Tiểu Thuyết Thanh Dương Ký Quỷ - Hoàng Tuấn Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi htanh0112, 11 Tháng sáu 2020.

  1. htanh0112 Tanh

    Bài viết:
    4
    [​IMG]

    Tên truyện: Thanh Dương Ký Quỷ

    Tác giả: Hoàng Tuấn Anh

    Thể loại: Tiểu thuyết kinh dị

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tanh

    Văn án:

    Truyện Thanh Dương Ký Quỷ là thể loại truyện ma với nhiều tình huống bất ngờ.

    Câu chuyện xoay quanh đời sống của nhân vật Thanh Dương.

    Hoàng Thanh Dương vốn là một cậu bé bình thường như bao cậu bé khác, sau khi gặp phải một biến cố thì vô tình gặp được ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng là người thầy của cậu trong những năm tháng tuổi trẻ. Sau này cậu trở thành một pháp sư tài giỏi, đẹp trai.. vv
     
    Quỳnh Anh KellyAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng sáu 2020
  2. htanh0112 Tanh

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Người phụ nữ xấu số

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại huyện Bắc Quang có một sơn thôn hẻo lánh tên là "Minh Tâm", vào một đêm đông lạnh giá có một người đàn bà mang thai đi lạc vào thôn, thân hình gầy nhom, từng bước, từng bước một người đàn bà chậm dần người đàn bà ngã xuống, "cứu.." âm thanh phát ra không thành lời, nhẹ dần, nhẹ dần rồi chìm hẳn vào trong màn đêm tĩnh mịch của sơn thôn.

    Sáng hôm sau, tiếng bàn tán ồn ào phát ra từ một góc nhỏ trong thôn. Ai nấy đều sững sờ với hình ảnh trước mắt mình, một người đàn bà mặc chiếc áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ của máu. "Oe.. oe.." không gian bàn tán bỗng trở nên im bặt, tiếng khóc phát ra từ trong chiếc áo lông vũ bên cạnh người đàn bà kia, một thanh niên chạy đến mở chiếc áo ra. "Một bé trai" thanh niên hét lên. Dân làng nhốn nháo đưa cậu bé sơ sinh vào trạm y tế xã, lúc này cậu bé chỉ còn thoi thóp thở, thân hình tím tái, mạch đã gần như ngừng đập ai nấy đều mang trong mình nỗi lo cho cậu bé.

    Đến tờ mờ tối lúc này, dân làng đã chuẩn bị hậu sự cho người đàn bà xấu số tại nhà tang lễ của thôn, một người đàn bà khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, nổi đầy gân xanh, mắt mở trợn ngược không thấy lòng đen nằm trong quan tài ai ai cũng thấy gớm ghiếc. "Con này chắc tầm hai mươi lăm tuổi", "chồng nó đâu?".. vv những tiếng bàn tán rôm rả về cái chết của người đàn bà ấy.

    Một người đàn ông tóc bạc, để râu, ăn mặc giản dị trông vẻ bề ngoài rất tiên cốt bước vào. Vừa vào cửa ông già tay trái bấm độn, tay phải vuốt râu nhìn vào quan tài trước mặt ho "khụ khụ.." vài cái rồi nói: Người này chết vào giờ linh, oán khí rất nặng, giờ ta chỉ có thể phong ấn lại mụ ta, sau này phong ấn bị phá thì cả làng sẽ gặp nạn, đây cũng là cái số của làng này, trừ khi gặp được cao nhân thì may ra làng còn có thể có hy vọng, ta không thể giết ả được bởi vì quỷ hồn của ả chưa hại người, nếu ta giết ả sẽ phạm vào thiên luật.

    "Ting ting ting.." tiếng chuông điện thoại vang lên, trưởng thôn nghe máy: Alo! Ai đấy? Vài chục giây sau khuôn mặt lão tối sầm lại, liếc trái, liếc phải nhìn mọi người. "Sao thế hả bác trưởng thôn?" bà cụ Liên nói. Lão trưởng thôn nhẹ giọng: Bà Hòa ở trạm y tế vừa gọi đến bảo thằng bé thập tử nhất sinh. Tất cả mọi người sắc mặt trầm xuống, lo lắng. Lão già kia lại bấm độn lần nữa rồi nói: Đưa tôi đến chỗ thằng bé nhanh lên. Trước khi đi lão già vẽ một đạo bùa dán lên quan tài và trên xác người mẹ bảo vài thanh niên ở đây canh xác, đóng kín cửa, nếu có bất kì chuyện gì lạ thì gọi ngay cho lão trưởng thôn, rồi ông và lão trưởng thôn phóng xe đến trạm y tế xã, mấy bà già không còn dám ở đây tò mò, buôn dưa lê nữa mà kéo nhau ra về.

