Thanh Xuân Là Để Nuối Tiếc - An Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi @An Nguyệt, 16 Tháng năm 2019.

  1. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Thanh xuân là để nuối tiếc

    Tác giả: @An Nguyệt

    Thể loại: Truyện Teen

    Văn án: "Tôi cũng đã thử chờ đợi nhưng cuối cùng người bỏ rơi tôi là.. anh ấy chứ không phải thời gian."

    "Cảm ơn cậu vì đã làm cho thanh xuân của tớ trọn vẹn."

    "Thanh xuân chính là vào sai thời điểm - gặp đúng người.

    Thanh xuân là dù lựa chọn cái gì cũng để lại nuối tiếc."

    Vì vậy! Thanh xuân là để nuối tiếc.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của An Nguyệt
     
  2. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình có thích một bạn nam cùng khối, bạn ấy có khuôn mặt rất ưa nhìn. Mình đã nhờ bạn cùng lớp xin fb của bạn ấy. Xong mình liền về add với bạn ấy. Sau vài tháng thì mình lấy hết can đảm ib làm quen với bạn ấy. Lúc đầu ib thì chúng mình nc rất hợp nhau. Khoảng vài tháng sau mình đã tỏ tình với bạn ấy: V Bạn ấy bảo không biết mặt mình nên muốn gặp. Mình đã nói với bạn ấy là mình không xinh đâu - Bạn ấy bảo:

    "Không sao đâu, đẹp xấu không quan trọng."

    - Sau đó bạn ấy lại hỏi mình:

    "Mà P xấu lắm hay sao dậy."

    Mình tl:

    "Ừa."

    (Mình là một cô gái có ngoại hình không bắt mắt, vừa lùn lại không trắng). Bạn bè mình đều nói:

    "Mày không xứng với nó đâu -Mày đừng có ảo tưởng nữa - Nó mà gặp mày chắc xỉu mất."

    Vào ngày 26/3 khi cả trường tổ chức cắm trại, vô tình bạn ấy nhận ra mình. Xong về nhà mình liền ib, bạn ấy xem không rep. Mình chờ rất lâu, nhưng cũng chỉ thấy bạn ấy im lặng - bạn bè mình nói rất đúng mình đã quá ảo tưởng rồi. Cứ nghĩ bạn ấy khác với những đứa con trai khác: V Thật ra thì xấu đẹp mới là quan trọng.
     
  3. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mình crush 1 bạn nam 4 năm liền, không chỉ vì bạn ấy học giỏi ưa nhìn hay chơi thể thao tốt mà còn bởi suốt một khoảng thời gian bạn ấy luôn gọi điện thoại vào giữa đêm với mình để tâm sự, khiến mình tự hỏi liệu đây chính là người đặc biệt mà mình vẫn luôn kiếm tìm, nhưng mình không dám tin, cũng không dám nghĩ một ng như bạn ấy sẽ để ý 1 ng như mình, ngay cả lúc cuối năm khi nghe lời tỏ tình mà mình vẫn luôn mơ ước mình cũng vẫn không tin, tất nhiên, mình không từ chối, nhưng trg suốt khoảng thời gian "yêu nhau" ấy mình luôn né tránh, luôn từ chối mọi lời mời đi xem phim, đi cổ vũ bạn ấy chơi bóng, vì mình sợ ngoại hình của mình sẽ làm bạn ấy mất mặt với bạn bè, mình còn hay vô duyên vô cớ chuyện bé xé ra to để chúng mình phải cãi nhau, luôn luôn để bạn ấy phải dỗ dành an ủi, ngay cả cuối cùng khi cả hai đều đã mệt mỏi, cũng là mình nói ra những lời làm bạn ấy đau lòng. Mình không rõ tại sao mình lại hành xử nông cạn đến như thế, có lẽ đối với mình, khoảng thời gian mình yêu thích bạn ấy nhất không phải lúc chúng mình đã thuộc về nhau, mà là khi bạn ấy không phải của mình, xa vời, ngoài tầm với nhưng hoàn hảo theo một cách riêng, giống như một thứ gì đó mà cậu khao khát muốn sở hữu, nhưng khi nắm chặt nó trong tay rồi, cậu lại cảm giác nó không hoàn hảo như cậu đã mường tượng, và cậu chỉ yêu nhất hình ảnh của nó trong trí tưởng tượng của cậu thôi. Bây giờ bạn trai ấy đã có người thương mới, một người xinh xắn, giỏi giang, thương yêu cậu ấy và luôn sẵn sàng cổ vũ cho cậu ấy, ở bên động viên cậu ấy mỗi khi cần, thật chúc mừng cho cậu, và cũng thật đáng tiếc cho chúng ta, bởi, trong một triệu khả năng xảy ra trong kiếp này, không có khả năng nào mình cùng cậu có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
     
