thời gian làm việc.

    Chị daai Hai hôm nay không xuất không bởi vì cơn đau kì kinh nguyệt.

    Nhưng mà chị dâu Hai cũng tính toán không làm việc vì mẹ chồng cũng ở nhà. Nhưng ai biết bà lại sang nhà chú tư trông cháu.

    "Đây là nhà thằng tứ cho." Mẹ Chu vốn đang cho là vợ thằng tứ suy nghĩ quá nhiều, bà không thấy chuyện gì.

    Nhưng mà nhìn cái thái độ của nhà thằng Hai xem, đây còn không phải bất mãn sao?

    Nhìn thấy miếng thịt, chị dâu Hai lúc này mới ngậm miệng. Chị dâu Cả tươi cười nói: "Em dâu Tư quả là ra tay hào phóng, một khối thịt to như vậy liền đưa sang bên này."

    "Nó nói là sau này sẽ cần ta sang trông bọn Nhị Oa, Tam Oa nên bảo ta mang về." mẹ Chu nói.

    Đây là đang nói cho chị dâu Hai nghe. Chị dâu Hai nghe cũng chỉ bĩu môi.
     
    Broken AngelNguyetBangLamThien thích bài này.
  5. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Chương 238: Trở về thăm chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Lệ mặt mày tối sầm.

    Lâm Thanh Hòa cười cười nói: "Tuy rằng chỉ ở chung 1 phòng ký túc xá nhưng cũng phải ở cùng nhau mấy năm, nên làm gì, không nên làm gì, mọi người đều có học thức, tôi nghĩ ai cũng biết."

    "Không hỏi mà tự lấy thì chính là trộm." Vương Lệ hừ lạnh.

    "Cô nói cái gì? Tôi như thế nào lại bị nói là trộm?" Trần Tuyết lập tức không vui hỏi: "Chỉ là mượn cô dùng một chút rồi trả lại sao? Mọi người đều ở cùng 1 phòng ký túc xá, sao phải nghiêm trọng vậy?"

    "Cô có hỏi qua tôi chưa? Tôi có đồng ý cho cô mượn chưa? Tự tiện dùng đồ của người khác, tôi còn không được nói à?" Vương Lê cười lạnh nói.

    "Chỉ là dùng 1 chút thôi, cần gì tức giận như vậy?" Một bạn học khác lên tiếng.

    "Đây không phải là vấn đề mượn dùng 1 chút mà xà phòng là loại đồ vật cá nhân giống như bàn chải đánh và cốc tráng men, không có sự đồng ý của chủ nhân vậy không thể dùng." Lâm Thanh Hòa lãnh đạm nói.

    Cô cũng đã bị vậy 1 lần nên ác cảm đến không chịu được, cũng không biết là bị ai dùng qua. Một lần nọ đồ vật của cô biến mất, bị dùng hết sau đó được trả về.

    "Hai người chơi thân với nhau, đương nhiên sẽ nói giúp nhau rồi." Trần Tuyết cắn răng nói.

    "Đừng đánh trống lảng, hiện tại cô dùng đồ của Vương Lệ, chẳng lẽ không nên nói xin lỗi sao? Hơn nữa còn phải bảo đảm việc tự tiện dùng đồ của người khác không có lần sau." Lâm Thanh Hòa nói.

    Cô hoài nghi người lần trước trộm dùng đồ của mình cũng là Trần Tuyết. Loại người này vô cùng phiền phức. Cô trực tiếp hỏi thẳng thắn chút, tôi có thể lập tức cho cô mượn dùng, tôi nói không được thì cô cũng phải chịu. Còn riêng loại người không hỏi ý kiến chủ nhân đồ vật đã trực tiếp cầm dùng, Lâm Thanh Hòa cô vô cùng ghét.

    Vương Lệ hướng phía Trần Tuyết nói: "Xin lỗi đi."

    Trần Tuyết đương nhiên không vui, có điều vẫn chấp nhận nói lời xin lỗi nhưng mặt mày như bị người khác ủy khuất bạc đãi.

    Lâm Thanh Hòa cùng Vương Lệ thu dọn xong liền ra ngoài ăn cơm.

    "Xuống nông thôn rèn luyện bao năm rồi, thế mà tài diễn xuất chỉ có từng ấy, lại còn tưởng ai cũng giống cô ta." Vương Lệ phun tào nỗi lòng.

    Lâm Thanh Hòa cười nhưng có chút nghi hoặc hỏi: "Cô ấy tuổi cũng không còn nhỏ đi, chưa kết hôn sao?"

