Truyện Ngắn Thanh Xuân Của Em Là Anh - Mộc Tất Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mộc Tất Hạ, 22 Tháng năm 2019.

  1. Mộc Tất Hạ

    Bài viết:
    23
    Thanh xuân của em là anh

    Tác giả: Mộc Tất Hạ

    Thể loại: Đoản, ngôn tình

    * * *

    - Trương Hàm, còn không mau đi đổ rác.

    Mộc Khả Ái lên giọng rồi lấy chân đá đá thùng rác về phía Trương Hàm. Anh chỉ nhìn cô một chút rồi cúi xuống lấy thùng rác mang đi đổ. Mộc Khả Ái cùng Trương Hàm là bạn học với nhau từ cấp 2 lên tới đại học bây giờ, cô không hiểu sao anh và cô lại có thể trùng hợp như vậy, thi cùng một trường, vào cùng một lớp. Nhưng đặc biệt là cô rất ghét anh, năm cấp 2 cô bị ghép đôi với anh, anh nghèo mà cô lại là tiểu thư nhà giàu có. Từ cấp 2, cô luôn gây khó dễ cho anh, luôn sai anh những việc lặt vặt.

    - Trương Hàm, cậu không đi lau bảng đi, bảng bẩn kìa.

    Cô không thích người như vậy, cô nghĩ anh muốn bám lên người cô mà lấy tiền của cô, đã có lúc cô ném cho anh một tập tiền mặt và bảo anh cút đi, anh nhặt từng tờ tiền lên rồi trả lại cho cô:

    - Tôi biết mình nghèo, nhưng tiền của cậu thì tôi không cần.

    Mộc Khả Ái càng ngày càng khinh thường Trương Hàm, còn ganh ghét vì vị trí xếp hạng đều là anh hạng nhất. Một hôm, không ai tới đón cô, cô đành đi bộ về nhà, bỗng nhiên có người lao ra từ trong hẻm và giữ lấy cô, hắn ta đưa bàn tay giữ lấy mặt cô và nói:

    - Mộc tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp, ông bố già nhà cô đúng là có phúc mới sinh ra được cô con gái như cô.

    - Ông..

    Bàn tay ông ta dần di chuyển xuống, Mộc Khả Ái sợ hãi vô cùng, cô hét thật to nhưng liền bị ông ta lấy mảnh vải bịt miệng cô lại.

    - A..

    Người đàn ông kia ôm đầu rồi quay lại, là Trương Hàm, cô sợ hãi chạy về phía sau Trương Hàm, tay anh vừa cầm một thanh gỗ để táng vào đầu ông kia. Giọng ông kia dữ tợn gầm lên như một con thú hoang:

    - Thằng khốn nạn, mày là ai?

    Ông ta cầm dao lao về phía Trương Hàm, anh bị dao quẹt một đường dài trên cánh tay, máu dần thấm vào chiếc áo sơ mi màu trắng, anh nắm lấy tay cô chạy thật nhanh, máu càng ngày càng chảy ra nhiều, về đến nhà cô, anh không nói gì liền quay đi. Cô giữ tay anh lại rồi nói:

    - Cậu vào nhà đi, tôi gọi bác sĩ.

    Cô đưa cậu vào nhà cô, bác sĩ một lúc sau cũng đến và xử lí vết thương cho anh. Trương hàm chỉ hơi nhíu mày một chút khi bác sĩ động vào. Tất cả đã xong, anh chỉ nói một lời cảm ơn rồi ra về. Từ ngày hôm đó, cô không còn bài xích về việc gia thế của anh như thế nào, cô bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với anh, nhiều khi vẫn đến hỏi xem vết thương ra sao? Cô không biết rằng hành động của mình đã thay đổi nhiều đến mức nào, mọi người trong lớp đều nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, họ nghĩ rằng cô đang trêu đùa anh. Thật sự, trong lòng Mộc Khả Ái cũng thay đổi rất nhiều, cô thích nói chuyện hơn với anh, cô cũng đã nhìn rõ khuôn mặt anh hơn, thấy anh là một chàng trai tuấn tú, trước giờ cô không để anh vào mắt nên không thể nhận ra.

