Chúng ta đều tưởng sau khi trưởng thành có thể mãi mãi được đồng hành với nhau rồi cố gắng trưởng thành bất chấp mọi hậu quả, tuy nhiên khi đến thời điểm phải tạm biệt tuổi trẻ, chúng ta mới nhận ra rằng trưởng thành chỉ làm chúng ta cách xa nhau- Trích Năm tháng vội vã Phải chăng thanh xuân vốn dĩ là dùng để bỏ lỡ ? Tớ ước gì bây giờ được ngủ một giấc, mở mắt ra thấy mình vẫn ở lớp học ngày ấy. Thấy mình vẫn nằm dài trên chiếc bàn gỗ ép bóng loáng, trước mặt có quyển sách ngữ văn mở đến trang nào cũng không biết. Vẫn nghe tiếng quạt trần kêu đều đều, lúc rảnh rỗi trong giờ học vẫn hay ngửa cổ lên thử tính xác suất xem cái quạt đó có rơi xuống không, mà có rơi thì có thiệt hại tính mạng hay chấn thương thân thể hay không, tính xong rồi quay ra nhìn nhau cười ha hả. Nhìn xung quanh vẫn là các bạn, vẫn là chỗ ngồi đó, mọi người đều 17 tuổi và chàng trai ấy cũng thế. Vẫn thấy cậu bạn bàn đầu trong giờ lén lút vẽ bậy lên bàn, vẫn thấy đứa bạn nhân lúc cô giáo viết bảng cho vội miếng bánh mì vào miệng,vẫn thấy cậu bạn bàn cuối ngủ gật trong tiết, vẫn thấy các bạn đùa nghịch vui vẻ hay lúc thi gian nan…Và cũng đôi khi tranh thủ quay qua nhìn trộm chàng trai ấy.. Ngoảnh đi ngoảnh lại các bạn vẫn luôn ở đây, đầy đủ không thiếu một ai, thanh xuân vẫn còn ở đó. Tớ buồn, tớ vui vẫn luôn có các cậu, chúng ta đều có nhau. Hồn nhiên của tớ, vội vã chạy qua ba năm thanh xuân Hóa ra thanh xuân là nuối tiếc,không gì là nhất thời !