    "Cái gì mà chưa kết hôn? Cũng chả biết chị ta có tâm tư gì mà lại nói chưa kết hôn." Vương Lệ nhỏ giọng nói.

    "Là ý gì?" Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc.

    "Em nghe ngóng được là, chị ta về công xã liền yêu đương với trưởng công xã có với nhau một nam một nữ." Vương Lệ nói.

    "Đã có cả con trai, con gái rồi mà còn như vậy?" Lâm Thanh Hòa nhíu mày.

    Vương Lệ ngó tứ phía rồi đè thấp giọng: "Hôm qua, em còn nhìn thấy chị ta đi đứng gần gũi với một người đàn ông khác."

    Nghe đến đây, Lâm Thanh Hòa liền hiểu.

    "Cô ấy đây là không muốn mọi người biết về quá khứ, làm lại từ đầu." Lâm Thanh Hòa liền nói.

    Lúc này đến lượt Vương Lệ ngây người, hỏi: "Cái gì gọi là làm lại từ đầu?"

    Lâm Thanh Hòa nói thẳng: "Bỏ chồng bỏ con."

    Vương Lệ trợn mắt há hốc mồm. Cô tuy là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn nhưng dù sao tư tưởng vẫn truyền thống, nghe lời này liền sợ ngây người.

    Nhưng nghe Lâm Thanh Hòa nói lời này lại mười phần hợp tình hợp lý bằng không Trần Tuyết sao lại nói với mọi người là mình chưa kết hôn. Lại còn cùng bạn học nam khác tới lui.

    "Nhưng làm sao.. làm sao có thể như thế được a?" Vương Lệ không khỏi cảm thán.

    Cô hoàn toàn không tiếp thu được.

    "Năm nay* thi đại học chẳng phải có yêu cầu người đã kết hôn không thể tham gia sao? Chị nghĩ ở nông thôn số người ly hôn chắc cũng không ít đâu." Lâm Thanh Hòa còn nói thêm.

    (*: Ờ hình như tác giả viết lẫn rồi, mấy chương trước thì bảo năm thứ 2 thi mới có yêu cầu này còn năm nay không có mà)

    "Vậy phải làm sao? Những người kết hôn rồi còn có cả con cái rồi thì phải làm sao?" Vương Lệ nói.

    "Chịu thôi, cái này còn phải xem có lương tâm hay không. Vương Lệ à, chúng ta không thể học cách làm kia nha, vất vả sinh con không thể nói bỏ là bỏ được." Lâm Thanh Hòa nói.

    Vương Lệ đáp: "Sao có thể cơ chứ, nỗi đau sinh con em không muốn trải nghiệm lần hai."

    Cô cũng đã sinh một đứa, là con trai nên không phải lo nữa. Chính vì thế cô không có ý muốn sinh thêm đứa nữa.

    Lâm Thanh Hòa cười gật đầu: "Mau ăn nhanh lên đi, ăn xong đi dạo chút, việc lần này khiến chị mệt chết rồi."

    Cùng Vương Lệ ăn xong, Lâm Thanh Hòa rửa sạch hộp đồ ăn rồi đi dạo bên ngoài, nhân tiện mua chút cà chua tươi về ăn.

    Mặc dù kí túc xá có chút mâu thuẫn nhưng nói chung là không có gì trở ngại.

    Mãi cho đến kì nghỉ hè, Lâm Thanh Hòa vốn không định về nhưng vẫn là nhớ Chu Thanh Bách và hai đứa nhóc ở nhà quá.

    Đại Oa không muốn về, Lâm Thanh Hòa cũng không quản, muốn ở lại kinh đô thì cứ ở.

    Lâm Thanh Hòa mua ít đồ sau đó bắt đầu con đường về Chu gia gian truân.

    Ngồi xe đương nhiên không thoải mái nhưng vì người đàn ông của mình, cô liều mạng luôn.

    Vài ngày sau mới đến huyện thành, Lâm Thanh Hòa trước hết ở lại nhà Chu Hiểu Mai một đêm, Tô Đại Lâm liền xuống bếp làm 1 bàn đồ ăn phong phú.

    Lúc Tô Đại lâm nấu ăn, hai chị em chồng cùng nhau trò chuyện. Lâm Thanh Hòa tặng hai vợ chồng 8 gói quà.

    "Đại Oa không trở về sao ạ?"

    Chu Hiểu Mai hỏi.

