THÁNH ĐI GƯƠNG Nhớ khi xưa, Lương Sơn Bạc tụ hội Toàn anh hùng trong giới đại võ lâm. Trong hàng trăm, hàng vạn người hào kiệt Nổi nhất là Lâm Xung đại giáo đầu. Một anh hùng nổi danh thời nhà Tống Có cây thương tung hoành khắp bắc nam Chọc xuống đất, đất nứt thành xơ xác Chỉ lên trời, mây cuồn cuộn thổi bay Chẳng khó chi thời nay tìm hậu bối Khắp thế gian ẩn láu ở công ty Chẳng đao, thương nhưng anh vẫn bình dị THÁNH ĐI GƯƠNG! Đích thị cháu Lâm Xung. Từng tuyệt thế cầm gương như đánh võ Múa song toàn đặt vị trí thật nhanh Từng điểm mốc chẳng cần nhìn là biết Vung lên trời hạ xuống đất là tâm. Mặt lặng thinh tay vuốt nhẹ mái tóc Đang thoạt nhìn lại bay tít lên cây Vượt tường rào khinh công ta sẵn có Muốn lội sông đi cốt chẳng ngại gì. Không áo giáp! Cởi trần đi chân đất Không cần lương! Anh vẫn sống sờ sờ Chẳng cần ngựa! Anh đi xe dream chiến Chẳng cần la! Anh bật đàm là kêu. Đời trắc đạc đi gương ở khắp chốn, Suốt bắc nam nơi đâu cũng là nhà. Lấy lòng dân ta làm một điểm tựa, Lấy sức dân ta vượt mọi gian nan. Đời trắc đạc! Oai hùng nhưng bạc lắm. Cố đi gương nhưng vẫn bị nợ lương Dù tai nạn, tổn thương nơi chiến trận, Tay cầm gương vẫn cố lấy cốt đường. Em ơi em! Anh đây cũng hào kiệt Tuy đen hôi, tim anh rất ngọt ngào Chẳng quản chi khó nhọc trời mưa nắng Chỉ cần em xum họp về một nhà. Em ơi em! Làm vợ anh em nhé! Thánh đi gương toàn ế thôi em ơi! Mong sao em đừng làm tim tan vỡ Chẳng xi măng nào hàn nổi trái tim anh! TRẦN LÂN 27.09.2018