Thanh minh thượng hà đồ (giản thể: 清明上河图; phồn thể: 清明上河圖; bính âm: Qīngmíng Shànghé Tú; nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng") là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24, 8×528, 7 cm. Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh. Pinyin: Wǒ fǔ shēn kàn qù Nà yī lían qiū yǔ Luò xìa de shuǐ dī Què qiāo wú shēng xī Diāo kè zài shí bēi shàng de yìn jì Shì fǒu yǐn cáng zhe mì mì Zài nǐ de yǎn shén zhōng Wǒ kàn dào le qíng sī wàn lǚ Gǔ xìang de yōu yù Xiě xìa pípá de xúan lǜ Piāo yì de wài yī Jiē shàng jìao mài de xiǎo qǔ Fǎng fú gé kōng bìa nhùan dào nà lǐ Yī qiè mó hú yòu qīng xī Jǐ miǎo zhōng de shì jiè Gǎn tàn bù píng fán de yìyì Líng luó piāo qǐ zhē zhù rì luò xi Zòu yī húi dùan cháng de gǔ qū Tái qǐ hùa mìan rú cǐ dì měi lì Shú bù zhī shì shúi de mò bǐ Dàn dàn yān zhī zhē zhù le sī xù Xiǎo zhuó jǐ bēi què yǒu zùi yì Duō shǎo néng rén jìang xìang shū hùa sān qiān lǐ Shàng hé tú diāo zhuó de yìyì Lời việt: (Tuyên Chính) Mực phủ đầy trang giấy Tiếng nước chảy phá tung Ngoảnh đầu chỉ trông thấy Nhân sinh như khoảnh khắc * * * Liệu rằng vết ấn ký còn vương trên bia Người còn nhớ tuyết rơi thanh trì Thanh minh quay về sơn trung Chỉ thấy đằng đẵng nơi đây bóng hình * * * Ngày trở về quê cũ Một khúc thê lương lại tấu lên Tỳ bà còn vương tiếng Người ra đi cũng vì binh biến * * * Mộng lại thấy tuyết trắng phủ lên sơn môn Dù khoảnh khắc vẫn chưa rõ ràng Trăm năm lưu lạc nhân sinh Cảm thán vạn lý tình tư cố hương * * * Lụa mềm cuốn cố nhân về nơi trời tây Giờ còn có ai tấu khúc cầm đây Đàn vừa dứt phá tan một thân bạch y Vài dòng chữ kia vó ngựa cuốn đi * * * Nào là "Nhân chi sơ" mười năm thịnh suy Ngả bàn phấn son túy lúy hương vị Từng đường nét ai khắc lên trên hà đồ ý tình Hương kia đã tiêu, nhân sinh bóng hình