    "Nó nói không muốn về nên chị để nó ở lại luôn."

    Lâm Thanh Hòa cười nói.

    Cô đã cho Đại Oa 30 đồng, cũng đủ để hắn ăn chơi với bạn bè.

    Đối với việc dạy con, Lâm Thanh Hòa trước nay đều vậy, cho các con không gian riêng, tự hình thành ý kiến cá nhân, nên làm gì thì làm, đừng bám chân cha mẹ là được.

    "Như vậy có hình thành thói quen xấu không?" Chu Hiểu Mai liền nói.

    "Làm gì có cái gì thói quen. Kì thật ở đó với ở đây cũng chả khác biệt mấy. Chẳng qua ở kinh đô cũng tốt, sau này chị cũng định ở đó sống luôn." Lâm Thanh Hòa nói. "Giáo dục ở kinh đô thì miễn chê, đứng đầu cả nước, chỉ là vấn đề hộ khẩu hơi rắc rối."

    "Nhưng đến đó cũng khó tìm việc làm." Chu Hiểu Mai cũng đã từng suy nghĩ qua việc đi kinh đô.

    "Với tay nghề của dượng, em còn lo lắng gì? Đến lúc đó đi bán bánh bao, bánh màn thầu cũng không đến nỗi nào." Lâm Thanh Hòa nói.

    "Mấy thứ đó sao có thể kiếm tiền?" Chu Hiểu Mai nói.

    "Em không hiểu, chờ sau này chị sẽ nói. Em với dượng hiện tại cứ ở bên này, đợi chính sách nới lỏng chị lại nói tiếp." Lâm Thanh Hòa dặn dò.

    Buổi tối ăn một bữa no nê, nghỉ ngơi lấy sức 1 đêm, ngay sáng hôm sau, Lâm Thanh Hòa liền mượn xe đạp của Chu Hiểu Mai đạp về nhà.

    Lâm Thanh Hòa vốn là muốn tự chạy về nhưng Chu Hiểu Mai kêu cô đi xe đạp về, cô cùng Tô Đại Lâm hai người đi qua đi lại chỉ khác mỗi chỗ rẽ trái phải không mất quá 10 phút. Vậy thì Lâm Thanh Hòa cũng không khách khí.

    Lúc Lâm Thanh Hòa về đến nhà, Chu Thanh Bách đã bắt đầu đi làm, Nhị Oa cùng Tam Oa cũng đã đi học, bà Chu ở hậu viện đang cho gà ăn.

    "Vợ thằng tư?"

    Thấy Lâm Thanh Hòa trở về, bà Chu ngây ra một lúc rồi vui mừng chào đón.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2021
  6. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Chương 235: Chị không hại em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thanh Hòa cùng Đại Oa nay đã là sinh viên Bắc Đại, với thân phận này, chị dâu hai kia trong lòng hoàn toàn là hâm mộ không hề có nửa điểm ghen ghét đố kị.

    Ban đêm, Lâm Thanh Hòa lại bị Chu Thanh Bách lăn lộn qua lại, thu thập một phen.

    "Cái đồ đầu trâu đực này." Lâm Thanh Hòa hữu khí vô lực [1] nói.

    [1]: Hữu khí vô lực: Bất lực.

    Chu Thanh Bách cười khẽ, sau đó ôm cô đi ngủ.

    Cho dù là sinh viên, là nữ Trạng Nguyên, cô vẫn là vợ anh.

    Không xét tới Lâm Thanh Hòa là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên tỉnh, việc Đại Oa là Bảng Nhãn khoa học tự nhiên tỉnh cũng chấn động không kém.

    Chẳng qua bị người mẹ Lâm Thanh Hòa đè trên đầu tận một bậc, nếu không Đại Oa chính là trạng Nguyên tỉnh năm nay.

    Tỉnh tặng khen thưởng 200 đồng, thành phố cũng khen thưởng 100, phía huyện thành khen thưởng 50, cuối cùng bên công xã khen thưởng 30 đồng.

    Đây đều là của Lâm Thanh Hòa, Đại Oa vì là Bảng Nhãn nên so với Lâm Thanh Hòa giảm đi một nửa. Nhưng dù sao cũng kiếm lời một chút học bổng.

    Vì thành tích ưu việt kì dị của hai mẹ con, mãi cho đến đêm 30, những người chưa nhận được giấy báo nhập học thì mờ mịt quay về.

    Sau đó, người đến hỏi bài cô giáo Lâm hết một người lại đến một người.

