Truyện Ngắn Thanh Xuân Là Bỏ Lỡ - Cỏ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Meimeii23, 19 Tháng năm 2019.

  1. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Truyện: Thanh xuân là bỏ lỡ

    Tác giả: Cỏ

    Thể loại: Học đường, truyện teen

    Link thảo luận văn bản- góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Meimeii23

    Văn án:

    "Người ta thường nói: Thanh xuân là hối tiếc, là bỏ lỡ để rồi khi qua đi, ta mới nhìn lại, quãng thời gian ấy thật sự rất tươi đẹp, nhưng ta lại không nhìn ra. Nếu như ngày ấy, tớ dũng cảm một chút, tự tin một chút, thì có lẽ tớ sẽ không để lỡ mất cậu. Giá như ngày ấy tớ nói với cậu ba tiếng: "Tớ thích cậu" Thì đã không hối hận như bây giờ. Nhưng tớ vẫn muốn cảm ơn cậu, vì cậu tớ có một thanh xuân đúng nghĩa, một tuổi 17 tươi đẹp nhất, mặc dù không trọn vẹn. Sau này nếu gặp lại cậu, tớ nhất định sẽ không để cậu vụt khỏi tay tớ, nhất định cậu sẽ là của tớ, phải để cậu đền bù năm tháng thanh xuân của tớ phải tương tư về cậu. Cậu đáng ghét như vậy, nhưng dù sao tớ vẫn rất thích cậu."
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng năm 2019
  2. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 1: You are my sunshine

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta nói, ba năm cấp 3 không thích một ai sẽ gọi là có thanh xuân không trọn vẹn. Tớ vẫn cứ nghĩ rằng tớ, chính bản thân tớ sẽ có một thanh xuân "không trọn vẹn" như người ta nói vậy. Bởi lẽ, tớ cứ nghĩ tớ sẽ chẳng thích ai đâu, cũng sẽ không thể nào rung động bởi ai cả, cho tới cái ngày tớ gặp được cậu, tớ cứ như kiểu trúng tiếng sét ái tình vậy, ngay từ đầu giây phút gặp cậu, tớ đã biết mình rung động với cậu, bởi nụ cười tỏa nắng của cậu, và tớ cứ nghĩ, ngoài ba mẹ ra, cậu chính là "my sunshine" của tớ đấy.

    Hôm ấy, là do tớ ngủ quên nên phải đi học muộn, cổng trường đã khóa, tớ chẳng biết làm gì hơn, đi năn nỉ bác bảo vệ thế nào cũng không xong, giờ quay về nhà thì sẽ mất buổi học, mà hôm đó tớ còn có tiết kiểm tra nữa, tớ không thể nào không vào lớp được. Tớ từng có ý nghĩ trèo tường nhưng nhanh chóng bỏ đi, cái tường cao tận 2 mét như vậy, tớ được 1 mét 57 làm sao có thể leo lên, với lại còn đang mặc váy, là váy nên chẳng thể nào leo lên. Trong lúc tớ còn đang rưng rưng nước mắt thuyết phục bác bảo vệ thì ở đâu đi ra một bạn nam vô cùng đẹp trai, đúng là rất đẹp trai, trường cũ của tớ khá nhiều hotface, khá nhiều trai đẹp, nhưng tớ chẳng có cảm giác gì cả, vì tụi nó suốt ngày sống ảo đăng ảnh thả thính, mà tớ ghét nhất kiểu như thế nhưng tớ thì cảm thấy người này còn đẹp hơn cơ, đẹp lạ lùng luôn, đẹp lắm luôn, và tớ nghĩ con người ít chú ý tới ai như tớ ấy mà lại va phải vào cậu, thực sự cậu ấy rất đẹp trai, sơ mi trắng đồng phục trường tớ, tóc đầu nấm bồng bềnh một chút, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và rất đẹp trai, ngũ quan tuấn mĩ, lại còn trắng ghê luôn, đối với một đứa lùn như tớ, tớ thấy cậu ấy cao ghê luôn, ăn mặc lại còn đẹp, lại còn đi đôi balen hàng hiệu nữa. Cậu ấy nói gì đấy với bác bảo vệ, rồi cậu ngẩng mặt lên nhìn tớ, nhìn cái khuôn mặt đang khá là so deep của tớ rồi cười, chẳng hiểu sao lúc đấy, tớ trúng phải cái gì mà thấy tim đập nhanh nhanh, cũng chẳng hiểu sao nữa, có lẽ là tớ đang rung động ư? Kiểu sự chú ý của ta đã va phải vào ánh mắt của chàng. Sao tớ chưa gặp cậu lần nào nhỉ? Cũng đúng, tớ mới chuyển về đây học được hơn một tuần, đến lớp thì chỉ ngồi trong lớp vì cũng chưa quen nhiều bạn, hết giờ thì chỉ muốn lao về nhanh vì đói, thế thì làm sao tớ biết được cậu. Lại nhìn bảng tên cậu "Lê Thái Bảo - ☆" a hình như tớ có nghe các bạn trong lớp nói trường mình có trai đẹp tên Bảo lại còn học lớp xuất sắc nhất trường, chỉ tập chung ôn thi học sinh giỏi quốc gia và quốc tế, hừm thôi được rồi, vấn đề là bây giờ tớ vẫn đang đứng với vẻ mặt khổ sở, đáng thương còn cậu thì đi lên lớp rồi. Hicc tớ còn đang ảo tưởng cậu xin dùm tớ chứ, thôi được rồi, tớ nên tỉnh rồi.

    - Sao còn chưa về đi đứng đấy làm gì?

    Vâng lại là bác bảo vệ, bác khá là quá đáng luôn, tớ đang đau buồn thế mà bác không cảm thấy thương tớ chút nào. Đưa tay nhìn đồng hồ, chắc sắp hết tiết đầu rồi, tiết 2 tớ còn có bài kiểm tra toán nữa chứ, mà tớ làm gì giỏi toán đâu, bỏ tiết kiểm tra kiểu gì cũng bị thầy ghét cho xem. Hiccc số tớ thực sự rất bất hạnh nha

    Nhưng mọi người chuyện gì sẽ xảy ra không, lúc ấy, cô chủ nhiệm yêu dấu của tớ, cô từ đâu đi ra, tớ thấy cô chỉ lắc đầu nhìn tớ, cô hết tiết nên đi về chắc.

    Cô lại xin bác bảo vệ giúp tớ, đúng là tớ yêu cô nhất mà, tớ được mở cửa đi vào, mắt rưng rưng mặt đáng thương nhìn cô

    - Tại ba mẹ em đi làm sớm nên em mới lỡ dậy muộn_ Tớ trưng bộ mặt cún con nhìn cô

    Cô phì cười

    - Lần sau là cô không giúp nữa đâu đấy

    - Em thực sự rất rất cảm ơn cô, sao giờ này cô lại đi về ạ

    - Cô lên trường có việc chút rồi về, hôm nay cô không có tiết. Chán chị quá đi

    - Em mới là người đáng thương_ Tớ xụ mặt

    Cô lắc đầu nhìn tớ, hừmmm tại tớ mới chuyển về mà là học sinh cưng của cô đấy, chứ người khác thì còn lâu, cô là một người rất nghiêm khắc, cũng bởi tớ chỉ giỏi mỗi môn của cô thôi

    Lúc tớ chạy vào đến lớp cũng là lúc mà trống hết tiết đầu, tụi lớp nhìn tớ với khuôn mặt thắc mắc, tại sao tớ có thể vào khi bác bảo vệ quá khó tính như vậy, thôi bỏ đi, giờ tớ chỉ quan tâm là sắp kiểm tra toán thôi.

    Những ngày sau đó tớ cũng chẳng gặp lại cậu ấy lần nào nữa, mặc dù tớ rất mong được nhìn thấy cậu ấy, sau cái hôm gặp cậu ở phòng bảo vệ tớ đã về tra lùng facebook của cậu ấy, rất tiếc cậu ấy đã hạn chế bạn bè mất rồi, tớ không thể kết bạn được, thế nên chỉ lẳng lặng follow rồi để cậu ở chế độ xem trước, chẳng hiểu sao nữa, nhưng tớ thực sự rất muốn nhìn thấy bài viết của cậu ấy đầu tiên khi cậu đăng gì đấy, lại còn phát hiện ra facebook cậu cả hàng chục lượt follow, bởi cậu đẹp như vậy cơ mà. Chẳng hiểu sao tớ cứ cảm thấy, cậu ấy cứ đẹp trai một cách lạ lùng lắm, nhìn người toát đầy lên sự quý tộc, đẹp trai ghê, bảo sao vừa nhìn tớ đã bị rung động. Tớ thực sự rất thích cậu ấy, cái cảm giác lần đầu tiên bị rung động bởi ai đấy, thực sự rất thú vị.

    Tớ vẫn luôn cho rằng, tớ sẽ gặp lại cậu ấy-Lê Thái Bảo vào một dịp nào đấy, nhất định lúc đấy tớ phải tỏ ra thật cư tê và xinh đẹp.

    Nhưng, đã bảo là số tớ rất bất hạnh mà, hicc bài kiểm tra môn toán của tớ, biết không, tớ được tận 5 điểm lận, trong khi tụi lớp tớ nó giỏi toán ghê luôn, thầy dậy toán gọi tớ lên phòng giáo viên trao đổi, lúc đấy bước vào, ngoài thầy ra, còn cậu nữa cậu ấy đang làm đấy với máy tính, hình như luyện thi gì ư, bỏ đi thực ra rất muôn lén nhìn cậu nhưng tớ sợ thầy quá. Tớ với khuôn mặt đáng thương y hệt hôm ở cổng trường vào, chào thầy, thầy thì chẳng tỏ ra tức giận hay gì, bảo tớ ngồi xuống, và lúc đấy chẳng hiểu sao con người tớ cứ khó hiểu kiểu gì, kiểu vừa lúng túng vừa cứ xấu hổ kiểu gì ấy. Tớ cứ run run, chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn thầy

    - Em xem qua bài làm của mình chưa_ Thầy vẫn rất kiểu nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao tớ cứ thấy kiểu gì ấy, không diễn tả được, hay có lẽ không phải vì thầy, mà là vì cậu ấy không?

    - Dạ rồi ạ_ Tớ lí nhí đáp lại, tớ nghĩ thầy cũng sẽ không quát mắng tớ đâu, vì dù sao thầy với bố tớ cũng chỗ quen biết, nhưng chẳng hiểu sao tớ cứ thấy xấu hổ lắm luôn

    - Do không hiểu bài hay còn chưa bắt kịp nhịp độ mà lại làm thế này được, thầy dậy có khó hiểu lắm không?

    - Không ạ_ Tại hôm ấy tớ bị điên mà, tính mấy cái đơn giản mà cũng nhẩm sai nữa, hình như hôm ấy, tâm hồn tớ gửi ở lớp khác mất rồi, chết thật

    - Thế hồi trước học toán vẫn ổn mà, thầy xem qua học bạ điểm tổng kết cũng đâu đến nổi, sao lại thế này được.

    - Tại hôm ấy em hơi mệt ấy ạ, em hứa lần sau sẽ làm bài cẩn thận hơn_ Tớ cố tìm cái lí do củ chuối ra để nói, hừmm tớ thấy mình giả dối ghê luôn vậy

    - Thầy sẽ bảo bố sắp xếp thời gian buổi tối qua thầy kèm thêm

    Tớ chỉ vâng vâng dạ dạ, cái gì chứ, tớ ghét toán nhất trên đời luôn ấy, đang học thêm nhà thầy cả lớp chẳng thấy đâu giờ mà qua học riêng chắc đi tự tử luôn đi cho rồi

    Tớ lén nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn đang rất chăm chú vào màn hình máy tính, vừa đẹp trai vừa ngầu, đã thế tay lại còn thoăn thoát như mua trên bàn phím vậy, chẳng bù cho tớ tập gõ mười ngón mãi mà vẫn chậm.

