Truyện Ngắn Thảnh Thơi Thất Tình, Liệu Có Buồn Không? - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bao_Ngan12, 9 Tháng mười hai 2018.

  1. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    582
    Thảnh Thơi Thất Tình, Liệu Có Khó Không?

    Vắng anh, tôi không một chút buồn. Ngày ngày chỉ gặm nhấm về những ngày còn bên anh. Cũng không mong ngày gặp lại. Chỉ sợ nếu cố tình gặp thêm, kỷ niệm đọng lại sẽ không chỉ là những niềm vui mà còn vương những đau thương.

    Quên anh ư, tôi không dám quên..

    Anh là người đã dạy tôi cách yêu thương một kẻ không thuộc về mình. Những nhịp yêu thương vốn đã vơi đầy mà cảm giác tội lỗi với cô ấy lúc nào cũng chực len lỏi xé ngang trong lòng. Nặng nhọc vô cùng.

    Mang vác một con tim quá nhạy cảm khiến tôi cứ vô tư thả trôi những cảm xúc, để mặc mình nhặt nhạnh những điều nhỏ bé làm nguồn vui rồi vô tình nhặt cả những ngày bên anh gom vào lòng. Cặm cụi miệt mài thêu dệt những sợi dây quá ư mỏng manh với hi vọng có thể kéo anh và và tôi lại gần nhau.

    Rồi tôi lại là người hiểu rõ hơn ai hết một hiện thực nghiệt ngã là anh đã có người thương và tôi không phải là cô ấy. Nhưng vẫn bám vào cái lý do dẫu biết trên đời này, tình yêu là thứ muôn màu muôn vẻ nhất nhưng chẳng một cô gái nào lại muốn mình là nhân vật chính của bức tranh quá màu mè đó.

    Công thức của hạnh phúc không phải là đơn giản hay sao. Đâu phải là bức tranh một người chìa tay, một người đón nhận và một người nắm tay một người. Ấy vậy mà tôi lại là người tự nguyện nắm tay anh. Nhưng ngay cái lúc tôi từ bỏ, anh không bước đi mà lại quay về phía tôi, nắm tay tôi, dìu tôi bước những bước đi của một kẻ say tình.

    Anh cho tôi nếm trải vị ngọt đầu môi, vị mặn mòi của những giọt nước mắt hạnh phúc, anh đến như cơn mưa mát lành rửa trôi những vết thương vốn đã quẹo khô lại trong tim tôi rồi sau đó.. buông tay. Tôi cũng bằng lòng.

    Một mối tình không lời hứa hẹn, không hề biết đến ngày đi chung, không mong nghe những lời yêu thương nhưng lại khiến tôi tự nguyện.

    Rời xa anh, không một giọt nước mắt. Chỉ có những dư âm của buổi chiều bên Biển hồ, hơi lạnh của những giọt mưa trên vùng đất đỏ Tây Nguyên, là cái ôm vội vàng, là hơi thở gấp gáp, là nhịp đập chẳng trọn nhịp, là ly cà phê đá còn vợi nửa, là cốc cacao nóng còn chưa kịp nguội, là cái vẫy tay tạm biệt chưa kịp buông.

    Vắng anh, tôi không một chút buồn. Ngày ngày chỉ gặm nhấm về những ngày còn bên anh. Cũng không mong ngày gặp lại. Chỉ sợ nếu cố tình gặp thêm, kỷ niệm đọng lại sẽ không chỉ là những niềm vui mà còn vương những đau thương.

    Quên anh ư, tôi không dám quên. Chỉ là cố để giữ lại và nhớ về một thời yêu mà không làm tim mình đau khổ. Hay nói thẳng vào lòng mình, người chọn thảnh thơi là người ích kỷ với chính bản thân mình. Không dám đấu tranh dành cho mình một tình yêu lâu dài. Không dám đối mặt với cảm giác tội lỗi. Người sợ đau khổ làm bản thân gục ngã.

    Cũng không chống chọi được với miệng đời nên chọn cho mình chữ tạm bợ để vui qua ngày thay vì nhọc lòng giữ chữ thương lâu dài. Thanh xuân chẳng phải cũng ngắn lắm hay sao. Nắm một vài khoảnh khắc để ghi vào cuốn nhật ký cuộc đời: Đã từng có một cuộc tình bất ổn như thế!

    Nhưng thôi thì cứ vin vào lý do tình chưa đủ sâu đậm, tình chỉ mới chớm nở hoa, tình mới đong đủ niềm vui. Tình kết thúc được. Tôi thảnh thơi biết bao.

    - End -

    - sưu tầm -
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng một 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...