    Kỳ thi tuyển sinh đại học được chia thành các tổ hợp môn.

    Khoa học tự nhiên có Chính trị, Ngữ văn, Toán học cùng với Lý, Hóa.

    Lý Hóa chính là Vật lý và Hóa học, đây là môn thi của Lâm Thanh Hòa.

    Khoa Văn cũng có Chính trị, Ngữ văn, Toán học, ngoài ra còn có Lịch sử cùng Địa lý, đây cũng là một tổ hợp.

    Lâm Thanh Hòa cùng Đại Oa đều ghi danh là khoa học tự nhiên.

    Nhóm thanh niên trí thức tụ tập lại đây muốn nhờ Lâm Thanh Hòa và Đại Oa dạy nhóm bọn họ.

    Lâm Thanh Hòa liền nói: "Mẹ con tôi sắp khai giảng, hiện tại muốn chuẩn bị cho kì khai giảng, sợ rằng không có thời gian giúp đỡ."

    "Cô giáo Lâm, cô đừng có mà tưởng mình thi đỗ là hơn người rồi khinh thường bọn tôi." Một nữ thanh niên trí thức liền lập tức nói.

    "Tôi nói cái gì thành khinh thường mọi người? Cô cho rằng bây giờ vẫn như trước kia, tùy tiện mở miệng liền hắt nước bẩn [2] người khác? Cô nếu là muốn nói về vấn đề ràng buộc đạo đức này với tôi thì cũng đừng trách tôi không khách khí, tôi giúp mọi người là tình cảm, không giúp mọi người là bổn phận, còn muốn dùng cái này uy hiếp tôi giúp cô sao?" Lâm Thanh Hòa mặt lạnh trực tiếp nói thẳng vào mặt đối phương.

    [2]: Hắt nước bẩn: Nói xấu, bịa đặt, xúc phạm danh dự.

    "Cô giáo Lâm, Giai Giai không có ý đó đâu.." Một nam thanh niên trí thức khác mở miệng giải thích.

    "Cô ấy có ý tứ kia hay không tự mình rõ, tôi và con trai mình thi đỗ đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình, tuyệt không nợ người khác, đừng vì chính mình thi không đỗ liền cảm thấy người khác cướp đoạt vị trí của mình, hiện tại quốc gia cần sinh viên đại học, có thể vượt qua kỳ thi, muốn bao nhiêu tốt có bấy nhiêu tốt, nếu không vượt qua kỳ thi, cảm thấy ghen tị cũng vô ích." Lâm Thanh Hòa lãnh đạm nói.

    Nếu có thể, cô đương nhiên muốn giúp, chỉ là phải phân rõ, khi điều kiện tham gia kì thi đại học tới được thông báo, đến lúc đó có bao nhiêu thanh niên trí thức trong số này muốn ly hôn cao chạy xa bay?

    Cô giúp bọn họ, đến lúc đó người trong thôn muốn tính sổ phải tìm ai?

    Cho nên Lâm Thanh Hòa không muốn giúp, cũng không muốn đem vấn đề này thành trách nhiệm của mình, cô từ trước đến nay chính là một người phụ nữ ích kỉ thế đó.

    Cô có thể giúp đỡ người khác, nhưng khi giúp đỡ cảm thấy có nguy hiểm, cô sẽ không do dự một giây rút tay về, bảo vệ thật tốt chính mình và gia đình nhỏ!

    Vì vậy, đừng nói là dạy bọn họ, dù là tài liệu ghi chú, cô cũng sẽ không cho bọn họ, nhóc Nhị Oa vẫn còn cần đấy.

    "Bọn tôi không lâu nữa sẽ phải khai giảng, hiện tại còn rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị, còn có sau khi tôi và Trần Sơn đi, trường trung học bên kia sẽ còn trống hai vị trí, tôi nghĩ mọi người cũng có thể đi tranh thủ một chút." Lâm Thanh Hòa bình tĩnh nói.

    Một lời này trực tiếp đem nhóm thanh niên trí thức đuổi đi.

    Rất nhanh sau đó, trong thôn lan truyền lời đồn, nói Lâm Thanh Hòa bất cận nhân tình [3], hai mẹ con cùng thi đỗ nhưng khi người khác tới thỉnh giáo, cô từ chối không giúp.

    [3] bất cận nhân tình: Không để ý đến quan hệ tình cảm.