    Thôi bỏ đi, tớ được lên lớp học rồi, thế cũng được, ở đây sợ tim nó cứ lỗi nhịp thế này cũng không ổn. Hicc tại sao lại có người đẹp trai như vậy cơ chứ, làm tớ cứ rung động thế này, lẽ nào đây người ta gọi là thích đây ư? Không thể nào được. Nhưng mà kiểu cậu cứ làm tớ phải nghĩ đến cậu thôi, tớ cảm thấy cậu rất đáng ghét luôn, tại cậu mà tớ cứ suốt ngày thẩn thơ, lại còn hay lúng túng, mà trước giờ tớ chưa bao giờ như vậy cả. Tớ thật là đã trúng bùa rồi hay sao, tương tư, đúng là tớ rất hay tương tư, hay nghĩ đến cậu ấy, cũng bởi cậu ấy đẹp trai tới mức tớ nhìn một cái đã rung động rồi, tất cả là tại cậu ấy. Biết ở đây có cậu ấy tớ đã nhanh chóng quyết định chuyển trường khi mà ba mẹ tớ mua nhà mới trên này, đúng là tớ đã rất hối hận khi mình không chuyển lên này sớm hơn vì tớ trước kia không nỡ xa các trường cũ ấy. Nhưng dù sao thì bây giờ cũng chưa xem là muộn đâu, vẫn còn một năm học còn lại tớ được học chung trường với cậu ấy. Ôi tớ đã biết thích người ta mất rồi
     
    Hà Dương, tranthuydiemBảo_linh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  3. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 2: Bối rối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi chuyện vẫn rất ổn, tớ nghĩ nếu không gặp có khi nào tớ lại bớt thích cậu một chút không nhưng mà, haizz tại cậu ấy cứ xuất hiện trước mặt tớ, lại làm tớ rung động. Hôm ấy, tớ bị bắt đi học kèm toán, vì học thêm ở nhà thầy nên tớ ăn mặc cư tê ghê gớm, nhìn thôi đã thấy bắn bèo dễ sợ, áo phông hồng form rộng, mặc dù tớ khá lùn đấy, nhưng tớ cứ thích mặc mấy thứ rộng rộng cho thoải mái, với quần đen, cũng may tớ chưa điên để mặc quần hồng, hí hí với đôi dép gấu màu hồng cute y như tớ vậy, đi học trên trường thì tớ khá nghiêm túc, đeo balo thủ đô vàng màu tím má tớ mua, còn đi học thêm thì tớ đeo balo màu hồng dễ thương nữa, tớ rất thích màu hồng, haizz cũng may tóc tớ không dài, chứ mà dài tớ lại dây buộc tóc màu hồng cũng nên. Tớ có tận combo màu hồng đồ dùng học tập luôn, vở màu hồng nhé, bút màu hồng, thước màu hồng rồi kéo màu hồng, vân vân và mây mây, không những thế, lúc sơn tường nhà mới, tớ còn bắt bố tớ sơn cho tớ màu hồng nữa.

    Thôi bỏ cái phi vụ màu hồng đi, tớ đến nhà thầy, mặc dù hôm nay thầy có lớp dậy thêm, tuy nhiên người ta học ở phòng học thêm nhà thầy còn tớ bị đặc cách ngồi ở phòng sách nhà thầy, gần phòng thầy dậy cho tiện đi lại, hừmmm nhưng mà, mọi thứ sẽ rất ổn cho tới khi tớ đi vào, tớ suýt rụng tim ra ngoài luôn, biết gì không, thế này làm sao tớ học bài được, cái cậu crush của tớ đang ngồi học ở đấy, sao lại vậy nhỉ? Tớ có hơi thắc mắc, rồi lại hơi lúng túng, không biết mặt có đỏ không nữa.

    Cậu ấy ngẩng mặt lên nhìn, tớ thật sự rất lúng túng, nói sao cho được, tớ cứ nghĩ sẽ gặp cậu ấy lúc tớ ăn mặc gọn gàng chút chứ, nhưng mà, tớ làm gì biết cậu ấy có mặt ở đây đâu, chài ai, tớ chẳng biết sao, lúc đấy còn cười một cái, đưa tay vẫy vẫy "Hi". Hừmmm có lố quá không nhỉ? Tớ có thấy cậu ấy cười một cái rồi kéo vở ngồi qua một bên nhường chỗ cho tớ ngồi, chết chết, tim tớ lại lỗi nhịp mất rồi, ai kêu cậu cười làm cái gì, đã thế lại má lúm duyên ơi là duyên ấy. Mà tại sao lại có một cái bàn mà lại không phải là hai cái, tại sao thế, ngồi gần như thế làm sao tớ học được, hic..

    Nó hít thở thật sâu rồi mới dám bước vào bàn ngồi, tớ thấy cậu ấy đẩy cái đề qua cho tớ rồi bảo thầy đứa, oa oa lần đầu tiên tớ nghe giọng cậu ấy, ực chết tớ rồi, con trai gì mà cái giọng trầm trầm ấm ấm, tớ đã từng ao ước khi mà trên fb chúng nó cứ khoe cái thoại nói chuyện với bọn con trai giọng trầm ấm, tớ đã muốn điên rồi, giờ lại còn, nghe ngoài đời luôn này, oimeoi, giết tớ đi. Tim tớ còn đập nhanh hơn lúc chạy tập thể dục ấy, thế này làm sao tớ học bài được đây.

    Tớ lén nhìn qua bài vở của cậu ấy, là cậu ấy đang ôn thi học sinh giỏi toán quốc gia đấy, hừmm sao cậu lại giỏi đúng ngay môn tớ dốt nhất trên đời thế này, tớ lại lén lên nhìn cậu, oimeoi, muốn chảy máu mũi quá, góc nghiêng thần thánh ghê, mũi cao lại còn đẹp nữa, ủa? Sao cậu đẹp trai vậy? Cậu thì đang khá tập chung tay viết tay bấm máy tính, mé giỏi thế, ngón tay lại thon dài, chẳng bù cho tớ, hơi mập mạp một chút, ai bảo tớ tay búp măng đi.

    Haizz tại sao không phải là tiếnganh đi, để tớ có thể tự tin ngồi học cạnh cậu, còn toán thì.. bỏ đi. Tớ tìm hiểu một chút, cậu học cái lớp mà mấy đứa lớp tớ nói, lớp dành cho mấy đứa người ngoài hành tinh ấy, kiểu lớp chuyên ôn luyện học sinh giỏi quốc gia với olympic quốc tế, còn tớ thì, may sao vớt được tiếng anh để có chân học lớp chọn khối D, gọi là lớp chọn nhưng lớp tớ về độ giỏi còn thua lớp cậu đang học, và một lớp chọn ban tự nhiên nữa. Tớ không những ngu toán mà lí hóa sinh gì tớ cũng dốt, đã nói là số tớ bất hạnh ghê rồi mà.

    Tớ bắt đầu làm bài sau một hồi thẩn thơ, dường như cậu khá là chăm chú và chẳng thèm để ý tớ nữa. Toán đối với tớ mà nói, haizz thực sự tớ rất rất dốt toán. Thầy sẽ bất lực khi biết sự thật quá, thầy vẫn nghĩ là bố tớ là một bác sĩ giỏi thì tớ sẽ giỏi giống bố tớ ư? Haizz sai lầm ghê, nhiều lúc tớ đã từng nghĩ tớ có phải con của bố mẹ tớ không ấy, cả bố mẹ tớ đều tốt nghiệp xuất sắc đại học Y đã thế lại còn là bác sĩ giỏi, trái lại với tớ thì tớ dốt không những môn toán mà lí hóa sinh gì tớ cũng không biết gì. Buồn ghê, đã thế, mẹ tớ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng còn tớ thì, nhìn lại đi, khá là buồn, giá như tớ xinh gái như mẹ để cua được trai đẹp như bố. Kiểu như lúc xinh tớ ra bố mẹ tớ để dành hết vẻ đẹp và thông thông minh của tớ cho thằng em trai yêu dấu của tớ hay sao. Haizz tớ là người xấu nhất nhà tớ, thôi bỏ đi, tớ chỉ kém hơn mẹ chút thôi chứ, mà thôi, tớ không tự luyến lắm đâu, tớ chỉ cảm thấy mình hơn bị cute ấy, khá là xinh gái nữa, tớ có má bánh bao dễ thương, có má lúm, hí hí có cả tóc đẹp nữa.

    Haizzz quay lại với sự nghiệp chật vật với đống đề toán thầy đưa cho tớ, tại sao bố tớ lại có mối quan hệ thân thiết với thầy để tớ phải khổ sở thế này, giá như tớ không phải con bố tớ thì có lẽ toán đối với tớ chỉ là phù du, nhưng bây giờ thì không được, tớ phải học vì nhiều mục tiêu lắm, tớ phải học giỏi để không bị mất mặt với cậu bạn đẹp trai bên cạnh, đã thế còn không để bố tớ mất mặt được. Nhưng mà.. thở dài cái, tớ thực sự rất ngu toán mà, đâu phải cứ siêng năng là giỏi, tớ không thông minh chút nào, kiểu não chẳng có nếp nhăn ấy thế nên làm mãi mà chẳng ra gì cả. Tớ nháp tớ mấy tờ giấy mà vẫn chẳng biết giải thế nào, thầy ơi là thầy, thầy đang cho tớ làm cái thể loại bài tập gì thế này, tớ chỉ cần lấy 8 điểm thi đại học là được, sao thầy cứ cho tớ làm mấy thể loại lấy 9, 10 thề này, haizz cơ bản tớ học còn không xong đi cho tớ làm nâng cao, một phần không nghĩ ra vì thỉnh thoảng tớ còn lén nhìn trai đẹp xong lại thẩn thơ. Thôi vì sự nghiệp học hành, tớ đã quyết tâm tập chung cao độ để làm bài, nhất định không nhìn cậu ấy nữa.

    Sau một hồi tập chung tớ cũng làm được kha khá bài, còn sai chỗ nào chưa biết, thầy lên xem bài rồi kiểm tra, há há khen tớ tiếp thu nhanh mới ghê, chẳng qua tớ có động lực học thôi, chứ không thì.. thầy sẽ rất thất vọng về tớ cho xem. Lúc ra về bố còn chưa đi đón tớ nữa, tớ đành ngồi ghế đá ngoài cổng nhà thầy để chờ, lại còn bị mấy anh lớp 12 tan học ra trêu nữa, đáng ghét ghê mà, lúc ấy Thái Bảo cũng đi ra, cậu ấy cũng không ai đón giống tớ ư? Hay là nhà cậu ấy gần đây nhỉ?

    - Chưa về à?

    Ơ.. hỏi tớ sao? Nhìn quanh quanh đúng là có mình tớ và cậu ấy ở đây thôi, tức là cậu ấy đang nói chuyện với tớ đấy, hí hí

    - Chưa ai đón cả_ Tớ cười, nhưng chẳng biết có điên không nữa

    Bối rối, khá là bối rối luôn

    - Hình như từng gặp cậu ở phòng bảo vệ rồi nhỉ?

    Hử.. sao lại hình như, mà sao.. là sao nhỉ? Tớ với cậu ấy rõ ràng gặp hai lần nữa mà cậu ấy không nhớ gì ư? Còn cả hôm ở phòng giáo viên cậu ấy không thèm để ý tới tớ một chút gì sao, thực sự tớ hơi đơ mặt chút xíu, thôi dù sao cậu ấy xuất sắc như vậy làm sao thèm nhớ tới một đứa bình thường như tớ được, nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi cười

    - Cậu còn nhớ à? _ Tớ vẫn mỉm cười, mặc dù có hơi sad một chút nhé, cảm giác khá là hụt hẫng.

    Cậu ấy chỉ cười, haizzz sao nghe người ta nói xong tớ lại thấy buồn ghê ấy, tớ lại đang ảo tưởng là cậu ấy có khi để ý tớ một chút cơ chứ, mà thôi, ảo tưởng quá sẽ không tốt, tự nhủ lòng đừng thích cậu ấy nữa, vì dù sao cậu ấy cũng chẳng để ý đến tớ đâu. Theo một nguồn tin chính xác thì cậu ấy chưa có người eo nhưng không tránh được là cậu ấy đã crush ai đấy, trường lớp tớ đầy giá xinh, dù sao thì tớ cũng chẳng đến lượt.

    Cậu ấy đúng là nhà gần đây hay sao, chào hỏi tớ một cái rồi cũng đi bộ về, còn tớ thẩn thờ ở cổng nhà thầy một lúc mới được về, tại bố tớ mới từ bệnh viện về nên đi đón muộn, haizz khá là buồn buồn..
     
