Lời Việt Cuồng dã không buông là ai? Là ai cố chấp u mê? Là ai dù chết không màng, mai táng không cam? Nghĩa trang bao giá lạnh là ai đã khẽ đưa tay lên vuốt ve khóe mắt của người Là ai đã liêu xiêu sợ hãi chỉ vì muốn rằng thật nhanh tìm một tỏa linh nang? Là ai nhìn lên hình dung ai như trăng tan biến trong sương? Buồn nỗi ánh trăng sa trong bóng đêm mịt mờ Khi người quay về đây máu tanh khắp trời Nét môi kia đắng cay biết bao Chìm vào oán thù đâu nào hay đã sớm yêu ai Nghe Sương Hoa kêu gào thay vong linh đã tàn "Hãy tha cho ta có được không?" Nỗi đau cứ như lửa lan dần thiêu đốt những chấp mê trong tim Thành tâm cố gắng muốn che chở nhưng sao người vẫn đau thương? Cầu người hãy đến đây oán ân này xua tan Lại mong sao ân oán dây dưa người không màng nữa Thảm bại rồi chung quy sẽ khiến nơi nơi đàm tiếu không thôi Lòng son dấn thân vào nhân gian để đến nay chỉ chuốc lấy đau thương lệ rơi Cười hắn giấc mơ viển vông, cười y sao quá ngây thơ Cười hắn gieo ác để rồi không chốn nương thân Thế nhưng ai khóc thầm lệ nhòa đôi mắt Tháng năm qua đi đã buông thôi chẳng đề phòng Là ai vung Sương Hoa tự vẫn? Rồi lại là ai mịt mờ giữa ngàn muôn mất mát? Là ai cuồng điên? Thầm kêu tên ai trong tâm đến xé lòng Nhẹ làn gió lướt qua trăng soi sáng bên cửa sổ Trước thềm hiên sương rơi cỏ cây ướt đầm Xót xa thay thiếu niên chẳng quen, nhẹ cười chia một viên kẹo cho hắn chẳng suy tư Ai cứ mãi do dự, tâm tư không thấu hiểu? Vấn vương trong tim đã dần lớn đã quen đắm say chìm sâu vào trong quyến luyến ái ân giả vờ Tựa lạnh lùng đêm đông bỗng thấy dương quang vụt sáng trên cao Lại như khi rối ren bỗng thấy đường đi Lại như khi đã xé bóng đêm tìm được ánh sáng Người cầm chặt không buông cũng bởi xưa nay người vốn cô đơn Vì chút ấm êm nhỏ nhoi trong nửa đời đắng cay Tỉnh giấc mới hay đã không còn đây Vì ai uống say ngàn ly? Thành hoang ai giữ cho ai? Vì ai thay đổi cho thật giống cố nhân xưa? Cứ nâng niu viên kẹo là vì ai đó? Trắng đêm cô đơn ngóng ban mai thấy mặt trời Vì ai tìm trăm phương ngàn kế? Lại là vì ai mà không rời tỏa linh nang? Vì ai cuồng điên, một thân tanh hôi đã nhuốm máu bao người Đứng trước tử sinh, vấn vương chẳng buông Tay dẫu lìa thân, kẹo còn cầm trong tay Mịt mù sương máu, cố thoi thóp kêu la chết không thôi Phải chăng lại nghe giọng ai, nụ cười ấm áp Tiếng "A Dương" nhẹ nhàng bên tai Oán thù đậm sâu hóa tinh quang vụt qua bay xa Tất cả đã qua Ngày thiếu niên cũng từng vui, từng ngây ngô biết bao nhiêu Từng đắm say mãi trong làn ánh sáng miên man Biết đâu số kiếp này họa trời giáng xuống Phá tan thiên lương thiếu niên nay hóa điên cuồng Nào đâu hay khi đang trọng thương gặp lại người xưa rồi ngụy trang bày mưu tính kế Cuồng khát hạnh phúc lại hóa ra thiêu thân bay đến lửa hồng Dù chết cũng không bận tâm? Chẳng lo ân oán vong thân Chẳng lo cầu mãi không được, tên cũng không lưu Cỏ cây dù vô tình cũng chẳng sao hết Quyết đem sương mai hóa ra nước mắt cõi tình Đời si mê quan tâm gì ai, chỉ chờ mong một người giữ được trọn vẹn chân tâm Chỉ ước ngày sau người sẽ yên vui cho đến hết cuộc đời