    Lâm Thanh Hòa trước giờ lười quản mấy loại tin đồn nhảm nhí này, ai thích nói thì nói, chờ điều kiện thi đại học năm sau công bố, lúc đó sẽ hiểu tại sao cô hiện tại không giúp.

    Bà Chu sang bên này hỏi chuyện cô, đối với bà Chu, Lâm Thanh Hòa không giấu diếm nói thẳng: "Con ở trong thành bên kia nghe được một ít tin tức, nói rằng thi đại học năm sau phàm là người đã kết hôn đều không thể tham gia."

    Bà Chu sửng sốt: "Kết hôn rồi thì không thể tham gia?"

    "Đúng vậy." Lâm Thanh Hòa gật đầu.

    Trong nhóm thanh niên trí thức lại đây hôm nay, mười người thì chín người đã kết hôn, chỉ còn một hai người là còn độc thân, trở về thành phố chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì lẽ đó Lâm Thanh Hòa không muốn dính dáng đến, cô cùng bọn họ lại không thân, nói cho họ chuyện này làm gì?

    Bà Chu liền vội nói: "Vậy phải làm sao đây? Mẹ thấy bọn họ hiện tại muốn tham gia thi đại học muốn điên rồi."

    "Ly hôn thôi." Lâm Thanh Hòa nói.

    Bà Chu nghe vậy, hai mắt trừng lớn, vội vàng nói: "Sang năm muốn thi đại học thì phải ly hôn?"

    "Không phải, là bọn họ sẽ vì thi đại học mà lựa chọn ly hôn, cho nên mẹ à, nếu con dạy bọn họ, bọn họ thi đỗ liền bỏ đi, đến lúc đó người trong thôn muốn trách ai?" Lâm Thanh Hòa nói.

    Những thanh niên đó không phải người bản địa, đến lúc đó đi cũng đi rồi, còn nhà nàng là dân bản địa, cả nhà đều ở đây cả rồi, đến lúc đó trách ai còn không phải quá rõ rồi sao?

    Bọn họ phủi phủi mông muốn đi là đi, nhưng nếu là cô dạy bọn họ, nhà họ Chu chẳng phải sẽ thành kẻ thù trong thôn lẫn ngoài thôn sao?

    Cho nên việc này không cần nói đến. Lâm Thanh Hòa cũng chưa bao giờ có cái tính do dự không quyết đoán.

    Bà Chu vẻ mặt tiêu sầu, nói: "Đây đều là chuyện gì a."

    Chuyện gì với không chuyện gì, Lâm Thanh Hòa mặc kệ, cô cùng Đại Oa đã là 2 sinh viên Bắc Đại, hết năm nay cô sẽ rời đi, vì vậy cần phải đi trước và thích nghi với khí hậu ở đó.

    Chị cả Chu cùng anh rể cả, còn có chị hai Chu cùng anh rể hai cùng với vợ chồng Tô Đại Lâm- Chu Hiểu Mai mang theo hai nhóc con và một cô con gái tất cả đều quay về.

    Cả gia đình, nhân dịp năm mới, cùng nhau ăn cơm tất niên.

    Chị cả Chu, chị hai Chu không thể không ngầm cảm khái, các cô thật sự không nghĩ tới, nhà mẹ đẻ thế mà có thể dưỡng ra sinh viên đại học, vừa có liền có tận hai người, lại còn là đại học tốt nhất cả nước.

    Chu Hiểu Mai lôi lôi kéo kéo tay Lâm Thanh Hòa không bỏ, nói: "Chị dâu tư, chị đi kinh đô đừng có quên em nha, nếu về sau ở bên đó phát triển tốt nhớ kéo em theo một chút nhá."

    "Em cùng Đại Lâm cứ ở bên này trước đã, tích cóp tiền một chút, đừng tiêu loạn, nên mua thì mua, không nên mua thì đừng tiêu tiền, đến lúc đó chị xem qua bên kia có thể mua nhà không rồi qua bên đó mua một chỗ."

    Lâm Thanh Hòa có quan hệ tốt nhất với Chu Hiểu Mai, làm chị dâu em chồng nhiều năm như vậy quan hệ vẫn đặc biệt tốt.

    "Em nghe chị dâu hết." Chu Hiểu Mai vội vàng nói, sau lại nhỏ giọng: "Em và Đại Lâm mấy năm nay cũng tích cóp được một chút, thiếu một tí là đủ hai ngàn."

    "Cũng không tính là nhiều, tiếp tục tích cóp, em nghe chị, chị không hại em." Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng đáp.
     
    Duongnhi1611Sehun thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...