    Hà Dương, tranthuydiemBảo_linh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  4. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 3: Có nên tiếp tục thích cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày ngày trôi qua, mỗi ngay tớ đều cảm thấy thích cậu ấy hơn một chút, tớ đã cố gắng đi học sớm hơn để có cơ hội gặp cậu ấy, ra chơi cũng sẽ ra ngoài nhiều hơn, lúc về cũng cố nán lại một chút, hy vọng gặp được cậu. Dù học chung trường ấy, nhưng chẳng mấy khi tớ được nhìn thấy cậu, tớ vẫn rất muốn được gặp cậu mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy cậu, cả ngày hôm ấy tớ bỗng vui vẻ lạ thường, cũng chẳng hiểu sao nữa, cậu cứ như là cơn mưa rào, xuống cái cây héo vì nắng dài hạn như tớ, chẳng hiểu sao tớ thích cậu ấy một cách lạ lùng, cái cảm giác mà tớ chưa bao giờ có ở ai, có lẽ cậu ấy không biết đâu.

    Rất nhiều topic nói rằng, để kết thúc mối tình đơn phương đơn giản chính là tỏ tình, nếu được đối phương đồng ý thì càng tốt còn nếu bị từ chối thì mình cũng sẽ biết được tình cảm của người ta, tớ cũng muốn thử một lầm xem sao. Haizz

    Và một ngày tớ đứng trước mặt cậu ấy, lấy hết can đảm nói với cậu ấy

    - Tớ thực sự rất thích cậu, ngay từ lần đầu gặp tớ đã rung động bởi cậu, tớ đã từng gặp rất nhiều người đẹp trai học giỏi nhưng chưa có ai làm tớ rung động như cậu. Ngày hôm nay đứng ở đây, ngay trước mặt cậu, tớ cảm thấy mình thức sự rất dũng cảm, tớ biết nói ra những lời này cũng chẳng làm cậu thích tớ được vì cậu xuất sắc vậy cơ mà, tớ chỉ hy vọng cậu biết nhà luôn nhớ tớ mãi vẫn thích cậu dù có ra sao đi nữa.

    Tớ thức sự cảm thấy mình rất dũng cảm, lúc ấy cậu ấy chỉ mỉm cười xoa đầu tớ

    - Ngốc ạ, nhẽ ra tỏ tình phải để con trai nói trước chứ, tớ cũng rung động bởi cậu ngay từ hôm gặp ở cổng trường ấy, cũng may, cậu cũng thích tớ.

    Tớ nở nụ cười rạng rỡ

    - Nhi à.. dậy đi học kìa, đồng hồ báo thức kêu từ hồi nào rồi, dậy nhanh mẹ đi làm đây này

    Vâng, tớ bừng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mẹ một hồi rồi thẩn thờ gục đầu vào chăn, tại mẹ đấy, hiện thực luôn bất hạnh với tớ, may có giấc mơ có thể cứu vớt tâm hôn bé bỏng của tớ, đang đẹp như vậy mà mẹ nở lòng nào, hiccc mẹ thật là, đến lại giấc mơ cho tớ đi chứ, mẹ quá đáng lắm luôn.

    - Dậy đi chứ còn chui vào chăn làm gì nữa

    Tớ thở dài mãi, đập chân đập tay, mẹ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả, nhìn tớ với ánh mắt lạ kì, chắc mẹ nghĩ tớ bị hâm ư? Đúng là tớ đang tức sắp điên lên được, hiccc giấc mơ tớ ao ước hàng đêm mãi mới mơ thấy thế mẹ nỡ lòng nào gọi tớ dậy chứ.

    - Sắp muộn học đến nơi rồi đấy, dậy nhanh ba mẹ đi làm đây

    - Vầng

    Tớ vác cái bộ mặt như bánh bao nhúng nước, đầu tóc rối bù xù, uể oải bước xuống giường để vào vệ sinh cá nhân. Mẹ tớ đi làm mất rồi, haizz tớ vẫn chưa nguôi được cơn tức ấy, giờ làm sao để mơ lại được đây, có cái phép kì diệu nào cho tớ quay về giấc mơ đi mà, vừa mắt nhắm mắt mở tâm trạng rất không bình thường, vâng và tớ đã đá luôn vào cái cửa, hicc đau tới phát khóc luôn ấy, hờn cả thế giới cúi xuống ôm ngón chân đáng thương đang chảy máu của tớ, hicc số tớ đúng là rất bất hạnh mà, lết cái chân đi kiếm băng cá nhân dán vào, rồi đi đánh răng rửa mặt, mới sáng ra đã đen rồi. Tớ muốn ngồi tại chỗ khóc luôn một trận lắm rồi đấy.

    Ngón chân khá đau, nên tớ chẳng thể nào đi giày được đành đi đôi sapo màu hồng cute ở nhà tới trường vậy, vừa đánh răng vừa nhìn đồng hồ, hic không nhanh trễ chuyến xe bus còn chết nữa cơ. Vội vội vàng vàng lết cái thân tàn ma dại đi thay đồng phục chải đầu tóc rồi đeo bao lô đi xuống nhà, rất muốn chạy cho nhanh nhưng không thành, chân tớ đau ghê luôn ấy, thôi thì tớ vừa ăn miếng bánh tay cầm hộp sữa đứng đợi xe bus. Xe vừa dừng lại tớ vội vàng lên xe, tay vẫn khư khư hộp milo, tay còn lại cầm điện thoại đọc mấy cái quoest trên facebook rồi ngồi đại vào cái ghế đầu tiên, vừa nghe nhạc vừa hát nhỏ theo lời bài hát thản nhiên uống hết hộp sữa rồi bỏ vỏ vào xô rác bên cạnh.

    Lúc này mới để ý qua bên phải, tớ suýt sặc khí, ôi trời ạ, cái gì đang xảy ra thế này, hicc bảo sao linh cảm không lành mà, lại còn mùi hương quen quen, chài ai, cứu tớ đi Lê Thái Bảo.. cậu ấy đang ngồi bên cạnh tớ ư? Sao sao lúc ngồi xuống tớ không để ý cái gì vậy chứ, hic lại còn cầm hộp sữa uống một cái hồn nhiên, hic xấu hổ ghê, tớ nhìn qua thấy cậu ấy đeo tai nghe vào nghịch điện thoại một cách rất chăm chú, hy vọng cậu ấy không thấy gì cả, xấu hổ ghê vậy. Sao lâu nay tớ có thấy cậu ấy đi xe bus đâu nhỉ? Lạ ghê, hic ai mà ngờ được sẽ có ngày hôm nay đâu chứ. Tớ làm như không biết gì luôn, mặt thấy nóng nóng chắc là đỏ lắm cho xem. Từng ao ước được gặp cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy để lấy năng lượng học tập cả ngày, haizz ngay lúc này ngồi gần thế này mà tớ lại bối rối lạ thường, mong ước thành hiện thực nhưng, tớ lại thở dài được ấy, khá là bối rối.

    Lúc dừng xe xuống tới trường, tớ vừa đứng lên đã bị ai đấy dẫm vào chân đau muốn chết, tớ á một cái thế mà cũng chẳng thèm xin lỗi một câu, đã thế còn tỏ thái độ như kiểu tớ giả vờ ấy, hicc tớ đành ngồi xuống ghế tháo dép ra xem, ôi mẹ ơi bảo sao đau như vậy, máu chảy ra quá trời đất quá đất luôn. Thấm ướt cả cái băng dính cá nhân, lúc đấy tớ chỉ cảm thấy rất đau, xong hơi ngạc nhiên khi thấy bạn ngồi bên cạnh tớ bóc miếng băng dính cá nhân ở đâu ra, cúi xuống dán lại cho tớ, chẳng hiểu sao lúc đấy tớ đơ toàn tập luôn, chẳng ú ớ được gì cả, mặt bừng bừng, tim đập thình thịch, tớ chẳng biết phải làm gì

    - Đi được không? _ Cậu ấy cất cái giọng trầm trầm ấm nghe thôi đã thấy rung động

    Tớ lúc ấy thực sự rất ngố cho xem, ngơ ngác nhìn cậu ấy, act cool đứng hình mất 5s, ở cái khoảng cách gần như vậy tớ thực sự thự sự rất bối rối, được ngắm kĩ gương mặt cậu ấy hơn một chút, tớ rụng tim mất thôi

    - Cảm ơn_ Tớ thực sự đơ người chẳng biết nói gì ngoài hai từ nhạt nhẽo ấy ra

    - Cậu đứng dậy đi thử xem, đau quá thì tớ sẽ cõng cậu_ Vẫn là cái giọng trầm ấm ấy

    Hiccc tớ cũng muốn được cõng nhưng nhận ra, ôi tớ mới chuyển trường được tháng, chẳng nhẽ lại muốn tạo scandal với hotboy ư? Thôi tớ còn muốn yên ổn đi học, dù sao trong lớp cũng đẫy người không ưa tớ ấy, vì tớ vừa vào đã được cô chủ nhiệm nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đương nhiên là tụi trong lớp nhiều đứa không ưa tớ chút nào, giờ mà gây scandal thì tớ khó sống lắm nha.

    Tớ đứng lên lết cái xác xuống xe, có hơi đau đau một chút nhưng cố gắng vậy, số tớ bất hạnh quá mà, Thái Bảo, cậu ấy vẫn đi đằng sau tớ cho tới khi tớ vào lớp ấy, rồi cậu ấy mới vào lớp, đã thế mới vào lớp đã bị bạn lớp trưởng xinh đẹp săm soi là tớ không đi dép đúng quy cách, haiz sao tớ quên mất là nội quy trong trường là không đi giày thì cũng phải là dép quai hậu chứ, sao tớ lại đi đôi dép lê thế này. Tớ giải thích là chân tớ bị đau thế mà chẳng ai nghe, lại quy tớ vào tội không chấp hành nội quy, bỏ đi khi người ta ghét mình rồi làm cái quái gì chẳng bị ghét, mặc kệ vậy, hôm sau tớ sẽ nói với cô

    Lúc đấy tớ về chỗ ngồi, tháo dép ra cho chân thoải mái một chút, có bạn lớp tớ đi qua vô tình nhìn thấy rồi lại nhìn tớ, rồi lại nhìn chân rồi lại nhìn mặt tớ, tớ chẳng hiểu cái gì luôn

    - Của Lê Thái Bảo đúng không? _ Cô bạn hỏi nhỏ

    Sao cậu ấy biết ta? Tớ thắc mắc ghê vậy

    - Hối lộ đi tôi sẽ giữ bí mật cho bà, he he nhìn đã thấy có gì đấy mờ ám rồi nha

    Tớ thực sự vẫn rất ngơ ngác, cô bạn có vẻ cũng đoán tớ không hiểu gì hay sao ấy nên mới ngồi xuống gần tớ nói nhỏ

    - Muốn yên ổn thì tháo ngay cái băng dính cá nhân ấy ra, lớp trưởng đại nhân mà thấy cậu sẽ chẳng yên ổn đâu, băng dính cá nhân độc nhất của mình Lê Thái Bảo dùng, nhìn là biết liền luôn ấy, với lại, bà mới vào nên chưa biết, lớp trưởng crush Thái Bảo ngay từ hồi vào lớp 10 cơ, mà có vẻ như cậu ta cũng có tình ý với lớp trưởng, cũng hay giảng bài cho lớp trưởng lắm. Mà kể ra cũng được, lớp trưởng vừa xinh gái vừa học giỏi mỗi tội hơi chảnh xíu, cũng hợp với cậu ta

    Lớp trưởng crush Thái Bảo sao? Tớ nghe xong quả thực hơi buồn thật, để mà so sánh một cách công bằng tớ chẳng là gì với lớp trưởng- Hạ Vy, vừa xinh gái vừa học giỏi, đúng là cụm từ dành cho cậu ấy đã thế lại còn rich, ăn mặc toàn đồ hàng hiệu, giọng nói thì dễ nghe, cậu ấy thực sự có rất nhiều người thích nhưng chỉ thích Thái Bảo, tớ thực sự không sánh nổi rồi.

    - Thái Bảo cũng có tình cảm với cậu ấy à

    - Chẳng không à, trước cũng có hôm chở cậu ấy đi học, đón về rồi giảng bài cho, mua đồ ă sáng cho lớp trưởng, còn hay xoa đầu lớp trưởng kiểu kiểu không biết dùng từ gì được nhỉ? Lại còn hay cười với lớp trưởng ấy, dù sao cũng xứng đôi vừa lứa, nếu mà bà có trót crush Thái Bảo thì cũng từ bỏ đi, tôi nghĩ cậu ta thích Hạ Vy hơn. Thôi tôi đi làm bài tập đây, tôi chỉ nói vậy thôi.