  4. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lớp 8 nhận ra bản thân thích cậu. Cứ âm thầm như thế. Chúng ta cùng chơi trong một hội, mọi người hay gán ghép tớ với những người khác và có cả cậu nữa, với những người khác tớ không quan tâm nhưng với cậu tớ lại vui k tả được. Ngoài mặt thì tỏ vẻ k thích nhưng trong lòng thì nhảy cẫn reo vui. Cậu là một người con trai có khuôn mặt ưa nhìn, mắt to mi dài, mũi cao, nước da cậu khá trắng. Dáng người cao hơi gầy. Đúng gu tớ thích. Tớ đơn giản lắm, hôm đó ra chơi, cậu mang áo trắng trường và chiếc quần màu đen đứng lan can lớp chơi cùng mấy đứa bạn. Tớ đi lấy sổ đầu bài về và nhìn thấy cậu lúc đó và tớ thích cậu từ lúc đó. Cậu thường thích trêu tớ lắm, lúc nào cũng chọc ghẹo khiến tớ bực mình xong cậu lại cười nham nhở xin lỗi. Học cùng lớp nhưng tớ với cậu lại ngồi khá xa nhau. Tớ ngồi bàn cuối bên dãy phải còn cậu thì ngồi bàn t3 dãy phải. Tớ hay nhìn lén cậu lắm, chắc cậu không biết đâu. Tớ dấu tình cảm của mình giỏi lắm Cậu biết không, trong hội mình ấy, có đứa nói với tớ là cậu nói cậu thích tớ. Cậu k biết tớ vui đến thế nào đâu. Lúc nào đi học cũng chỉ mong được gặp cậu. Được nhìn thấy cậu là tớ vui lắm rồi. Đến năm lớp 9, nhà trường phân lại lớp, may mắn chúng ta vẫn học chung. Nhưng chỗ ngồi lại một lần nữa cách xa nhau. Tớ ngồi gần cậu bạn khác mới chuyển đến. Ban đầu còn ít nói khá ngại ngùng nhưng dần dần bọn tớ nc nhiều hơn và cậu biết không tớ cảm nắng cậu ấy đó. Trong suốt năm lớp 9 đó tớ k quan tâm và chú ý đến cậu nhiều. Tớ chỉ thích sự hiện diện của cậu bạn đó thôi. Nhưng cậu bạn đó có ny rồi. Là cô bạn lớp bên. Lớp tớ trực sao đỏ đấy. Bên lớp đó cũng có 1 cậu thích tớ, tớ nhận được thư tỏ tình 3 lần rồi đấy. Mỗi lần sang trực sao đỏ tớ bị trêu nhiều lắm. Chính cậu cũng hay trêu tớ đấy thôii. Vì k phải là người tớ thích nên tớ rất bực, ở lớp mình cũng có 2 người thích tớ, kể ra hồi đó tớ cũng đào hoa phết nhở. Nhưng tớ không có dao lòng với một ai nhiều như cậu đâu. Ngày tốt nghiệp cấp 2 hội mình đi chơi nguyên ngày và cũng đến lúc chia tay nhau. Lúc đó tớ muốn ôm lấy cậu ghê. Nhưng vì xấu hổ nên tớ k dám. Tớ cứ nhớ mãi những lời cậu nói ở biển hôm đó:

    "Lên cấp 3 nếu bị chia khác lớp thì chuyển lớp học chung nhé!"

