Truyện Ngắn Thanh Xuân Tươi Đẹp - Hương Sad

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hương sad, 17 Tháng tám 2020.

  1. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Truyện ngắn: Thanh xuân tươi đẹp

    Tác giả: Hương Sad

    Số chương :3

    Thảo luận góp ý- các tác phẩm Hương Sad

    [​IMG]

    Tóm tắt: Yêu, là muốn cùng người ấy đi đến suốt cuộc đời này. Nhưng, cớ sao người ấy luôn muốn tìm cách trốn tránh?

    Vậy, Khi trái tim không chung nhịp đập, cớ sao lại vội đồng ý lời tỏ tình của ai kia? Để rồi cuối cùng đổi lại chỉ là đau thương mất mát?

    Thật khó hiểu đúng không nào?

    Hãy cùng tìm câu trả lời này với nữ nhân vật chính trong câu chuyện này các bạn nhé.

    Mong các bạn ủng hộ ạ. Thân gửi.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tên Linh, năm nay lên 18, học lớp 10 trường trung học phổ thông Nguyễn Cảnh Chân. Nhiều năm liền đạt danh hiệu học sinh dốt xuất sắc do bạn bè và thầy cô phong tặng. Cũng vì thành tích học tập vượt trội, ưu tú như vậy nên thầy cô không ai nỡ để tôi rời xa cái lớp học chết tiệt 10A3. Đùa vậy thôi, tôi cũng tự biết thân biết phận mình chớ, là điểm trung bình chưa bao giờ vượt 5, dù thầy cô đã quá chán ghét cái bản mặt ngu ngơ của tôi nhưng, đành phải thở dài, lực bất tòng tâm, nước mắt đầm đìa, ruột đau như cắt. Cay đắng cố gắng chịu đựng tôi thêm dăm ba năm nữa, miệng nam mô cầu trời khiến phật cho tôi đủ 5 để lên lớp. Vậy là đủ, chẳng cần gì hơn.

    - Anh có 10 cái kẹo, anh cho Linh 5 cái, vậy anh còn bao nhiêu cái kẹo nào?

    - Không đâu, ngày nào anh cũng cho em hết số kẹo anh có luôn ý.

    - Không phải, đây là làm bài tập toán ý!

    - Ứ chịu, em ghét toán lắm!

    - Được rồi, được rồi, không làm toán nữa. Vậy làm văn ha?

    Mặt tôi khi ấy tiu nghỉu ra. Anh vẻ mặt trìu mến hẳn, cọ cọ vào má tôi.

    - Rồi rồi, anh xin lỗi. Giờ giải lao ha, học hành gì tầm này nữa?

    Mắt tôi sáng hẳn lên, trong lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, còn ngọt ngào hơn khi được thầy cho hẳn điểm 4 vào sổ đầu bài với dòng chữ mượt mà, có cố gắng.

    Mắt tôi đỏ hoe, gục xuống bàn, òa khóc thật to. Đoạn kí ức ấy, cứ ám ảnh tôi suốt 10 năm qua, không biết phải làm như thế nào để nó biến khỏi mãi mãi trong tâm trí.

    Anh ấy là Minh, hơn tôi 5 tuổi. Là hàng xóm sát cạnh nhà tôi. Mỗi sáng thức giấc, qua giàn hoa mướp màu vàng, tôi có thể ngắm nhìn vẻ mặt khôi ngô, tuấn tú ấy mà trầm trồ, sửng sốt, ôm mộng mỗi đêm về. Cứ ngỡ đó mãi là giấc mơ không thành hiện thực. Anh ấy hiền đến vậy, học giỏi đến thế, lại cao ráo, đáng yêu. Sao đến lượt tôi được? Tôi được mệnh danh là nấm lùn, mét năm thôi à. Chắc tặng miễn phí anh ấy cũng chả cần. Thêm nữa, tôi không xinh, từ nhỏ đi bán xôi với mẹ, phơi giữa nắng hè oi ả, đen nhẻm như châu phi à. Tôi nghe mọi người đồn, cứ 14 tháng 2 là bàn học anh ấy đầy quà, nhưng anh ấy chả thèm ngó đến. Có lần, tôi tận mắt chứng kiến chị gái cao mét bảy, thân hình thon gọn như siêu mẫu, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng. Đến tôi còn mê mẩn như kẻ mất hồn, ấy vậy mà anh chẳng xi nhê gì, thẳng thắn chối từ. Khi ấy trông anh men lỳ hơn bao giờ hết, yêu thế chứ lỵ. Thương chị gái quá nhưng thực chất tôi như mở cờ trong bụng, tối về vui quá đến nỗi thức trắng cả đêm, xoay đi xoay lại đều hình ảnh anh ấy bay nhảy, tung tăng.

    Nhớ nhất là nụ cười tỏa nắng ấy, anh ấy thường xoa đầu tôi. Cũng vui vui, nếu được quý mến như em gái, âu cũng đỡ hơn bị ghét, bị hắt hủi lạnh lùng như các chị gái kia.

    - Anh.. có bạn gái chưa?

    - Chưa!

    - Thế.. mẫu bạn gái của anh.. là như nào?

