Truyện Ngắn Thanh Xuân Tôi Nhớ - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trương Ngọc Uyển Nhi, 21 Tháng mười hai 2018.

  1. Trương Ngọc Uyển Nhi Truyện mình siêu tầm và viết

    Bài viết:
    9
    5 tuổi: Xin chào, chúng ta làm quen nhé^^ Em là Vân Uyển, anh tên gì?

    * * *: Vũ Chí Phong! - cậu lạnh lùng đáp

    10 tuổi: Vũ Chí Phong! Chở em đi học nhé, xe em hỏng rồi. - cô bé ngượng ngùng

    - Ừ! - Một tiếng gọn gàng

    15 tuổi: Em thích anh!

    - Thì sao?

    16 tuổi hai người học cùng trường, chung lớp.. Anh bị lưu ban. Ngày nhập học:

    - Phong ca ca, chờ em với!

    Anh đi chậm lại, không nói gì

    - Nghe nói chúng ta học cùng lớp ạ?

    - Ừ!

    - Tại sao vậy, anh thông minh lắm mà?

    - Không ai là hoàn hảo cả

    - Nếu anh không vui, vậy em xin lỗi!

    - Tôi không nói là không vui, tại sao phải xin lỗi? - Lần đầu tiên anh nói chuyện với cô nhiều như vậy, mọi lần cô hỏi câu nào thì anh trả lời câu đó.

    - Dạ! Em thấy anh giận nên! - cô đáp

    - Đồ ngốc!

    Hai người cùng nhau dắt xe vào trường. Ngày đầu tiên vào trường nên cô trông rụt rè lắm!

    - Mọi thứ sẽ ổn! - nói rồi anh bỏ đi trước.

    Khai giảng xong cô vào lớp, cô được xếp ngồi cạnh Vũ Chí Phong. Ngồi cạnh anh, cô cảm thấy tim cô đập nhanh hơn, đúng vậy, chính là cô thích anh! Thích anh rất nhiều năm.

    Năm cô 17 tuổi:

    Cũng là sáng hôm khai giảng

    - Phong ca ca đợi em

    Anh không nói gì, đi chậm hơn

    - Chưa ăn gì à?

    - Em chưa!

    -..

    Đến trường. Khác với mọi khi, anh không đợi cô nữa cứ thế mà vào lớp, cô buồn lắm!

    Vào lớp, cô thấy trong ngăn bàn mình có đồ ăn, vẫn còn nóng lắm cô chắc nghĩ có người nào đỏ cố ý để vào. Ngó xung quanh lại không có ai. Trên nắm hộp có tờ ghi chú màu vàng: Vân Uyển mau ăn.

    Người duy nhất Vân Uyển có thể nghĩ đến ngay lúc này chính là anh- Vũ Chí Phong.

    Chuyện đó cứ thế mà tiếp diễn

    Năm 18 tuổi:

    Hôm trước khai giảng

    - Vũ Chí Phong! Em Thích Anh, Thích anh rất nhiều năm..

    - Tôi có bạn gái rồi- Xong anh bỏ đi

    Vân Uyển cúi gằm mặt xuống, "thì ra anh có bạn gái rồi, chúc anh hạnh phúc cô yếu ớt gục xuống, hai hàng nước mắt tuôn rơi! Trời không mưa, không có gió, nhưng cớ gì mà cô cảm thấy lạnh lẽo như vậy chứ? À đúng rồi.. là vì yêu anh. Yêu đến đau lòng!

