Thanh xuân của bạn như thế nào? Người cùng vai sát cánh bên bạn lúc vui lúc buồn năm đó, nay còn bên bạn hay không? Chắc ai cũng đã từng trải qua 3 năm học cấp 3 rồn ràng nhỉ. Mỗi người sẽ có thời gian 3 năm khác nhau và chẳng ai giống ai cả. Và tôi cũng vậy, 3 năm cấp 3 của tôi cũng vui vẻ, cũng hồn nhiên, cũng biết yêu, biết hận.. Và đó chính là thanh xuân cả một đời của tôi mà suốt những năm tháng qua tôi luôn hối tiếc. Kỷ niệm là thứ mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ quên được và nó cũng là thứ mà chúng ta luôn ganh tị, luôn hối tiếc rằng: "Tại sao lúc đó không năng động một chút, không chơi thêm chút nữa, không yêu đi để có một tình cảm học trò trong sáng.." Và chắc bất kì một ai khi hồi tưởng về nó cũng đều ganh tị với nó: "Tại sao thời điểm đó lại có thể vui tươi như vậy, lại có thể hồn nhiên như vậy..". Bây giờ khi đã trưởng thành, bạn mới hình dung được "Thanh xuân và tuổi trẻ là thời điểm đẹp nhất của mỗi người mà bạn sẽ chẳng bao giờ có thể đuổi kịp cả". Thanh xuân của tôi gắng liền với 3 năm học cấp 3, gắng liền với cậu bạn thân cùng bàn, gắn liền với "con điên" bàn dưới và cũng gắng liền với nhóm bạn chơi bơi 10 đứa mà chúng tôi đặt cho cái tên là "MTF". Tôi cũng chảng còn nhớ là lúc đó con điên nào đặt ra cái tên đó, và nó có ý nghĩa gì nữa.. Tóm lại là chúng tôi gắng bó với nhau từ những ngày đầu bước vào cấp 3 đến khi ra trường. Nói đến đây có chút thất vọng, vì ngày đó lúc chia tay nhau chúng tôi còn hứa là sau này mỗi khi tết về, chúng ta lại họp team với nhau thôi! Thế nhưng chả hiểu chúng nghĩ gì.. mỗi lần họp mặt thì đứa này bận đứa kia mắc. Sau 2 năm tổ chức họp như vậy, tôi chả buồn để tổ chức họp hành gì nữa. Nhưng nói cũng phải nhớ, nếu như 3 năm cấp 3 không có cái nhóm "MTF" này thì chắc hồi ức của tôi chẳng có gì cả, chỉ có học và học thôi qá. Nhắc lại mới nhớ, hồi học cấp 2 tôi là 1 đứa chỉ biết học và học, đến năm cấp 3 được ba mẹ cho học ngay cái trường bên nhà và nào là lớp nâng cao nữa. Chắc sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không rơi vào cái lớp toàn bọn ăn chơi đâu. Hãy nhớ lại, ngày đầu tiên vào cấp 3, tôi cảm giác như lớp tôi toàn học sinh gương mẫu, đi học đúng giờ, làm bài tập đầy đủ, trong giờ thì phát biểu lắm cơ, làm cho toàn thể giáo viên dạy lớp tôi đều khen rằng "chưa có cái lớp nào mà ngoan hiền với học giỏi như lớp này", Và chính từ cái lúc giáo viên khen, về sau lớp tôi chẳng buồn đến chuyện học hành, học hành chỉ là để đối phó giáo viên thôi. Đó mới có câu nói gì ý nhỉ "mới chơi cứ tưởng nó là nai tơ, chơi lâu mới biết nó là sói già". Nào là bang, nào là hội, nào là nhóm đều xuất hiện trong lớp, chia 5 tụm 7, đủ thứ trò. Và tôi cũng nằm trong một nhóm. Đến đây mới kể đến những chiêu trò trong lớp, chưa bao giờ lớp tôi đoàn kết ngoài lúc bày chiêu đối phó giáo viên cả. Nào là ngủ trong lớp, đồng lòng không giờ tay phát biểu, gian lận trong giờ kiểm tra, đến cả khi