    "M đừng quên t đấy"

    "T sẽ học chung lớp với m" Và cả ánh mắt cậu lúc tớ bắt tay với mấy cậu bạn trong hội =)) )) ). Thực ra tớ chỉ muốn nắm tay cậu nên mới nắm tay mấy cậu ấy thôi. Nhưng cuối cùng tớ lại bỏ lỡ.. Nghỉ hè xong lên cấp 3. Cậu học lớp khác tớ. Lại còn khác buổi. Chúng ta vẫn đi chung trên xe buyt nhưng lại k mấy khi gặp nhau. Tớ nhớ cậu lắm! Nhưng tớ ngại gặp cậu. Bẵng đi vài tháng. Lúc đó tớ có điện thoại.. tớ muốn nt cho cậu.. nhưng tớ k có số. Vô tình tớ biết số cậu qua con bạn thân. Tớ lấy hết can đảm nhắn tin vô số đó nhưng kiểu giả vờ nhầm số. Lúc đó chúng ta nhắn tin hay có kiểu để chữ kí ấy. Tớ đã để tên mình và lớp ở chữ kí và gửi tin nhắn đó. Tớ chờ nhưng k có phản hồi. Sau đó khoảng 1 tuần thì tớ thấy có tn từ số lạ. Mở ra đọc và cậu biết không tớ vui mừng phát khóc khi biết đó là số của cậu. Thời gian đó chúng ta nt cả ngày cả đêm và cậu cũng tỏ tình với tớ. Tớ đồng ý lập tức và chuyện này về sau đã khiến tớ hối hận vô cùng. Cậu nói cậu thích tớ từ năm lớp 8. Sao tớ không tin ý hơn nhỉ. Những hành động của cậu cũng làm tớ có suy nghĩ là liệu cậu có thích tớ không? Nhưng tớ lại không đủ tự tin để kết luận. Nếu lúc đó tớ nhận ra thì chắc giờ có khác không nhỉ? Và bây giờ tớ có khỏi tiếc nuối không nhỉ? Và nếu như lúc đó cậu can đảm hơn? Chúng ta tự đơn phương nhau như vậy.. Được khoảng 1 tháng, những tin nhắn ít dần.. chỉ có tin nhắn chúc tớ ngủ ngon vào đêm muộn. Lúc đó tớ ngủ rồi. Và sau đó cậu k còn nhắn tin cho tớ nữa. Tớ cũng k chủ động nhắn lại cho cậu. Tớ vẫn đợi như thế.. cậu biết không ngày tớ biết dùng facebook, cậu đã chơi facebook lâu như vậy rồi. Và điều làm tớ đau nhất là cậu có ny và công khai nó lúc cậu ngừng nt với tớ. Đến mãi sau này tớ mới biết chuyện đó.. Trong suốt 3 năm cấp 3 tớ chưa từng mở lòng với ai. Vẫn âm thầm theo dõi cậu như vậy. Thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trong hội, nhưng tớ thường né tránh cậu. Lòng thì luôn mong thấy cậu nhưng ngoài mặt thì k cảm xúc. Cậu yêu cô bạn đó nhìn dt lắm. Tớ lại so sánh mình vs cô đó. Thời gian qua đi tớ lên đại học còn cậu thì học tiếng đi du học. Tớ k thấy nhớ cậu nữa. Tớ có quen vs vài mối quan hệ mới. Nhưng k sâu sắc gì cả. Thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến cậu và vẫn vui khi nhìn thấy cậu. Kì nghỉ tết của năm nhất. Tớ lại gặp cậu, lúc này hai đứa nc lại. Khi đi uống say cậu nói nhớ tớ, cậu nói muốn được gặp tớ nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào? Cậu nói tớ chỉ có thể là người yêu của cậu thôi. Lúc đó cậu biết k tớ lại vui mừng đến thế nào.. Cậu bạn học cùng lớp cấp 3 với cậu nói rằng cậu luôn nói tớ là người yêu của cậu khi có bạn bè hỏi, có cậu bạn lớp cậu định tán tỉnh tớ nhưng cậu lại nói tớ là người yêu cậu. Cậu không hề cho ai tiếp cận tớ. Nhưng suốt thời gian cấp 3 đó cậu không hề hỏi thăm tớ. Cậu buồn cười nhỉ. Rồi sau buổi đi chơi hội đó Cậu lại nt với tớ, những dòng tin tán tỉnh, cùng với những điều cậu bạn cùng lớp cậu nói Tớ lại tin cậu: ) Tớ ngốc thật sự.. Để rồi sau đó vài hôm cậu đăng hình bạn gái mới. Và bây giờ cậu đi du học cùng cô bạn gái đó rồi. Hai người đăng ảnh yêu đương hẹn hò. Lại biến tớ thành con ngốc lần 2 Giờ thì hẳn tớ đã quên cậu rồi. Nhưng vẫn tiếc 5 năm thanh xuân của tớ. Tạm biệt kí ức đơn phương lâu như vậy. Tạm biệt những năm tháng khờ dại!
     