    Cô bạn nói xong làm tớ đơ mặt thực sự ấy, đúng vậy, tớ hoàn toàn thua kém Hạ Vy, không những Hạ Vy mà trong trường còn rất rất nhiều gái xinh crush cậu ấy, tớ không có cửa đâu, haizz dù sao cũng chỉ là tình cảm nhất thời, chỉ là chút rung động thôi mà, cũng chẳng sao, tớ là con người có thể thích một cách điên đú cũng có thể không thích nữa, chẳng qua là cảm thấy hơi tiếc nuối như kiểu vừa mất đi thứ gì đấy ấy, hơi hụt hẫng một chút, bởi tớ cứ kiểu hy vọng rồi mơ tưởng viễn vông một chút, nên có lẽ là hơi thất vọng ấy.

    Chẳng biết lúc ấy nghĩ gì tớ cúi xuống tháo xuống băng dính cá nhân ra rồi ném xuống xô rác của lớp, chỗ ấy vẫn chảy máu một chút sau lần bị dẫm vào trên xe, kệ đi, xuống phòng y tế xin cái khác là được. Chẳng nghĩ ngợi tớ đứng lên đi ngay xuống phòng ý tế, mặc kệ đau cũng được, hừmmm cảm giác thật khó chịu mà. Tớ vẫn rất bình thường cho tới lúc đi ngang qua cầu thang, tớ nán lại nhìn một chút, tớ thấy Thái Bảo đưa vở cho Hạ Vy còn xoa đầu cậu ấy, cười rất tươi nữa. Tớ cũng từng rung động vì nụ cười ấy, giờ thì, khẽ thở dài, bông hoa chẳng thuộc về ta, bỏ đi, coi như tớ chưa từng thích cậu ấy vậy. Đúng lúc cậu ấy ngẩng mặt lên nhìn thấy tớ và tớ cũng thấy cậu ấy, vội cụp mắt xuống tớ đi về lớp vậy, cứ như tâm trạng của kẻ vừa bắt quả tang người yêu cắm sừng mình vậy ôi tớ điên mất rồi. Hít thở sâu một chút, chẳng sao cả, không thích nữa thì thôi chứ sao. Chỉ là buồn một chút nhưng rồi sẽ hết thôi, cảm giác lần đầu tiên mới bị rung động hồi hy vọng rồi lại thất vọng, haizz ai hiểu cho nỗi khổ của tớ cơ chứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
  5. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 4: Vẫn cứ thích cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tớ cứ nghĩ rằng nếu cố không thích ai nữa thì cũng sẽ không thích nữa, nhưng có lẽ là tớ đã sai. Tớ cho là mình đã chẳng còn hy vọng gì về cậu ấy, chẳng còn thích cậu ấy một chút nào, tớ cố tránh những nơi nào dễ gặp cậu ấy nhất, cố không nghĩ đến cậu ấy một chút nào cả, cố tìm cách để ghét cậu ấy, hicc nhưng tớ thực sự không phải con người mạnh mẽ như vậy. Có vẻ như ông trời giúp tớ ấy, học kèm toán nhà thầy, nhẽ ra là tớ và cậu ấy học chung ở phòng sách nhà thầy nhưng nay thầy lại cho tớ làm bài test kết quả, thầy sợ cậu ấy sẽ nhắc bài cho tớ hay sao mà lại cho tớ lên phòng của em nhà thầy học cùng với con bé, hừm như thế cũng được vì dù sao tớ cũng không muốn gặp cậu ấy. Nếu như trước gặp cậu ấy tớ sẽ nhìn rồi cười chào hỏi một cách thân thiện, còn giờ gặp cậu ấy tớ chỉ tìm cách lánh đi thôi, nếu cứ nhìn cậu ấy, e rằng tớ sẽ càng thích cậu ấy mất, tớ thật cảm thấy thất vọng về bản thân mình mà, có mỗi việc không thích cậu nữa mà mãi không làm được ấy. Có cố gắng thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy tớ lại rũ bỏ lí trí, tớ cũng chẳng bao giờ dám hy vọng cậu ấy sẽ có tình cảm với tớ, tớ đành đơn phương người ta vậy. 17 tuổi giống tớ, có lẽ chưa hề có cái nhìn nhận đúng đắn hơn, có lẽ yêu mà không dám nói, tớ chỉ mong mỗi ngày nhìn thấy cậu ấy thôi, lấy cậu ấy để làm động lực cố gắng học tập tốt.

    Cuối buổi học kèm tớ cố nán lại nói chuyện với em nhà thầy một chút, vì dù sao bố tớ cũng chưa đếm đón, với lại một phần để tráng mặt cậu ấy. Được cái con bé nhà thầy hợp với tớ ghê ấy, nói chuyện cũng khá thú vị, tuy nhiên tớ vẫn nhớ đế ra về nữa, con bé thì cũng lẽo đẽo theo tớ xuống nhà, bám lấy tớ mãi ấy.

    Mọi thứ sẽ chẳng sao nếu khi tớ xuống dưới nhà, gặp ngay Thái Bảo và thầy cũng mới đi ra, có lẽ hôm nay sửa nhiều bài tập nên giờ này mới về

    - Ơ thầy tưởng về rồi_ Thầy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tớ

    - Chị Nhi ở lại chơi với con đấy bộ ạ, con thích chị Nhi lắm luôn, chị ấy vừa xinh gái vừa hiền, con cũng muốn có chị cơ

    Tớ lúc đấy chỉ biết đứng cười, tuy nhiên là tớ chẳng dám liếc mắt nhìn cậu bạn đứng cạnh thầy, còn thầy chỉ biết lắc đầu cười nhìn con bé

    - Anh Thái Bảo, anh có thích chị Nhi giống em không, chị Nhi thật là dễ thương mà

    Hicc tớ thực sự đỏ hết cả mặt, chẳng biết nói gì luôn ấy, kiểu ngại ngại ấy, con bé này có cần hồn nhiên quá vậy không chứ

    Lúc ấy vợ thầy cũng là cô dậy văn yêu quý của tớ đi ra còn trêu tớ

    - Cô thấy cũng hợp nhá, nhưng thôi đang học cũng đừng yêu đương gì cả, đợi Thái Bảo nó thi xong rồi tính cũng được

    Cô nói xong con bé nhà thầy thích thú ghê lắm, thầy cũng thấy cười còn Thái Bảo cậu ấy chỉ cười nhẹ, thái độ gì chứ, tớ cũng cười cho qua, sao lại cứ trêu tớ thế nhỉ? Tớ thực sự chẳng biết nói gì cả luôn ấy.

    - Em xin phép về trước đây ạ_ Tớ cười chào thầy cô rồi ra về

    - Bố đã tới đón đâu

    - Chắc sắp rồi đấy ạ, em đứng ngoài cổng đợi cũng được ạ, em về đây ạ

    Rồi tớ vẫy tay cười với bé nhà thầy rồi đi ra cổng đợi bố, đưa tay nhìn đồng hồ haizz 9h50 phút rồi sao bố còn chưa đi đón tớ chứ.

    Tớ cố tránh mặt người ta sao cứ chẳng thành thế nhỉ, càng tránh càng thấy gặp ấy. Tớ một mình ung dung đứng đợi bố, đeo earphone nghe nhạc, dạo này nhạc việt nhiều bài hay ghê luôn ấy. Thời tiết có vẻ ngày càng se lạnh, tớ thích cái cảm giác này nhất ấy, không quá nóng nực cũng không quá lạnh buốt, vừa thế này thú vị hơn. Do tớ ngại thầy cô lại bắt vào trong nhà đứng nên đành né ra xa cổng một chút, giả vờ như kiểu tớ đã về, haizzz tuy là thầy cô không thấy nhưng có vẻ như đám thanh niên đi đường cũng thấy tớ rồi, chúng qua vòng đi vòng lại xe rồi còn dừng ngay trước mặt tớ

    - Chào em

    Tớ hơi cau mày, xem như chẳng nghe gì, vẫn nhẩm theo lời bài hát đang nghe, rắc rối ghê luôn vậy, mấy cái tên này sao lại có rảnh tới mức này chứ, chúng nó cứ lòng vòng lởn vởn trước mặt tớ ấy, haizz thực sự mà có võ tớ sẽ đáng chúng rồi đấy, tiếc là thứ bánh bèo như tớ làm được gì chứ

    - Em xinh gái nhỉ? Mấy tên đấy cứ đứng cạnh tớ rồi ghé sát mặt làm tớ khó chịu ghê ấy, bực mình quá, một phần cũng sợ sợ, tớ né qua một bên, liếc nhìn đồng hồ, sao giờ bố còn chưa đi đón tớ nhỉ?

    Tớ khó chịu ghê ấy, né kiểu gì chúng cứ cũng lấn tới được, đáng ghét vậy.

    - Tránh ra xem nào, phiền ghê vậy ấy

    Điên tiết quá tớ gắt lên, bực mình vậy, đành đi gần lại cồng nhà thầy hơn chút cho chúng nó đỡ đo theo, vừa đi vừa ấn số gọi cho bố thì tớ lại cụng đầu vào cái gì đấy khá mềm, ngẩng mặt lên nhìn tớ suýt đơ luôn ấy, nếu không có cái bàn tay của Thái Bảo có lẽ tớ đã đâm luôn vào cây cột đèn đường rồi, sao cậu ấy biết tớ sẽ đâm đầu vào mà để tay ở đấy chứ, hicc cậu ấy lại làm tớ rung rinh rồi.

    - Cảm ơn_ Tớ lí nhí mãi mới nói ra được ấy, tớ thấy tim lại đập rộn ràng lên rồi, chẳng nhẽ công sức bao lâu nay của tớ lại đổ sông đổ biển hết rồi ư?

    - Sau đừng đứng đấy nữa

    Cậu ấy nói bằng cái giọng ấm ấm quen thuộc, hic tớ lại rung động mất rồi, làm cách nào để tớ thôi thích cậu ấy đây. Nhiều lúc tớ cảm thấy bản thân mình đáng ghét ghê vậy

    Tớ gọi cho bố mãi không nghe mây rồi tới gọi cho mẹ, hicc mẹ bảo là bố có ca mổ đột xuất nên không đi đón tớ được, vừa gọi cho mẹ và giờ mẹ mới bắt đầu đi, bảo tớ đứng đấy đợi một lát. Tớ vâng vâng dạ dạ rồi đành đứng đợi, tớ thấy Thái Bảo vẫn đứng đấy, mặc dù đám thanh niên kia bỏ đi rồi, tớ chẳng nói gì cậu ấy cũng chẳng nói gì, tay nghịch điện thoại, sao cậu ấy không về đi, có khi nào đứng cùng tớ không nhỉ? Thôi bớt ảo tưởng chút đi nào.

    Mãi 10 phút sau mẹ mới lên đón tớ ấy, Thái Bảo cậu ấy chào hỏi mẹ tớ lễ phép rồi mới đi về, làm mẹ còn bảo tớ mới chuyển lên được 1 tháng đã có người yêu, đã thế còn không nói với mẹ, oan ghê vậy, yêu được Lê Thái Bảo tớ đã không phải khổ sở như vậy, tiếc là người ta chẳng thèm để ý đến tớ, mẹ chẳng nhìn ra sao, mẹ nghĩ tớ tài giỏi tới mức đấy sao. Thôi bỏ đi, tớ đi về còn nhiều bài tập ghê luôn ấy, tớ phải cố gắng chẳng để thua đứa nào trong lớp đặc biệt là Hạ Vy, để không làm ba mẹ mất mặt, không uổng công thầy dạy toán và cô chủ nhiệm. Đáng nhẽ ra tớ học ban tự nhiên đấy, theo khối B để sau thi Y nhưng tiếc là sau một vài tháng tớ phải chuyển khối vì tớ học chẳng biết gì cả, bố tớ đành chấp nhận cho tớ chuyển qua khối D học, và chuyển trường qua đây tớ vẫn chỉ có thể học khối D, nên tớ thực sự không muốn làm bố mẹ thất vọng nữa, một phần tớ muốn cạnh tranh với Hạ Vy, xem cậu ấy giỏi tới mức nào, vì tớ ghét cảm giác thua kém người khác.
     