    - Xinh nhất trên thế giới này luôn. Nhưng, anh chưa dám tỏ tình, sợ bị từ chối!

    Mắt tôi rưng rưng, nước mũi tự dưng chảy ra, mặn chát ở khóe mũi. Nghĩ lại thực sự rất ghê, mất vệ sinh chết đi được. Vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh, dùng chính tay của mình để lau đống nước nhầy nhớt ấy mới kinh chứ.

    - Sao thế?

    - À, không. Hóa ra.. anh đã có người để thương nhớ.

    - Tất nhiên. Anh thích cô ấy, từ lâu lắm rồi. Lúc còn bé xíu à.

    - Cô ấy.. đáng yêu lắm ạ?

    - Chứ sao, dễ thương lắm luôn á. Nhìn là muốn cắn cái rồi.

    - Hả?

    Mặt tôi nóng ran lên, lúc ấy tôi nghĩ nếu đó là tôi, được anh yêu nhiều như vậy, chắc đến chết cũng có thể nở nụ cười mãn nguyện. Thế nhưng, sao có thể chứ? Bớt ảo tưởng ê, trở lại với thực tế nào.

    Năm anh lên lớp 12, tôi lớp 7. Vẫn chứng nào tật nấy, mỗi buổi chiều đến, tôi lại mê mẩn chạy tới nhà anh. Chắc đó là bệnh không thể chữa mất, nghiền còn nặng hơn cả điểm 10 trong mơ ý. Hôm ấy, anh lạ lắm, cứ ngáo ngơ như nào ý, khác hẳn thường ngày, thông minh, lanh lợi lắm luôn.

    Anh trầm ngâm nhìn tôi hồi lâu, khiến một đứa bé mới 13 tuổi như tôi cũng đơ người như kẻ vừa bị điện dật, mất hết cả tự nhiên. Anh ngắt vội mấy bông hoa mướt, kết thành một chùm bằng sợi dây vải có đính kim tuyến lấp lánh.

    - Anh làm gì vậy ạ?

    - Anh.. sắp phải rời quê. Cũng gần thi tốt nghiệp rồi. Hết học thì phải lập nghiệp. Không có lý do gì để ở nhà nữa. Nên.. dù sợ.. anh vẫn muốn tỏ tình.. với cô bé ấy.. dù bị từ chối đi chăng nữa.. cũng rất vui!

    Tôi ngơ ngẩn, không biết phải biểu hiện như thế nào. Nhanh như cắt, anh quỳ xuống.

    - Này cô bé, không biết ở cái tuổi này, em đã định nghĩa được từ yêu chưa. Nhưng.. sau này, lấy anh thôi được không?

    Cái gì cơ? Tai tôi không bị lãng đấy chứ? Tôi vừa nghe thấy thì trợn tròn mắt lên nhìn anh. Anh chỉ biết cười ngây dại.

    Màn cầu hôn đơn giản nhất từ trước đến giờ tôi từng thấy, nhưng cái khoảnh khắc ấy, tôi ứa nước mắt, cổ nghẹn như kẻ tham ăn mắc cục thịt to béo trong miệng, không thể cất nên lời.

    Tôi sụt sịt lắc đầu, rồi lại gật đầu, như một con điên. Anh nhìn mà thương, ôm chặt lấy tôi, vỗ về.

    - Rồi, rồi. Anh xin lỗi, em đừng sợ hi.

    - Em.. em!

    - Sao?

    - Em.. em!

    - Ngoan, nín nào. Xem như anh chưa nói gì!

    - Không.. em.. em!

    - Anh hiểu rồi!

    * * * Đồng.. đồng.. ý.. mà!

    Nom kìa, lúc ý tôi nhem nhem nhuốc nhuốc phát ớn! Thật đáng xấu hổ mà. Thế mà anh lại yêu tôi? Cứ như trong mấy bộ truyện ngôn tình ý, ngọt dễ sợ.

    Đó chắc chắn là tuổi thơ tươi đẹp nhất của tôi. Đẹp đến mức sau này dù nhìn lại bao nhiêu lần tôi cũng thầm tiếc nuối, nhớ thương.

    Anh giống như một viên kẹo ngọt, đến lúc hòa tan rồi vẫn còn đậm đà chút dư vị và muốn được ăn thêm một lần nữa, dù sau đó có khát nước đến khô cháy cả cổ họng. Tôi đã từng thích anh rất nhiều, bây giờ đón nhận được tình cảm của anh, lại càng mặn nồng hơn. Dù là mùa hè nắng nóng đến thiêu đốt, hay mùa đông lạnh đến tái tê, được ngồi trên chiếc xe đẹp màu xanh lá của anh, nghe anh kể chuyện, còn gì bằng chứ? Cứ như bức tranh tuyệt đẹp, với khung cảnh mộng mơ của mùa thu, lá vàng rơi rào rạc, gió mát thổi vi vu.

    Bây giờ, tôi lỳ lắm. Tôi dám nhào lên người anh, ôm cổ anh, hôn môi anh, cắn tay anh. Điều mà trước giờ trong mơ tôi cũng chả dám nghĩ đến. Tình yêu là vậy ư? Vị ngọt của mật ong?