  5. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ̀ "Tôi đã nhìn thấy trăm nghìn dáng vẻ của anh ấy, chỉ đáng tiếc 1 điều không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ anh ấy yêu tôi". Tôi đã nhìn thấy trăm ngàn vạn triệu triệu khả năng, mà không thấy ngày anh ấy yêu tôi. Hiểu thế nào là cự tuyệt không nỡ tấm chân tình, chấp nhận không được mối tình thâm không? Nhìn tôi là hiểu. Vì người ấy mà từ chối tất cả mọi người, cuối cùng người ấy lại mỉm cười từ chối tôi. Xem ra mong ước không cần đáp trả chỉ cần người đừng cự tuyệt cũng không thành. Vậy hãy để mình mở ra 1 kết thúc, hy vọng nếu có thể chúng ta đừng gặp lại. Cậu chọn lạnh lùng bước đi, tôi chọn cưỡng cầu chờ đợi đến bao giờ. Xem ra từ cùng chung 1 múi giờ nhưng lệch nhau cả đời, sắp tới sẽ thành cả múi giờ và cả đời đều không hẹn mà lại không gặp. Từ bỏ người là sự dịu dàng duy nhất tôi có thể làm. Từ nay không còn cố chấp mang tên cậu. Rồi 1 ngày mình sẽ mặc áo cô dâu trắng thật lộng lẫy, cậu cũng mặc áo chú rể thật đẹp. Chỉ là chúng ta không cùng chung 1 lễ đường. Hóa ra thật đúng là nhiều khi giông bão không đến từ sóng gió ngoài kia. Mà lại đến từ nơi trái phía lồng ngực. Cậu thích tớ 1 chút cũng không được sao, tớ có gì không tốt chứ? Việc tớ kiên trì nhất đến nay là đợi cậu thích tớ mà. Tớ biết cậu không sai, chỉ là cậu không thích tớ. Nhưng tớ cũng không sai, tình yêu của tớ không sai, vì nó không làm phương hại ai. Nên tớ muốn chờ thêm 1 chút nữa rồi mới buông tay. Thật sự hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu yêu tớ, chứ không phải cả ngàn vạn dáng vẻ kia của cậu. Chấp niệm mang tên cậu làm tớ đau. Có những người không nói đừng được và có những người không nói ừ được.
     