    Hà Dương, Bảo_linhMoonlin thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  6. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 5: Scandal

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tớ vẫn luôn cố gắng dậy sớm hơn, ăn sáng đầy đủ, rồi đi xe bus tới trường, hy vọng cũng sẽ được gặp lại cậu ấy lần nữa trên xe, nhưng chỉ một lần duy nhất và sau đấy chưa hôm nào tớ thấy cậu ấy đi lại. Ở lớp tớ luôn cạnh tranh công bằng với Hạ Vy, ngoài trừ toán ra tớ chẳng thua kém cậu ấy môn nào, văn với Anh tớ còn bỏ xa cậu ấy tớ, hicc nhưng biết không nhờ có toán mà Hạ Vy có thể được Thái Bảo chú ý hơn tớ này, tớ tham gia đội tuyển học sinh giỏi tiếng Anh còn Hạ Vy thì toán, mà các bạn ban tự nhiên thì nhiệt tình giúp đỡ các bạn khối D thi toán như Hạ Vy lắm, vậy nên ngày nào tớ cũng thấy Hạ Vy cầm sách vở đi hỏi bài Thái Bảo, hic những lúc đấy tớ chỉ ước mình học giỏi toán lên ấy. Tớ từng đọc rất nhiều quoest hay, người ta bảo: "Thời đại bây giờ thích ai đó là chuyện thường tình rồi. Nếu mà em thật sự thích một người thì hãy chôn sâu tình cảm đó vào trong tim mình. Một chuyện tình hấp tấp thường không có kết quả đâu.

    Nhưng mà lúc nào em thấy nhớ người ấy thì mở vở ra làm một câu Toán, cứ nhớ một lần lại làm một câu. Cho tới khi tốt nghiệp, đêm cái quyển vở đầy bài tập Toán đó, tặng cho cái đứa đó, nói cho nó biết là 3 năm qua em nhớ nó bao nhiêu lần là làm bấy nhiêu câu. Chắc chán nó sẽ cảm động"

    Có khi nào tớ cũng nên tích cực học toán, chẳng mong cậu ấy cảm động chỉ là muốn giỏi toán để có thể tự tin nói chuyện trao đổi bài với cậu ấy một chút.

    Hôm từ cantin đi về lớp, tớ đi ngang qua ghế đá thấy Hạ Vy với Thái Bảo đang ngồi đấy, Thái Bảo đang giảng bài cho Hạ Vy, nhìn khá là xứng đôi vừa lứa, tớ cũng muốn được cậu ấy giảng bài cơ. Nhưng càng suy đi tính lại, tớ nên chấp nhận sự thật là tớ không có cửa rồi. Ở cái khoảng cách gần như vậy tớ chắc chẳng học nổi đâu.

    Chẳng biết đi đứng kiểu gì mắt mũi để đâu tớ vấp một cái và ngã nhào xuống đất, chỉ cảm thấy rất đau khuỷu tay và đầu gối, khá tức ngực nữa, lại còn xấu hổ nữa chứ, bao nhiêu là người đang nhìn vào tớ ấy, chẳng hiểu lúc đấy là sao tớ nấc nghẹn rồi khóc nữa, thấy tủi thân lắm luôn ấy, tớ chỉ biết có người đỡ tớ đứng dậy, chẳng cần giữ hình tượng gì cả, tớ vừa đi vừa khóc nhìn đáng thương vô cùng, chẳng cần biết ai nhìn hay không, tớ khóc cho tới lúc đi vào lớp, mấy đứa lớp tớ nhìn tớ như sinh vật là, cũng chẳng đứa nào lại giúp tớ khi khuỷu tay và đâu gối đang chảy máu ra cả. Dù sao tớ bị anti quá nhiều trong lớp mà.

    Tủi thân thực sự rất tủi thân, tớ khóc không nín được luôn ấy, ngoài cửa sổ cửa chính tụi nó kéo đông đông tới nhìn xem tớ bị làm sao, bộ có gì đáng xem sao, hừm sao chúng nó đáng ghét thế không biết, đã thế là còn nói cái gì mà chưa gì đã khóc, hừ khóc thì đã soa chứ, cứ thử ngã giữa sân trường đi rồi biết.

    Xót xa nhìn khuỷu tay với đầu gối, hic giữa cánh tay và cái chân tráng như thế là bị trầy xước chảy máu ra như vậy thì làm sao chứ, lại còn bám bụi vào nữa, mấy đứa kia cũng tản ra hết rồi, còn tớ chẳng thể nào ngừng khóc, cứ nấc mãi ấy, rồi ai đấy kéo tay tớ ra, tớ mới ngẩng măth lên nhìn thì thấy Lê Thái Bảo, cậu ấy đang ngồi ở cái bàn trước mặt cái bàn tớ, tay cầm bông gạc với nước khử trùng. Cậu ấy nhìn tớ rồi khá là nhẹ nhàng xử lí vết thương ở khuỷu tay giúp tớ, cả lớp xì xào cả lên, mấy đứa ngoài cửa lớp cũng hóng, tớ thấy Hạ Vy còn nhìn tớ với ánh mắt chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống, không muốn tạo scandal chút nào

    - Để tớ tự làm cho_ Tớ nghẹn ngào nói, dù sao cũng mang tiếng con bác sĩ chẳng nhẽ lại không biết làm mấy cái này sao

    Nhưng cậu ấy chẳng có ý định đưa cho tớ, nhanh chóng xử lí xong rồi băng lại cho tớ. Tớ cứ sụt sịt mãi ấy, chẳng nín được, nhiều khi chẳng hiểu sao mình dễ khóc như vậy, nhưng ai cứ thử ngã ôm trọn đất giữa sân trương như tớ thì sẽ biết thế nào, tất cả là tại mắt mũi tớ để ở đâu ấy, tự nhiên thấy cái cảnh không nên thấy rồi tâm trạng khá không thích rồi đi ngã luôn.

    Tớ nói cảm ơn rồi đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi, tớ không muốn làm trung tâm mọi ánh nhìn khi mà được hot boy xử lú vết thương dùm đâu. Nhìn mặt tớ chắc thảm ghê lắm, nên tớ muốn đi rửa mặt, dạo này bị nghiệp quật suốt ấy, ăn ở đâu đến nổi nào đâu chứ. Nhưng tớ vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại giúp tớ, hay chỉ là cậu ấy thấy tớ có chút tình cảm với cậu ấy rồi thả thính tớ ư? Hay là cậu ấu cảm thấy có lỗi khi tại nhìn cậu ấy mà tớ bị ngã, hay là cậu ấy cũng thích tớ, haizz bỏ đi tớ ảo tưởng quá rồi

    Vào lớp đúng tiết cô chủ nhiệm, cô nhìn tớ không khỏi ngạc nhiên

    - Sao vậy Linh Nhi?

    - Em bị ngã ạ

    - Đi đứng kiểu gì không biết, có đau lắm không?

    - Không sao ạ

    Cô nhìn thấy cái mặt tớ chán đời luôn ấy, lại còn thấy tớ khóc nữa, nhưng cô đoán tớ không muốn nói nên cũng chẳng hỏi nhiều, tớ muốn đi về và ngủ một giấc

    Sau vụ scandal này tớ lại được nổi tiếng khi tụi nó chụp cả ảnh lúc tớ ngã ở sân trường rồi ảnh lúc tớ khóc cho tới ảnh lúc Thái Bảo xử lí vết thương dùm tớ, đăng lên confession của trường không biết ai rảnh vậy luôn. Đa phần chiều hướng là ném đá tớ luôn, bảo tớ giả vờ gì chứ, rồi comment nói tớ thế này thế kia, thực sự muốn nhảy vào nói cho rõ ràng luôn nhưng suy đi tính lại cũng mặc kệ, rồi ngay sau đó một lúc tài khoản facebook của tớ bị rip luôn, ai chơi kì ghê vậy, sao lại cư xử kiểu trẻ con thế nhờ. Khá là bực mình với một số hành động của một số người đáng ghét, thế kỉ 21 rồi là sống lỗi thế không biết. Nhưng dù sao lát tớ sẽ nhờ anh tớ lấy lại dùm, anh họ tớ học công nghệ thông tin, chắc cũng biết mấy cái này chứ nhỉ?

    Thấy tớ bị đau mẹ cũng chẳng bắt tớ làm việc nhà, thế là tớ được ung dung nằm ở sopha xem TV, không dùng điện thoại tớ còn có TV mà, đầy phim hay đang chờ tớ ấy

    Lâu nay tớ vẫn cứ nghĩ, trường hiện tại tớ đang học là một môi trường đáng để học, đâu ai ngờ rằng ở cái trường xuất sắc hàng đầu tỉnh như vậy mà lại có kiểu học sinh ý thức kém như vậy luôn.. Càng nghĩ tớ càng thấy mình chẳng làm gì sai nên cũng chẳng cần phải thấy có lỗi bới ai, càng không nên quan tâm người khác nói gì về mình, bố ẹm sinh ra đâu phải để làm vừa lòng người khác. Hicc nói vậy thôi chứ tớ tức kinh khủng, chỉ muốn đánh nhau luôn, nhưng chợt nhận ra võ thì không có chân tay thì yếu ớt có đến thể dục còn chưa đạt thì tính gì mà đòi đánh người ta. Hicc số tớ đã nói là rất bất hạnh rồi mà.

    Lấy cớ bị ngã tớ viết đơn xin phép nghĩ ốm rồi đứa bạn gần nhà nhưng học lớp khác nộp dùm, không quên nhờ mẹ gọi cho cô chủ nhiệm xin phép cho tớ nghỉ, tớ còn giả vờ mệt mỏi dữ lắm, tới mức không dậy được, còn kêu sốt nữa, hicc nhưng tớ quên mất mẹ là bác sĩ mà, làm sao qua mắt mẹ được mẹ bảo tớ có mà lười học ấy, nhưng thấy khuôn mặt đáng thương của tớ và vết thương ở đầu gối và khuỷu tay khá nặng nên mẹ cũng đành xin cho tớ nghỉ học. Ở nhà tớ có thể xem phim và ăn uống thoải máu, dù sao hôm nay không có toán với tiếng anh tớ cũng chẳng thích học, với lại đi học nhìn mặt tụi kia cũng thấy đáng ghét.

    Tớ chẳng hiểu sao từ hôm vào lớp đã thấy tụi con gái lớp tớ nhìn nhìn tớ rồi soi soi rồi sau đó đi bịa ra cả đống chuyện nói xấu tớ với tụi lớp bên, con bạn gần nhà tớ nói tớ mới biết, kiểu như tụi nó cứ thấy người mới là tỏ thái độ vậy hay sao ấy, hay là ghen tị là tớ xinh gái hơn chúng nó, à trừ Hạ Vy ra nhia. Tớ không xinh gái bằng Hạ Vy đâu nhưng cứ thừa hơn mấy đứa con gái trong lớp, chẳng hiểu sao chúng nó lại ghét tớ, hay là tại vì cô suốt ngày cứ Linh Nhi Linh Nhi không gọi tên chúng nó nên chúng nó ghen tị hay sao. Thôi bỏ đi, sống sao cho vừa lòng chúng nó. Chẳng có nhẽ chuyển sang ban tự nhiên học cho ít con gái, tớ nghe nói lớp chọn ban tự nhiên có 5 đứa con gái mà 35 đứa con trai lận, học bên đấy bớt thị phi, dù sao bọn con gái nên đấy nó tập chung học chẳng thời gian đâu mà đi săm soi tớ làm gì. Haizz giờ mà tớ quyết định chuyển khối người vui vẻ nhất là bố mẹ tớ ấy. Nhưng tớ không thể rời xa tiếng Anh được, tớ còn đang ôn thi học sinh giỏi nữa cơ mà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2019
  7. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 6: Mưa..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay tự nhiên tớ nổi cơn muốn tự đi xe tới trường, thế nên mẹ bảo để đề phòng trời mưa to đã bỏ cả ô và áo mưa và giỏ xe cho tớ, mẹ cứ làm như chuyện lạ lắm không bằng ấy.

    Thời tiết hôm nay khá là mát mẻ, hơi se lạnh một chút, sau những ngày lùm xùm được hotboy xử lí vết thương dùm thì mọi chuyện có lẽ lắng bớt xuống một chút, tớ chưa bao giờ lên tiếng hay nói gì về sự việc ấy cả vì tớ cảm thấy nó chẳng đáng gì cả, dù sao nó cũng chỉ là một việc bình thường thôi mà, chẳng hiểu sao tụi nó cứ làm quá lên ấy, còn facebook thì tớ cũng lấy lại được rồi. Chỉ mỗi tội sau hôm ấy tớ từ một đứa mới chuyển trường về không ai biết mà sau thì cả trường ai cũng đều biết.