    Hơn một tháng sau đó, tôi hiểu được tình yêu còn có thêm vị chua của chanh nữa. Khi mấy cô bạn lớp tôi đến nhà chơi, qua hàng hoa mướp, nhìn thấy anh đi học về, ríu rit hò reo, khen đẹp trai, soái ca. Thế là từ ngày đó trở đi, tôi không bao giờ nói chuyện với bọn nó nữa, còn vô thức cáu giận anh, hờn dỗi vu vơ này nọ. Thực chất chính là ghen á.

    Tình đầu ngây thơ, trong sáng lặng lẽ nảy mầm, lớn dần. Cho đến một ngày..

    - Anh đi học 5 năm. Khi đó em đã là thiếu nữ 18. Đợi anh được không nào?

    - Có chứ. 5 năm thôi mà. Có khó gì đâu. Chỉ sợ người thua cuộc là anh.

    - Không bao giờ!

    Đối với tôi, anh không chỉ là người con trai tôi yêu, mà còn là người hiểu tôi nhất thế gian này. Luôn bao dung cho tôi dù phạm phải bất kì tội ngu nào, kể cả con điểm không tròn trĩnh. Và vì cái tội ấy mà gia đình tôi bất hòa, mâu thuẫn, lên bờ xuống ruộng. Giữa trận sóng giữ cùng ánh mắt nảy lửa của cha mẹ nhìn tôi, chỉ có anh là vẫn dịu dàng, kiên nhẫn, thân thiện, âm thầm ủng hộ tôi. Cứ nghĩ đến việc xa anh trong 5 năm, chắc chết mất. To mồm vậy thôi, chứ tối về khóc như mưa à. Chắc những tháng ngày thiếu anh, là cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ quên được mất.

    Quả vậy, từ đó tính tôi trầm hẳn. Cứ như trẻ tự kỷ ý, chỉ thích ru rú ở nhà, quanh góc bếp, góc sân. Khi ấy làm gì có điện thoại thông minh như bây giờ, nên tôi và anh, chỉ biết liên lạc bằng điện thoại cục gạch. Những cuộc gọi nói dài đến cả tiếng, những tiếng nấc thút thít ngắn dài khi nghe giọng anh cất lên, và cả những trận đòn roi bầm tím của bố mẹ nữa.

    - Nhà giàu lắm sao mà nghe cuộc gọi hết mấy chục nghìn thế này hả mày? Thằng nào? Hay lại là thằng Minh?

    Tôi hốt hoảng giật mình, đẫn người ra, chả biết chối như nào. Từ đó, bố mẹ tịch thu chiếc điện thoại mà anh tặng tôi trong ngày sinh nhật 12 tuổi năm trước. Lúc ấy chúng tôi vẫn chưa thành một đôi.

    - Anh, anh có khỏe không?

    Tôi đã viết vô số bức thư cho anh. Nhưng không nhận được hồi âm nào gửi về. Là sao đây? Anh ốm ư? Hay là bác giao thư ngã bệnh, thư chưa kịp đến tay anh? Biết bao nhiêu giả thiết được đặt ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái nào cũng vô lý hết.

    3 năm sau, tôi mất liên lạc hoàn toàn với anh. Nhưng trong tim tôi, luôn có một niềm tin bất diệt. Chắc chắn ở thành phố Hồ Chí Minh, anh vẫn đang chờ đợi tôi, thương nhớ tôi.

    Giờ tôi mới ngỡ, tình yêu còn có vị cay của ớt. Nỗi nhớ như ngàn vết dao, đâm từng nhát từng nhát vào tim, đau nhói và rỉ máu. Tôi cố ngăn dòng nước mắt chảy xuống, cố học tập thật tốt, để lúc anh về tôi đã có trong tay tấm bằng tốt nghiệp như từng hứa với anh. Thế mà, kết quả học tập ngày một sút giảm, 5 năm kể từ ngày xa anh, tôi 18 tuổi, lớp 10. Quả là nghịch lý.

    Trong lớp có học sinh lưu ban, chuyện mọi người tỏ vẻ khinh khỉnh, giễu cợt, tôi nghĩ đó cũng chẳng phải là việc gì khác thường. Bản thân tôi còn tự mỉa mai mình cơ mà. Họ là những đứa trẻ 15 tuổi, nhưng chả xem bà chị già như tôi là cái khỉ khô gì, nói nhẹ thì như không khí, nói nặng hơn thì là thùng rác, để mỗi lúc ai đó có chuyện gì buồn bực, cứ thế xả giận thôi. Tôi chợt nghĩ, liệu anh biết chuyện này? Anh có buồn không? Có vỗ về tôi như ngày còn nhỏ?

    Trình, là gã công tử nhà giàu mà tôi ghét cay ghét đắng. Con trai gì mà da trắng mịn như trứng gà bóc, tay chân chả có chút cơ bắp nào. Ấy vậy mà dương dương tự đắc, tưởng được mấy bé săn đón mỗi ngày là cao quý lắm à. Là bởi đống tài sản ở nhà cậu ta, mới mê hoặc đám con gái mê tiền và trang sức ấy thôi. Ặc, nghĩ mà buồn nôn quá. Sở dĩ, cậu ta như thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi, nhưng cái thái độ mà cậu ta dành cho tôi, khiến tôi không thể bình tĩnh, lặng lẽ mà bỏ qua được.