  6. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa có một cô gái, cô gái này ngoại hình rất bình thường. Cuộc đời học sinh của cô cũng như bao cô gái khác. Nhưng đến một ngày, một chàng trai xuất hiện chàng trai này ngoại hình rất đẹp con thiếu gia và có bao nhiêu người ngưỡng mộ tài năng và vẻ đẹp của chàng trai ấy và cô không phải ngoại lệ nhưng cô là thứ người ta gọi là tiếng sét ái tình đúng vậy chính là tiếng sét ái tình. Cô đã yêu anh ngày ngày lặng im quan sát anh từ xa, ngày qua ngày và cuối cùng cũng hết một cấp, cô vẫn không dám hé môi nói nửa lời với anh và tất nhiên anh cũng chỉ biết cô vào vài lần tình cờ đi qua nhau, sau khi tốt nghiệp cô đã cố gắng lột xác mình hoàn toàn và ngày nào cô cũng ôm mong muốn được gặp lại anh, cô luôn nói với chính mình và ảo tưởng rằng sẽ gặp lại anh tỏ tình với anh và cùng anh trở thành một đôi. Và cái ngày định mệnh ấy đã đến cô đi họp lớp và mong muốn gặp lại anh, nhưng cả buổi họp lớp cô tìm mãi cũng không thấy anh và kết quả cô nghe được là tối nay anh mới từ nước ngoài về và anh đã có bạn gái. Cô thẫn thờ đi về với sự tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm hồn của mình. 12h p. M tiếng đồng hồ kêu lên trong căn phòng lạnh lẽo ấy vẫn là cô, cô đang quấn một chiếc khăn người ghé sát vào cửa sổ to và nhìn ra ngoài, lúc này thành phố có vẻ đã bị tuyết phủ trắng xóa cô dằn vặt suy nghĩ có nên đi ra nhìn anh lần cuối hay không nên ra ngoài với cái gió rét hay cuộn tròn trong chăn. Một lúc sau cô quyết định rời khỏi ngôi nhà và tiến thẳng đến sân bay, đến nơi cô không vào mà đứng ở dưới một gốc cây và lặng lẽ chờ anh. Và đúng như vậy anh nắm tay một cô gái rất xinh hai người cùng nhau đi ra, không hiểu sao dù trời đang rét lạnh buốt thấu xương vậy mà nhìn thấy anh trái tim cô ấm áp lạ thường, mãi đến khi bóng hình hạnh phúc của anh và cô gái khi bị tuyết che phủ. Sống mũi cô cay cay nước mắt không tự chủ mà tuôn ra như suối từng giọt lệ lung linh ấm nóng chảy xuống gương mặt nhỏ của cô cùng với nụ cười chúc phúc cô nhìn theo hướng anh mà nói kẽ "chúc cậu hạnh phúc, mối tình đầu của tôi" cô quay đi và không bao giờ trở lại nữa
     
  7. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng nay, tôi nhận được 2 tin nhắn, 2 tin nhắn này khiến cho tôi thẫn thờ cả một ngày. Nó đều đến từ những người tôi thân thuộc, 1 là thằng bạn thân, 2 là crush của tôi, họ đều nhắc về một người, họ đều thích cô ấy, họ hi sinh cho cô ấy, họ chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi khi nhận được tin nhắn "Hôm nay tớ/tao nhớ cô ấy". Đau! Thật sự rất đau, tại sao lại trùng hợp đến như vậy, bạn thân tôi thích cô ấy, tôi thích cậu ấy nhưng cuối cùng cô ấy và cậu ấy lại là của nhau, tôi chỉ biết thẫn thờ nhìn họ hạnh phúc, nắm tay nhau đi đây đó, còn tôi chỉ biết trơ mắt nhìn người mình thương đi bên người khác, rõ ràng tôi xuất hiện trước cô ấy, tôi là bạn của nó 6 năm, quen biết cậu ấy 4 năm nhưng vẫn không thể nào so bì được với cô ấy, người đến sau, gieo rắc bao nhiêu nỗi đau cho hai người con trai tôi thân quý rồi cũng chỉ có mình tôi ngồi lại cùng họ nghe họ nói về những ngày xa cô ấy, nhớ cô ấy. Nhưng họ đâu biết tôi cũng cần được quan tâm cũng cần được họ hỏi han mỗi khi bị ốm như cô ấy. Ừ có lẽ tôi chỉ là một vai phụ trong vở kịch hạnh phúc của họ, một mối tình tay ba chứ không phải tay tư như bạn bè được biết, bởi vì dù cho tôi có cố gắng đến mấy vẫn không thể thay thế cô ấy, dù cho nhẫn nhịn đến mấy cũng không thể để họ nhìn nhận. Tôi từng nuốt nước mắt, từng chịu đựng khi nhìn họ quấn quanh cô ấy trong khi đó tôi đang bị đau cần sự giúp đỡ từ thằng bạn mà tôi coi là thân nhất nhưng lúc ấy nó đang bận, bạn để lấy lòng cô ấy trơ mắt nhìn tôi không chút thương tiếc. Cuộc đời mà có lẽ không như ngôn tình nhưng có thể nó còn đắng cay hơn cả ngôn tình SE mà tôi từng đọc. Bạn thân, Crush luôn nghĩ tôi mạnh mẽ đến nhường nào có lẽ vì họ chưa từng nhìn thấy nước mắt của tôi, chưa từng nhìn thấy tôi yếu đuối vì bệnh ra sao, cần một ai đó ra sao..
     