    Mới ngồi vào bàn được một lúc thì tớ thấy tụi nó nhốn nháo chạy đi đâu ấy, con bạn ngồi bên cạnh cũng kéo tớ chạy đi mặc tớ chưa hiểu chuyênh gì xảy ra cả, cảm thấy rất nhiều người kéo nhau đi và tớ cũng tò mò nên nhanh chân chạy theo, vừa đi con bạn bên cạnh vừa giải thích là em hot girl khối 10 tuyên bố tỏ tình với Lê Thái Bảo trên confession của trường, ôi trời, nghe có vẻ thú vị ghê, tớ cũng muốn đi hóng.

    Hicc tới lớp chọn của ban tự nhiên, người đông chen chúc nhau, tớ lùn nên chẳng thấy gì cả, chen lấn dẫm cả len chân nhau, bằng mọi giá được vào trong để xem, hí hí tớ cũng chẳng vừa chút nào, tận dụng mọi khe hở để chui được lên trên không quên kéo tay con bạn cùng bàn. Oa oa đúng là hot girl khối 10, xinh gái ghê luôn, vừa trắng vừa body đẹp, quá đẹp, tớ ngưỡng mộ nhỏ này ghê, dũng cảm vậy luôn, chẳng giống tớ thích người ta mà không dám nói ra, tớ thấy Hạ Vy cũng đứng gần đấy, cũng gần chỗ tớ đang đứng, mặt chẳng dễ ưa chút nào, vâng nhân vật chính của chúng ta đang ngồi học rất nghiêm túc trong lớp, mặc cho cả thế giới đang hò hét ầm ầm ngoài này, oa oa thần thái tốt ghê vậy, lại còn đẹp trai nữa, nhưng nếu như bây giờ cậu ấy đồng ý thế thì chắc tớ sẽ buồn lắm, dù sao khả năng rất cao vì nhỏ này xinh gái ghê. Hóa ra cũng đâu phải mình tớ thích cậu ấy đâu nhỉ?

    Nhỏ đấy tự tin ghê, tay cầm bó hoa, hicc đã bao giờ tớ được chứng kiến cảnh con gái đi tỏ tình thế này đâu chứ, nhưng nghe lóng ngóng được rằng đây đâu phải lần đầu Lê Thái Bảo được tỏ tình đâu, có hồi mới lên lớp 10 còn có mấy chị lớp trên xuống tỏ tình với cậu ấy cơ mà, cũng bởi vì cậu ấy quá đẹo trai thôi.

    Và nhỏ lớp 10 đã bước chân vào lớp và đi tới bàn của Lê Thái Bảo, điện thoại bật chế độ quay từ lúc nào rồi, ai ai cũng giơ điện thoại lên quay, đương nhiên là không có tớ rồi.

    Cảm thấy xung quanh khá là sôi động, sắp vào lớp rồi không nhanh là đánh trống mất cho xem.

    - Lê Thái Bảo, em thực sự thích anh, anh có thể cho em cơ hội không?

    Và sau đó thì, ôi mẹ ơi tớ muốn thủng tai luôn, tụi kia hò hét ghê quá, nhỏ đấy vẫn nở nụ cười tươi như hoa nhìn Thái Bảo, nhỏ này học ban tự nhiên hay là ngu văn quá vậy, tỏ tình nhạt nhẽo thế này sao, mà thôi, dù sao nó còn không dám đứng trước mặt người ta cơ mà.

    Lúc này Thái Bảo ngẩng mặt lên nhìn nhỏ đấy, không nói quá to cũng quá nhỏ ba từ "Anh xin lỗi", và sau đó lại tiếp tục là tiếng hò hét, tớ thì thở phải nhẹ nhõng, nhìn khuôn mặt đáng thương của nhỏ kia chẳng hiểu sao tớ vui lạ thường

    - Không sao, em vẫn tiếp tục theo đuổi anh cho tới ngày anh đồng ý

    Ồ má ngầu ghê, tớ ngưỡng mộ nhỏ đấy ghê vậy, tớ lại có thêm một đối thủ mạnh nữa đay mà. Mấy đứa con trai ghen ăn tức ở với người ta bình luận là chắc chắn Lê Thái Bảo có vấn đề về giới tính luôn, đầy gái xinh tỏ tình mà chẳng thích đứa nào. Tớ thật muốn đấm cho chúng nó một cái mà, người ta chuẩn men thế kia cơ mà, à khồn phải là tớ tin là như thế chứ tớ cũng đã biết gì đâu

    Có lẽ không gì dập tắt được không khí náo nhiệt ở đây bằng tiếng trống vào lớp, hết phim hay xem rồi tớ lại len qua từng lớp lớp người để về lớp, tâm trạng vui vẻ lạ thường

    Con bạn cùng bàn tớ chỉ bĩu môi nói nhỏ lớp 10 ấy xinh gái mỗi tội không có cửa, Thái Bảo mà thích gái xinh chắc cậu ấy có người yêu từ lâu rồi chứ, cậu ấy nổi tiếng cả trong trường lẫn ngoài trường tới mức facebook vài chục lượt follow cơ mà, dù sao người ta cũng là hàng cực phẩm, không thể là của riêng ai được, phải để cho mọi người cùng ngắm chung chứ nhỉ? Còn tớ sau phi vụ này thì càng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ tỏ tình với cậu ấy đâu, nhỡ bị từ chối, à mà 99, 99% là bị từ chối thì tớ sẽ xấu hổ lắm, mà tớ lại là con người da mặt mỏng lắm luôn, chắc bị từ chối tớ chỉ có nước ở nhà không dám ra đường luôn quá.

    Haizz làm gì khi crush của bạn có quá nhiều người thích, câu hỏi này xuất hiện trên một topic ở facebook, đọc rồi nhưng giờ tớ mới nghĩ đến. Thôi kệ, cứ kiễn là khi cậu ấy chưa có người yêu thì tức là mình vẫn có cơ hội, mặc dù nhỏ xíu nhưng vẫn hy vọng một ngày crush thích lại mình

    Giữa tiết cuối thì trời mưa tầm tã, lại có sấm chớp, kiểu gì mẹ cũng đang cười cho xem, sao mẹ lại nói đúng thế chứ, một phần vì thời tiết nay thất thường ghê, đang se lạnh mà có mưa mới lạ, nhưng không sao tớ đã có áo mưa rồi.

    Ra về thì phần lớn lớp tớ chúng nó đi xe bus không thì có phụ huynh đưa đón, haizz còn mấy ở lại đâu, mưa to ghê, mà ô thì để ngoài nhà xe ấy, gần tớ cũng có Hạ Vy, nàng cũng chưa ra nhà xe được vì không có ô. Thôi thì đứng đợi lúc cũng được, đứng nhìn mấy đứa có người yêu che ô cho ra nhà xe mà nhìn lại mình buồn lòng, dù sao mình cũng đâu đến nổi nào, lại nhớ đến câu nói "Thanh xuân như một cơn mưa rào, đợi mãi chẳng thấy anh nào che ô"

    Đúng lúc ấy tớ thấy Thái Bảo cũng đi xuống hành lang chỗ bọn tớ đang đứng, vừa thấy cậu ấy Hạ Vy như kiểu cá gặp nước, à mà không dùng từ gì cho đúng nhỉ? Nhỏ tươi cười rồi đi lại chỗ cậu ấy, tớ chỉ bĩu môi, có cần thiết cứ tỏ ra tình cảm vậy không? Đành né ra một bên mà đứng vậy, lướt lướt điện thoại đọc mấy cái quoest hay hay rồi tủm tỉm cười, lúc sau ngẩng mặt lên đã thấy người ta chạy ra hết rồi còn mình tớ ấy, dù sao mưa nhỏ hơn một chút rồi, chắc đành chạy ra vậy, tay che đầu rồi cứ thế cắm cúi chạy cho nhanh.

    "Bộp" Tớ vừa lao đầu vào ai đấy, làm từ lùi lại mất mấy bước, tớ bất cẩn quá, đang tính ngẩng mặt lên xin lỗi người ta thì tớ suýt đứng hình mất mấy giây, là Lê Thái Bảo, cậu ấy tay đang cầm cái ô, đang che luôn cho tớ, oa oa lúc đấy tớ chỉ sướng phát điên lên ấy, mặc dù vẫn có chút ngại ngùng xấu hổ, cảm giác như trong ngôn tình vậy, vui lạ lùng, cứ thỉnh thoảng cậu ấy lại làm tớ đốn tim. Hê hê nhưng mà để tránh bị săm soi tớ đành xin lỗi rồi nhanh chân chạy ra nhà xe, càng nghĩ có khi nào cậu ấy vào đón tớ không, haizz là tớ lại ảo tưởng rồi còn đâu..

    Mặc dù mưa nhưng tớ vẫn cảm thấy vui vui, chẳng hiểu vì sao nữa. Ra nhà xe tớ vẫn thấy Hạ Vy đứng đấy, rồi nhìn tớ cái rồi quay mặt đi, hứ thái độ gì vậy chứ. Tớ ung dung mặc áo mưa rồi chuẩn bị dắt xe ra về thì thấy Thái Bảo cũng lấy xe ra và chở thêm Hạ Vy nữa, đang vui tự nhiên lại buồn mà, nhìn người ta tình cảm mà nhìn đau lòng, đây là kết cục chung của những người đơn phương ư? Tớ lại cảm thấy thời tiết hôm nay rất là xấu rồi đấy, đáng ghét ghê vậy.

    Tớ một mạch phóng thẳng về nhà, khi tâm trạng đang bực mình thì tớ trở nên khó chịu, đã thế mẹ còn trêu tớ nữa, mẹ bảo tớ tốt nhất nay đừng đi tự đi xe nữa ấy.

    Sau nhiều lần thì tớ cứ cảm thấy có điều gì đấy rất là không đúng, tớ cảm giác Lê Thái Bảo, cậu ấy sao cứ có cái gì đấy làm tớ khó hiểu, có những lúc cậu ấy kiểu như âm thâm quan tâm tới tớ một chút, nhiều khi vô tình bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tớ, có khi nào là tớ quá ảo tưởng rồi không. Ahyhy điều gì sẽ xảy ra nếu crush cũng thích bạn
     
    Hà Dương thích bài này.
  8. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 7: Buồn buồn một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tớ cứ cảm thấy cả thanh xuân của tớ may mà gặp được cậu ấy nên tớ mới biết cái cảm giác thích một người nào đó. Tớ từng nghĩ tớ sẽ chẳng sao giờ thích một người không thích mình, nhưng giờ thì ngược lại rồi đấy, tớ không những rung động trước cậu ấy, đã thế còn yêu mà không dám nói ra, cảm thấy bản thân mình thật là, haizz thế nên suốt cả năm lớp 11 này tớ chỉ nhìn cậu ấy được người khác tỏ tình, đúng là tớ chỉ biết đứng nhìn mà chẳng biết làm gì ngoài việc kì vọng cậu ấy đừng đồng ý, có vẻ như ông trời nghe được lời cậu nguyện của tớ hay sao, cậu ấy chưa từng đồng ý ai cả. Tớ chỉ hy vọng mỗi vậy thôi, vì dù sao tớ cũng chẳng dám tỏ tình với cậu ấy, mà nếu như tỏ tình đồng ý đi nữa, tớ thức sự chưa muốn yêu đương lúc này chút nào, người ta nói là tình yêu cấp 3 thường đẹp lắm, nhưng tớ có thấy được mấy đôi lâu đâu, bởi vậy mà tớ chẳng dám yêu ai đấy, mà đặc biệt người tớ thích lại còn là Lê Thái Bảo, tớ không muốn yêu đương rồi chia tay với cậu ấy đâu.