    - Chị đi học không chải đầu à? Như bà cụ 80 ý.

    - Chị ngốc vậy, đến bài đại số dễ ợt ấy cũng không giải được.

    - Chị có phải là con gái không? Son phấn tí cho duyên dáng vào chứ?

    Chị như này, chị như nọ.. tại sao cậu ta có thể phiền phức đến vậy cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ta muốn uốn nắn tôi thành những cô gái hay mè nheo, bánh bèo hay chạy quanh cậu ta như những chú chó, sủa vài câu ngọt ngào, mới vừa lòng vừa dạ ư?

    Bọn con gái trong lớp đều to nhỏ cho rằng cậu ta cực kì ngứa mắt với tôi. Tôi cũng chả ưa gì mấy. Xem như huề nhau, không chung một trời. Đằng nào năm sau, kiểu gì tôi cũng rớt, đâu còn học cùng cậu ta nữa. Chịu đựng 365 ngày, với tôi cũng không phải là khó.

    Nhưng. Năm ấy, tôi lại được lên lớp. Lý do vì sao thì mãi về sau tôi mới hiểu ra. Còn anh, anh lại không về.

    - Hở? Chị vẫn được lên lớp à?

    - Cậu.. làm ơn tránh ra?

    - Thế.. chị ghét tôi lắm à?

    - Vâng!

    Mặt cậu ta đột nhiên trắng bệch, nụ cười trên môi dập tắt ngay tức khắc. Chắc có lẽ chưa ai phản ứng như vậy với cậu ta, nhưng, tôi đâu cần lấy lòng đâu mà lựa lời ngọt mật? Tôi không nói thêm nữa, lầm lũi lách vào khe hở bên cạnh cậu ta, chen ra ngoài cửa.

    Chỉ còn vài ngày nữa thôi là tôi sẽ tròn mười chín tuổi, hy vọng hôm đó chỉ cần một lần thôi, có thể có anh ở bên.

    Và rồi. Sáng ra, hộp quà nhỏ nhắn cạnh hoa mướp, là anh ư? Anh đã về rồi ư? Tôi điên loạn, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm anh. Nhưng hy vọng lại tan vỡ, Trong lòng tôi không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy cậu ta. Kinh ngạc, hổ thẹn, tức giận, chẳng lẽ là trò đùa khiêu khích của cậu ta? Bao nhiêu uất ức nín nhịn bấy lâu, cảm giác khó ở trong người, nỗi lo âu về anh.. tất cả những tâm tư của tôi tựa như núi lửa phun trào. Trình sững lại đến năm giây, không hiểu chuyện mô tô gì đang xảy ra, vẻ mặt ngây ngô vô tội vạ ấy, đến bây giờ nghĩ lại, tôi mới ngớ người ra. Kể ra lúc ấy tôi thật nóng tính và lại suy diễn quá xa so với sự thật của nó.
     
  4. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa đặt chân lên bậc thềm, tôi đã nghe thì thào to nhỏ lọt vào kẽ tai.

    - Thằng Minh con ông Sơn về rồi đấy!

    - Tôi còn tận mắt thấy con nhỏ người yêu cạnh nó. Xinh như hoa hậu.

    Tôi chợt dừng bước, trán đẫm ướt mồ hôi, run rẩy như tiết trời mùa đông. Giọt nước mắt long lanh bất chợt rơi xuống, chẳng còn tỉnh táo mà suy nghĩ, phân tích, cúi đầu cúi cổ chạy, tôi cần xác minh tất cả những gì tôi đã nghe. Là giả, chắc chắn là họ nói đùa. Trong lòng tôi rất sợ hãi, nhưng luôn tự nhủ, là họ tự tưởng tượng rồi chém gió ra thôi. Nực cười, chuyện này không thể là sự thực, không thể.

    Còn cách nhà anh chưa tới một trăm cm, tôi đột ngột dừng bước. Thần sắc hoảng hốt, đầu óc trống rỗng. Tôi thất thần tựa vào cửa, nhìn anh đã hơn năm năm chưa gặp. Tôi không ngờ lại có thể gặp lại trong cái tình cảnh dở khóc dở cười này. Anh tay trong tay cùng người con gái khác, là nên vui hay nên buồn đây? Có nên bước đến chúc mừng hay không? Liệu rằng anh có còn nhớ ra tôi? Chẳng lẽ lời hứa ấy, mới có 5 năm mà anh đã vội quên? Chẳng lẽ anh cũng như bao gã đàn ông khác? Tệ bạc đến vậy ư?

    Lồng ngực tôi như bị co thắt, đau đớn vô cùng, nhắm chặt mắt, không cho phép mình bước thêm bước nào nữa, xoay gót chân, trở về nhà.

    - Linh, cháu đến chơi à? Đúng lúc quá, anh Minh trở về rồi này!

    Chết tiệt! Tôi bất giác chửi bậy. Rất ít khi tôi nói bậy, nhưng trong tình cảnh này, có thể giả vờ nở nụ cười tươi xinh ư?

