Có lúc phải ngẫm lại bản thân mình Có những lúc bản thân cảm giác thật lạc lõng Có những khi nhận ra mình không phải chính mình. Có những lúc cô đơn em ngồi hát Rồi chợt nhận ra cô đơn là bạn tình. Thanh xuân của em có màu một chàng trai mang áo trắng Cuốn sổ em ghi có nét chữ của chàng Trái tim em từng một thời thơ mộng Cuốn sổ của ta rồi sẽ sang trang.. Em như con suối nhỏ Dại dột chảy về sông Em như tia nắng ấm Khổ đau vẫn luôn hồng Mùa đông, gió thổi tê buốt, tuyết, tuyệt nhẹ nhàng rơi trong cái lạnh cóng người. Em im lặng vùi mình vào mớ tài liệu, mùa nào cũng thế, em chỉ cần vùi mình vào công việc là có thể quên anh, vậy mà sao đông năm nay em lại nhớ đến thế! Em vẫn lưu luyến một chút gì đó, vẫn hối tiếc một thứ gì đó thuộc về anh. Đã bắt tâm trí phải quên mà sao trái tim còn đau nhói mỗi khi có ai nhắc nhở em về mối tình năm nọ. Thứ thời gian có thể làm anh thay đổi mà sao chẳng thể làm lòng em ngừng nhớ về người.. Tại sao nó trôi qua nhanh đến thế, nhanh đến mức em không ngờ đã hơn mười mấy năm mà trái tim em vẫn còn lưu giữ bóng hình mùa hạ thuở còn đi học. Thuở mà em còn ngây ngô nhặt từng cánh hoa trong câu nói phũ phàng của anh, những cánh hoa mà anh tặng cho cô ấy quả thực rất đẹp đã bị anh quăng xuống đất tả tơi. Dù sao nó vẫn rất thơm, đem về ủ trà chắc vẫn còn lưu giữ được. Em vẫn nghĩ như thế, không chút lo toan, đem hoa về mà chẳng hề biết rằng trong lòng người đã thật sự rất ghét em. Em đâu có làm gì sai, em đã nói đúng loài hoa mà cô ấy thích, chỉ tại cô ấy không yêu anh, không quan tâm đến bó hoa anh tặng thôi. Cô ấy đã bỏ đi rồi, hỡi người còn lưu luyến làm chi nữa! Chúng ta từng là bạn nhưng rồi em đã nhận ra anh tiếp cận em thật ra chỉ để biết về cô ấy thôi, em cứ cả tin, dại dột nghe theo lời anh nói để rồi chính em là người bị hại, không phải cô ấy và cũng chẳng phải anh, em bị chính người thân thiết nhất quay lưng lại, em đã cả tin một lần rồi. Em cô đơn, một người là hoa khôi, người kia là nam thần, đã quay lại với ai thì sẽ không còn người nào chơi với em nữa, em lạc lõng, chán nản và trầm cảm. Em suy nghĩ, thật lâu, thật dài, em thật muốn thay đổi bản thân, em sẽ không còn là cô bé của ngày xưa nữa, em không muốn bản thân mình bị bắt nạt, không muốn chính mình bị hạ nhục trước thanh danh của kẻ khác. Em đã thay đổi và mãi mãi thay đổi chỉ có điều dù đổi thay biết bao nhiêu thì em vẫn là một kẻ si tình, yếu đuối trước quá khứ, và yếu đuối trước anh. Em quyết định rời đi, rời xa khỏi những chùm ký ức mỏi mệt và quên hết mọi năm tháng đó. Em vô tâm, em lạnh lùng, em cô gắng thêu dệt nên một vỏ bọc thật rắn chắc rằng em là kẻ rất kiêu ngạo. Em vẫn rụt rè chứ? Em vẫn là cô bé năm nào chứ! Em vẫn vậy chỉ có em không bộc lộ nó ra thôi, để quên anh, quên những gì em từng là! Mọi thứ. Em theo đuổi một đam mê khác, em cố gắng vì một mục đích khác vậy mà cuối cùng đích của nó vẫn lại là Quên Anh. Bản thân muốn quên đi mà sao cõi lòng luôn giữ lại? Em sang Pháp, em lựa chọn một môi trường thật khó khăn để làm việc, em nghĩ rằng như thế em mới hiểu và trải nghiệm được thực tế thị trường, em tiến lên, từng bước, em lao đầu vào công việc, có những ngày em đau đớn, quằn quại vì một điều gì đó. Có những đêm em thức trọn vì một bộ phim trên truyền hình có liên quan đến câu chuyện của đời mình, em khóc, em tủi, em giận vì bản thân. Có lẽ tầng vỏ bọc kia đã có tác dụng, nó ngấm vào em dần dần, giúp em nguôi bớt nỗi đau. Em không còn là cô gái mọi