nó bị bắt lên bảng trả bài mà vẫn gian lận được. Năm đó, có một cô giáo viên dạy vậy lý, chuyên gia cho chúng tôi bài tập về làm rồi cêu lên bảng kiểm tra. Bạn biết chúng tôi làm cách nào không? Phân công mỗi đứa làm 1 bài, rồi check qua zalo gửi bài tập qua, đến khi lên bảng thì đứa nào thuộc thì phải đọc đứa kia viết.. bla.. bla.. Đến đó mới thấy tinh thần đoàn kết để qua môn lớp chúng tôi thật vĩ đại. Tôi nhớ năm cuối, tức là lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp, chúng tôi có giờ môn sinh học để luyện ôn thi, không biết là chúng nó có rủ trước hay không, mà giờ đó không một ai lên lớp cả, nghe mấy đứa lớp cạnh, bà cô bã lên thấy lớp không có đứa nào, bã tức bã khóc, rồi đi xuống phòng hội đồng gọi nào là giáo viên chủ nhiệm, hiệu trưởng lên xem lớp như thế nào? Thật ra tôi cũng không biết hôm đó lớp tôi nghỉ đâu, vì cả tuần đó tôi không đi học, chỉ ở nhà ngủ và ngủ. Chắc chẳng có cái lớp nâng cao nào mà học không học bỏ tiết đi chơi, chơi lại giáo viên như lớp tôi đâu. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cái con lớp trưởng vì nó được sắm ra như osin của tụi tôi, suốt ngày bị hứng cơn thịnh nộ của mọi giáo viên rồi lại phải tìm cách bao che tụi tôi nữa, nghĩ lại thấy tội nó qá. Còn cái nhóm "MTF" của tôi mai giờ chưa nhắc tơi, chiêu trò thì không bao giờ là hết, cả đám được giáo viên chủ nhiệm xếp cho ngồi chung một chỗ, tức là 3 bàn cuối lớp. Và thằng bạn thân của tôi cũng trong nhóm, và 1 điều phải hên là nó ngồi cạng tôi, con bạn thân tức là con điên đầu bài thì ngồi sau lưng. Bộ 3 chúng tôi luôn có mặt chung và đều là những đứa điên trong nhóm. Điên nhất phải nói đến lúc kiểm tra 1 tiết môn vậy lý. Không biết ở đây có ai học giỏi lý không? Chứ hồi đó nhóm chúng tôi luôn là những đứa dốt đặc môn lý, phải dùng tới từ "dốt đặc" là mọi người hiểu nó như thế nào rồi. Lúc đó chẳng đứa nào biết làm cả, chỉ biết quay qa quay lại, ngoi bàn trên hỏi mấy đứa, đứa thì canh chừng giáo viên để xem tài liệu, như vậy thì chư nhằm nhò gì, và sẽ chẳng sao nếu như chúng tôi không cà rỡn trong giờ kiểm tra và đứa nào chắc cũng qua điểm trung bình rồi. Ôi mẹ, cái thằng đầu bàn của tôi, nó ngồi ngâm ca, hát này nọ, làm cho cái con ngồi cạnh hát theo, và tôi cũng hứng lên hát thêm 1 khúc, và đó cả 3 bàn hát quyên cả 1 bài. Còn cười kha khả, có ai trong lúc làm bài kiểm tra mà làm không được lại đi hát hội đồng như nhóm chúng tôi không? Và rồi điều gì đến nó sẽ đến, cả đám bị đuổi ra khỏi phòng, và bài kiểm tra hôm đó ăn con 0 vào sổ điểm như chơi vậy. Tôi nhớ có lần đi học thêm để giải đề ôn thi vật lý, cả lớp hôm đó nhờ tôi về xin cô nghỉ. Chẳng may, tôi xin nhưng cô lại không cho nghỉ vì là cái lớp học chậm nhất trong các lớp. Cô bảo "Nói mấy bạn chiều đi học đầy đủ cho cô, không một đứa nào được nghỉ hết". Nhưng Cô tính không bằng tụi em tính: Hôm đó cả lớp tôi đều nghỉ học đi "Trung lương" chơi tới khuya mới về, còn lại được