    Hít một hơi thật sâu, thẳng tiến, cười khẽ, nghiêng đầu.

    - Con chào bác, anh.. lâu quá rồi không gặp.

    Anh có vẻ lúng túng, mắt đảo đều, nổi da gà, cố tránh đi ánh mắt to tròn của tôi. Có thể xem là người yêu cũ không nhỉ? À, biết đâu khi ấy anh đối với tôi, chỉ là cảm nắng cảm mưa mà hiểu nhầm thành yêu? Thế, tôi có thể tự cho mình cái quyền hận thù anh ấy không?

    Anh vẫn vậy, về ngoại hình chẳng khác gì mấy. Tôi chăm chú nhìn anh, vẻ thách thức nhưng lòng lại dậy sóng, bão giông ùa về. Anh cứng người, tôi có thể hiểu cáu biểu cảm ngố người ấy, là tự thấy tội lỗi đầy người không? Hay là tự chính mình ảo tưởng vị trí bản thân trong lòng người khác đây? Anh đâu còn như trước nữa? Tôi, đâu còn là số 1? Chắc gì đã có thể là số 2? Số 3 thì, tôi không cần.

    - Em mười tám tuổi rồi, nhanh quá.

    - Đúng vậy! Lúc ấy, em vẫn thường nũng nịu đòi anh mua này nọ, giờ thì?

    - À, ừ. Còn đây là Lệ, người yêu anh!

    Trời trong xanh, không mưa, nhưng lại có cảm giác thấm ướt toàn thân, lạnh lẽo đến tê dại, rùng mình.

    - Đây là?

    - Em gái nuôi, ha ha. Trước đây khi còn nhỏ, thân lắm ý.

    "Em gái nuôi?". Là vậy ư?

    - Chào em. Chị là Nhật Lệ! Hân hạnh gặp em.

    Quả là mỹ nhân trong tranh. Tôi nhìn lại mình, bất lực, tủi nhục, cắn môi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, không thể kiểm soát. Trong phút chốc, dường như anh mất đi lý trí, nhưng nhờ giọng nói nhẹ nhàng kịp thời của Nhật Lệ, anh bình tĩnh, lùi chân ra xa.

    - Em.. sao vậy!

    - À.. em.. vừa cãi nhau với người yêu.. thôi!

    Khi ấy, tôi chỉ biết lấy vội một lý do vớ vẩn, xem như tự trẫn tính chính bản thân mình.

    - À, chị và anh nuôi em, cũng thi thoảng lớn tiếng á!

    - Ồ?

    - Ừ, anh ấy thông minh mà đầu óc cứ để ở đâu ý. Cái thì nhớ nhầm ngày kỉ niệm yêu nhau, cái thì nhớ nhầm sinh nhật. Lúc sáng còn tặng sôcôla cho chị nữa. Chị đâu thích ngọt đâu?

    - Hả?

    Nói rồi, chị liếc anh một cái với vẻ khó hiểu.

    - Anh căng thẳng gì vậy? Em nói sai chỗ nào à?

    - Đâu có!

    - Hừ, cái mặt ngây ngô ấy làm em bực chết đi được ý.

    Nhìn họ thân thiết đến vậy, tôi có thể ghen không? Hai tay tôi siết chặt, nhắm mắt, không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì. Cũng chẳng nói năng gì, lặng lẽ rời đi.

    Tối đó, đôi mắt tôi đẫm lệ. Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại không thể tìm ra lời giải. Nếm được vị nước mắt từ từ chảy xuống, mằn mặn. Thật đáng sợ!

    - Vậy là chúng mình không còn bên nhau nữa hả anh?

    Tôi mấp máy môi, tự độc thoại với chính mình. Rất lâu sau đó, cũng không hề có hồi đáp, chỉ có tiếng muỗi vu vi trước quạt. Ngược chiều nước mắt nhìn về kỉ niệm cũ, tôi bỗng co mình sợ hãi. Một cái xoay lưng, một lần phản bội thì mãi mãi niềm tin chẳng còn vẹn tròn. Vậy thì việc gì, tôi phải hỏi rõ ràng đầu đuôi lý do?

    Sáng hôm sau, giờ ra chơi, tôi ngồi cạnh cửa sổ, lơ đãng ngắm nhìn bầu trời mây đen vần vũ bên ngoài, chỉ sợ trời đổ mưa lớn như chính đáy lòng tôi đây. Bỗng, Trình từ đâu bước đến, buông ra một tiếng.

    - Là thật thì đã làm sao?

    - Hả?

    Cái vẻ mặt bá đạo, kiêu chảnh của cậu ta bây giờ? Là sao đây?

    - Em còn giả vờ?

    - Hửm?

    Mặt cậu ta đỏ ửng, gãi gãi đầu.

    - Ừ, hôm qua là tôi tặng quà sinh nhật em đấy, thì sao nào?

    - Hả?

    Món quà ấy? Chẳng rõ tôi đã vứt ở đâu nữa?

    - Là thích em đấy, thì sao?

    - Hả?

    Hít một hơi thật sâu, tôi không thích trò đùa này tẹo nào. Với lại tâm trạng như này, rảnh đâu mà cãi nhau.

