Thanh xuân năm ấy: Cậu và tôi Tác giả: Lâm Hạ Vy Văn án: Thanh xuân của tôi là một mối tình câm dài với 1 chàng trai. Mà theo ý tôi, cậu ta đúng là yêu nghiệt. Khuôn mặt thì hoàn hảo, nhưng trái tim thì băng giá vô cùng. Nó làm tôi nghĩ đến 1 câu chuyện như thế này: Cho ta xin một giấc mơ, giấc mộng đẹp như cổ tích chính là hoàng tử sánh duyên cùng công chúa.. Hoàng tử tuấn tú, oai hùng.. Công chúa xinh đẹp rạng rỡ.. Còn phù thủy xấu xa, tàn bạo, nhơ nhuốc ngàn năm.. Cổ tích chính là như vậy, luôn luôn đẹp như lời ru bên nôi của bà, của mẹ "Ở hiền gặp lành". "Gieo gió gặt bão". "Người tốt sẽ được hạnh phúc".. Đúng chăng? Trở về ngày xưa, tôi kể bạn nghe một câu chuyện buồn nhuốm màu cổ tích.. Vầng trăng vỡ, mảnh tình tan, trái tim phù thủy hòa cùng dòng nước lạnh, lững lờ, chìm sâu tận đáy.. * * * Chàng - hoàng tử hào hoa, anh tuấn bậc nhất Vương quốc Nàng- công chúa khuynh quốc khuynh thành, đẹp đẽ động lòng người Hoàng tử và công chúa sánh đôi, câu chuyện tình đẹp như cổ tích.. Thình lình bị phá vỡ bởi một mũi tên vàng đến từ ngọn núi xa xôi- nơi ấy có một nàng phù thủy cô độc.. Mũi tên ấy là do nàng vứt đi, vô tình trúng phải hoàng tử.. Vận mệnh đưa đẩy.. Hoàng tử ếch xấu xí và nàng phù thủy gặp nhau.. Nàng hứa sẽ giúp chàng giải lời nguyền. Chàng hứa sẽ bảo vệ nàng khỏi những con quái vật hung ác luôn rình rập xung quanh. Phù thủy lê đôi chân rướm máu trong đêm đen, dẫm lên cánh đồng gai bất tận, chỉ để hứng giọt sương đầu tiên trên cành hồng bạc – nguyên liệu chế thuốc giải cho chàng. Hoàng tử ếch lao đầu vào biển lửa, dùng sức mạnh nhỏ bé của mình cắn vào cánh tay quái vật, khi nó vừa vươn ra định chộp lấy nàng.. Phù thủy lao mình xuống dòng sông băng, run rẩy lặn săn dưới làn nước rét cắt da xé thịt, tìm cho được viên ngọc trai ngũ sắc – nguyên liệu chế thuốc giải cho chàng. Hoàng tử ếch vẫn lặng lẽ ở bên cạnh phù thủy, an ủi, động viên nàng khỏi những cơn ác mộng hằng đêm.. Cho đến một ngày.. Phù thủy ngỡ ngàng nhận ra, ánh mắt nàng vô tình cứ tìm đến chàng ếch xanh.. Phù thủy đau đớn nhận ra, ánh mắt chàng chung thủy cứ hướng về hoàng cung xa xôi, nơi có nàng công chúa xinh đẹp đang chờ đợi chàng trở về.. Cho đến một ngày.. Phù thủy nhận ra mình đã yêu chàng.. yêu hoàng tử ếch xanh bé nhỏ.. Và cũng chính là ngày đó.. nàng nhận ra, mãi mãi- nàng và chàng cũng không thể ở bên nhau.. Bởi vì nàng là phù thủy.. Bởi vì chàng là hoàng tử.. Bởi vì hoàng tử chỉ thích hợp với công chúa mà thôi.. Bởi vì cổ tích luôn luôn là như vậy.. Thế nên nàng không hi vọng và cũng không có quyền hi vọng.. Bởi vì nàng là phù thủy.. Phù thủy độc ác.. Phù thủy xấu xí.. Phù thủy của tội lỗi và xấu xa trong cổ tích.. Sao dám sánh với nàng công chúa xinh đẹp thánh thiện nhường kia? Thế nên.. Phù thủy cứ lặng lẽ yêu. Lặng lẽ hi sinh ngày tháng thanh xuân, đêm