    Vừa vào đến phòng thằng bé lão già vẽ một đạo bùa dán lên cửa chính, đóng cửa lại, lấy dây tẩm chu sa kéo một vòng quanh giường thằng bé kéo dài ra một góc rồi bảo mọi người vào trong, lão bảo mọi người lấy cho lão cái bát, sau đó lão lấy trong ba lô ra một bát gạo đổ vào trong bát, đặt một quả trứng gà vào chính giữa cắm ba nén hương, lão lấy một đạo bùa nữa, cắt máu ở tay mình ra nhỏ vài giọt sau đó đốt lên, tay bắt quyết miệng lầm bầm niệm chú.

    Lúc này, tiếng cửa sổ va đập vào nhau, bên ngoài những cái cây rung mạnh trong khi không gió một đạo hư ảnh từ trong góc tường vụt ra, một người phụ nữ mặt đầy máu, nở một nụ cười miễn cưỡng tiến lại gần giường thằng bé lão trưởng thôn cùng hai thanh niên phía sau mềm nhũn người không nói nên lời, hai răng đập vào nhau biểu cảm rất thống khổ, lập tức người phụ nữ này bị bắn ra xa do chạm phải dây tẩm chu sa. Mụ ta liếc nhìn đám người một cái rồi cười lên ha hả ra vẻ thỏa mãn rồi biến mất. Trưởng thôn mặt đờ đẫn hỏi: Nó chết rồi à thầy? Lão già lắc đầu chẹp một tiếng rồi nói: Chưa, đấy chỉ là một sợi hồn phách của nó thôi, nó định lấy con nó đi theo nhưng may ta đến kịp, một phần cũng vì là một sợi hồn phách của nó nên pháp lực yếu nên nó mới bỏ chạy. Tiếng cửa mở ra, một cô y tá bước vào ngơ ngác hỏi: Các người làm gì đấy? Lão già chỉ nhè nhẹ đáp lại một câu: Nếu muốn đứa bé sống thì im lặng. Y tá nghe vậy cũng mặc kệ lão ta vì cô biết đứa bé thừa chết thiếu sống, đứng nhìn xem lão ta làm gì được, trong mồm lẩm bẩm "Khoa học còn không cứu được, ta không tin mấy thứ mê tín dị đoan này". Lão già liếc một cái rồi tiến lại gần đứa bé bắt đầu làm phép.

    Lão lấy một bát nước, đốt phù vào, cho thêm một số pháp dược và máu của mình để tạo thành một dung dịch, đưa cho lão trưởng thôn bảo cứ ba tiếng cho cậu bé uống một thìa nhỏ, uống đến hết là được. Lão trưởng thôn nhanh tay đút từng tí một cho bé, ba mươi phút sau bé đã hồng hào, nhịp thở và nhịp tim dần ổn định trở lại, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lão trưởng thôn sai người túc trực. Hai thanh niên đưa lão già trở về nhà tang lễ của thôn. Lúc này, lão trưởng thôn nhận được cuộc gọi từ đám thanh niên ở nhà tang lễ của thôn, giật mình tìm lão già kia đã đi xa, thầm cầu cho đám thanh niên vạn sự bình an.