người có thể nhận ra nữa, em khác, em có mục tiêu và rất mạnh. Em không khóc vì nhớ anh vì em đâu yêu nữa, chẳng thể yêu nữa rồi. Em không xem những bộ phim ngọt ngào vì em dần cảm thấy nó nhàm chán thật sự. Con người em, trái tim em dành tất cả cho công việc. Em không còn lưu luyến một chút gì nữa của thời gian. Em không sợ, không nhút nhát và không bao giờ rung động. Trái tim em như một két sắt, chỉ có biết mật khẩu mới có thể mở và tất nhiên em đã chắc chắn với lòng mình, chẳng một ai có chìa khóa để mở nó ra, chẳng có một mật khẩu nào có thể tương xứng với trái tim ấy, em chọn trí óc để đánh giá một con người. Trí óc chính là thứ em đã chọn để bảo mật nó. Em muốn một người chồng có đủ sự thông minh để hiểu được con người em, không phải và không cần yêu em cũng được. Em sống giàu sang, sung sướng và lẻ loi. Em đã thật sự quên quá khứ, em đã chiến thắng được trái tim và đã đi quá giới hạn của chiến thắng. Em cần một thứ có thể kéo em về thực tại. Đó là bức thư này, anh ấy đã kết hôn. Vui không anh, Nơi này đang mưa đấy, đau không anh, lòng em đang nổi bão đấy. Đã nói không vương sao còn khóc, đã nói không yêu sao còn đau, tình là gì mà mạnh đến như vậy. Bao năm nay vẫn chẳng thể quên.. Em nuối tiếc một thứ gì đó gọi là tình, vì anh. Bấm để xem Em đáp chuyến bay về Việt Nam, chuyến bay đã đưa em đi một mảnh đất xa lạ xứ người, và cũng đưa em về với quê hương ký ức. Em cứ như thế thầm lặng đi qua những tháng năm đơn độc. Lớp vỏ mà em ngụy tạo cho bản thân mình vẫn không thể vững được trước trái tim anh và đôi mắt anh. Đôi mắt mà em đã mê say từ ngày đầu em gặp gỡ. Đôi mắt ấy thật đẹp chỉ có điều nó sinh ra không phải để cho em. Có người từng bảo: "Thanh xuân như một vị cà phê đắng, để lâu rồi sẽ nguội, chát hơn". Còn em, em lại nói rằng thanh xuân là cơn gió ấm, thổi qua em một chút rồi đi. Cơn gió ấy mang tình em trong tim để em bơ vơ mãi đợi gió về.. Tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, sáng chói trong đôi mắt. Rất đẹp chỉ là em không cảm nhận được thôi! Em về là vì người chẳng phải vì cha mẹ, em không hận vì người vô cảm, em chẳng hận vì bố mẹ vô tâm chỉ hận vì tâm em quá mong manh dễ vỡ và trái tim em quá tin người. Có mùa xuân mà em từng mơ sẽ đến, có một câu chuyện tình mà em mong ước sẽ quên là một mùa xuân và một chuyện tình rất đẹp. Mùa xuân ấy có một cô gái sẽ nắm tay một chàng trai thật chặt và hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời, chuyện tình ấy có một nữ phụ mà người ta gọi là vô tâm. Nữ phụ chính là em còn cuộc tình và mùa xuân chính là hai người thanh mai trúc mã. Em sẽ rất vui nếu có thể phá hoại được những gì mà em theo, chỉ là em không nỡ lòng, chỉ là nỗi nhớ và con tim đau, chỉ là mặc niệm và chấp nhận. Cô gái đó thuộc về chàng trai ấy chứ không phải là em. Em lại đáp chuyến bay trở về Pháp. Người trong lòng có lẽ nên quên, có những thứ không phải cố gắng sẽ lấy lại được.. 29/7/2019 9 giờ 45 phút tối đến giờ mới gửi đến các bạn (18/4/2020) #RMT Cho đỡ lạc!
"Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù có bị cảm chúng ta vẫn muốn được đắm mình trong đó một lần nữa", nhưng có lẽ chỉ nên cảm lạnh một lần thôi là đủ nhỉ ^^ Cậu còn ở Pháp không? Chúc cậu luôn sống vui và tìm được bến đỗ hạnh phúc nhé ^^
Hay lắm bạn, nhưng chữ đầu mình nghĩ là dư một chữ tuyệt, hoặc chữ tuyệt sữa luôn thành chữ tuyết đọc sẽ có tiết tấu mượt mà hơn, chúc bạn ngày càng thành công hơn nữa với những tác phẩm của mình.