Tập thơ: Thanh xuân này em gọi tắt là "Anh" Tác giả: Hà Ngọc Băng Tâm Lời đầu: Thanh xuân với em là chuỗi ngày bên anh không hối tiếc. Dù cho cuối cùng kết thúc chỉ có thể thở dài mà gói gọn trong một chữ "Buồn". Thanh xuân rồi ai cũng gặp được một người, muốn thương không được mà muốn buông không đành. Anh chính là một người như vậy. Những nỗi nhớ thương còn sót lại trong trái tim, em xin gửi hết vào tập thơ này. Xem nó như một nơi lưu giữ những kỉ niệm của một thời đẹp đẽ đã qua. Khóc mưa Tháng chín những cơn mưa Trời quê chiều rả rích Mưa buồn đêm tĩnh mịch Làm em nhớ ngày xưa. Giọt mưa hay nước mắt Ai sầu nhớ người yêu? Một chiều mưa ly biệt Mây trời cũng buồn thiu. Trái tim yêu chết nửa Khóc thầm trong đêm mưa.
Tháng chín sắp qua rồi, anh có hay Tháng chín sắp qua rồi, anh có hay Gió heo may cũng buồn bay ngang ô cửa nhỏ Phía trời thu mùi hoa sữa còn đầy Câu yêu thương sao nỡ đành bỏ ngõ. Tháng chín sắp qua rồi, anh có hay Cánh chim bay, buồn trời nên chao đảo Cố trở về nép mình sau giông bão Xé màn trời, tìm chút sắc trắng mây. Tháng chín sắp qua rồi, anh có hay Giọt nắng mong manh đánh thức giọt sương lạnh giá Đem nhớ thương gửi gắm với trời mây cây lá Nhắc riêng em nỗi nhớ mối duyên đầu. Tháng chín sắp qua rồi, anh có hay Hàng cây đìu hiu đứng buồn trút lá Lòng nhớ anh, bâng khuâng đến lạ Tháng chín sắp qua rồi, mà em vẫn chờ anh.
Có khi nào không anh? Có khi nào anh nhìn lại Để một lần đối diện với chính mình Lẩn trốn quá lâu trong thời gian mê mải Chẳng một lần thú tội trước bình minh. Có khi nào em thôi lời trách cứ Tình tan vỡ tất cả là do anh Em đã yêu anh trọn vẹn những ngày xanh Nhưng giờ chỉ riêng em cùng quá khứ. Có khi nào em nhìn về năm tháng cũ Bàng hoàng nhớ lại bóng người xưa Trong một chiều mưa tháng chín Người đành lòng buông câu nói biệt ly. Có khi nào anh muốn nói lời xin lỗi Cho tháng năm hai đứa bên nhau Cho những câu hứa năm nào Cho trái tim em một lần yêu vội?
Chờ anh mùa thu nữa! Mùa mưa ngâu hay mùa thu về tới Chút heo mây thổi buồn ngoài ô cửa Con phố nhỏ thoảng đưa mùi hoa sữa Lá vàng rơi, lênh đênh giữa lưng trời. Hai mùa thu qua chúng ta xa cách Em có hờn, có trách, có giận anh không Những đêm cô đơn, lạnh giá cõi lòng Không có nhau, thu cũng hóa thành đông. Mùa thu sang mang nỗi buồn bỏ ngỏ Mùa thu sang làm nỗi nhớ thêm đầy Thấy bóng người yêu trên cành hoa lá cỏ Thấy nụ cười em hiện giữa màu mây. Mùa thu về, gió lạnh thổi qua mành Mùa thu về, lá rơi rụng đầy hiên Mùa thu về, gió lạnh lẽo triền miên Lạnh đất lạnh trời, lạnh cả lòng anh. Anh sẽ về với em cùng kỉ niệm Sẽ nhẹ nhàng lau mắt lệ buồn vương Sẽ ôm em ấm áp những chiều mưa Em ơi, chờ anh mùa thu nữa.. Mình lại được bên nhau..