    Hôm sau, cũng là khai giảng nhưng lần này bên cạnh cô không có anh. Cô vẫn chưa ăn gì. Vào trong lớp, ngó vào trong ngăn bàn cũng không có đồ ăn. Người con trai bàn bên cũng không đi học. Thoáng cái đã qua 1 tháng cô đi học mà không có anh." Anh đi đâu vậy.. "hôm đó cô qua nhà anh. Còn nhớ nơi anh hay cất chìa khóa, cô ra sau chậu hoa, cầm lấy chiếc chìa khóa, tay cô run run. Tách.. Cô mở cửa đi vào, anh không có ở nhà! Cô đi quanh nhà, mở quyển sổ nhật ký của anh ra. Cô bất ngờ, trang nào cũng có tên cô:

    13/8/2014: Uyển nhi ỏ tình với tôi, trông cô ấy ngại ngùng nhìn thật dễ thương❤

    * * *

    13/8/2015: Vân Uyển à, anh rất vui vì được đi học cùng em, nhưng anh không dám chắc chúng ta có thể bên nhau bao lâu nữa..

    * * *

    13/8/2016. Cô gái ngốc, em phải ăn uống đầy đủ vào chứ, sẽ có người rất lo lắng nếu em ngã bệnh đó! Nên sáng nào cũng phải ăn thật nhiều. Đồ ăn anh đã mua cho em rồi! - đọc đến đây nước mắt cô tuôn rơi

    * * *

    12/8/2017.1 lần nữa Uyển nhi ngỏ lời với tôi. Cô gái ngốc, Anh Yêu Em! - trong đầu Vân Uyển bây giờ toàn dấu hỏi chấm. Tại Sao? Tại sao anh phải nói dối mình?

    Lật trang cuối ra, cô thấy một bức thư:

    12/8/2017.

    Gửi cô gái ngốc Ngô Vân Uyển

    Uyển nhi à! Anh biết em thích anh lắm, anh cũng vậy, cũng thích em lắm, nhưng biết sao giờ. Chúng ta không thể bên nhau được. Có thể khi em đọc được bức thư này anh đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, sẽ không còn được đi học cùng em mỗi ngày, không còn được nhìn em cười, không còn được nghe em ríu rít gọi hai tiếng" ca ca"nữa, những ngày tháng tươi đẹp nhất cạnh em, là điều hạnh phúc nhất cuối đời anh, thanh xuân ngắn ngủi của anh có em là đủ rồi. Khoảng khắc em tỏ tình với anh, anh hạnh phúc lắm, chỉ muốn chạy đến cạnh em rồi ôm em vào lòng và nói rằng anh cũng yêu em. Nhưng nếu bày tỏ như vậy thì càng làm em buồn hơn thôi. Nên anh đành nói anh có bạn gái rồi.. Khi anh quay lưng bỏ đi, em đã gục xuống khóc làm anh đau lòng lắm, hãy sống tốt nhé Vân Uyển. Nếu có kiếp sau anh sẽ bù đắp cho em hơn nghìn lần thế này nữa. Anh yêu em!

    Ký tên

    Vũ Chí Phong

    * * *

    Đọc xong, cô ôm bức thư vào lòng mà khóc, khóc đến khi trời tối thì thôi. Trước khi về có xem qua ngăn bàn anh, Tờ giấy khám bệnh định kỳ của anh kìa. Cô cầm lên : Anh bị bệnh máu trắng.

    Tại sao anh lại giấu em? Cô định khóc nhưng nghe lời anh. Cô phải mạnh mẽ và sống tốt.

    2 năm trôi qua kể từ khi biết sự thật, cô vẫn không thể quên hình bóng người con trai ấy. Nhìn bề ngoài cô thế thôi, nhưng đêm đến cô lại giở thư ra xem, từng câu từng chữ như là vết dao sắc cứa mạnh vào trái tim mong manh của cô vậy. Đến bao giờ cô mới hết ngu ngốc như vậy..

    Cho tới một ngày.. rầm- Chiếc oto tải đâm phải một cô gái rồi bỏ chạy! Không ai khác, người con gái đó chính là Vân Uyển..

    Sau đó. Không có sau đó nữa.. Người ta chỉ thấy cơ thể bé nhỏ của một cô gái tóc vàng nằm giữa vũng máu đau đớn nắm chặt tờ giấy, nước mắt tuôn trào, tuyệt vọng vô cùng. Vân Uyển đáng thương không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
     
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...