    "Bà ta.. bà ta khóc, bà ta khóc ra máu.. aaaaa" một thằng trong đám thanh niên kêu lên, Đám thanh niên hốt hoảng vẻ mặt cắt không giọt máu, nhìn từ lớp kính trên nắp quan tài nhìn vào trong thấy một thi thể máu từ hai khóe mi chảy dài. Thằng Minh, một thằng có học vấn cao nhất trong đám này cất tiếng "mày điên à, gào cái gì, có thế cũng kêu, đàn bà vừa thôi. Cái này là do lúc chết có thể là xuất huyết não, mà trời lạnh nên máu bị đông, giờ trong quan tài ấm nên máu tan ra rồi chảy ra thôi, có thế cũng kêu.", lời nói của thằng Minh cũng có chút thuyết phục, phần nào cũng khiến đám thanh niên này yên tâm hơn. Trời cũng đã tối thằng Minh bảo "hai thằng mày đi mua đồ ăn đi, tao ở lại một mình canh cho, mà này: Nhớ mua thêm mấy lon bia nhé". Hai thằng gật gù bước ra khỏi cửa, Minh ngồi xuống một góc nhà tang lễ chơi game. "Bụp" đúng lúc này, bóng điện trong nhà đồng loạt tắt, không gian nhà tang lễ chìm vào bóng tối.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng sáu 2020
  3. htanh0112 Tanh

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Nụ cười linh dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thằng minh vẫn ngồi đấy cày game mặc cho có chuyện gì xảy ra. "hự hự.. huhu.." tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán phát ra từ một nơi tưởng chừng rất xa xăm, không xác định được. Thằng minh định thần lại đi đến phía trước, bật đèn flash soi xung quanh, không có gì bất thường, lúc này Minh soi vào quan tài, trong không gian tối tăm, lạnh lẽo của nhà tang lễ cộng hưởng với nụ cười tươi phơi phới của cái xác nằm trong quan tài khiến Minh dùng mình. Đôi chân cứng đờ, cả người không thể cử động bất đắc dĩ đứng yên nhìn cái xác lặng lẽ cười với mình, một nụ cười ma mị khiến Minh mất bình tĩnh mà ngất đi.

    Một lúc sau ông thầy già mới đi đến nhà tang lễ, mọi thứ ở trong rất bình thường, chỉ có điều không ai canh cái xác đang nằm trong quan tài kia, tiến lại gần thì thấy cái xác vẫn nằm nguyên trong đấy nhưng lá bùa đã bị ai xé đi hồi nào không hay. "Con chào thầy" hai thằng thanh niên hô lên, một thằng cất tiếng "thầy có thấy thằng Minh không thầy? Nó bảo bọn con đi mua đồ ăn mà giờ nó đi đâu luôn rồi, thôi thì kệ nó đi, thầy ngồi xuống ăn cơm cùng bọn con cho vui". Cả đám ngồi xuống từ từ hưởng thụ bữa tối, sau khi ăn xong ông thầy già bắt đầu làm phép. Tiếng mõ cùng những câu kinh vang lên trong không gian đêm tối tĩnh mịch của sơn thôn nhịp nhàng, trầm bổng như những câu hát du dương. Một lúc lâu mẹ thằng Minh tiến lại hỏi đám thanh niên "các cháu có thấy Minh đâu không?", "Cháu tưởng nó về nhà rồi chứ, hồi nãy nó ở lại canh quan tài mà, cô thử gọi điện nó xem" thằng Tí lên tiếng. "cô gọi rồi, có chuông nhưng nó không nghe" mẹ Minh nói. Thằng Tí lại bảo "chắc nó đi chơi với người yêu rồi bác, giờ cũng gần mười hai giờ đêm rồi chắc lát nữa nó về ấy mà". Mẹ thằng Minh lẳng lặng ngồi một góc trong nhà tang lễ rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ bà thấy thằng Minh, con trai bà đang đi trên con đường làng tiến đến bờ suối đầu làng, dáng đi như một thằng say rượu, đôi mắt đỏ lòm, nó đi xa dần, xa dần rồi khuất tầm mắt của bà, lúc này bà mới giật mình tỉnh dậy kể giấc mơ vừa rồi cho mọi người nghe. Bà Liên lên tiếng "mơ thôi mà bà, nãy tôi thấy thằng Minh cõng một đứa con gái mặc váy trắng, mà con bé này lạ thật, đi không chịu, cõng cơ, chựt chựt.. trẻ con bây giờ sướng thật, hồi xưa tôi đâu có được diễm phúc ấy đâu, ước gì được quay lại thanh xuân", nói xong bà che miệng cười tủm tỉm. Với linh cảm của người mẹ bà đứng ngồi không yên, lo rằng con mình gặp chuyện không hay mới giục lũ thanh niên trai tráng cùng bà đi tìm con, năn nỉ mãi chúng nó mới chịu đi. Một đoàn người cùng ánh sáng lập lòe của đèn pin, đèn flash đi khắp ngõ ngách trong làng tìm cũng không ra, lúc này bà mới nhớ con đường ra đoạn suối đầu làng, đoàn người lại tiếp tục đi "Minh ơi! Minh ơi!.." tiếng gọi vang vọng khắp bốn phía. Đi gần đến bờ suối bà mẹ nhìn thấy dấu chân người cùng đôi dép của con trai Mình trong một vũng bùn, lúc này bà bắt đầu khóc nức lên, có lẽ bà nghĩ rằng con mình đã chết. Người mẹ gục xuống ôm lấy đôi dép con mình mà gào lên trong tuyệt vọng "Minh ơi! Minhhhhh! Con đừng bỏ mẹ mà, đừng con ơi..". Đúng lúc này thằng tí gọi điện cho Minh, tiếng chuông điện thoại vang lên trong bụi tre ven bờ suối, cả đám người nháo nhác chạy đến phía nơi âm thanh phát ra. "Thằng Minh" thằng Tí hét lên, chạy vào cứu nó nhưng mà không hiểu sao nó chui vào được bụi tre to như vậy mà xung quanh còn một bụi cây tu hú đầy gai. Ba, bốn thanh niên hộ nhau phát sạch bụi tu hú, nhưng thằng Minh nó ở trong cái bụi tre to cỡ bốn người ôm. Bất đắc dĩ phải chặt hết đống tre này đi.