    - Tôi!

    Trình thoáng chốc sau đó vượt trước một bước đứng ngay trước mặt tôi.

    - Không phải ai cũng được là lọ lem đâu?

    - Ai thích chứ?

    Chưa kịp phản ứng, Trình bất ngờ cúi đầu thấp hơn, để môi cậu áp nhẹ lên môi tôi.

    - Em đồng ý rồi đấy.

    Tôi nhìn bóng Trình mất hút trong tầm mắt, chẳng dám động đậy. Cả lớp bắt đầu ồn ảo hẳn lên, chỉ chỉ chỏ chỏ. Lúc nãy, là vì có Trình ở đây, nên mọi người e thẹn, ấp úm chả dám nói gì. Cũng đúng, cậu ta quyền lực đến vậy cơ mà.

    So về hoàn cảnh gia đình, tôi với Trình hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau. So về tính cách, lại càng không thể phù hợp. Nhưng, tôi lại muốn đồng ý. Biết đâu có thể bù trừ cho nhau? Cũng chẳng thể hiểu nữa, rốt cuộc là, tôi muốn chữa lành vết thương cho riêng mình, hay là vì ghét quá nên muốn trả thù, hành hạ Trình đến chết đây? Có những điều trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng lại luôn muốn phủ nhận. Rõ ràng không yêu Trình, nhưng lại vội vàng chấp nhận.

    - Cậu.. thích tôi lâu chưa?

    - Từ ngày đầu tiên.

    - Tại sao vậy?

    - Vì, cái mặt mộc của em á. Bọn con gái kia, èo ơi, không ngửi được luôn. Mặt cả đống phấn à. Như thần chết trong phim ý.

    - À, chỉ vậy thôi ư?

    - Không, tính cách nữa. Em ưa ngạnh, khó tính, lập dị nữa. Nhìn bọn con gái kia xem, có bao giờ hắt hủi anh như em đâu.

    - Ừ!

    - Ừ gì mà ừ. Không phải vì em lớn tuổi hơn anh, mà ăn nói trống không vậy đâu nhé!

    Tôi khi ấy chỉ biết cười. Cậu khác anh rất nhiều, nếu anh trưởng thành thì cậu còn khá trẻ con.

    Rất khó để quên được anh, đau khổ và tuyệt vọng cứ giằng xé tôi hàng ngày, hàng giờ. Thế mà, Trình xuất hiện, xoa dịu nỗi đau ấy. Tôi thấy mình thật tệ, thật ích kỷ, khi xem Trình như người thay thế. Chắc có lẽ Trình sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó. Dù không có cảm xúc, chỉ vì muốn khỏa lấp chỗ trống, muốn quên đi thật nhanh anh, nhưng kiếp này, tôi biết, đã nợ Trình một ân tình.

    - Sao em khóc?

    - Là bụi bay vào mắt!

    - Lý do kinh nhỉ? Mấy câu này giống trong phim thế? Xạo đúng không?

    - Thật mà!

    - Em mà xạo.. là dỗi á. Yêu nhau, phải tin tưởng nhau chứ!

    Những ngày không có anh, nhạt nhẽo, vô vị. Dù cậu khá hoạt bát, ân cần, nhưng tôi không thể cảm nhận được nhịp đập phập phồng của trái tim. Cuộc sống bình lặng, yên ả như kẻ đã chết, không có chút hơi thở nào phả ra. Nụ cười của tôi cũng dần nguội lạnh, anh của bây giờ, người ở bên cạnh cũng đã đổi rồi, anh không còn là con người ôm lấy tôi thủ thỉ sớm tối.

    Một năm, hai năm qua đi, tôi và cậu đều đã tốt nghiệp trung học. Khoảnh khắc cậu ôm chặt lấy tôi ăn mừng, đột nhiên cảm thấy cơn mệt mỏi rã rời ùa đến, nặng nề, bả vai đau nhức. Nếu như cứ trong mối quan hệ này, vậy thì thật quá khổ sở, chi bằng sớm đổ vỡ, có khi lại dễ thở hơn. Đó là suy nghĩ của tôi lúc đó.

    - Em có biết, một tuần nữa là ngày gì không?

    - Hả? Là gì vậy?

    - Đầu heo! Là ngày anh và em yêu nhau. Cũng tròn 3 năm rồi!

    - À?

    - À ờ gì chứ, em thiệt là.. mất hứng quá ê!

    Chật vật lắm mới thoát được vòng tay âu yếm siết chặt của cậu. Ở cạnh cậu, nghe cậu nói hết chuyện này đến chuyện nọ, đúng ra tôi phải vui. Nhưng mà, không hiểu sao nó lại làm tôi gợi nhớ đến quá khứ đau khổ ấy, mặc dù hoàn cảnh chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi thở dài, trầm ngâm bước về.

    Không biết có phải dạo này tôi hay nghi ngờ mà cứ đêm đến, đầu tôi lại đau nhức như bị ai đánh một cái thật mạnh, kèm theo đó là những giấc mơ kì lạ. Lặp đi lặp lại là hình ảnh vũng máu nổi lềnh bềnh cùng người đàn ông giấu mặt núp ở phía sau bức tường kín. Điều đó làm tôi ám ảnh, sợ mỗi khi tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán.