đâu vài đứa sợ mới đi học. Ngay ngày hôm sau cả đám bị giáo viên kêu lên bảng giải bài, và bị đuổi hết.. Vui chưa! Cả đám chỉ biết cười mà thôi. Không biết ở đây có ai đã từng đến "Trung lương" chưa? Chưa thì cũng nên đến đi nhé, đẹp lắm đấy, cả eo gió nữa :) Thật ra 3 năm của chúng tôi mọi kỷ niệm dường như gắn bó với môn vật lý. Và cô bộ môn vật lý gần như là giáo viên chủ nhiệm của tụi tôi, cô quan tâm lớp như giáo viên chủ nhiệm vậy. Thật sự khi xa trường rồi tôi mới biết trước giờ chúng tôi toàn gắn với cô. Cả thầy chủ nhiệm của tôi nữa, thương lớp vô bờ vô bến, luôn bao che lớp, hứng chịu mọi lỗi lầm mà lớp tôi gây ra. Khi tôi học 12, thầy cũng sắp lên làm hiệu phó trường, nào ngờ năm đó lớp đánh nhau, gãy bàn, thầy lại rớt cái dự bị đó, còn bị trừ tiền lương các kiểu, làm lớp thương thầy lắm. Đến khi làm lễ tốt nghiệp, tôi thấy thầy khóc, thầy nói tạm biệt lớp mà cứ ngập ngừng. Thật sự lúc đó chỉ muốn lên ôm chặt lấy thầy, nói lời cảm ơn và lời thương thầy thật nhiều. Thế chẳng may cái thằng quậy nhất lớp - nó tên Toàn "cóc" thôi thì gọi nó là "Toàn" rủ thầy đi nhậu hát karaoke.. Ngày hôm đó lớp tôi chỉ có chơi và chơi, bên nhau lần cuối mà, còn bên nhau lúc nào thì cố gắng mà bên cạnh thôi. Đến cuối ngày, thầy không cho uống nữa, thầy bảo múc nước vào, đứa nào muốn uống nữa thì uống nước với thầy, không phải thầy sợ tốn kém mà thầy sợ chúng tôi say không thể về, uống nước cho tỉnh để giảm bớt say.. tôi biết thầy thương chúng tôi lắm, còn dẫn từng đứa về nhà nữa. Giáo viên chủ nhiệm của bạn có đáng kính, đáng yêu như vậy không? Nếu có hãy cố gắng mà làm thầy vui nhé! Và bây giờ tôi còn nhớ cả cậu bạn thân bên cạnh và con bạn bàn dưới. Chúng tôi bên nhau ngay từ khi mới vào cấp 3, vì chúng tôi đã từng qen biết nhau từ thời còn học cấp 2 nhưng không thân lắm. Chúng tôi dính lấy nhau suốt ngày từ lúc đến lớp, đến lúc học thêm và cả khi về đến nhà. Và nhà tôi là nơi mà chúng tôi gọi là cái ổ tụ tập, vì nó gần với trường. Đi chơi hay đi đâu bất kì chúng tôi đều có mặt đầy đủ, cả lúc đi ra cănteen chỉ để mua 1 chai nước thôi mà cũng phải đi cùng, về nhà thì ra chợ mua đủ thứ về ăn, tối lại thì không học bài mà chỉ bật webcam lên nói chuyện tám thâu đêm. Đến lúc kiểm tra thì mới chạy, nào là họp nhóm để ôn bài, đứa nào học khá hơn thì có nhiệm vụ chỉ lại đứa kia, ôn cho nó nắm vững kiến thức.. bla.. bla Tóm lại mặc dù chúng tôi chơi bời nhưng đến lúc thi cử vẫn cố gắng để vượt qua môn. Và đến bây giờ cũng vậy, dù mỗi đứa có công việc mỗi nơi nhưng đến khi có dịp thì vẫn cố gắng để về họp mặt chung, kể lại đủ thứ chuyện lúc xưa rồi cười nói sao lúc đó mình trẻ trâu dữ vậy! Chứ không như cái nhóm "MTF" kia đâu. Tuổi trẻ cũng như tuổi học trò và cả thanh xuân đều trôi qua một cách nhanh chóng, nó không bao giờ đợi bạn nhận ra nó rồi mới bắt đầu đâu, có khi đến lúc bạn nhận ra nó thì thanh xuân tuổi trẻ của bạn đã đi gần hết quảng đường rồi cũng nên. Hết