    Nhưng dù sao thì cậu ấy cũng có thích tớ đâu nhỉ? Hết năm lớp 11 rồi, tớ chỉ được học cùng cậu ấy những buổi học kèm ở nhà thầy, có những hôm còn bị tách phòng nữa, thầy còn trêu là ngồi lâu dễ nảy sinh tình cảm, hic không ngồi gần vẫn nảy sinh từ lâu rồi cơ mà. Cậu ấy thì khá bận rộn để ôn thi nên mỗi lần gặp bài khó tớ cũng chẳng dám hỏi mặc dù cậu ấy ngồi cạnh tớ luôn. Thi thoảng nói chuyện được vài câu rồi lại sợ thầy chửi nên cũng chẳng dám nói nhiều nữa. Tới trường thì cũng chẳng mấy khi được gặp cậu ấy luôn, có hôm tớ xuống cantin mua nước còn gặp cậu ấy cũng đi mua nước và mấy gói snack, nhưng sau đó về lớp tớ thấy nó trên bàn của Hạ Vy, và nhỏ đang rất là vui, nhìn thừa biết Thái Bảo vừa mua cho chứ gì, lúc ấy tớ chẳng hiểu sao lại buồn ghê gớm.

    Tới lúc trường tớ tổ chức thi học sinh thanh lịch, lớp tớ cử Hạ Vy đi, có vẻ nắm phần trăm là thắng, và nghe đâu Thái Bảo cũng tham dự, tớ thì chỉ biết đứng nhìn thôi, cho tới chung kết Hạ Vy xưng danh hoa khôi của trường và đương nhiên nam vương sẽ thuộc về Thái Bảo, nhìn thấy hai người đấy chụp ảnh cùng đứng trên sân khấu, chẳng hiểu sao tớ lại chẳng muốn nhìn và quay đi chỗ khác luôn ấy.

    Cuộc thi đấu bóng rổ của trường tớ với trường bạn tổ tức giao lưu tại trường luôn, mà Thái Bảo cũng tham dự, nhiều khi tớ thắc mắc ghê vậy, cậu ấy ăn gì mà giỏi thế, vừa đẹp trai vừa học giỏi lại còn giỏi thể thao nữa, chẳng bù cho tớ. Tớ nhất định sẽ đi cổ vũ cho trường tớ, hí hí.

    Tớ suýt tim bay ra khỏi lổng ngực mấy lần luôn ấy, nhìn cậu ấy mặc đồ thể thao màu trắng, mái tóc bồng bềnh khuôn mặt thì đẹp trai, đã thế lại còn cao và trắng, đang ôm quả bóng đứng dựa vào cây cột, tại sao lại có người đẹp trai như vậy chứ. Mà nữ sinh trường ngoài thấy cậu ấy còn hét ầm hét ĩ lên ấy, chụp chụp các thứ, thật là. Tớ chỉ âm thầm âm thầm nhìn theo, chẳng dám làm gì cả, cô bạn ngồi cùng bàn tớ cũng ngồi ngay cạnh tớ lúc này chỉ năm chặt tay tớ, miệng than tại sao lại có người đẹp trai như Thái Bảo chứ?

    Trận đấu bắt đầu, có lẽ trường tớ làm cho đội bạn choáng váng khi liên tục ghi điểm, lại toàn bóng đẹp, tớ cảm giác xung quanh cũng rất nhiều trai đẹp nhưng tất cả đều lu mờ bởi cậu ấy, cảm giác cậu ấy cứ như là có ánh hào quang chói lóa, đẹp trai lạ lùng.

    Tớ đương nhiên chăm chú từng chi tiết, không bỏ sót bất cứ hoạt động nào của cậu ấy, lúc vừa nghỉ hết hiệp 1, tớ thấy người ta chạy xuống sân tập mang nước cho các cậu ấy, tớ cũng muốn, nhưng khi tớ vừa bay xuống tới nơi cũng là lúc Thái Bảo mỉm cười nhận nước của Hạ Vy, còn dùng khăn ướt để lau mặt, tớ cũng có chuẩn bị cả mà, nhưng tiếc tớ luôn là người đến sau, cảm thấy khá hụt hẫng, tớ đành quay đi chỗ khác, gặp ngay cậu bạn lớp bên cạnh cũng trong đội bóng, khi tất cả đều tập chung ánh mắt vào Thái Bảo thì có lẽ cậu ấy hơi bơ vơ hay sao, hí hí còn không có em nào mang nước cho ư?

    - Này uống được chứ_ Cậu ấy nhướn mày trêu tớ

    - Cho cậu này, nhìn đâu đến nổi nhỉ? Thế mà chẳng em nào chú ý_ Tớ khẽ bĩu môi

    - Có cậu còn gì

    Haizz cậu ta lại trêu tớ được ấy, vô tình nhìn lại chỗ Thái Bảo, tớ thấy cậu ấy nhìn về phía tớ cũng vừa quay đi, có khi nào cậu ấy nghĩ tớ đang mang nước xuống cho cậu bạn trước mặt hay không? Thôi bỏ đi dù sao cậu ấy cũng có thèm uống nước của tớ đâu.

    - Cố lên nha

    Tớ cười thật tươi vỗ vai cậu bạn lớp bên rồi định quay về ghế ngồi thì ô bạn ngồi gần tớ đăm chiêu suy nghĩ gì đấy, kéo tớ lại thì thầm làm tớ phì cười

    - Bà đoán xem sau hôm nay facebook Thái Bảo tăng lên bao nhiêu lươth follow, gì chứ, tụi kia kiểu gì cũng chụp ảnh quay videi đăng lên rồi tụi kia lại nhao nhao vào, hừ cực phẩm của trường mình mà, thế sao lại để tụi trường khác ngắm thế, trường chúng nó toàn trai xấu bảo sao thấy hotboy trường mình đú hết cả lên

    - Bà quá đáng ghê ấy

    - Ơ thế bà không không thích Thái Bảo à? Cả trường này con gái ai chẳng thích cậu ấy, đẹp trai quá đi

    - Bổn cô nương ta không hứng thú với nam nhân nha

    Tớ cảm thấy mình dối lòng ghê ấy, lúc ấy tớ cảm thấy hơi hơi có điều gì đấy bất ổn, là lúc tớ quay lại thấy Thái Bảo đang đứng gần chỗ tớ, làm tó giật cả mình, nhưng có vẻ cậu ấy không nghe đâu vì đang bàn cái gì đấy với đồng đội mà, nhỡ mà cậu ấy nghe được thì sao, nhưng suy đi nghĩ lại tớ lại nhận ra nghe hay không nghe cậu ấy vẫn chẳng để ý tới tớ đâu
     
    Hà Dương thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng năm 2019
  9. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 8: Tớ sẽ không thích cậu nữa đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều lúc tớ cũng từng nghĩ rằng, hay là tớ đừng đi thích Thái Bảo nữa, cảm giác thích người ta mà người ta không thích mình ấy, nó đáng ghét ghê luôn. Cứ hết lần này tới lần khác cậu ấy làm tớ rung động, nhưng sau đó tớ lại cảm thấy như điều đấy cậu ấy có thể làm với bất cứ ai, chẳng phải riêng mình tớ vì cậu ấy rất tốt bụng mà. Là tại tớ cứ ảo tưởng đấy là thính, rất tiếc là cậu ấy chẳng thích tớ. Nhiều khi muốn gào lên, tỏ tình theo dân chuyên toán "Nếu tình cảm tớ dành cho cậu là một hàm số thì lim của nó năm ở vô cực" rất tiếc cậu không biết đâu, vì tớ chẳng bao giờ nói cho ai nghe rằng tớ thích cậu cả, có nhiều khi tớ còn nói tớ chẳng ấn tượng gì với cậu, có khi cậu cũng nghe được.

    Dù sao đơn phương cũng sẽ chẳng có kết cục đẹp gì cả nhưng tớ vẫn cứ âm thầm theo dõi cậu, âm thầm thích cậu được hơn cả năm rồi, nhiều khi tớ thấy mình dũng cảm ghê vậy, đến chính bản thân tớ cũng chẳng nghĩ mình đã thích cậu được nhiều như vậy rồi đâu.

    Ngày 26 tháng 3 trường tổ chức linh đình đặc biệt vào buổi tối còn tổ chức cho riêng học sinh tham gia, bao nhiêu tiết mục đàn hát sáo các thứ, nhưng chẳng gì làm tớ chú ý bằng lúc cậu hát, tớ vẫn luôn đắm chìm vào như thế, từng câu hát của cậu, nhưng có cả Hạ Vy, cậu hát song ca cùng cậu ấy. Lúc ấy tớ cũng chỉ nghĩ rằng nếu như tớ dũng cảm tớ cũng có thể đứng chung sân khấu với cậu một lần, dù sao chẳng học cũng nhau mấy tháng nữa, cậu đạt giả nhất quốc gia môn toán và giải nhì casio quốc tế, cậu có suất học bổng ở Pháp, cậu sẽ chẳng bao giờ học cùng tớ nữa đâu.

    Lúc hát tiếng nhạc vừa dứt là lúc Hạ Vy cầm mic đứng đối diện với cậu, tớ cảm thấy xung quanh náo nhiệt hẳn lên, riêng mỗi tớ như thu mình lại với thế giới, tớ đâu phải ngu ngốc tới mức không biết chuyện gì chuẩn bị xảy ra, cậu vẫn đứng ở đấy, vẫn khuôn mặt khá là bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, mọi người khá là nhộn nhịp, Hạ Vy có vẻ rất tự tin, mỉm cười nhìn cậu. Lúc này tớ cảm giác như thứ gì đấy đè nặng lên tớ, chẳng hiểu sao nhưng tớ cảm thấy rất khó chịu, là tại tớ quá ích kỉ, biết cậu chẳng thể nào là của tớ nhưng tớ vẫn cứ hy vọng rồi bao lần thất vọng.

    Tiếng loa vang lên là giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Hạ Vy

    - Hôm nay tớ đứng ở đây, tớ đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, và hôm nay tớ quyết định sẽ nói ra vì tớ nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, tớ chọn ngay lúc này cũng bởi vì tớ muốn công khai cho cả trường biết rằng cậu là của tớ, tớ ghét cái cảm giác suốt ngày nhìn cậu được người khác tỏ tình, ghét cái cảm giác cậu lúc nào cũng là trung tâm của mọi ánh nhìn, tớ không muốn, tớ muốn cậu là của riêng tớ..

    Sau đó dường như tớ chẳng nghe thấy gì nữa cả, tớ muốn về, bây giờ thì mọi người đều hướng mắt lên sân khấu và im lặng lắng nghe, cho tới lúc Hạ Vy cất giọng hát, vừa đàn vừa hát một bài hát tỏ tình khá là hay, tớ thực sự rất ngưỡng mộ cậu ấy, còn tớ thì, chấp nhận kết thúc của một việc thích người ta mà không dám nói ra.

    Tớ muốn quay lưng ra về nhưng chân lại chẳng thể bước được, cố nán lại, tớ cũng tò mò xem cậu ấy sẽ đồng ý thế nào

    Đúng là cái gì không thuộc về mình thì đừng cố dành lấy, cậu ấy là sao trên trời còn tớ nhỏ bé dưới đất thế này thì làm sao với tới cậu ấy được, khẽ thở dài, giá như tớ chưa từng thích cậu ấy nhỉ?

    Tiếng nhạc kết thúc, Hạ Vy lại tiếp tục màn tỏ tình của mình.

    - Tớ biết là cậu rất xuất sắc, chơi với cậu từ nhỏ tớ vẫn luôn có cảm giác thua kém so với cậu rất nhiều, tớ biết với cậu tớ có lẽ cũng không xứng đáng với cậu lắm. Có lẽ lúc này cậu cũng biết tớ muốn nói gì rồi chứ, tớ luôn làm mọi thứ vì cậu mà cậu mãi chẳng nhận ra, cậu để tớ thích cậu cả mấy năm liền mà cậu chẳng biết sao?

    Lúc ấy cả trường ồ lên

    - Cậu vẫn luôn rất quan tâm tới tớ, nhưng chẳng bao giờ cậu nói cậu thích tớ cả. Lê Thái Bảo, tớ thực sự rất thích cậu, hy vọng cậu cũng thích tớ như vậy.

    Không gian im lặng là thường, lúc ấy cũng là lúc tớ quay đi, chen qua đám đông để vòng ra ngoài, tớ không muốn nghe câu trả lời của cậu ấy, muốn bịt tai chạy đi ra xa chỗ ấy, chẳng hiểu sao tự nhiên lại muốn khóc, thế là tớ khóc thật, mít ướt quá, ai làm gì mà khóc cơ chứ, tớ chạy ra xa chỗ ấy rồi ngồi thụp xuống đất khóc, khóc nức khóc nở, hóa ra Hạ Vy còn thích cậu ấy lâu hơn cả tớ, sau tất cả thì tớ vẫn luôn là người đến sau mà dù cho đến trước thì vốn cậu ấy cũng chẳng chọn tớ.