  8. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có một cậu bạn chơi cũng khá thân, biết bạn đó qua một cô bạn cấp 2 của tôi. Ba chúng tôi đi chơi chung khá thân, cứ vậy kéo dài suốt 2 năm cuối cấp 3. Lúc đầu tôi thấy nó khá ngầu với cũng cả đẹp trai nên chắc khó gần nhưng ai dè nó cứ giỡn giỡn nên tôi nhanh chóng thân với nó. Cả 3 đi chơi, ăn uống, coi phim chung với nhau. Đến một hôm tôi tự dưng nhận ra mình đã thích nó mà chẳng biết từ khi nào. Đã có lần tôi muốn nó nói nghe là tôi thích nó nhưng sợ sẽ làm đổ vỡ mối quan hệ này nên tôi chỉ đành im lặng, giữ riêng nó coi như hồi ức tuổi học trò. Có thể mọi người sẽ nói tôi nhu nhược, tôi nhút nhát. Tôi chấp nhận, tôi thà nhút nhát còn hơn đến cả bạn bè cũng chẳng thể làm được. Rồi chúng tôi vẫn chơi chung, nghe nó nói về các mqh của nó, nào là nó thích cậu này hay nó vừa chia tay.. Có một hôm bỗng dưng nó nói:

    "Nếu hai năm sau mà t không có ai ổn định thi tao quen mày nha."

    Lúc đó tôi thực sự hoảng hốt. Hoảng hốt đầu tiên không phải vì câu dông đùa đó mà tôi lo rằng nó đã biết tôi thầm thích nó. Nhưng sau đó thì nó cũng không nói gì hơn. Cũng may tôi lại là một đứa không quen thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài nên nó cũng chẳng thể nhìn ra sự lúng túng của tôi mà chỉ đáp:

    "Ừ, tới đó tính."

    Thực sự lúc đó vừa lo lại vừa có chút vui mừng, tôi tự hỏi có phải mình có chút hy vọng hay không. Tôi cũng biết đó khả năng lớn chỉ là câu nói đùa nhưng lại ngu ngốc tin, tôi thực sự đã và vẫn đang đợi, đến nay chắc đã hơn 1 năm rưỡi rồi. Thấy thời hạn đã đến trước mắt, tôi nghĩ đây cũng là lúc mình nên chấp nhận và tiếp tục giữ vững mối quan hệ này. Thực sự nếu có một khả năng thì tôi rất mong cậu ta nói với tôi rằng cậu ấy cũng thích tôi dù chỉ một ít
     
  9. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã ai từng trải qua kiểu tình yêu mập mờ chưa ạ? Học với từ thời mẫu giáo, lên cấp 3 chung trường. Lúc học lớp 9, cậu ngồi trên mình. Khoảng thời gian đó tuy chỉ có 1 năm nhưng tớ thấy còn đáng giá hơn 10 năm học cùng nhau nhưng chẳng bao giờ nói chuyện lúc trước. Cậu khéo ăn nói, hay nịnh tớ. Tớ là kiểu thích nghe nói ngọt, nên cảm nắng cậu. Thỉnh thoảng thả thính nhau nhưng tớ biết cậu chỉ nịnh tớ thôi. Lên cấp 3, khác khối nên 2 đứa khác lớp. Nhưng tớ học thêm Lý cùng lớp của cậu. Lần đó vì tớ ngồi cùng cậu nên các bạn lớp cậu trêu. Tớ xấu hổ ngồi xuống dưới, 1 bạn nam khác định ngồi cùng nhưng cậu không cho, cậu chạy xuống ngồi với tớ. Cả lớp ồ lên, cậu chỉ cười bảo chúng mình chơi thân với nhau. Từ đó mọi người mặc định tớ là bạn gái cậu. Và hình như cũng có đôi lúc tớ tưởng thế. Nhiều lúc nhắn tin với cậu, cậu luôn mập mờ mối quan hệ của 2 đứa. Cảm giác mập mờ làm tớ khó chịu, luôn nghĩ rằng mình ảo tưởng. Sau này, khi học lớp 12, tớ nhận ra có lẽ tớ cũng không thích cậu nhưng tớ nghĩ. Tớ là kiểu người thích 1 người, họ thích lại, tớ hoảng sợ, có đôi chút ghê tởm muốn tránh xa họ. Đến lúc bình tĩnh nghĩ lại, tớ lại thấy mình vẫn thích cậu: )) ) Một mối quan hệ có một triệu khả năng có thể xảy ra và thật không may trong một triệu khả năng đó không có khả năng nào khiến tớ và cậu cùng bước qua thanh xuân. Gửi người con trai không biết là gì trong thanh xuân của tớ.
     