Vì thu mang nỗi nhớ Lá vàng buồn rơi, rụng đầy lối cũ Thu này về mang chút nhớ thu xưa Chuyện em và anh giã từ một chiều mưa Kí ức cũ bây giờ người còn nhớ? Còn chuyện gì mình chưa nói cùng nhau Trong chiều ấy ướt đọng giọt mưa ngâu Câu chuyện tình dang dở Cho tim yêu tan nát vỡ đôi Cho từng đêm thu lặng lẽ trôi Mênh mông dài thương nhớ.
Thở than Thời gian bên nhau dường như quá nhanh Thoáng cái đã chẳng còn bên anh nữa Mùa thu về nhẹ nhàng bên khung cửa Lá thu buồn hòa sắc với trời mây. Những ngày yêu nhau ngọt ngào cay đắng Để em yêu hơn giọt nước mắt hằng đêm Khóc cho một người bây giờ đành xa mãi Mùa thu đi rồi mùa thu quay lại Anh không là thu, nên sẽ chẳng trở về. Tất cả trong em giờ chỉ còn kí ức Kỉ niệm tròn đầy, chàng trai năm ấy Bỗng chốc hóa thành hạt cát rơi tay Chúng mình chẳng còn trong tim nhau nữa. Em giật mình trời sắp đổ mưa ngâu Gió cuốn lá vàng bay đầy trước ngõ Nếu có thể em xin nhờ cơn gió Cuốn nỗi nhớ này chôn vĩnh viễn nơi đâu Để tim yêu được những phút an yên Em không muốn nhớ về anh nữa.. người dưng!
Chuyện chúng mình chỉ là chuyện đã từng! Đã từng là người thương Đã từng là tất cả Đã từng thề hứa lời chẳng chia xa Đã từng mơ ước chuyện mai sau Đã từng cùng nhau trải hết mọi nỗi đau Đã từng vì nhau khóc hằng đêm ướt gối Đã từng yêu nhau dại khờ nông nỗi Đã từng yêu nhau bằng cả thanh xuân tươi đẹp Đã từng yêu nhau bằng tất cả lửa yêu đương Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể chung đường.. Mình thành người dưng..
Ngốc Một người xa, một người đứng đợi Chơi vơi tháng năm dài trong nỗi cô đơn Một người đã quên rồi, một người nhớ đậm sâu Nhớ anh, thao thức suốt đêm dài Vẫn một mình cho qua hết thanh xuân Khóc cho duyên ai lỡ làng gãy gánh Thương anh nhiều chết nửa con tim Vẫn cam lòng sống cô độc vì yêu Có một người bao ngày vẫn nhớ hoài kỉ niệm Nhớ mãi về anh, ánh mắt nụ cười Yêu anh là thật, đau vì anh cũng là thật, chỉ muốn quên anh là lừa dối trái tim mình Có một người vẫn muốn được yêu thương Nhưng phải là anh, chứ chẳng là ai khác Có một người vẫn chờ đợi ngày mai Ngày người trở về nối lại mối tình còn viết dở.. lưng chừng người thương! [27.9]
Em vẫn còn chờ Anh quay lưng đi, thời gian như ngừng lại Nước mắt tràn mi mặn đắng bờ môi Chẳng kịp nói câu người đừng đi vội Đoạn tình lúc trước nay đành chia hai! Tình yêu là gì, tôi nay lòng chẳng rõ Chỉ thấu trái tim này đang chất chứa nỗi đau riêng Vì yêu anh, trái tim mòn mất nửa Một nửa đóng băng lạnh buốt lâu rồi Đợi anh về mang bầu trời trở lại Để em được cười dưới ánh nắng ngày xanh Để con tim này ấm lại những ngày yêu anh..
Hẹn ước dở dang- Hà Ngọc Băng Tâm Thanh xuân như gió thoảng Thoáng đó vội bay đi Thổi lạnh lùng nỗi nhớ đơn côi Thanh xuân đi vội Để tình đầu vỡ nát còn đâu! Thu đến thu đi lá theo về cội Muốn nhớ muốn quên một thoáng ngày xưa Thu còn đó nỗi buồn kim cổ Tình này như thu buồn mãi người ơi! Thanh xuân đi qua tình ta cũng hết Lời hẹn ước giờ cũng chẳng vẹn nguyên Xa nhau rồi có bao giờ nhớ lại Thanh xuân ngắn ngủi, như cát rơi tay Thanh xuân ngắn ngủi, tình tủi từng ngày!