    Gần đây, nỗi bất an của tôi ngày càng tăng lên, tôi không ngừng hoài nghi bản thân mình mà thần hồn nát thần tính. Tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện tâm linh vớ va vớ vẩn rồi thần giao cách cảm này nọ nhưng.. Tôi chợt nhớ đến anh. Liệu anh ở nơi đó, có xảy ra chuyện gì không?
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng tám 2020
  5. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3

    Cứ nghĩ đến anh là đầu óc tôi lại điên loạn, không thể tỉnh táo. Đó là lý do mà ngay chiều ngày hôm đó, tôi vội ra bến xe, tim bất giác cũng đập vội vã. Cũng chẳng biết sau khi thấy sự hiện diện của tôi, anh sẽ như nào nữa.. nhưng.. điều đó quan trọng ư? Dù anh cáu giận, dù anh dửng dưng, dù anh hững hờ. Không quan trọng, miễn sao anh khỏe mạnh, còn đủ sức để chửi tôi ngu ngốc, mỉa mai tôi ngây dại, thế là vui rồi. Còn gì hơn nữa?

    Lần đầu đến thành phố Hồ Chí Minh, tôi thực sự không biết đường. Mọi thứ đối với tôi, là quá xa lạ. May sao, lần ấy, qua giàn hoa mướp, tôi có nghe lén được cuộc trò chuyện của bố mẹ anh về địa chỉ chỗ anh ở.. không thì.. lần này xem như toang. Ở đây mà ngô nghê thì có mà cạp đất sống qua ngày.

    - Anh, bây giờ thấy em đến đột ngột thế này, anh có bất ngờ? Là vui mừng reo hò? Hay là.. quát mắng, xua đuổi?

    Đó là câu hỏi mà tôi muốn được anh giải đáp nhất. Nhưng nói thẳng ra, lúc thấy anh, chắc chẳng còn dũng khí nào mà đặt câu hỏi nữa.

    Người ở đây rất đông, rất hỗn loạn, cô hỏi đường vài người, mệt mỏi đến choáng váng đầu óc. Cuối cùng cũng tới nơi.

    Không phải tôi chưa từng nghĩ nếu gặp lại anh sẽ như thế nào, phải nói là đã tưởng tưởng rất rất nhiều lần rồi. Nhưng khi đối mặt với sự thực, tôi lại không tài nào tìm được cách giải quyết đúng đắn. Tôi chần chừ mãi trước cổng chính, không dám nhấn chuông. Ngôi nhà thật đẹp và khang trang, quả là, anh đã làm ăn phát đạt rồi. Thế này thì tôi còn lo lắng hay phiền não gì nữa. Sao anh có thể xảy ra việc gì được. Nếu có, thì bố mẹ anh phải chạy tán loạn lên rồi chứ. Thật điên rồ mà.

    Xoay gót chân, tôi giật mình khi trông thấy xe của Nhật Lệ. Chị ta cũng ngẩn tò te ra khi thấy tôi ở đây. Phải mất 5 giây sau, chị ta mới định thần lại.

    - Em đến đây.. để tìm.. Minh?

    - Chuyện đó.. không có!

    - Em không phải giấu.. chị và Minh.. đã chia tay. Anh ấy đã kể tất cả.. cho chị nghe.

    Tôi có phần sững người, thần sắc chị đờ đẫn, u ám, giọng nói nhỏ tới nỗi dường như không thể nghe thấy.

    - Đây là.. nhà tôi. Anh ấy nói địa chỉ ở đây, để bố mẹ ở nhà có thể phần nào yên tâm, sống an nhàn.

    - Hả? Vậy? Anh ấy.. ở đâu?

    Một giọt, hai giọt, ba giọt.. nước mặt cứ thế tuôn rơi. Chị ta, đang nói gì vậy?

    - Anh ấy, chưa từng yêu tôi. Nhưng, lại muốn lợi dụng tôi để rời xa bóng hình người con gái anh ấy yêu. Tôi, đã từng rất hận, nhưng, khi biết đến nguyên nhân sâu xa mà anh ấy đưa ra quyết định ấy, bản thân.. lại không thể tàn nhẫn mà ghét bỏ.

    Giọng nói của chị ta, cứ văng vẳng bên tai tôi, ngày một to dần, to dần.

    - Ba năm trước, trong một lần bắt cướp, anh ấy đã vô tình va chạm mạnh với hắn. Xơ xướt cả người. Một năm sau đó, khi cả trường tổ chức khám sức khỏe cho sinh viên, anh ấy có kết quả dương tính với HIV.

    Khuôn mặt tôi trắng nhợt, đôi môi khô khốc dính chặt lại với nhau khẽ động đậy.

    Năm năm trước, anh nắm chặt tay tôi, thề non hẹn biển. Năm năm sau, anh ở đó, chịu đau đớn một mình, nghĩa là sao? Là sao?

    - Em?

    Cánh cửa mở ra, cuối cùng tôi cũng không nén nổi đau thương, bật khóc thành tiếng, lại sợ anh nghe thấy, nên chỉ có thể câm lặng, thút thít cạnh kẽ răng, cố gắng không phát ra âm thanh nào.