đông cũng như ngày hạ, chân trời cũng như góc bể, vực sâu cũng như núi ngàn, cố gắng tìm kiếm đủ các nguyên liệu chế tạo thuốc giải cho chàng.. * * *để chàng trở về bên công chúa.. * * *để chàng được hạnh phúc.. * * *để nỗi đau mình nàng gánh chịu.. Bước cuối cùng phá giải lời nguyền, Phù thủy bảo chàng hãy đi xin nụ hôn của nàng công chúa.. * * *nụ hôn của nàng công chúa xinh đẹp đáng yêu.. Hoàng tử ếch đã thoát khỏi lời nguyền. Hoàng tử đã trở lại là chàng trai hào hoa tuấn dũng của ngày nào. Hoàng tử đã trở về bên nàng công chúa xinh đẹp, người đang ngồi trên nhung ấm lụa êm, yên bình chờ ngày được chàng rước về dinh. Hoàng tử đã sánh duyên cùng công chúa. Lãng quên nàng phù thủy. Lãng quên những tháng ngày gắn bó chiến đấu bên nhau. Lãng quên nàng đã hi sinh vì chàng như thế nào. Lãng quên lời hứa chàng sẽ mãi bảo vệ nàng ra sao. Chàng đã lãng quên tất cả! Hạnh phúc bên nàng công chúa thương yêu. Viết nên một câu chuyện tình đẹp như cổ tích.. Còn phù thủy? Nàng đứng dưới tán cây, sâu trong rừng thẳm.. Qua thủy tinh cầu, nhìn Hoàng tử cười hạnh phúc bên công chúa.. Hôn lễ ngập tràn trong sắc hoa và muôn ngàn lời ca tụng.. Ca tụng vị hoàng tử thông minh anh dũng. Ca tụng nàng công chúa xinh đẹp thủy chung. Ca tụng vị hoàng tử tài hoa cơ trí. Ca tụng nàng công chúa thánh thiện ngây thơ. * * * Buông tay.. Thủy tinh cầu vỡ nát. Như tim nàng vỡ nát. Như linh hồn nàng vỡ nát * * *một tình yêu vỡ nát.. * * * Buông tay.. Nàng mỉm cười. Mặn đắng khoé môi. Từ từ khụy ngã bên gốc phong rực đỏ. Hoàng tử, liệu chàng có biết.. Bước cuối cùng thực sự.. * * *chính là đổi bằng sinh mệnh của người tạo ra lời nguyền.. Còn nụ hôn của nàng công chúa.. * * *chỉ để làm đẹp thêm cho câu chuyện tình trong cổ tích.. * * *cái cớ để chàng ra đi.. * * *để chàng không ân hận, không luyến tiếc, không vương vấn gì với Phù Thủy.. Hoàng tử, liệu chàng có biết.. * * *hay không? Thân xác nàng sẽ sớm hóa thành tro bụi.. Linh hồn nàng sẽ sớm tan vào hư không.. * * *chỉ còn lại.. Một trái tim.. * * *vỡ nát.. Một mối tình câm.. * * *đau xót.. * * *hòa vào dòng nước lạnh.. Lững lờ.. * * *chìm sâu tận đáy.. "Hoàng tử, liệu chàng có biết, ta yêu chàng?" * * * Hoàng tử sánh duyên cùng công chúa. Một câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Phù thủy xấu xa, nhơ nhuốc ngàn năm.. Chết trong dòng nước lạnh. Mối tình câm. * * * Chuyện tình của tôi và cậu ta cũng như vậy. Sau tất cả mọi hy sinh của tôi, cậu ta lại đến bên cô gái khác. Để rồi tôi bàng hoàng nhận ra: Cách tôi yêu cũng giống như cách nàng phù thủy cô độc ấy yêu vậy. Lặng lẽ yêu, lặng lẽ hy sinh.. để rồi lặng lẽ đánh mất cái tuổi thanh xuân đáng lẽ ra phải tươi đẹp ấy của mình. Mặc dù vậy, tôi cũng không hề nuối tiếc. Cảm ơn cậu: Người đã cho tôi một trải nghiệm thời thanh xuân vừa hạnh phúc, lại nhuốm màu bi ai!