  10. @An Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chap 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu ấy của năm đó là cậu ấy tuyệt vời nhất nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau 1 tuổi trẻ dù chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân! Ai mà chẳng có 1 tuổi trẻ, quan trọng là những năm tháng ấy là những ngày đáng nhớ hay là những ngày trôi qua vô vị mà thôi.. Là bạn thân của nhau 1 thời gian dài cùng nhau đi học, cùng nhau bị phạt, cùng nhau đi chơi và là hàng xóm của nhau nữa. Tôi hiểu cậu và cậu cũng hiểu tôi. Cậu vẫn luôn coi tôi là bạn, vẫn dành những tình cảm dịu dàng nhất có thể, cậu ấy vẫn luôn sợ tôi tổn thương và vẫn giúp đỡ tôi khi tôi cần. Tôi cũng không biết tại sao tớ lại thích cậu, vì trước đó tôi thực sự chỉ coi cậu là bạn thân và cậu cũng vậy. Nhưng tôi đã lỡ thích cậu mất rồi! Tớ thích cậu cả thế giới đều biết, có mỗi cậu là không biết! Tôi cứ nghĩ mình không cần nắm tay, chỉ cần được đi bên cậu ấy đối với tôi hôm đó bầu trời chợt đẹp hơn bao giờ hết. Tôi thích thầm cậu, cậu không biết.. Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám tỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ. Tôi cứ nghĩ "làm bạn thân chắc tốt hơn cậu nhỉ?". Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường.. nhưng.. Tôi đã đánh mất cậu. Tôi đánh mất cậu thật rồi! Rồi một ngày thấy cậu đi với bạn gái khác, cười nói vui vẻ, tớ cảm thấy khó chịu đến kỳ lạ mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tớ chứng kiến cảnh này. Cậu rất được lòng mọi người vì biết quan tâm, giúp đỡ người khác. Cứ thế trôi đi, một ngày cậu dắt 1 cô gái khá xinh đến trước mặt tôi và nói đó là người bạn hàng xóm của cậu, tôi chỉ biết mỉm cười cho qua rồi lặng lẽ nhìn cậu cùng cô ấy cười nói. Tôi buồn lắm, cậu không còn quan tâm tôi nữa rồi.. Tôi cũng không thể nói ra tình cảm của mình và cậu với cô ấy cũng đến với nhau. Thì ra, tôi chưa đủ quan trọng đối với cậu. Cậu là cả thanh xuân của tôi, là những ngày tôi vu vơ hứng nắng trời rơi xuống khoảng sân trước lớp học, dưới bầu trời xanh màu thiên thanh khi cậu bước ngang qua. Rồi thẩn thờ thả ánh mắt theo dáng cậu đi ngược hướng nắng giữa sân trường tháng 8 mùa thu. Cậu là những ngày nắng đẹp nhất giữa những tháng ngày học trò. Tạm biệt cậu tình yêu tuổi thanh xuân của tớ. Tớ đã rất yêu cậu nhưng chắc sự cố gắng chưa đủ của tớ khiến chia tay mãi mãi. Dù rất muốn nhưng giờ tớ đã quá mệt rồi, tớ sẽ không bước tiếp để tìm đến cậu nữa. Nếu có thể thì hẹn câu 8 năm sau gặp lại khi đó tớ lại đủ tự tin, dũng khí để nói bí mật của tớ cho cậu rồi. Thân, Người bạn tri kỉ của tớ! : X
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...