    - Sao em.. biết mà đến?

    - Tại sao? Anh.. không nói?

    - Nói gì chứ? Nói anh.. sắp chết à?

    - Điên rồi, anh sẽ không bao giờ chết!

    Những ngày sau đó, tôi đều ở cạnh anh, chăm sóc anh, kể chuyện cho anh nghe. 1 tuần, một trăm lẻ một cuộc gọi nhỡ, một nghìn tin nhắn dài dằng dẵng, tôi có thể trả lời sao đây? Trình à, tôi thật sự không thể rời bỏ anh ấy trong tình cảnh này được.

    Anh vừa nói, nước mắt vừa chảy dài trên má.

    - Em, biết bệnh anh rồi đấy, không sống được lâu. Và, cũng không thể sinh con, đẻ cái.

    - Thì có sao, em và anh, nhận con nuôi!

    - Ha ha, em, hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình!

    - Anh, nói vậy, nghĩa là sao?

    Anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn về phía xa xa.

    - Em.. đi đi, rời xa khỏi anh!

    Tôi khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nhưng kiên định.

    - Em đúng là con ngốc. Ở bên anh, sẽ thiệt đủ trăm đường!

    - Không đâu!

    Giọng tôi khàn đặc, nước mũi thòng lòng, ôm chặt lấy bờ lưng vững chắc của anh.

    - Đừng đuổi em đi, xin đấy!

    Anh kéo tay tôi, đặt lên người mình, nói lớn.

    - Em muốn anh, chết trong lo lắng và dằn vặt ư?

    - Anh?

    - Thời gian ở viện, anh đã tìm hiểu và biết đến Trình, người yêu em hiện tại. Chẳng phải, em đang có cuộc sống rất tốt ư? Cú sao lại đến đây?

    - Trình.. em không hề.. yêu!

    - Em.. là gánh nặng của anh đấy!

    - Nói dối! Anh nói dối!

    - Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng ốm yếu này của anh. Xin em đấy!

    Ngón tay thon nhỏ bắt đầu trượt trên mặt anh, nghẹn ngào.

    - Anh vẫn rất đẹp trai.

    - Em.. là muốn anh chết ngay bây giờ luôn ư?

    - Anh!

    - XIN HÃY ĐI ĐI! RUỒNG BỎ ANH MÀ ĐẾN BÊN NGƯỜI ẤY! CẬU TA SẼ CHO EM HẠNH PHÚC!

    - Anh à!

    Dưới bóng cây, người con trai và người con gái đang hôn nhau, nụ hôn tạm biệt cuối cùng.

    Sáng hôm sau, tôi trở về nhà, giật mình khi thấy Trình cũng đang ở đó.

    - EM LÀM GÌ, Ở ĐÂU MẤY NGÀY QUA MÀ GIỜ MỚI VỀ?

    - TÍNH DỌA CẢ NHÀ VÀ ANH À?

    Cậu nhóc này? Sao bây giờ có thể to gan lớn mật đến vậy chứ?

    - Em, mệt!

    - Cái gì? Em không có gì giải thích ư?

    Tôi lướt qua mặt cậu ta, thở dài đáp.

    - Em muốn kết hôn! Càng sớm càng tốt!

    - Cái gì?

    Đó là ước mong của anh. Và tôi, cũng không có gì chối cãi. Anh vui, thì tôi cũng vui. Vậy là quá ổn rồi!

    Khi ấy, tôi đã nghĩ đơn giản như vậy. Nhưng, trước đám cưới một ngày, tôi chợt nhớ đến nụ cười đẫm nước mắt của anh, anh đau đớn như vậy, đang sống dở chết dở ở chốn ấy, vậy mà, tôi có thể váy cưới lộng lẫy cạnh người khác ư? Nực cười!

    Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời.

    - Anh à, sao anh không nói gì?

    - Anh à, ngày mai, em đã là cô dâu của người khác.. nhưng.. em.. chỉ muốn thuộc về anh thôi!

    - Em.. biết là anh đang nghe máy? Anh đang khóc đúng không? Em hiểu anh quá mà!

    - Anh à, em.. yêu anh, hơn bất kì thứ gì trên đời này!

    Điện thoại rơi phịch xuống đất, tôi chẳng thể nghĩ được điều gì tươi đẹp hơn.

    Ánh mắt sâu lắng, giọt nước mắt trong suốt hòa quyện cùng với nước mưa, thẫm ướt cả cơ thể tôi.

    - VĨNH BIỆT!

    Tôi lấy hết sức lực, lao thẳng xuống dòng sông hiền hòa kia, nó nở nụ cười tươi sáng, như đang vẫy gọi tôi. Trong mờ ảo, tôi còn thấy anh, anh cứ thế, quay lưng lại về phía tôi mà đi, từng bước, từng bước.

    - Anh à, đợi em!

    Trời đất như quay cuồng.

    - Anh à, tại sao anh lại thích em?

    - Vì em ngốc, ngố nữa!

    - Anh à, em hát cho anh nghe nhé!

    - Ừ, hát đi, em hát hay lắm!

    Hết
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng một 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...