    Đúng lúc ấy thì mẹ gọi, vội vàng nín khóc, lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới dám nghe máy, mẹ bảo mẹ đứng ở cổng trường đợi rồi, nên ra về thôi.

    Cách đó chẳng xa là sân khấu, nhưng hình như tớ chẳng nghe mà chẳng muốn nghe nó đang diễn ra như thế nào.

    Ra tới chỗ mẹ, mẹ thấy tớ khóc hay sao, nhíu mày hỏi, tớ đành bảo tớ vừa vấp ngã và nói với vẻ mặt đáng thương và đương nhiên mẹ sẽ tin ngay vì tớ là con người hậu đậu vô cùng, đụng cái cũng có thể khóc được.

    Thở dài, là do số tớ khá là bất hạnh mà, cố gắng một chút vì cậu ấy, cố gắng học tốt hơn để đỡ cảm thấy xấu hổ với cậu ấy, cố gắng chăm chút ngoại hình một chút hy vọn mỗi lần gặp cậu ấy tớ đều trong tình trạng ưa nhìn một chút, cố gắng dậy sớm để đi học hy vọng được gặp cậu ấy, cố gắng dịu dàng thục nữ một chút vì không dám để cậu ấy biết tơa đanh đá như thế nào, tớ đã thay đổi rấ nhiều, tiếc rằng cậu ấy chẳng nhìn ra, hôm nay dù cho cậu ấy có đồng ý hay không đi nữa, tớ nghĩ là mình nên dừng lại ngay cái thứ tình cảm trẻ con không có kết cục này lại thôi. Khá là buồn nhưng thôi kệ vậy, cô gắng đậu đại học rồi lúc đấy thích ai cũng chưa muộn mà.
     
    Hà Dương thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2019
  10. Meimeii23

    Bài viết:
    99
    Chương 9: Thì ra thanh xuân là để bỏ lỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về nhà tớ tìm đồ ăn uống no đi rồi mới lên phòng đi ngủ, khi tâm trạng không tốt thì nên ăn thật nhiều, chẳng muốn lướt facebook như mọi khi nữa, tránh thấy những thứ không nên thấy nên tớ sẽ đi ngủ sớm hơn thường lệ, tiếc rằng, có nhắm mắt thế nào tớ vẫn cứ tưởng tượng ra viễn cảnh Thái Bảo nói đồng ý, điên quá, lăn lộn đủ kiểu vẫn chẳng tài nào ngủ được đành bật điện lấy điện thoại lướt facebook một chút, điều đập vào mắt tớ ngay là cái video quay cảnh tỏ tình vừa nãy với caption "Cái kết buồn cho cô gái" Chẳng hiểu lúc đấy tớ lại có hứng thú rồi nhảy xuống đọc comment và không thèm xem cái video, mọi người ai cũng nói tội cho Hạ Vy quá, lẽ nào là bị từ chối ư? Lúc này tớ mới tò mò tới cái video, vội bật rồi tua nhanh tới gần đoạn cuối, là lúc Hạ Vy nói rất nhiều thứ tớ không để ý tớ chỉ quan tâm Thái Bảo sẽ nói gì

    - Thực sự xin lỗi, có lẽ là do tớ luôn làm cậu cảm giác như tớ thích cậu đúng không? Quan tâm cậu như vậy vì tớ chỉ nghĩ là chúng mình chơi với nhau cũng từ lâu rồi, chứ tớ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích cậu, thức sự xin lỗi nếu như đã reo cho cậu hy vọng. Cậu xinh đẹp và học giỏi như vậy, xứng đáng tìm được một người vừa tài giỏi vừa xứng đáng với cậu hơn tớ rất nhiều, cậu xứng đáng được đối xử tốt, chắc tớ sẽ không xứng đáng với cậu. Hy vọng nếu có thể, chúng ta vẫn mãi là bạn

    Vâng lời từ chối khiến người ta chẳng thể nói thêm gì cả, cái gì mà vẫn là bạn, có điên mới là bạn, à không, người ta cao cả lắm, có mỗi tớ là kiểu không yêu cũng đứng làm bạn, tớ thấy mình đáng ghét quá, biết sao giờ, cũng may tớ chưa từng tỏ tình với cậu ấy, không thì bị từ chối tớ sẽ chết mất, Hạ Vy xuất sắc như thế còn bị từ chối thế rốt cục cậu ấy thực sự có vấn đề hay sao, sao lại có cả người sống kiểu tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính như cậu ấy không biết.

    Lê Thái Bảo, rốt cục gu của cậu là gì nhỉ? Thôi bỏ đi, nhờ có màn tỏ tình này tớ lại càng nhận ra tớ càng không nên tiếp tục thích cậu nữa đâu, cậu xa vơi quá, tớ chẳng dám với tới đâu. Hạ Vy còn bị từ chối tớ thì, chỉ biết thở dài, là tại tớ chèo cao quá thôi.

    Dù sao cũng cảm ơn thanh xuân này đã cho tớ gặp cậu, một người tuyệt vời nhất trên đời nhưng không phải là của tớ, tớ chỉ biết đứng từ xa nhìn theo cậu, thôi chắc đành chúc cậu sẽ tìm được người như mong muốn của cậu.

    Liệu cậu có biết là tớ thích cậu không nhỉ? Mà chắc không đâu, có biết thì đã sao chứ, vì cả trường này con gái ai chẳng thích cậu. Chắc cậu được quá nhiều người thích nên chẳng có cảm giác gì đâu nhỉ? Giá như cậu ấy đừng đối xử tốt với tớ một chút thì tớ sẽ chẳng ảo tưởng gì đâu, tại cậu ấy thỉnh thoảng lại làm tớ rụng tim đấy.

    Mà thôi, sau một hồi lướt lướt toàn thấy video tỏ tình thất bại thì tớ buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi chẳng thể nào nhắm mắt được mà. Chẳng hiểu bản thân mắc cái chứng gì nữa.

    Trong giấc mơ hôm ấy, tớ mơ thấy cậu, đây là lần thứ 2 tớ mơ thấy cậu, chẳng nhớ chi tiết từng chữ nhưng tớ nghe rõ nhất câu cậu nói cậu cũng thích tớ mà tớ không nhận ra. Thế là tớ cười mãi cười ngay cả trong giấc mơ, cho tới lúc mẹ kêu tớ dậy đi học mới thoát khỏi cái giấc mơ ấy, mẹ còn trêu tớ mơ thấy trai đẹp hay được ai tỏ tình à mà tươi thế, ngủ mà cũng cười nữa. Sao mẹ lại đoán trúng thế này, cứ mỗi lần mơ tấy cậu cũng đều bị mẹ gọi dậy, mặc dù lần này tớ không còn nuối tiếc như lần trước nữa, giấc nó nó luôn trái ngược với sự thật mà.

    Vội vàng dậy vệ sinh cá nhân, lâu nay có lẽ tớ chẳng đi học sớm nữa, tuy nhiên vẫn rất xinh gái và học thật tốt, Hạ Vy do cú sốc tinh thần nên thi thử bao nhiêu lần toàn điểm thấp và tớ nghiễm nhiên vươn lên đầu lớp, lâu lắm tớ chẳng còn nhìn thấy Thái Bảo mấy nữa, tớ là con người vô tình mà, lúc thì chỉ mong nhìn thấy người ta lúc thì chẳng thèm nhìn, có hôm cậu ấy đi qua lớp tớ mà tớ chẳng thèm để ý, cũng không gọi là chẳng thèm được, mà là do tớ buồn ngủ quá nên gục đầu xuống bàn ngủ cậu ấy đi qua mà không biết luôn ấy. Tụi con gái lớp tớ thì vẫn thần tượng cậu ấy, chẳng gì có thể thay đổi được, ngược lại lâu nay tụi nó luôn cho rằng Thái Bảo có chút tình cảm với Hạ Vy, giờ không rồi chúng nó tha hồ mà ảo tưởng. Cô bạn cạnh tớ lay lay người tớ dậy bằng được chỉ nói mỗi một câu "Thái Bảo vừa đi qua kìa" như trước có lẽ tớ đã nhìn theo nhưng giờ thì bớt rồi, chỉ là mỗi lần gặp lại thấy hơi bối rối một chút chẳng còn tim đập nhanh như trước nữa, tại tớ cố ép mình không được phép rung động lần nữa

    Tớ từng biết 1001 cách thả thính, tiếc là chưa từng được áp dụng với cậu, tớ học văn rất tốt, hy vọng một ngày viết cho cậu một lá thư dạt dào cảm xúc nhưng tớ lại chưa từng dám đặt bút để viết có lẽ tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra thứ tình cảm này của mình với cậu, bởi vì tớ không đủ tự tin không đủ dũng cảm, tớ cố gắng không thích cậu nữa, nhưng tớ lại chẳng làm được mỗi khi nhìn thấy cậu, tớ tìm tránh cậu, nhưng rồi kiểu gì cũng đụng mặt, kiểu như chúng ta có duyên ghê ấy. Tiếc là chẳng thể là của nhau được. Có lẽ người khá sẽ quên nhưng ngày tháng ngây thơ ấy, nhưng tớ sẽ không quên, thanh xuân của tớ, vẫn luôn có hình bóng của cậu. Vậy là ba năm cấp 3 của tớ, chẳng có một mối tình nào cả, nhưng nó lại ngập tràn hình ảnh của cậu.

    Cậu sẽ đi du học còn tớ sẽ thi vào một trường đại học top đầu, chúng ta sắp cũng sẽ chẳng gặp lại nhau nữa, lúc ấy có lẽ tớ sẽ không còn nhớ cậu nữa. Nhưng người ta nói, người mà bạn yêu ở tuổi 17 cũng là người bạn yêu nhất trong cuộc đời bạn. Tớ dành cả thanh xuân để thích cậu nhưng cậu nào có hay. Cậu có lẽ cũng chẳng để ý đến tớ đâu, là tại tớ cứ suất hiện trước mặt cậu, có khi nào cậu cũng ghét tớ luôn không?

    Giờ thì tớ suy nghĩ khác hơn một chút, có lẽ không còn mơ hồ như trước nữa, tớ biết cái gì thực sự tốt cho chính mình, tớ chọn cách im lặng để tiếp tục thích cậu, còn cậu thì sao cũng được, tớ nghĩ mình ngốc quá, sẽ chẳng được đáp lại tình cảm ấy, nhưng tớ vẫn tiếp tục, bởi tớ chẳng thể nào dứt ra được cái thứ tình cảm trẻ con, bồng bột ấy. Vô tình gặp cậu, vô tình rung động, rồi cứ thế tớ thích cậu tận 2 năm trời nhưng chưa bao giờ để cậu biết, trước mặt cậu tớ vẫn tỏ ra như không quan tâm tới cậu, như chẳng hề thích cậu. Tớ nhát gan quá, cũng là vì tớ sợ sẽ mất đi một người bạn, khi tớ nói ra rồi, mọi thứ sẽ khác, tớ cũng sẽ tự động rút lui và tránh mặt cậu.

    Năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn việc cậu có đáp lại hay không, không còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ, thanh xuân là để bỏ lỡ.

    Hy vọng cậu dù không nhớ nhưng cũng đừng quên tớ, tớ chỉ hy vọng thế thôi, dù sao thì cậu không thể là của tớ nên tớ cũng thật lòng tìm được một người thật ưu tú, thích cậu hơn cả tớ.

    Thật tiếc vì tớ không được làm thanh xuân của cậu, có thể cậu đang là thanh xuân của ai khác nhưng tớ rất hạnh phúc vì trong 1 phần của tuổi thơ tớ có cậu. Tại thời điểm đó, chúng ta chẳng thể biết đó là tình cảm hay gì, cũng không rõ hiện giờ cậu còn nhớ không nhưng với tớ đó là quãng thời gian mà chắc rằng cả cuộc đời này tớ chẳng thể quên. Sự ngây thơ, hồn nhiên, chân thật đấy là điều tưởng chừng sẽ không thể lặp lại một lần nữa. Đó chắc hẳn chưa phải là tình yêu được đâu nhỉ vì khi đó chúng ta còn quá nhỏ để hiểu hết cảm xúc của mình nhưng tớ chắc chắn một điều cậu luôn là người quan trọng với tớ. Vì đó là cậu..
     
    Hà DươngCaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...