    Một hôm, Mộc Khả Ái hẹn Trương Hàm đi ăn cơm, trời hôm đó mưa rất to, cô bỗng nhiên có hẹn với bạn bè và quên mất anh. Trời mưa không ngừng nghỉ, đến 11 giờ đêm trời vẫn mưa, lúc đó cô đã chìm trong giấc ngủ. Sáng hôm sau, đợi Trương Hàm đến lớp mãi mà vẫn không thấy, mấy ngày sau anh vẫn không đến lớp. Ngày thứ năm, cô giáo đi vào với khuôn mặt buồn bã, câu nói của cô mới là thứ khiến cô sợ hãi rằng Trương Hàm đã qua đời. Cô bàng hoàng, anh qua đời rồi ư, sao lại qua đời? Cô giáo nói là tai nạn giao thông, anh bị một chiếc xe tải đâm. Bàn tay Mộc Khả Ái cầm bút run run, xe tải đâm sao? Trí nhớ cô bắt đầu ùa về, tối hôm nọ là cô hẹn anh đi ăn cơm, cô có hẹn lại quên mất anh, không báo cho anh.

    Chẳng lẽ..

    Mộc Khả Ái cầm chặt cái bút, cô lấy điện thoại ra gọi:

    - Mau gửi địa chỉ nhà Trương Hàm, bạn cùng lớp của tôi cho tôi mau.

    Giọng nói cô gần như mất đi sau khi gọi điện, khi có địa chỉ, cô liền bắt xe tới nhà anh, là một căn nhà nhỏ nhưng bên trong vô cùng ngăn nắp. Trong nhà có một bà cụ đang thẫn thờ bên cửa sổ. Là bà của anh. Khuôn mặt cô giờ đã ngập tràn nước mắt, nhìn bức ảnh treo tường mà lòng cô đau đớn, cô tiến lên:

    - Bà ơi, con là bạn của Trương Hàm.

    Bà cụ quay lại nhìn cô, bà nhẹ nhàng kéo tay cô lại, bà mỉm cười, cô biết nụ cười ấy có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở. Bà kể cho cho cô chuyện của anh, chuyện từ bé đến bây giờ. Thì ra anh mồ côi cha mẹ, tiền học phí đều do một tay anh làm việc mà kiếm ra, hôm nọ cũng là do anh làm thêm ở gần đó nên mới cứu được cô. Trương Hàm phải vừa học, vừa chăm sóc bà cụ lại vừa kiếm tiền. Bà cụ nói tiếp:

    - Trương Hàm có thích một cô gái, ngày nào nó cũng nói với bà rằng cô bé ấy xinh đẹp lắm chỉ là tính tình hơi trẻ con, hôm nọ nó đã nhờ bà chọn cho bộ quần áo nào đẹp để đi ăn cơm với cô bé kia. Nhưng..

    Bà lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ cũ và đưa cho cô:

    - Cháu gái, cháu biết cô bé đó là ai không? Biết thì đưa cô bé đó hộ bà nhé.

    Cô nhẹ gật đầu, cô đương nhiên biết cô gái đó là ai rồi. Là cô. Cô cố nén nước mắt hỏi bà mộ của Trương Hàm ở đâu? Trên đường đi, cô như người mất hồn, đến trước mộ Trương Hàm, nhìn cái tên trên đó mà lòng cô đau như bị ngàn vạn mũi tên đâm vào. Từng dòng chữ trong cuốn sổ cứa vào trái tim cô, thì ra anh yêu cô từ năm cấp 2, anh cố gắng học và thi vào ngôi trường mà cô muốn học, âm thầm sửa bài giúp cô, hóa ra, anh làm đều vì cô. Vị nước mắt thật mặt chát, cô không thích nó, nhưng nó lại cứ tuôn, mùi vị của nước mắt như tâm trạng cô bây giờ vậy.

    - Em thích anh, không, em yêu anh mất rồi. Trương Hàm, Hóa ra anh yêu em nhiều đến vậy, thế mà tình cảm của anh lại bị em mang ra đùa cợt. Em sai rồi đúng không? Sao anh lại rời xa em? Em sẽ dành cả tuổi thanh xuân này để chờ anh, để yêu anh và để chuộc lỗi với anh.

    Ngày ngày, cô đều ra mộ của anh để nhổ cỏ. Bà của anh đã được cô thuê người chăm sóc, thời gian của cô hầu như là bên anh và bên bà của anh. Cô dốc sức học tập rồi làm việc, làm những điều từ thiện, giúp đỡ người nghèo và trẻ em mồ côi. Thanh xuân của cô chỉ đơn giản vậy thôi, chính là yêu anh.
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng năm 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...