    Ba mươi phút sau, đám thanh niên mới chặt được một lối vào để cứu thằng Minh. Ai nấy cũng há hốc mồm sửng sốt, thằng minh mắt đỏ lòm, tay nó không ngừng bốc đất đưa lên mồm nhai nhóp nhép, bốn thằng kéo thằng Minh ra, cõng nó về nhà tang lễ. Đám người ai ai cũng đều mang trong mình nỗi sợ với khung cảnh vừa rồi nhất là mẹ thằng Minh, thấy con trai mình cạp đất ăn như một món đặc sản đến độ tay chảy máu bà khóc không nên lời, không biết con mình bị làm sao mà ra nông nỗi này.

    Đến nhà tang lễ mọi người đặt Minh vào một góc, moi đất cát từ trong mồm nó ra, rửa mặt, lau tay chân, cho nó súc miệng, mười lăm phút sau thằng Minh mới khóc thút lên, kể toàn bộ sự việc "Con bảo thằng Tí với thằng Tân đi mua đồ ăn, con ở lại canh quan tài. Vì con không tin có ma quỷ trên đời này nên con mới gỡ cái lá bùa trên quan tài xuống, một lúc sau tự nhiên có tiếng khóc, con tiến đến gần quan tài thì thấy bà ta nhìn con cười rồi con ngất đi" Minh vừa khóc vừa nói vừa chỉ vào quan tài vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. "Lúc con mơ hồ tỉnh con thấy mình đang bốc đất ăn nhưng con không thể dừng lại được, con sợ, con sợ lắm huhu.." một thằng đàn ông mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất mà giờ ôm mẹ khóc thút thít khiến cho ai chứng kiến cũng phải có chút ngượng ngùng.

    Sau khi hạ huyệt xong ông thầy già đến thăm đứa bé một lần nữa, lúc này đứa bé đã hồng hào. Nhìn thấy lão già đôi mắt nó tròn xoe khóc òa lên, ông đặt tên cho đứa bé là "Hoàng Thanh Dương" nhẹ nhàng nói: Đây là nơi nó sinh ra, cũng là nơi nó được cứu sống, rất cảm tạ tấm lòng của mọi người, bây giờ tôi xin phép mang Thanh Dương đi"rồi ông lặng lẽ rời khỏi sơn thôn.

    Mười tám năm sau, Thanh Dương đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, chàng ta đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, kết thúc mười hai năm đèn sách tâm trạng rối bời. Thanh Dương được hai mươi bảy phẩy năm điểm, chàng ta chẳng có ý định gì với con số này, chàng ta đã quyết định sau khi học xong sẽ xuống núi phiêu bạt giang hồ, trừ yêu diệt ma.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...